Mộc Như Phương quay lại thành phố Hải Châu.
Cô không biết tương lai mình sẽ phải đối mặt với điều gì.
Cô ở trên ca-nô của Tề Thâm, qua lan can cô nhìn sóng biển, gió biển tùy tiện, có lẽ muốn chào đón cô, còn muốn long trọng hơn những cơn song gió này nữa.
Không sao.
Mộc Như Phương cười, đôi má xinh đẹp được phủ lên nắng chiều, những nhân viên mặc quần áo công nhân không kiềm được nhìn một cách si mê, rất lâu sau tâm trí mới có thể quay trở lại.
- -----
Thành phố Z.
Một chiếc Bentley màu đen dừng lại ở trước của bệnh viện.
Một đôi giày da cao cấp màu đen.
Sau đó là một đôi chân thon dài được bao bọc trong chiếc quần đen.
Người đàn ông từ trên xe bước xuống, đeo một chiếc kính khung kim loại, khuôn mặt đẹp trai, mũi cao, xương trán anh ta có chút sâu, nên hốc mắt rất sâu.
“Tổng giám đốc Tống, chúng tôi điều tra ra được cô Nặc Nặc ở phòng bệnh 1216A.”
Tống Kỳ Tu đi vào thang máy.
Anh ta liếc nhìn đồng hồ.
Sau khi ra khỏi thang máy, trực tiếp đi đến cửa phòng bệnh dưới sự chỉ dẫn của trợ lý.
Bên trong là giọng nói dịu dàng của bảo mẫu: “Tiểu thư, cô ăn một chút đi, nếu không sao có thể khỏe được?”
Nước mắt Nặc Nặc không ngừng rơi xuống: “Cháu muốn mẹ, cháu muốn mẹ.”
Nặc Nặc không tìm thấy Mộc Như Phương, rất lo lắng, không ăn cơm, luôn kháng cự.
Bảo mẫu cũng rất lo lắng.
Nhưng cô Mộc kia….
Cô nhớ lại vị tiên sinh tên Tố Tề Thâm đã nói với cô nếu như không chăm sóc tốt vị tiểu thư này, thì công việc này cô cũng đừng mong làm nữa.
Đừng chỉ xem nó là một công việc bảo mẫu bình thường.
Nhưng, lương rất cao.
Bảo mẫu sao bằng lòng từ bỏ.
Không ngừng dỗ dành Nặc Nặc.
Đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, đi vào là một người đàn ông mặc vest màu xám khói, khí thế mạnh mẽ, cả người phát ra hào quang, khuôn mặt đẹp trai.
Nhưng là một người rất lạ.
Bảo mẫu chưa từng gặp qua.
Cô ấy vội vàng đứng trước Nặc Nặc, quan sát người đàn ông trong bộ đồ màu xám khói một cách cẩn thận: “Anh…anh muốn làm cái gì? Anh là ai?”
Hai vệ sĩ phụ trách canh gác nơi này đi vào, nhưng rất nhanh, bị người của Tống Kỳ Tu chế ngự, hai tên vệ sĩ bị đánh vào bụng, ngã xuống đất.
Tống Kỳ Tu nhìn cô bé gầy gò, xanh xao đang nằm trên giường bệnh: “Cháu tên Nặc Nặc.”
Cô bé sợ hãi gật đầu.
Tống Kỳ Tu liếc nhìn vệ sĩ, nói: “Nói với Tề Tam một tiếng, người, Tống Kỳ Tu tôi đưa đi, chuyện của anh ta, sau này tôi sẽ tìm anh ta tính sổ!”
Dám uy hiếp em gái Tống Kỳ Tu.
Dùng anh ta làm công cụ để giành được lợi ích trong cuộc tranh đấu gia đình!
Anh ta nhìn Nặc Nặc: “Sau này, cháu tên Tống Nặc, sống cùng với cậu, ta là cậu của của cháu.”
“Chú…” Từ trước đến giờ Nặc Nặc chưa từng được tiếp xúc với từ này.
Cô bé mở to mắt, cũng quên luôn khóc.
Nhìn người đàn ông lạ trước mặt.
“Vậy cậu…cậu quen mẹ sao? Cậu có thể đưa mẹ quay về không, cháu muốn mẹ.”
Tống Kỳ Tu nói: “Bây giờ chưa được.”
“Nặc Nặc, mẹ cháu, hi vọng cháu có thể có một cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh, tuổi thơ hạnh phúc, cháu vừa làm phẫu thuật xong, bây giờ đang trong giai đoạn khồi phục, nên cháu không thể không ăn cơm, nếu không, mẹ cháu cũng sẽ đau lòng.”
Dường như cô bé hiểu, cắn môi: “Nếu như cháu ăn cơm, cơ thể cháu khỏe rồi, cháu có thể gặp mẹ không.”
Ánh mắt cô bé sạch sẽ tinh khiết, khiến Tống Kỳ Tu không thể không đồng ý: “Nặc Nặc, cậu sẽ cố gắng, để cháu gặp mẹ.”
Nhưng không phải là bây giờ.
Những tài liệu bí mật Tề Tam cần, anh ta Tống Kỳ Tu….
Cũng cần.
Anh ta mắng Tề Tam không biết xấu khổ, dùng loại thủ đoạn này uy hiếp Như Phương, thực ra, anh ta cũng không biết xấu hổ, lúc đó không ra mặt năng cản, nếu như anh ta ra mặt, thì có thể để Mộc Như Phương mang theo con gái sau này tiếp tục sống một cuốc sống bình thường.
Nhưng, anh ta đã do dự.
Bởi vì, anh ta Tống Kỳ Tu sống, chính là muốn nhìn thấy nhà họ Đào biến mất khỏi thành phố Hải Châu.