• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, Lục Chúc Chúc bò dậy từ trên giường trước tiên, tay chân nhẹ nhàng chạy đến phòng tắm để tắm rửa. Sương mù bao phủ trước gương, cô nhìn một đống ‘dâu tây nhỏ’ đỏ tươi trên cổ mà giật mình.



Đêm qua … chẳng xảy ra chuyện gì cả.



Ít nhất thì không xảy ra mấy chuyện đã dự tính trước, nhưng mà … cũng xảy ra một ít chuyện khác. Lục Chúc Chúc nhìn lòng bàn tay nhỏ bé rồi lắc khẽ, hai má hơi phiếm hồng.



Cô tưởng rằng mình biết rất nhiều, nhưng thực tế đã chứng minh, hóa ra so với con trai thì cô vẫn còn quá ‘nông cạn’!



Bên ngoài phòng tắm, Cảnh Tự tựa hồ cũng đã thức dậy, đang ở nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.



Lục Chúc Chúc trốn trong nhà tắm, xấu hổ đến mức không dám ra ngoài. Chuyện đen tối đã làm vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt, cô hoàn toàn không biết phải đối mặt với anh như thế nào!



Cảnh Tự bước tới gõ cửa phòng tắm: “Bạn gái, em ngây người ở trong đó gần bốn mươi phút rồi, ra đây ăn sáng.”



Lục Chúc Chúc chỉ có thể bất chấp khó khăn mà bước ra ngoài. Cảnh Tự đang bận rộn trong phòng bếp kiểu mở, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và mang tạp dề. Lục Chúc Chúc thấy anh mang cái tạp dề hoa nhí của mình thì không biết tại sao đột nhiên lại nghĩ đến ông nội.



Bóng lưng của ông nội mang tạp dề nấu ăn, có thể nói là hình ảnh sâu đậm nhất trong ký ức tuổi thơ của Lục Chúc Chúc, kiểu đàn ông sự nghiệp như ông nội cô mà lại rửa tay nấu canh, ngầu khỏi nói!



Cảnh Tự nướng bánh mì, hâm nóng sữa tươi, hấp trứng và chiên sủi cảo … một bàn đầy ắp đồ ăn thơm ngào ngạt trước mặt cô.



Lục Chúc Chúc cười nói: “Tay nghề của bạn trai em tốt thật, thịnh soạn như vậy.”



Cảnh Tự cởi tạp dề ra rồi ngồi xuống đối diện cô, cười như không cười nói: “Tay nghề của bạn gái còn tốt hơn, khen thưởng lao động gian khổ.”



Lục Chúc Chúc:!!!



Chiếc xe* xuất hiện bất ngờ khiến cô chỉ muốn vùi đầu vào ổ bánh mì.



*Các cụm liên quan đến xe hoặc lái xe ở Trung Quốc có nghĩa bóng chỉ việc 18+



“Anh … đủ rồi đấy.”



Cảnh Tự biết cô gái nhỏ dễ ngượng ngùng nên không trêu chọc cô nữa. Trời mới biết đêm qua anh có bao nhiêu hạnh phúc. Thậm chí còn ích kỷ ước rằng bình minh của ngày mai sẽ vĩnh viễn không bao giờ đến, cứ thế đắm chìm trong màn đêm sâu thẳm.



“Ăn sáng đi.” Anh xé một mẩu bánh mì, đưa vào miệng của Lục Chúc Chúc rồi lại đút sữa nóng cho cô.



Lục Chúc Chúc nhai mẩu bánh mì nướng giòn tan, thờ ơ hỏi: “Anh này, khi nào chúng ta mới kết hôn.”



Cảnh Tự sặc một cái, ho khan dữ dội.



Lục Chúc Chúc bật dậy từ trên ghế, chạy ra sau vỗ vỗ lưng cho anh: “Ăn chậm thôi.”



Cảnh Tự bị sặc đỏ cả mặt, uống một ngụm nước rồi khó hiểu nhìn cô: “Kết hôn?”



“Đúng vậy.” Lục Chúc Chúc gật đầu một cách đương nhiên, nhỏ giọng nói: “Đêm qua anh đều đã thế này thế nọ … với em rồi, không chịu trách nhiệm sao?”



Cảnh Tự nghiêm túc nói: “Anh cảm thấy em thế này thế nọ với anh nhiều hơn một chút …”



Lục Chúc Chúc cười ‘hi hi’ ngồi xuống ghế, ăn bánh mì với vẻ thích thú: “Nói trước nha, nếu như kết hôn thì anh phải đến nhà họ Lục của em ở rể đó.”



“Chuyện này không hề gì.”



Anh không có một gia đình đặc biệt ấm áp, anh cũng biết Lục Chúc Chúc không thể rời xa ông nội của cô.



Đợi đã, tại sao lại bắt đầu thảo luận về hôn nhân!



“Lục Chúc Chúc, em mới bao nhiêu tuổi mà đã nghĩ đến kết hôn rồi!”



“Trưởng thành rồi.”



“Trưởng thành thì cũng vẫn còn rất nhỏ, nhỏ vô cùng.” Anh lại đút thêm một mẩu bánh mì vào miệng cô: “Muốn gả cho anh thế à?”



“Sai, em muốn cưới anh về nhà nhanh một chút! Trở thành người một nhà, em, anh, ông nội … cả nhà bên nhau.”



Vậy … thì anh sẽ không còn phải sống lẻ loi một mình trên đời này nữa.



....



Hai người ăn sáng xong thì cùng nhau ra ngoài, Cảnh Tự ngồi xổm xuống buộc dây giày cho Lục Chúc Chúc. Anh ngẩng đầu thì thấy chỗ huyền quan có một cái khuy áo bằng gỗ màu nâu.



Anh cầm khuy áo lên xem thử, chân mày cau lại: “Ở đâu ra vậy?”



Lục Chúc Chúc nhận lấy cái khuy áo xem thử, nhún nhún vai: “Không biết, em lấy từ trong túi xách ra nên tiện tay để ở đây. Lâu lắm rồi, khuy áo không phải của em, là của anh sao?”



“Không phải.”



Không phải khuy áo của anh, nhưng anh nhận ra cái khuy áo đó. Triệu Tư Gia sẽ khâu một cái khuy ngụ ý bình an ở trong mỗi vạt áo của hai anh em. Cái khuy áo này là của Cảnh Triết.



....



Trong xe taxi, Cảnh Tự nhìn cảnh đường phố lướt qua thật nhanh, đầu ngón tay vô thức chơi đùa với cái khuy áo nọ. Chẳng mấy chốc, xe taxi đã dừng lại trước cửa nhà nghỉ Minh Nguyệt. Hôm nay là một cô gái trẻ đang trực quầy lễ tân, cô ta đang dựa vào cạnh quầy chơi điện thoại. Khi thấy Cảnh Tự bước vào, đôi mắt đen láy rơi vào người anh không cách nào rút lại được.



Anh trai này đẹp thật.



“Muốn thuê phòng sao.” Âm thanh õng ẹo mang theo chút nịnh nọt.



Cảnh Tự không đếm xỉa nói: “Phòng 209, thuê ba tiếng.”



Cô gái tiếp tân nhún nhún vai rồi lại hỏi: “Có chứng minh thư không?”






“Không có, cần thiết sao.”



Cô ta cười một cái rồi nói: “Không có chứng minh thư, tiền phòng thêm năm mươi tệ, tổng cộng một trăm tệ.”



Cảnh Tự trả tiền phòng rồi trực tiếp lên lầu, bước vào trong phòng. Nhà nghỉ nhỏ trang trí đơn sơ, diện tích chật hẹp. Một chiếc giường lớn màu trắng chiếm gần một phần ba căn phòng, đối diện với chiếc giường là chiếc tủ và TV kiểu cũ, ngoài ra không trang trí, bày biện gì thêm.



Cảnh Tự dạo khắp căn phòng, đầu ngón tay vẫn chơi đùa cái cúc áo kia. Có lẽ cúc áo bị Lục Chúc Chúc kéo xuống từ trên người Cảnh Triết trong lúc vô thức nên cô thậm chí còn không nhận ra. Cảnh Tự vốn dĩ đang nghi ngờ hắn ta, cái khuy áo này đã xác nhận suy đoán của anh.



Toàn bộ đều do Cảnh Triết giở trò.



Mối hận thù cũ của anh em bọn họ đã âm thầm phát sinh kể từ khi cả hai còn rất nhỏ. Một người có tư chất thông minh trời sinh nhưng tính cách hướng nội, người kia thì tư chất tầm thường nhưng lại lõi đời, khéo đưa đẩy. Bọn họ đã được định sẵn không cách nào sống chung hoà thuận như anh em bình thường.



Cảnh Triết đố kị bộ não thông minh của Cảnh Tự, còn trong lòng Cảnh Tự cũng bất mãn với sự thiên vị của cha mẹ. Mâu thuẫn từ khi còn nhỏ đã tạo ra những tia lửa nhỏ vụn vặt, mỗi khi cha mẹ phân xử luôn có khuynh hướng nghiêng về Cảnh Triết ở vị thế thiệt thòi ――



“Anh trai không phải cố ý.”



“Anh trai sẽ không làm chuyện như vậy.”



“Cảnh Tự, tại sao con luôn hùng hổ doạ người ta vậy!”



Dường như kẻ yếu trời sinh sẽ được mọi người đồng cảm; còn người mạnh mẽ thì gì cũng là đạo lý hiển nhiên. Việc hãm hại người này thật ra cũng không phải là một, hai lần mà mỗi lần được cha mẹ bao che và thiên vị lại càng khuyến khích hành vi của Cảnh Triết.



Thật ra Cảnh Tự chẳng quan tâm hắn ta có hãm hại anh hay không, chuyện khiến anh phẫn nộ là …Cảnh Triết đã lợi dụng Lục Chúc Chúc, đặt cô vào tình cảnh xấu hổ và nguy hiểm. Chuyện này anh tuyệt đối không cách nào khoan dung được.



Cảnh Tự rũ mắt nhìn khuy áo trong tay. Một cái khuy áo đương nhiên không thể kết tội hắn ta, Cảnh Tự cần bằng chứng đanh thép hơn nữa. Sau vụ việc xảy ra tại phòng 209 của nhà nghỉ, có rất nhiều người khác vào ở nên hiển nhiên không thể tìm được bất kỳ dấu tích nào liên quan đến đêm đó.



Trước đây, khi Cảnh Tự nhận làm việc riêng đã từng tiếp xúc với một số trang web của máy chủ nước ngoài, đương nhiên trong đó cũng có rất nhiều trang web người lớn. Trên trang web có rất nhiều bộ phim từ những quốc gia khác nhau, trong đó có một loại chính là ―― quay lén.



Quay lén thường xảy ra ở các khách sạn và nhà nghỉ, đặc biệt là trong một số nhà nghỉ bình dân không chính quy như thế này. Không phải trong nhà nghỉ hay căn phòng nào cũng có thiết bị quay lén như vậy, cho nên hôm nay anh đến đây hoàn toàn là để thử vận may.



Loại nhà nghỉ bất hợp pháp không yêu cầu đăng ký chứng minh thư như nhà nghỉ Minh Nguyệt này hầu hết đều có giao dịch phi pháp, xác suất bị quay lén thành video cao hơn những khách sạn hợp pháp khác.



Cảnh Tự tắt hết toàn bộ đèn trong phòng, để căn phòng tối om. Dựa theo phương pháp ‘chỉ bạn cách phân biệt liệu có camera trong phòng hay không’ được dạy trên mạng mà tìm điểm phát sáng. Nhưng mà tìm một vòng cũng không thấy bất kỳ nguồn ánh sáng nào.



Thật ra Cảnh Tự đã có chuẩn bị tâm lý, anh biết rằng việc có thể tìm thấy camera là thuộc về loại mèo mù vớ phải chuột chết. Tìm không thấy mới là bình thường.



Anh lại bật đèn lên, ngồi xuống mép giường rồi nhìn thẳng vào TV đối diện. Nếu không có chứng cứ, chuyện này sẽ bị bỏ qua giống những trò chơi khăm mà Cảnh Triết đã làm vô số lần trong quá khứ.



Anh nhìn TV thì phát hiện ra một vài ổ cắm điện ở phía bên trái của TV, mà hướng đối diện của mấy cái ổ cắm điện lại vừa vặn hướng về phía giường. Ổ cắm điện này đúng lúc là nơi bí mật nhất mà bọn tội phạm chọn để lắp camera lỗ kim, bởi vì không phải tất cả ổ cắm điện trong khách sạn đều đối diện ngay giường lớn.



Cảnh Tự ôm tâm trạng thử một lần dùng phích cắm của ấm đun nước thử cắm lần lượt vào từng cái ổ điện. Hai cái ổ điện đầu tiên thì có thể cắm vào bình thường nhưng khi thử cắm vào ổ điện thứ ba liền gặp phải vật cản.



Anh ngay lập tức rút một cái tua vít từ trong ba lô rồi tháo rời ổ cắm thứ ba ra, đúng như dự đoán, có một chiếc camera cỡ nhỏ ở mặt sau của ổ cắm! Ngoài ra, phía dưới còn có một cái thẻ nhớ SD dùng để lưu trữ những hình ảnh ‘hài hòa’ mà máy camera quay được. Cảnh Tự tháo máy ảnh và thẻ nhớ, sau khi lắp lại ổ cắm thì rời khỏi khách sạn.



Về đến ký túc xá, anh nóng lòng mở thư mục của thẻ nhớ ra. Một số lượng lớn video ‘hài hoà’ được lưu trữ trong thẻ nhớ, Cảnh Tự căn cứ vào thời điểm xảy ra sự việc tìm được đoạn video đêm hôm đó. Anh trơ mắt nhìn hai người Cảnh Triết và Tạ Lực Cường nâng Lục Chúc Chúc đang bất tỉnh vào phòng.



Khi nhấp vào video này, quả thật đầu ngón tay của Cảnh Tự đều đang run rẩy. Anh sợ phải xem những hình ảnh khác, anh sợ Lục Chúc Chúc khi đang trong tình trạng hôn mê phải chăng sẽ … chịu ‘ức hiếp’ mà không biết hay không.



May mà … sau khi toàn bộ đoạn video được phát xong, Cảnh Triết cũng không làm bất cứ chuyện vượt rào nào với cô. Thứ nhất, hắn ta còn chưa có dũng khí đó. Thứ hai, tâm tư của Cảnh Triết thấu đáo, hắn ta sẽ kiểm soát bản thân hết mức có thể, sẽ không để lại bất kỳ bằng chứng nào.



Ngón tay cái của Cảnh Tự đè chặt cái khuy áo nọ.



Muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm.



Đoạn video này đủ để khiến Cảnh Triết bị trừng phạt thích đáng. Khi nhận được tin nhắn của Cảnh Tự, Cảnh Triết đang ở trong lớp. Cảnh Tự chủ động gửi tin nhắn cho hắn ta, chuyện này vô cùng dị thường.



Cảnh Triết mở Wechat ra, phát hiện Cảnh Tự gửi cho hắn ta một bức ảnh, trong bức ảnh là một cái khuy áo. Sau đêm đó, hắn ta phát hiện ra chiếc cúc áo bình an mà mẹ hắn đã may cho hắn bị mất. Lo lắng bất an một thời gian dài, vì sợ sẽ để lại bất kỳ bằng chứng nào.



Sau đó không có chuyện gì xảy ra, Cảnh Triết dần cảm thấy yên tâm. Nhưng không ngờ rằng … vẫn còn sót lại vật chứng.



Hắn ta cầm điện thoại lên run rẩy trả lời tin nhắn cho Cảnh Tự: “Khuy áo này không giải thích được vấn đề gì, biết đâu mày giật nó xuống từ người tao thì sao, đừng quên chuyện trong rừng cây nhỏ ngày hôm đó!”



Cảnh Tự: “Tôi vẫn chưa nói gì mà anh đã biết tôi muốn nói gì rồi sao?”



Cảnh Triết chưa đánh đã khai liền đỏ bừng mặt, không trả lời tin nhắn của anh nữa. Hắn ta không thông minh như Cảnh Tự, nói nhiều sai nhiều, ngược lại sẽ lưu lại chứng cứ.



Chẳng mấy chốc, Cảnh Tự gửi cho hắn ta một địa chỉ.



Cảnh Triết hốt ha hốt hoảng trả lời: “Tao sẽ không đến đâu!”



Cảnh Tự: “Tuỳ anh.”



Cả tiết học, Cảnh Triết không thể tập trung nghe giảng nổi, khó khăn lắm mới chịu đựng đến khi tan học thì nhìn bầu trời u ám bên ngoài cửa sổ cũng giống như đám mây đen đè nặng lên ngực hắn ta. Hắn gọi điện thoại cho Tạ Lực Cường, liên tục dò hỏi tới lui nhiều lần rằng anh ta rốt cuộc có nói chuyện này ra hay không.



“Tôi cũng không phải là đồ ngu! Tôi có thể nói sao!” Giọng điệu của Tạ Lực Cường vô cùng thiếu kiên nhẫn: “Cậu có thể đừng nghi ngờ lung tung nữa được không.”



Cảnh Triết đi đến một góc yên tĩnh, đè thấp cổ họng nói: “Tôi cảm thấy nó hình như đã biết gì đó rồi.”



“Là cậu tự có tật giật mình, chẳng liên quan gì tới ông đây. Cậu đừng có kéo ông đây vào là được.”



“Đừng quên rằng, chuyện là do chúng ta làm cùng nhau.”



“Là cậu làm! Sau đó tôi đã bỏ đi! Chẳng liên quan gì tới tôi cả!”



“Thuốc là do anh chuốc, anh nghĩ bản thân phủi sạch sẽ được sao.” Cảnh Triết lạnh giọng nói: “Nếu muốn bình yên vô sự thì để chuyện này thối rữa trong bụng đi.”



Uy hiếp Tạ Lực Cường xong thì Cảnh Triết trở về ký túc xá và chợp mắt nghỉ trưa trên giường, nhưng mà dù làm thế nào cũng không ngủ được. Hắn bực bội ngồi dậy, lấy điện thoại ra xem địa chỉ mà Cảnh Tự đã gửi cho mình.



Thay vì lo sợ bất an thế này, không bằng tìm nó rồi giải quyết chuyện này cho sạch sẽ. Dù sao chỉ cần nó không có bằng chứng trực tiếp, chỉ dựa vào một cái khuy áo căn bản không thể kết tội hắn ta.



Cảnh Triết bắt taxi, đi đến địa chỉ Cảnh Tự đưa cho hắn ta. Đây là một nhà kho bỏ hoang, dù là nhà kho hoang vắng không một bóng người nhưng ở căn phòng bên trong hình như có tiếng động. Cảnh Triết hít thật sâu, theo tiếng động bước đến một căn phòng nhỏ trên lầu hai.



Trên chiếc ghế ở chính giữa căn phòng đặt một cái máy tính, đoạn video đang phát trong máy tính chính xác là hiện trường ‘gây án’ của hai người Tạ Lực Cường và hắn ngày hôm đó. Toàn thân Cảnh Triết lạnh cóng, vội vàng nhào qua muốn xóa video, nhưng máy tính dường như từng bị thiết lập lại khiến màn hình bị khoá, hắn không thể nào xoá đoạn video.



Lúc này, cửa phòng ‘phịch’ một tiếng đóng lại. Cảnh Triết vội vã đứng lên mở cửa nhưng nhận ra cửa của kho hàng đã bị người ta khoá trái từ bên ngoài.



Hắn đập mạnh vào ván cửa, lớn giọng hô lên: “Cảnh Tự! Mày muốn làm gì! Thả tao ra ngoài!”



Lúc này, chuyện càng tồi tệ hơn xảy ra. Hắn ngửi được mùi khói đặc gay mũi từ bên ngoài bay vào.



Cảnh Tự đang phóng hoả!



Cảnh Triết liều mạng đập lên ván cửa, lớn giọng mắng: “Cảnh Tự, Mày… mày thả tao ra ngoài! Mày muốn phạm tội giết người sao! Mày muốn giết anh trai ruột của mày sao!”



Ngoài cửa, Cảnh Tự châm cho mình một điếu thuốc bằng rơm khô đang bốc cháy, bình tĩnh nói: “Năm đó, anh sợ tôi mách với cha mẹ là anh vẽ những bức tranh màu nước nguyền rủa thương tật cho tôi nên nhân lúc cha mẹ không ở nhà, tự nhốt mình trong phòng rồi châm lửa đốt chúng đi. Kết quả lửa bén đến rèm cửa sổ và thiêu rụi cả ngôi nhà.”



“Là tôi … kéo anh ra từ trong căn phòng bén lửa, anh nợ tôi một mạng, bây giờ cũng nên trả lại cho tôi.”



Cảnh Triết ôm đầu, nỗi sợ hãi cùng cực làm hắn gần như sụp đổ: “Tao không nợ mày, tao không nợ mày gì hết… dù mày thông minh, dù mày giỏi hơn tao về mọi mặt, thế thì sao chứ, mẹ đã chọn tao. Mẹ yêu tao hơn! Bà ấy không cần mày nữa! Thừa nhận đi, mày đố kị với tao, ghen tị tao được cha mẹ yêu thương nhiều hơn!”



Cảnh Tự hung hăng dập tắt đầu thuốc, khàn giọng nói: “Cảnh Triết, tôi từng bất bình nhưng anh chớ quên tôi chưa bao giờ làm hại anh, một lần cũng chưa. Chính anh là người chạm đến điểm mấu chốt của tôi hết lần này đến lần khác.”



“Mày điên rồi, mày đã sớm điên rồi! Đánh giá tâm lý của mày có vấn đề!” Cảnh Triết đập mạnh lên ván cửa, lớn giọng hô lên: “Mày giết chết tao thì mày sẽ chẳng còn gì cả! Lục Hoài Nhu sẽ không để cho một tên sát nhân ở bên cạnh Lục Chúc Chúc! Đến cuối cùng mày chỉ còn lại hai bàn tay trắng mà thôi!”



Cảnh Tự nhìn khói đặc bao phủ cửa phòng rồi nói: “Cảnh Triết, anh có điện thoại sao anh không thử gọi điện báo cảnh sát thử xem.”



Câu nói của anh đã nhắc nhở Cảnh Triết, hắn hốt ha hốt hoảng lấy điện thoại ra nhấn 110, nhưng ngay lúc điện thoại vừa thông qua thì ngón tay của hắn ta dừng lại.



Quay đầu nhìn vào màn hình đoạn video lặp lại kia.



Một khi báo cảnh sát thì mọi thứ của hắn ta đều xong rồi!



Cảnh Tự biết rõ hắn sẽ không dám tự báo cảnh sát, vì thế mới có thể trắng trợn như vậy!



“Anh xem, năm đó tôi không được lựa chọn, hoặc là táng thân nơi biển lửa, hoặc là nhảy lầu.” Cảnh Tự nhếch môi mỉm cười: “Bây giờ tôi cho anh lựa chọn, thừa dịp trước khi đám cháy lan rộng, mọi thứ vẫn còn kịp. Muốn báo cảnh sát hay không thì tuỳ anh.”



Nói xong những lời này, anh xoay người rời khỏi kho hàng.



Cảnh Triết đã thử tất cả mọi cách, phá cửa, nạy khoá, thậm chí đứng cạnh cửa sổ điên cuồng kêu cứu, nhưng xung quanh nhà kho bỏ hoang không một bóng người, cũng không có ai đến cứu hắn.



Ngoại trừ báo cảnh sát thì không còn cách nào cả.



Hắn biết Cảnh Tự là một kẻ điên, cái gì cũng dám làm.



Hắn thật sự muốn giết chết anh!



Khói đặc xuyên vào căn phòng qua khe cửa, xông đến nỗi nước mắt hắn chảy ròng ròng. Hắn đứng bên cửa sổ nhìn xuống lầu. Chiều cao của tầng hai bằng với chiều cao của cửa sổ mà Cảnh Tự nhảy năm đó. Nhảy xuống có thể gây thương tích nghiêm trọng, cũng có thể sẽ chết.



Cảnh Triết nuốt nước bọt thật mạnh, nghiến răng chuẩn bị nhảy xuống. Song, bản năng sinh tồn lại không ngừng ngăn trở hắn. Hai chân hắn như nhũn ra, cuối cùng ngồi dựa vách tường. Trải qua khoảnh khắc này, Cảnh Triết mới xem như hiểu được cảm giác tuyệt vọng của Cảnh Tự lúc trước khi đứng bên cửa sổ.



Giống như lời của anh nói, hắn có quyền lựa chọn, nhưng Cảnh Tự năm đó thì không còn lựa chọn nào khác … Cuối cùng, khát vọng sống đã chiến thắng tất cả, hắn run rẩy bấm 110 gọi điện báo cảnh sát. Chẳng mấy chốc, xe cảnh sát và xe cứu hoả ùn ùn chạy đến hiện trường giải cứu Cảnh Triết.



Thế mà sau khi Cảnh Triết ra khỏi phòng lại chẳng thấy ngọn lửa hừng hực như trong tưởng tượng, chỉ có một bó rơm khô gần như bị thiêu rụi nằm đối diện với cửa phòng hắn. Còn những làn khói đen tràn vào từ khe cửa lại chính là khói toả ra từ bó rơm đang cháy.



Anh không hề phóng hoả, hơn nữa quanh căn phòng cũng không có bất cứ vật liệu dễ bắt lửa nào, không thể thiêu trụi cái nhà kho trống không này được. Thật ra những điều này rất dễ đoán, chỉ là hắn quá mức kinh hoảng mới không nghĩ ra …



Hắn nghĩ rằng Cảnh Tự sẽ phóng hoả giết chết hắn. Tuy nhiên, như Cảnh Tự đã nói, từ nhỏ đến lớn, Cảnh Triết ngấm ngầm sử dụng nhiều thủ đoạn nhỏ như thế nhưng Cảnh Tự thực sự chưa bao giờ làm tổn thương hắn lần nào.



....



Hai người Cảnh Triết và Tạ Lực Cường bị tạm giam hành chính, không thể bảo lãnh. Lục Hoài Nhu biết đầu đuôi câu chuyện. Phẫn nộ là điều tất yếu, nhưng càng khiếp đảm và sợ hãi nhiều hơn. Vì bọn họ không nói với ông ngay từ đầu nên ông đã hung hăng trách mắng Lục Chúc Chúc một trận, lại không nói với Cảnh Tự một chữ nào.



Cảnh Tự biết, chín mươi phần trăm chuyện này là lỗi tại anh, nhưng Lục Hoài Nhu không mắng anh.



Bởi vì ông đã hoàn toàn thất vọng đối với anh.



Xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng anh lại vì sự ích kỷ của bản thân mà có ý đồ muốn giấu giếm, đây là chuyện Lục Hoài Nhu tuyệt đối không thể dung thứ. Một khi lại xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào nữa, hậu quả cũng sẽ không thể tưởng tượng nổi.



Thật ra, từ khoảnh khắc Cảnh Tự đưa ra chọn lựa đó trở đi thì anh đã sẵn sàng để gánh vác toàn bộ hậu quả đàng hoàng. Anh và Lục Chúc Chúc đã không còn nhận được chúc phúc của Lục Hoài Nhu nữa. Nếu muốn Lục Chúc Chúc đưa ra chọn lựa một người giữa anh và ông nội, bất kể là chọn ai thì cũng đều đau như cắt.



Nhưng bất kể kết quả có như thế nào, Cảnh Tự cảm thấy bản thân vẫn nợ Lục Hoài Nhu một lời xin lỗi. Một lời xin lỗi chân thành từ tận đáy lòng, cùng với … một lá đơn xin thôi việc.



Cảnh Tự ở dưới lầu của công ty đợi Lục Hoài Nhu, đợi cả một ngày Lục Hoài Nhu cũng không chịu gặp anh.



Sau khi Lục Hoài Nhu kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị cấp cao thì quay trở về phòng làm việc, ông hỏi Allen: “Thằng bé vẫn ở đó?”



“Vẫn còn, đợi cả ngày rồi, cậu ấy bảo rằng nếu ngài bằng lòng gặp cậu ấy thì cậu ấy sẽ có mặt bất cứ lúc nào.”



Lục Hoài Nhu nhàn nhã pha trà cho mình: “Nó thích đợi thì cứ đợi, sao cũng được!”



....



Chẳng mấy chốc, Lục Chúc Chúc nghe được tin chạy vội tới, nhìn thấy Cảnh Tự đang ngồi cạnh ghế chờ cùng với đơn từ chức trên tay anh.






Cô gái nhỏ không cầm được nước mắt, mang theo giọng nghẹn ngào hỏi: “Anh muốn bỏ rơi em sao!”



“Lục Chúc …”



“Có phải anh muốn bỏ rơi em không!” Hai bả vai của Lục Chúc Chúc run lên khe khẽ: “Chỉ vì một chút chuyện này mà anh đã muốn từ bỏ rồi!”



“Anh không có từ bỏ.” Cảnh Tự kéo cô lại ngồi bên cạnh mình, dỗ dành nói: “Đừng khóc mà, được không.”



Lục Chúc Chúc gạt tay anh ra, ôm lấy đầu gối ngồi xổm bên chân anh, khó chịu kinh khủng.



“Khó khăn lắm mới có thể ở bên nhau, nếu như dễ dàng từ bỏ thế này thì anh cũng không phải là Cảnh Tự mà em thích nữa!”



Cảnh Tự cũng dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô, dịu dàng nói: “Anh không từ bỏ, cũng sẽ không bỏ rơi Lục Chúc. Dù ông nội em cầm gậy đuổi anh đi, anh cũng sẽ giữ em thật chặt.”



Cô gái nhỏ nước mắt nhập nhèm nhìn đơn từ chức trong tay anh: “Thế anh làm vậy là có ý gì.”



Cảnh Tự dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lục Chúc Chúc, giải thích: “Ông nội vì em mới dùng hợp đồng này trải đường cho anh. Nhưng sau khi trải qua chuyện này, anh nghĩ … nhân cơ hội nhận lỗi mà trả lại toàn bộ những gì ông cho anh, anh muốn tự mình tạo nên thành tựu.”



Anh hiểu rõ, tất cả những vinh quang mà anh có được khi đứng trên vai Lục Hoài Nhu sẽ không thể làm cho ông thật sự tán thành với anh. Chỉ có dựa vào bản thân để khai phá một thế giới mới, anh mới có tư cách nhận được sự đồng ý của ông ấy.



“Ý là anh sẽ không bỏ đi, đúng không?”



Khoé môi Cảnh Tự khẽ cong lên: “Con đường anh đi bất kể có thế nào thì Lục Chúc vĩnh viễn sẽ là điểm đến cuối cùng của anh.”



Lục Hoài Nhu đang hướng dẫn các nghệ sĩ mới các động tác vũ đạo chi tiết trong phòng tập. Trong những năm qua, bất kể công ty mở rộng quy mô như thế nào, chỉ cần Lục Hoài Nhu rảnh là sẽ đến phòng tập đích thân hướng dẫn những nghệ sĩ trẻ này, gọt giũa một chút động tác của họ, dạy bọn họ cách quản lý biểu cảm và kiểm soát hiện trường …



Chưa được bao lâu thì Allen vội vã chạy vào rồi nói: “Hoài gia, Chúc Chúc cũng đến rồi. Bọn họ ở dưới lầu nói muốn cùng nhau đợi ngài, nếu ngài không gặp thì … tiếp tục đợi.”



“Còn uy hiếp nữa.” Mí mắt Lục Hoài Nhu cũng không nâng lên chút nào, ông nói: “Mặc kệ bọn nó, thích đợi bao lâu thì đợi bấy lâu.”



“Ôi, vâng …”



Allen đáp một tiếng, đang muốn lui ra ngoài thì Lục Hoài Nhu nhìn hoàng hôn của bầu trời bên ngoài cửa sổ, đột nhiên gọi ông lại: “Cái gì mà… ship thức ăn ấy, gọi cho bọn chúng đi.”



Allen đánh giá Lục Hoài Nhu, đúng là vẫn còn mềm lòng, ông cười nói: “Được, tôi đi ngay.”



“Đừng bảo tôi kêu.”



“Được, tôi đi đây.”



Đêm khuya, nhân viên trong công ty về cơ bản đều đã ra về, chỉ còn lại chị gái tiếp tân trực ca đêm. Cảnh Tự vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô ấy chỉnh ánh đèn tối xuống, Lục Chúc Chúc nằm trên đùi anh ngủ thật say.



Mái tóc mượt mà như tơ tằm buông lơi bên tay anh. Anh quấn tóc cô thành từng vòng một quanh ngón trỏ, chơi không biết chán. Dưới ánh đèn nhu hoà, khuôn mặt cô xinh đẹp giống như nụ hoa trầm lặng đang hé nở. Cảnh Tự kìm lòng không đậu mà khom người, môi mỏng khẽ chạm lên khuôn mặt cô, sợ quấy rầy giấc mộng đẹp của cô nên nhanh chóng rời đi.



Lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lục Hoài Nhu đang đứng cạnh cửa sổ sát đất đối diện với đại sảnh, cũng không biết là đứng ở đó bao lâu rồi. Cảnh Tự giống như làm chuyện xấu bị bắt quả tang, hai má có hơi đỏ ửng. Anh nhẹ nhàng đặt Lục Chúc Chúc lên sofa, sau đó cởi áo khoác thể thao đắp lên người cô.



Lục Hoài Nhu xoay người rời đi, Cảnh Tự lập tức đi theo ông đến phòng tiếp khách. Chị gái tiếp tân liền pha hai ly trà cho bọn họ. Đã gần nửa tháng kể từ khi sự việc bại lộ, đây là lần đầu tiên Lục Hoài Nhu gặp anh, Cảnh Tự biết Lục Hoài Nhu có bao nhiêu phẫn nộ với anh.



“Ông nội, con xin lỗi.”



“Cảnh Tự, con đã sắp hai mươi tuổi rồi.” Lục Hoài Nhu ngồi trên sofa bằng da mềm mại, hai chân mở rộng rất uy nghiêm: “Khi ông bằng tuổi con đã giành được giải thưởng người mới xuất sắc nhất, cũng kiếm được chiếc cúp vàng đầu tiên trong đời.”



“Còn con thì sao, vừa thông minh lại giỏi giang cũng có thiên bẩm, nhưng con lại dùng nó để suy nghĩ xem bày mưu tính kế như thế nào để lừa ông!”



Lục Hoài Nhu qua nhiều ngày như vậy mới gặp anh vốn dĩ là muốn xoa dịu cơn thịnh nộ của mình trước rồi mới bình tĩnh hoà nhã nói chuyện với anh cho đàng hoàng. Ngờ đâu vừa nhắc đến chuyện này, ông vẫn không kiềm chế được cơn tức giận.



“Con nghĩ rằng tự mình giải quyết sạch sẽ mọi chuyện thì ông sẽ không truy cứu? Xem như không có chuyện gì xảy ra.” Lục Hoài Nhu đứng dậy, phẫn nộ nói: “Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì mười cái mạng của con cũng đền không nổi!”



Tại đồn cảnh sát, nhìn thấy đoạn video Lục Chúc Chúc hôn mê bất tỉnh bị đưa vào nhà nghỉ, Lục Hoài Nhu thiếu chút nữa bị doạ ra bệnh tim. Ông chưa bao giờ gặp ác mộng trong đời, nhưng sau ngày hôm đó, hầu như ngày nào cũng mơ thấy ác mộng. Nhưng càng tức giận hơn là, hai đứa nhỏ không biết trời cao đất dày này lại còn muốn gạt ông, tự mình tìm hung thủ …



Lục Hoài Nhu ngồi lại lên ghế sofa, uống một ngụm trà để bình tĩnh tâm tình.



Lớn tuổi rồi, không thể dễ dàng nổi giận.



“Giống như những gì ông nội đã nói, tâm tư của con đã không dùng đúng chỗ mà nó nên được dùng.” Thái độ của Cảnh Tự rất thành kính: “Con không dám nói với ông, con đã từng đồng ý với ông rằng chỉ cần người muốn con rời khỏi em ấy, con sẽ không nói hai lời.”



“Vì thế nên?”



Cảnh Tự nắm chặt tay, gằn giọng nói: “Nhưng mà … con không làm được.”



“Nói một đằng làm một nẻo mà con còn ra vẻ rất có lý nữa.”



Cảnh Tự từng đồng ý với Lục Hoài Nhu, chỉ cần Lục Chúc Chúc có được hạnh phúc tốt hơn thì anh nhất định sẽ buông tay. Nhưng anh nhận ra mình không làm được, cái gì mà yêu thích thì sẽ chiếm hữu, yêu thương thì sẽ tác thành …



Tác thành cái quần què.



Lục Chúc Chúc là bé cưng của anh, anh chỉ muốn giữ chặt cô. Từng phút, từng giây … đều không muốn để cô rời khỏi mình. Cảnh Tự đưa đơn từ chức vào tay Lục Hoài Nhu, sau đó xé bản hợp đồng bán cổ phần trước mặt ông.



Lục Hoài Nhu không nghĩ tới anh lại làm chuyện này, hơi giật mình: “Con làm cái gì vậy?”



“Tổng giám đốc Lục để con ký bản hợp đồng này rõ ràng là hợp đồng để con chiếm lợi, là vì Chúc Chúc.” Cảnh Tự bình tĩnh trả lời: “Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng xin ônghãy tin tưởng con, con sẽ tự tạo nên thành tựu của chính mình, cho Chúc Chúc cuộc sống và tương lai vẻ vang hơn.”



Vốn dĩ Lục Hoài Nhu chỉ muốn giáo huấn Cảnh Tự một chút, mắng anh vài câu là coi như xong chuyện. Dù sao thì lúc trước, Lục Chúc Chúc cũng làm không ít chuyện làm ông tức muốn hộc máu, ông còn có thể thật sự so đo hay sao. Nhưng Cảnh Tự vậy mà lại đứng trước mặt ông xé hợp đồng, còn nói gì mà dựa vào chính mình …



Trong lòng Lục Hoài Nhu vừa phun một ngụm máu.



Đờ mờ, thanh niên bây giờ … thật đáng ghét.



Thật sự muốn tát thằng nhóc một cái bạt tai để nó tỉnh táo một chút. Nó thật sự nghĩ rằng thành công dễ dàng vậy sao, nó phải tốn bao nhiêu năm mới có thể lập ra được một cục diện mới chứ. Lẽ nào muốn cháu gái ông theo nó cực khổ hay sao!



Lục Hoài Nhu kiềm chế cơn giận, nói với Cảnh Tự: “Được lắm, ông còn chưa bảo con cút mà con đã muốn ông cút trước rồi, vừa xé hợp đồng đã trực tiếp đổi giọng gọi tổng giám đốc Lục?”



“Ông nội, con không có ý đó!”



Lục Hoài Nhu lạnh lùng nói: “Cảnh Tự, xem như ông đã hiểu ý của con, không muốn bị ông quản chế, muốn tự mình lập nghiệp. Thế thì cho dù ông ép con phải từ bỏ Lục Chúc Chúc thì con cũng có tự tin để từ chối, đúng chứ.”



Cảnh Tự mím môi không trả lời, nhưng đây đúng là ý nghĩ trong lòng anh.



Lục Chúc Chúc là đích cuối trên con đường phía trước của anh.



Tất cả mọi cố gắng của anh đều hướng về phía cô mà chạy.



Lục Hoài Nhu thoáng bình tĩnh lại, mặc dù trong lòng vẫn còn tức giận nhưng ông cũng cảm động trước quyết tâm của Cảnh Tự. Thanh niên bây giờ mấy ai có thể có được phần chí khí này, từ bỏ đường lớn thênh thang rực rỡ trăm hoa mà đi một con đường đầy chông gai rất có thể còn bị cứa đến thương tích đầy mình.



Thằng bé có sự tin tưởng tuyệt đối với bản thân mới dám xé bản hợp đồng này.



“Được, chuyện này ông có thể không nhắc chuyện cũ nữa.” Lục Hoài Nhu mở lá đơn xin từ chức ra, ký tên mình lên đó: “Hợp đồng đã xé, đây được xem như con đã vi phạm hợp đồng, cân nhắc đến con bây giờ hai bàn tay trắng nên tiền vi phạm hợp đồng nên ông sẽ giảm cho con một số không, chín trăm nghìn.”



Thực ra Cảnh Tự đã chuẩn bị tâm lý xong, vi phạm hợp đồng nhất định phải bồi thường.



“Ông nội, ông đây là đã tính vừa khớp toàn bộ số tiền thưởng của những cuộc thi năm nay và tiền tiết kiệm của con, chín trăm nghìn vừa hay bồi thường hết sạch tiền vốn.”



Lục Hoài Nhu biết anh có tự tin rời đi cũng là bởi vì có chút tiền tiết kiệm, ông cười nói: “Đã muốn tự lực cánh sinh thì hết thảy phải bắt đầu từ con số không. Nhưng mà nếu như bây giờ hối hận cũng vẫn còn kịp.”



“Không hối hận, cảm ơn ông nội đã tác thành.”



Lục Hoài Nhu biết lựa chọn của Cảnh Tự là đúng đắn, nhưng ông vẫn hơi không phục lắm: “Con vừa muốn danh dự lại vừa muốn cả bạn gái cũng không thành vấn đề, tiền đề là con phải có đủ khả năng. Cháu gái nhà ông được cưng chiều từ bé, khuyết điểm nhiều hơn rất nhiều so với tưởng tượng của con. Ông đã khoá thẻ tín dụng rồi, bắt đầu từ giờ phút này, cha mẹ của con bé cũng sẽ không hỗ trợ bất cứ thứ gì về mặt tiền bạc cho con bé nữa.”



Lục Hoài Nhu muốn xem thử hai người họ có thể đi bao xa nếu mất đi hỗ trợ tài chính từ gia đình.



Cảnh Tự nhìn ông, trong đôi mắt đen như mực là sự nghiêm túc trước nay chưa có, tăng thêm ngữ khí nói lại lần nữa: “Cảm ơn ông nội đã tác thành.”



....



Khi Cảnh Tự bước ra từ trong thang máy, Lục Chúc Chúc cũng vừa mới tỉnh lại, áo quần tuột xuống nửa cánh tay.



Cô mở to đôi mắt nhập nhèm đang ngái ngủ hỏi Cảnh Tự: “Ông nội nói gì với anh vậy?”



Cảnh Tự bước đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống thắt lại dây giày cho cô lần nữa, dịu dàng nói: “Hết thảy đều kết thúc, về nhà thôi.”



Lục Chúc Chúc nhìn bộ dáng anh nhẹ nhàng như vậy thì đoán rằng anh và Lục Hoài Nhu khẳng định trò chuyện rất vui vẻ.



Trong lòng cô dạt dào vui sướng giơ tay ra: “Anh cõng em cơ.”



“Em bao tuổi rồi hả?”



“Mặc kệ, anh cõng em.”



Cảnh Tự xoay người lại để Lục Chúc Chúc trèo lên lưng, cõng cô bước ra khỏi toà nhà công ty. Ánh trăng đêm nay sáng trong, xe cộ trên đường không nhiều lắm, gió đêm mát mẻ, anh dứt khoát cõng cô cuốc bộ về nhà.



“Lục Chúc, từ nay về sau, em là của anh.”



Lục Chúc Chúc không rõ nguyên do, nhìn anh: “Đây là ý gì.”



“Ý chính là sau này ông nội em, kể cả cha mẹ sẽ không còn cho em một xu sinh hoạt phí nào nữa.”



Lục Chúc Chúc:!!!



“Vui vẻ không.”



“Em… em vui cái con khỉ á!”



Lục Chúc Chúc cũng ngơ luôn: “Em không có tiền, em nghèo rồi, thế em muốn ăn KFC thì làm sao giờ? Khoản tiền đầu tiên trong cuộc đời em kiếm được chính là đoạt được từ trong tay Lục Phương Tiện đấy.”



Vốn dĩ nói năng hùng hồn rằng muốn tay làm hàm nhai. Sau đó, sau khi theo Tưởng Thanh Lâm đi làm bán thời gian nửa ngày, gần như mệt muốn hộc máu, căn bản là không làm được. Cuối cùng vẫn là không có chút mặt mũi nào đi tìm Lục Hoài Nhu mở lại thẻ cho cô.



Không có ông nội cô, cô hoàn toàn chỉ là một bát cháo bỏ đi.



Cảnh Tự quay đầu nhìn Lục Chúc Chúc một cái, lúc đầu anh rất có tự tin nhưng lúc này cũng hơi thấp thỏm: “Đừng nói là em hối hận rồi?”



Lục Chúc Chúc nuốt nước bọt: “Đừng nói nữa, em quả thật là có hơi hối hận.”



“...”



Cảnh Tự đặt cô gái nhỏ xuống, giơ tay lên búng búng trán cô: “Lục Chúc Chúc, em còn miếng lương tâm nào không, lúc trước khóc lóc, náo loạn không cho anh đi. Bây giờ cả hợp đồng anh cũng xé mất rồi thì em lại bảo với anh là em hối hận? Ý chí của em có thể nào kiên định chút không!”



Lục Chúc Chúc thấp thỏm nói: “Anh này, em nói thật với anh nhé, không phải là em chưa từng đoạn tuyệt với ông nội mà còn đoạn tuyệt rất nhiều lần rồi. Lần nào em cũng nghĩ phải kiên định, không được lay động mà đấu tranh đến cùng, nhưng mà … chưa bao giờ thành công cả. Anh không biết ông nội em tàn nhẫn bao nhiêu đâu.”



Cuối cùng Cảnh Tự đã bắt đầu hiểu những lời cuối cùng mà Lục Hoài Nhu nói thực sự không phải đe dọa anh. Cô gái nhỏ Lục Chúc Chúc này đã được cưng chiều từ nhỏ ở bên cạnh ông ấy mà lớn lên. Tình cảnh hai bàn tay trắng của anh bây giờ, thật đúng là không chắc có thể nuôi nổi bà cô nhỏ này.



“Anh ơi, anh đang nghĩ gì đấy?”



“Anh đang nghĩ, phải quay lại nhận lỗi với ông nội em thế nào để không quá mất mặt.”



“Oa, anh … còn không có mặt mũi hơn em nữa!”



Ít nhất thì cô đã từng đấu tranh đấy.



Cảnh Tự dắt tay cô gái nhỏ, cùng đi với cô trên con đường cái vắng vẻ không người, dịu dàng nói: “Được rồi, đừng lo lắng quá nhiều, sau này anh nuôi em, nhất định sẽ bồi dưỡng em thành nhà khoa học.”



Lục Chúc Chúc rúc vào vòng tay anh, cười nói: “Em đây dựa cả vào anh đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK