Hai ngày nay, Lục Chúc Chúc vẫn luôn túc trực ở bệnh viện, cầm điện thoại di động đọc những dòng tin nhắn mà fan quan tâm hỏi han, chúc anh mau khỏi.
“Anh ơi, cố lên, chắc chắn sẽ khỏi thôi mà.”
“Có Dâu tây ở đây chờ anh về!”
“Anh phải mau khỏe lại nha!”
“Lục Hoài Nhu ngu ngốc, cuối cùng anh cũng có ngày hôm nay, hahaha!”
Lục Hoài Nhu:
“Đừng đọc mấy cái như cái này.”
Lục Chúc Chúc: “Dạ.”
Cứ đọc được hơn 20 cái thì Lục Hoài Nhu đã thiếp đi.
Nửa đời anh đã làm việc rất chăm chỉ, cống hiến cho sự nghiệp diễn xuất mà mình yêu thích và hầu như chưa bao giờ anh ngủ được một giấc trọn vẹn, chấn thương lần này đã cho anh một cơ hội được thoải mái.
Lục Chúc Chúc vô cùng thích ngắm nhìn gương mặt của Lục Hoài Nhu khi anh ngủ say, sờ sống mũi, mi mắt.
Không thể tin được ông nội vậy mà có thể giữ được làn da tươi trẻ như vậy.
Nghĩ thử xem, trên thực tế thì có nhiều cô chú, ông bà lớn tuổi trong giới giải trí dường như trẻ mãi không già, giống như Dương Kéo, thần tượng của Lục Chúc Chúc.
Giới giải trí thật sự rất kì diệu.
Hai ngày sau, Lục Hoài Nhu xuất viện, vì chân phải của anh bị thương nên Lục Tuyết Lăng mang xe lăn tới: “Lên nào, Nhu Nhu, chị đây sẽ đẩy em về nhà.”
“Đừng gọi em là Nhu Nhu!”
“Được rồi, mau lên.”
“Chỉ bị trật chân bong gân thôi mà cần phải dùng cái này sao?”
Lục Hoài Nhu từ chối đi chiếc xe lăn này.
“Tại sao không? Bác sĩ nói bong gân rất nghiêm trọng, em không thể đi lại trong một thời gian, rốt cuộc…”
Lục Tuyết Lăng cười ha ha: “Rốt cuộc em cũng có trẻ gì nữa đâu chứ.”
“Em không bị sao cả, không ngồi xe lăn!” Lục Hoài Nhu là một người sĩ diện, nếu ngồi trên xe lăn này rồi bị người khác đẩy đi thì có cảm giác như mình là một người già khú: “Không bao giờ ngồi! Chết cũng không ngồi!”
Lục Tuyết Lăng nháy mắt với Lục Chúc Chúc: “Mau khuyên ông nội con đi.”
Lục Chúc Chúc nói ngay: “Ông nội đừng vì thể diện mà không nghe lời bác sĩ. Ông nội thấy Tào Tháo giấu bệnh không, không chỉ có chính mình chết thẳng cẳng, mà còn giết thần y Hoa Đà! Để tiếng xấu muôn đời!”
Lục Hoài Nhu: …
Ai dạy con bé sử dụng thành ngữ một cách bừa bãi vậy hả!
“Thấy không, không phải em nên làm gương cho cháu gái em sao.” Lục Tuyết Lăng thuyết phục: “Em không nghe bác sĩ, mà Chúc Chúc học theo, bắt chước em, lúc ốm không uống thuốc thì làm sao bây giờ?”
Cuối cùng, Lục Hoài Nhu, người từng tuyên bố “Có chết cũng không ngồi xe lăn”, ngồi trên xe lăn với vẻ mặt không vui, để Lục Tuyết Lăng đấy anh ra khỏi bệnh viện.
Vì có một đứa nhỏ trong nhà nên anh chỉ có thể làm gương.
Rất đông phóng viên đã tập trung bên ngoài cổng để chứng kiến cảnh Lục Hoài Nhu xuất viện, ánh sáng nhấp nháy không ngừng.
Lục Hoài Nhu đã biết mấy tên săn ảnh biết được tin anh xuất viện nên yêu cấu Allen đưa Lục Chúc Chúc đi cửa sau ra xe.
Trước đây, Lục Hoài Nhu sẽ không bao giờ cho phép chụp ảnh lén, ai dám chụp thì sẽ bị bẻ gãy chân. Trong những năm đầu làm phim võ thuật, anh học rất nhiều võ công nên không có tay săn ảnh nào là đối thủ của anh.
Lúc này, Lục Hoài Nhu đang ngồi trên xe lăn, đương nhiên không thể đá người ta nhưng tính khí vẫn bạo lực như thường, anh chỉ tay vào một người đang đứng trước mặt mình, hét lên –
“Thử chụp một tấm khác xem!”
“Tôi nhớ mặt của anh rồi đấy!”
“Sau này tôi gặp anh ở đâu thì đánh ở đó!”
Lục Tuyết Lăng đẩy anh vào xe, tháo khẩu trang xuống, nói với phóng viên: “Được rồi, chụp thì cứ chụp. Mọi người thấy rồi đó, Lục Hoài Nhu không sao, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn, chúng tôi đi đây.”
Những năm gần đây Lục Tuyết Lăng không hề có bất kỳ tin xấu nào, cô có kỹ năng nhảy xuất sắc, tính tình hào phóng, thân thiện và tốt tính, tuy không có khí chất của một người nổi tiếng tầm cỡ, nhưng về cơ bản thì không ai dám khinh thường cô ấy.
Sau khi lên xe, cô hỏi Lục Hoài Nhu: “Bao giờ thì em mới có thể thay đổi cái tính chó của mình?”
“Tại sao phải đổi! Em có làm gì sai đâu, chính là bọn họ!”
“Đây không phải là thế giới trắng đen, đúng sai, chỉ có trẻ con mới phân biệt đúng sai. Người lớn biết điều gì là tốt nhất cho mình. Nếu em cứ như thế thì chẳng có ích lợi gì ngoại trừ việc tự rước họa vào thân…”
“Nhưng đúng là đúng, sai là sai. Họ chụp ảnh cuộc sống của em mà không có sự cho phép, đó là lỗi của họ.”
“Sao em lại bướng bỉnh như một đứa nhỏ vậy hả!” Lục Tuyết Lăng lắc đầu, “Em đã có cháu gái rồi đấy, chẳng lẽ muốn làm gương cho Chúc Chúc, để Chúc Chúc sau này giống em sao? Nói một lời không được thì động thủ?”
Mặc dù Lục Hoài Nhu có lý lẽ riêng mình nhưng khi nói đến Lục Chúc Chúc, lý do của anh luôn nghẹn lại trong cổ họng.
Nói không nên lời.
Lục Chúc Chúc đang ngồi chăm chú nghe bọn họ nói chuyện ở phía sau, đột nhiên nói: “Con thấy ông nội không sai mà. Đúng là đúng, sai là sai, đâu phải chỉ có trẻ con mới phân biệt đúng sai? Chẳng lẽ nhỏ thì phân biệt đúng sai, lớn lên rồi thì mặc kệ ạ?”
Lục Hoài Nhu gật đầu lia lịa.
Đúng rồi.
Quả nhiên là cháu gái ruột thịt của tôi.Ông nội và cháu gái thường xuyên đả kích nhau, hiếm khi Lục Chúc Chúc đứng về phe ông như thế này.
“Chẳng trách hai người lại có thể ở chung với nhau.” Lục Tuyết Lăng bất lực, nói: “Chúc Chúc, thế giới của người lớn không đơn giản như thế giới của trẻ con đâu.”
Lục Chúc Chúc dõng dạc: “Vậy con sẽ không bao giờ lớn lên nữa.”
Lục Hoài Nhu vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, để cô gái nhỏ nhích lại ngồi sang.
Lục Chúc Chúc bò lên người anh, ngoan ngoãn rúc vào lòng ngực anh.
“Nếu con không muốn, thì đừng bao giờ lớn lên.”
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt nhìn: “Được không ông nội?”
Lục Hoài Nhu nhìn cô gái nhỏ, nhưng nét mặt của anh lại dịu dàng đến lạ thường –
“Đương nhiên.”
Chỉ cần có ông nội ở đây, con vẫn luôn có thể làm một đứa trẻ vô tư vô lo. Tất cả những điều khó khăn trên thế giới này, đã có ông nội lo.
Chỉ cần có ông nội, tuổi thơ của Lục Chúc Chúc sẽ không bao giờ kết thúc.
Lục Tuyết Lăng cũng chính thức dọn vào chỗ ở của Lục Hoài Nhu, trợ lý mang theo vô số hành lý lớn nhỏ qua lại hơn mười lần, số lượng đồ đạc làm Lục Chúc Chúc líu lưỡi.
Tổ trợ lý đã bận rộn suốt cả buổi sáng để chuyển đồ và dọn dẹp phòng cho Lục Tuyết Lăng.
Đột nhiên, ngôi nhà không còn là phong cách tối giản lạnh lẽo như xưa mà thêm nhiều hương vị của cuộc sống.
Cho dù là phòng tắm hay phòng ngủ, đã được trang trí thêm vài sản phẩm nữ tính, khiến ngôi nhà trở nên ấm áp.
Lục Chúc Chúc còn vui vẻ giúp Lục Tuyết Lăng dọn đồ.
Lục Tuyết Lăng đỡ lấy cô bé: “Bé con, đừng chạy vội, cẩn thận té ngã bây giờ. Đã có mấy cô chú ở đây rồi, con đi chơi với mèo đi.”
“Không sao ạ!” Lục Chúc Chúc hưng phấn nói: “Con làm được mà!”
Lục Hoài Nhu chỉ có thể ngồi trên xe lăn trên bãi cỏ vì chân đi lại không thuận tiện, nhìn Lục Tuyết Lăng chỉ huy trợ lý di chuyển hành lý vào nhà, hoàn toàn chiếm lấy phòng thay đồ và phòng tập của anh.
Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Nhưng ghét nhất là,c on mèo anh ghét nhất cũng tới đây, con mèo này sắp béo như một quả bóng rồi, nằm lười biếng trên bãi cỏ, dùng đôi mắt to trừng trừng nhìn anh, cuối cùng là giương móng vuốt khiêu khích.
Lục Hoài Nhu muốn bốc đầu nó lên ném đi, nhưng con mèo dường như đã đoán trước được điều đố nên liền hoảng hốt chạy đi, kêu meo meo mấy tiếng.
Lục Hoài Nhu chỉ vào nó, đe dọa –
“Con mèo bự kia, đứng lại!”
Nhìn thấy cảnh này, Lục Chúc Chúc cười nói: “Ông nội trẻ con quá, còn trêu mèo bự nữa!”
Lục Hoài Nhu khó chịu, quay mặt đi chỗ khác: “Ai cần con lo!”
Lục Chúc Chúc ngồi xổm xuống, sờ bộ lông mềm mại của con mèo, nói: “Ông nội nói như vậy mèo bự sẽ không hiểu đâu.”
“Chẳng lẽ con dạy ông à?”
“Được rồi, con dạy cho ông nội nha, ông nội kêu meo meo meo đi.”Lục Hoài Nhu:???
“Ông nội kêu với con đi, meo meo meo meo, để nó có thể hiểu được.”
Lục Hoài Nhu đảo mắt, lười biếng nói “meo meo meo” vài tiếng, con mèo bự đột nhiên chạy đến, nằm bên cạnh chân Lục Hoài Nhu.
Lục Chúc Chúc kêu lên: “A Mèo bự hiểu được rồi. Ông nội, ông nội nói chuyện với nó đi!”
Lục Hoài Nhu nhíu mày, thật ra anh cũng có chút nghi hoặc, nó có thể hiểu được sao?
“Meo meo, meo meo.” Anh cố gắng kêu lần nữa.
Mèo bự cũng đáp lại: “Meo meo, meo meo.”
Lục Hoài Nhu: “Meo meo meo meo meo????”
Con mèo lớn bắt đầu cọ vào chân anh: “Ngao… ọc ọc ọc ọc.”
Lục Hoài Nhu: “Chết tiệt! Con mèo này thành tinh rồi!”
Lục Hoài Nhu đang mải mê meo meo nhưng không để ý rằng Lục Tuyết Lăng đã lấy điện thoại ra quay cảnh này, sau khi cắt đoạn có Lục Chúc Chúc ra, cô đăng lên weibo —
“Cùng Nhu Nhu học tiếng mèo kêu nha. [Dễ thương] [Dễ thương]”
Chỉ nửa tiếng sau khi video được đăng lên, từ khóa tìm kiếm “Lục Hoài Nhu học tiếng mèo kêu” đã lên hot search.
Trước đây, fan thường thấy khía cạnh thờ ơ và bạo lực của Lục Hoài Nhu là đa số. Nhưng lúc này, Lục Hoài Nhu trong video thật sự quá đáng yêu!
“Ahhh, đáng yêu quá!! Trái tim thiếu nữ của tôi đã nổ tung mất rồi!”
“Tôi xem video này hơn 200 lần rồi đó.”
“Hóa ra anh tôi ngoài đời ngốc xít như vậy!!!”
“Ôi, ước gì tôi có một đứa em trai dáng yêu như thế này.”
“Đừng nói nữa, em muốn làm mèo của anh!”
Đoạn video này được cư dân mạng chỉnh sửa rầm rộ, kèm theo nhạc và biểu tượng cảm xúc, dịch ra nhiều phiên bản khác nhau.
Khi Lục Hoài Nhu thấy hot search, cơ mặt anh run lên vì tức giận, khó khăn đứng dậy, kéo Lục Tuyết Lăng: “Lục Tuyết Lăng! Em khỏi bệnh rồi sẽ cho chị biết tay!”
“Thôi mà.” Lục Tuyết Lăng cười cười, nấp sau Lục Chúc Chúc: “Dễ thương mà, em thấy chưa, lượng fan của em đã tăng lên rồi đấy, hơn mấy trăm nghìn chỉ trong 2 tiếng đồng hồ. Chị giúp em buộc chân mấy người đó lại nhé.”
“Không cần! Hình tượng của em là lạnh lùng!”
“Em có hiểu nhầm gì về lạnh lùng không thế? Chị còn cho rằng em chỉ mới 3 tuổi thôi đấy.”
Chân của Lục Hoài Nhu bây giờ không tiện, không bắt được cô, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn, nói với Lục Chúc Chúc: “Ngoan, đừng bắt chước theo bà cô nhé, giống như bà cô thì… không cưới chồng được đâu!”
Lục Chúc Chúc lập tức phản bác: “Đâu có, bà cô tốt bụng, đa tài mà. Nếu con mà là con trai, chắc chắn con sẽ cưới bà cô.”
Lục Hoài Nhu nắm lấy cánh tay của cô gái nhỏ: “Mới có mấy ngày mà vì người ngoài hất tay ông nội ra rồi à?”
Lục Chúc Chúc vặn lại: “Nhưng bà cô không phải người ngoài.”
“Con gọi bà ấy là gì?”
“Bà cô.”
“Gọi ông là gì?”
“Ông nội.”
Lục Hoài Nhu kéo cô bé lại gần mình: “Vậy cô giáo mẫu giáo có từng dạy con ông nội hay bà cô, ai là người thân hơn không?”
Lục Chúc Chúc giơ ngón tay ra đếm: “Ông nội là em trai của bà cô, con là cháu gái của ông nội, con là cháu gái của bà cô.”
“Vậy thì…” Lục Chúc Chúc chốt lại: “Thân với ông nội hơn.”
“Đúng rồi.” Lục Hoài Nhu rất hài lòng, “Vậy nên phải ở bên ông nội! Ông nội là người thân nhất với con! Ông nội sẽ mua kẹo cho con!”
“Đồng ý.”
Lục Tuyết Lăng bước tới, khinh thường nhìn Lục Hoài Nhu: “Có ông nội nào như em không? Dám dụ dỗ bé con ngây thơ của nhà họ Lục bằng mấy việc nhỏ này hả!”
“Có giởi thì chị làm đi!”
“Chúc Chúc, mặc kệ nó, tuần sau bà cô dẫn con đi Disneyland, được không?”
“Aaaaaaa!”
“Ừ.” Lục Tuyết Lăng quỳ xuống, cười nhìn cô bé: “Vậy con là cháu gái của ai?”
“Của bà!”
Lục Hoài Nhu: …
Đồ phản bội!