Các tờ giấy được lật đi lật lại trên bàn, với trí nhớ của Lục Hoài Nhu, đáng lẽ phải nhớ hết tất cả rồi, nhưng đêm nay anh không thể đọc được một chữ nào.
Nếu lòng không thể nguôi ngoai thì làm việc gì cũng không hiệu quả.
Cuối cùng, Lục Hoài Nhu đặt kịch bản xuống bàn, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, làn gió mát lạnh thổi vào.
Tất cả những gì trong đầu anh bây giờ, là chuyện gì sẽ xảy ra nếu Lục Chúc Chúc bỏ anh đi…
Cô bé chỉ ở nhà anh một thời gian, khi công việc kinh doanh của Lục Tùy Ý được ổn định thì cũng là lúc Lục Chúc Chúc trở về cuộc sống ban đầu.
Mới nghĩ đến điều này, Lục Hoài Nhu trở nên cực kỳ cáu kỉnh.
Tại sao con bé lại đến nếu nó muốn, rồi muốn đi thì đi!
Chẳng lẽ chỗ của anh chỉ là một cái khách sạn, tùy ý đến mà không cần trả tiền?
Vậy Lục Hoài Nhu chính là một bảo mẫu, chỉ xuất hiện mỗi khi được gọi?
Lục Hoài Nhu càng nghĩ càng không vui, vì vậy anh gọi điện thoại cho Lục Tùy Ý.
…
Lục Tùy Ý thấy số của ba mình thì hai mắt mở to, đứng dậy đi ra cửa, câu nói đầu tiên chính là: “Con trai kính chào ba ạ.”
Lục Hoài Nhu: “Nói bình thường.”
Lục Tùy Ý run run: “Ba, muộn như vậy rồi ba không đi nghỉ ngơi sao? Có chuyện gì liên quan đến con thì cứ để mai đi! Không có gì quan trọng hơn sức khỏe của ba cả! Ba nghỉ ngơi đi!”
Ngay cả giọng nói cũng trở nên thận trọng.
Lục Hoài Nhu mở to mắt: “Đợi đã, để tôi hỏi anh, chuyện kết hôn tính đến đâu rồi?”
Lục Tùy Ý: “Ba, con biết là ba rất quan tâm đến con, mong con có một gia đình êm ấm! Con sẽ cố gắng hết sức để kết hôn! Con sẽ cố gắng kết hôn sớm! Con nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của ba!”
Lục Hoài Nhu: …
Không cần!
Lục Tùy ý vò đầu bức tóc, lại thở dài: “Nhưng nói đi nói lại thì đó chỉ là mơ tưởng vô dụng thôi, ba biết không, người đó… tâm cao ngất! Cô ấy thấy sự nghiệp của con chưa ổn định nên việc kết hôn vẫn còn đang do dự.”
Lục Hoài Nhu thở phào nhẹ nhõm.
Lục Tùy Ý ngập ngừng: “Ba, nếu ba sẵn sàng công bố danh tính của con, nói rằng con là con trai của Lục Hoài Nhu, thì Lục Chúc Chúc không chỉ có một người mẹ đâu! Mà ngay cả muốn tìm 10 người mẹ cho con bé thì cũng dễ như trở bàn tay ý chứ! Ha ha ha!”
“Tìm cho cháu gái tôi 10 người mẹ, con trai tôi cũng tuyệt vời quá đấy chứ.” Lục Hoài Nhu cười lạnh: “Anh muốn trèo cao à.”
Lục tùy Ý: …
Lục Hoài Nhu xoay người: “Nhưng, những việc anh nói cũng không phải vô lý.”
Lục tùy Ý mừng không tả: “Ba đồng ý nha?”
Lục Hoài Nhu: “Để tôi nói chuyện với mẹ Chúc Chúc trước.”
Lục Tùy Ý: “Vâng! Con chờ tin tức của ba, yêu ba!”
Sau khi Lục Hoài Nhu cúp máy, anh lập tức gọi Đường Thiển –
Đường Thiển: “Chú Lục, muộn như vậy rồi chú tìm cháu có chuyện gì ạ?”
Lục Hoài Nhu: “Nói chuyện về con trai tôi.”
Đường Thiển: “Chú Lục, cháu vẫn đang tính chuyện kết hôn. Mong chú đừng tạo áp lực quá lớn cho chúng cháu.”
Lục Hoài Nhu: “Bởi vì cô đang do dự nên tôi muốn nói cho cô biết một số sự thật về gia đình tôi trước.”
Đường Thiển: “Sự thật gì vậy ạ?”
Lục Hoài Nhu: “Nhà chúng tôi trông hào nhoáng vậy thôi, nhưng thật ra công ty đang hoạt động với cái nợ mấy năm nay, số nợ là 3 tỷ. Tôi tin giữa cô và con trai tôi là tình yêu đích thực, nhưng món nợ này… cả đời này tôi sẽ không trả được. Tôi chỉ có thể nhờ đời sau.”
Đường Thiển:???
Lục Hoài Nhu: “Con dâu.”
Đường Thiển: …
Không, không, đừng gọi như vậy, cháu sợ…
Làm xong việc này, Lục Hoài Nhu cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Trong khung hình trên bàn làm việc, người vợ quá cố đang ôm Lục Tùy Ý khi còn nhỏ, mỉm cười nhìn anh.
Lục Hoài Nhu nhếch môi: “Em nhìn cái gì? Ai bảo em ra đi sớm như vậy.”
“Còn nhìn! Không được nhìn nữa!”
“Anh làm như vậy còn không phải vì Lục Chúc Chúc sao, em nghĩ rằng con bé kia có thể là một người mẹ chăm sóc tốt cho Chúc Chúc sao.”
“Con bé sẽ sống tốt hơn chỉ khi ở bên cạnh anh.”
Anh lẩm bẩm một mình với bức ảnh trong màn đêm dày đặc.
Vài phút sau, Lục Hoài Nhu kéo ngăn tủ ra, lấy một chiếc túi vải to bằng lòng bàn tay, bên trong chiếc túi là một chiếc vòng tay ngọc trai màu hồng kiểu cổ điển.
“Hôm nay Lục Chúc Chúc nhận được rất nhiều quà, đương nhiên không thể thiếu của anh.”
Dưới ánh đèn, Lục Hoài Nhu cầm chiếc vòng tay bằng ngọc trai màu hồng, tự lẩm bẩm một mình: “Em nói xem, đưa cho con bé được không?”
“Hừ, được rồi, nghe lời em, anh tặng cho con bé.”
“Như vậy là em đồng ý để anh giữ con bé lại đúng không?”
“Vậy thì em đừng báo mộng cho con trai về những việc anh vừa làm đấy nhé.”
Lục Hoài Nhu gõ lên mặt bàn, kêu Lục Chúc Chúc đến phòng mình.
Lục Chúc Chúc miệng ngấu nghiến dưa hấu, trên tay còn cầm nửa quả dưa, cô bé chạy tới như một cơn gió, nói: “Hoài Nhu thúi! Chuyện gì ạ!”
Lục Hoài Nhu ném chiếc vòng cho cô bé: “Cầm lấy.”
Lục Chúc Chúc cầm lấy chiếc vòng tay, xem kỹ, “Đây là cái gì ạ?”
“Vòng tay, đeo lên tay đi.”
“Oa, già quá!”
Lục Chúc Chúc luôn cảm thấy rằng chỉ có người lớn tuổi mới đeo ngọc trai, ví dụ như bà của Trương Hổ có một chiếc vòng ngọc trai lớn. Cô bé nghe lời Lục Hoài Nhu đeo lên, nhưng lại thấy không hợp.
“Con không hợp với cái này đâu!”
Lục Hoài Nhu vươn tay cởi bỏ chiếc vương miện bằng nhựa trên đầu Lục Chúc Chúc: “Đúng là chỉ hợp với mấy thứ linh tinh này.”
“Đây là chiếc vương miện ma thuật của Tưởng Thanh Lâm cho con đó. Chỉ có hoàng hậu mới có thể đội nó thôi!”
Lục Hoài Nhu cố chấp vòng chiếc vòng vào bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng nõn của cô bé, chiếc vòng dài rủng rỉnh trên tay.
Lục Chúc Chúc đặt chiếc vòng ngọc lên bàn, bĩu môi: “Ông nội tặng quà không thành tâm gì hết, hình như cái này không phải ông mua cho con đúng không. Chắc là tặng người khác nhưng người ta không thèm nên mới cho con chứ gì.”
Lục Hoài Nhu: “Biết nhiều quá nhỉ.”
“Hừ, rộng quá, con không thèm.”
“Quà của ông, dám không thèm à?”
Lục Hoài Nhu tháo chiếc vòng tay ra, gấp lại hai lần rồi đeo nó vào tay phải cô bé. Chiếc vòng có chốt lò xo nên vừa vặn cỡ tay của cô bé.
“Được rồi.”
“Vậy thì con sẽ miễn cưỡng chấp nhận.”
“Đừng tháo ra.”
“Hừ.”
Lục Chúc Chúc bước ra khỏi phòng, nâng khuỷu tay lên, nhìn chuỗi ngọc hồng dưới ánh đèn, tuy kiểu dáng có hơi già và không đẹp bằng chiếc vương miện bằng thạch anh lấp lánh của cô bé, nhưng những viên ngọc trai màu hồng càng nhìn càng dễ thương..
Chuỗi hột ngọc trai này rất đồng đều, kích thước nhỏ, từng hình dạng giống hệt nhau.
Lục Tuyết Lăng đắp mặt nạ đi ngang qua hành lang, cô dừng lại khi nhìn thấy chiếc vòng ngọc trai trên tay cô gái nhỏ.
“Chúc Chúc, vòng tay đẹp quá, ở đâu ra thế con.”
“Hoài Nhu thúi cho con ạ.” Lục Chúc Chúc nói: “Tặng người khác nhưng người ta không thèm nên mới cho con.”
Lục Tuyết Lăng đi đến bên cô bé, xoa xoa chiếc vòng ngọc, cười nói: “Con bé ngốc, đây là quà ông nội mua cho bà nội con đấy.”
“Thật vậy ạ.”
“Khi bà nội con qua đời, bà trao nó lại cho ông nội con, để ông có thể trao nó cho người sau đáng mong đợi hơn. Cũng chỉ để ông nội con có thể thoát khỏi mối quan hệ này và sống một cuộc sống hạnh phúc hơn.” “Vậy ông nội vẫn chưa tìm được người yêu mới để tặng vòng tay sao ạ?”
“Con nít con nôi mà đã biết ‘người yêu’ rồi.” Lục Tuyết Lăng chọc mũi cô gái nhỏ: “Ông nội con là một người đàn ông rất tình cảm. Một khi đã chôn sâu tình cảm này, thì không ai có thể lấy nó ra được.”
Lục Chúc Chúc sờ chiếc vòng tay, trầm ngâm gật đầu, “Nhưng ông nội tặng vòng tay này cho con là ông không tìm người yêu mới nữa ạ?”
Lục Tuyết Lăng không khỏi bật cười, “Ai biết được duyên phận?”
“Thôi vậy, để con giữ chiếc vòng này giùm ông cũng được.”
Lục Tuyết Lăng nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô gái nhỏ, cảm thấy cô vẫn còn bé, có lẽ vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của chiếc vòng này đối với Lục Hoài Nhu.
Từ hôm nay trở đi, Lục Chúc Chúc là người anh yêu nhất trong đời.
Sinh nhật 6 tuổi, là sinh nhật hạnh phúc nhất Lục Chúc Chúc từng có trong trí nhớ của cô bé.
Cô bé đã nhận được rất nhiều quà. Hoa hồng Cảnh Tự tặng được để trên bệ cửa sổ, để nó có thể đón nhận những tia nắng đầu ngày.
Chiếc vòng tay của ông nội cũng được cô bé nâng niu cất giữ trong chiếc hộp quý.
Đây là những “bảo bối” quý giá nhất của cô bé.
Cuối tuần, trường tiểu học trực thuộc tổ chức đi chơi, địa điểm là ở công viên ven hồ, có sông núi rất đẹp.
Trước khi đi, Lục Tuyết Lăng đưa cho Lục Chúc Chúc một chiếc ba lô lớn, chất đầy đồ ăn vặt cho cô bé và bảo cô bé chia đồ ăn với bạn cùng lớp.
“Nhớ là chỉ chơi với bạn trên bãi cỏ, không được đến gần ao, không được bới đất, bới bùn, lúc đi ra sao thì lúc về thế đấy, chứ dính bùn đất như thợ mỏ là bà cô bực mình đấy!”
Lục Hoài Nhu nhàn nhã uống trà buổi sáng, cầm trên tay một tờ báo và giễu cợt —
“Giờ chị đã thấy nhọc lòng thế nào khi chăm sóc trẻ con chưa?”
Lục Tuyết Lăng nói, “Không cần em quan tâm.”
Lục Hoài Nhu ngghiêm trang: “Ngại quá, nhưng em là một người đàn ông có trách nhiệm với gia đình.”
“Có tinh thần trách nhiệm là gọi điện vớ vẩn lừa đảo, hù dọa người nào đó sao?”
Lục Chúc Chúc chớp mắt: “Hù dọa, lừa đảo cái gì vậy ạ?”
Lục Hoài Nhu nhảy ra khỏi ghế, bịt miệng Lục Tuyết Lăng, Lục Tuyết Lăng xua tây liên tục, hét “ưm ưm”, “À không, ông nội con làm chuyện tốt…”
Lục Hoài Nhu nói lời lẽ chính đáng: “Xe buýt đang đợi ở ngoài kìa, còn không mau nhanh lên! Để các bạn chờ đợi mà đòi làm thiếu niên tiền phong à!”
Lục Chúc Chúc bĩu môi, cài nút chiếc mũ nhỏ màu vàng, xách chiếc ba lô mà Lục Tuyết Lăng đưa cho rồi chạy ra khỏi nhà.
Xe buýt của trường đã đợi ở cổng từ lâu, Lục Chúc Chúc lên xe, Tưởng Thanh Lâm và Trương hổ vội vàng vẫy tay với cô bé: “Chúc Béo, chỗ này, tụi mình giữ chỗ cậu nè!”
Cô bé bước đến rồi ngồi xuống, các bạn nhỏ tò mò chia sẻ đồ ăn vặt với nhau –
“Oa, Chúc Béo mang nhiều đồ ăn quá!”
Lục Chúc Chúc vỗ vỗ chiếc ba lô của mình: “Bà cô chuẩn bị cho mình đó, cái gì cũng có.”
“Vậy lát nữa chúng ta chia nhau nhé!”
“Được luôn!”
Nửa giờ sau, xe buýt dừng ở cổng công viên ven hồ.
Rất nhiều bạn nhỏ trong lớp đã tập trung tại quảng trường, mặc những bộ quần áo mới sặc sỡ, trông như những bông hoa nhỏ đủ màu sắc khác nhau.
Buổi đi chơi này chỉ có 3 khối tham gia nhưng số lượng khá đông nên các cô giáo đã dẫn các bé lớp mình xếp hàng dài, ra bãi cỏ xanh mướt ven hồ.
“Mọi người cứ chơi trên cỏ, không được xuống nước, đi vệ sinh thì báo cáo với cô giáo!”
Thật ra bên hồ cũng có một lan can cao đến nửa người, còn có bảo vệ đặc biệt canh giữ, nói chung sẽ không xảy ra tai nạn.
Tưởng Thanh Lâm lấy tấm vải dã ngoại ca rô màu xanh từ trong cặp ra, trải trên mặt đất, sau đó đổ tất cả đồ ăn trong cặp sách lên tấm vải—
“Chúc Béo, tụi mình cùng trải đồ ăn ra đi.”
“Được!”
Lục Chúc Chúc đổ hết đồ ăn ra.
Cô giáo dạy lớp 2 cũng dẫn lớp mình ngồi bên bãi cỏ bên cạnh.
Lục Chúc Chúc liếc mắt thấy Cảnh Triết mĩm mĩm, cậu và một vài cậu bé cũng trải khăn trải bàn trên bãi cỏ và đang ăn khoai tây chiên.
“Xin chào!” Lục Chúc Chúc khó khăn vẫy tay với cậu: “Anh Cảnh Triết!”
Cảnh Triết thấy Lục Chúc Chúc thì cười vui vẻ: “Chúc Chúc, chào em!”
“Anh Cảnh Tự không đến ạ?”
Cảnh Triết nhìn xung quanh và nói: “Em ấy cũng đi chứ?”
“Anh ấy không đi với anh ạ?”
“Cảnh Tự theo lớp 3, không cùng lớp với anh nên anh không rõ.”
Đám con trai xung quanh Cảnh Triết có chút phấn khích khi nhìn thấy Lục Chúc Chúc.
Không ngờ Cảnh Triết lại biết một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, liền nhanh chóng thúc giục Cảnh Triết: “Mau mời bạn cậu tham gia cùng tụi mình đi!”
Cảnh Triết gãi đầu hỏi Lục Chúc Chúc: “Em có muốn chơi cùng tụi anh không? Con trai tụi anh có thể làm việc nặng cho em.”
“Đúng đó, cùng chơi đi.”
Lục Chúc Chúc nhìn Tưởng Thanh Lâm và Trương Hổ, Trương Hổ lắc đầu: “Thôi đi, không chơi với học sinh lớp 2, tụi mình chơi với nhau cũng được.”
Cảnh Triết không muốn làm khó Lục Chúc Chúc, đáp lại: “Vậy thì thôi, nếu em có việc gì thì có thể kêu bọn anh. Ai bắt nạt em thì nói anh nhé!”
“Vâng! Em cảm ơn anh Cảnh Triết!”
Lục Chúc Chúc trở lại tấm vải dã ngoại của mình, ngồi xuống, Trương Hổ và Tưởng Thanh Lâm bắt đầu chơi trò chơi bạn vẽ tôi đoán.
“Chúc Chúc, tụi mình cùng nhau chơi đi!”
“Đợi mình tí.”
Lục Chúc Chúc nhìn quanh và cuối cùng cũng tìm thấy Cảnh Tự bên hồ.
Cậu bé mặc áo phông đen, ngồi một mình trên ghế công viên, cúi đầu nghịch khối rubik. Khối rubik được cậu biến thành sáu mặt cùng màu, sau đó màu sắc bị xáo trộn và rồi xoay tiếp.
Cậu có vẻ chán nản, cứ lặp đi lặp lại đôi tay của mình.
Xung quanh cậu luôn có tiếng cười nói vui vẻ nhưng hình như cậu bị cô lập với thế giới sôi động, trở nên vắng vẻ.
Lục Chúc Chúc vỗ đất trên quần chạy về phía cậu, Tưởng Thanh Lâm nhanh chóng ngăn lại: “Cậu đi đâu vậy!”
“Mình đi tìm anh Cảnh Tự chơi.”
Tưởng Thanh Lâm và Trương Hổ cũng nhìn thấy Cảnh Tự, Trương Hổ chau mày nói: “Thôi đi, tính tình anh ấy kỳ lắm, kệ anh ấy đi.”
Tưởng Thanh Lâm còn nói: “Ngay cả anh trai cũng không thích chơi với anh ấy, vậy thì tụi mình đừng dính vào.”
Mặc dù Cảnh Triết và Cảnh Tự là 2 anh em nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau.
Cảnh Triết là người nhiệt tình, vui vẻ và rất nổi tiếng trong lớp nên xung quanh cậu ấy có nhiều bạn tốt. Mọi hoạt động nhóm, Cảnh Triết đều tham gia cùng bạn bè, cậu ấy khác với Cảnh Tự kể khi ở trường hay ở nhà.
“Nhưng mà…” Lục Chúc Chúc do dự: “Mình chỉ muốn chơi với anh ấy.”
Tưởng Thanh Lâm biết Lục Chúc Chúc rất thích Cảnh Tự nên vỗ vai cô bé nói: “Vậy cậu đi thử xem. Nếu anh ấy đồng ý thì tụi mình cùng chơi.”
“Được!”
Lục Chúc Chúc bước đến chiếc ghế bên cạnh Cảnh Tự, cô bé ngồi lên rồi đung đưa hai chân.
Cảnh Tự liếc mắt nhìn, còn cô bé thì cười ngốc nghếch với cậu.
Cô bé có một đôi mắt sáng đẹp, hàng mi dài mỏng được tán như một chiếc cọ nhỏ, làn da trắng không tì vết.
“Anh ơi, anh có muốn chơi cùng tụi em không?”
Cảnh Tự không thèm nghĩ mà trả lời luôn: “Không muốn.”
“Hay là, để em chơi với anh nhé.”
Lục Chúc Chúc nhích lại gần: “Chúng ta chơi với nhau được không anh?”
“Em muốn chơi gì?”
“Em xem anh chơi rubik thôi cũng được.” Lục Chúc Chúc chống má, ngồi xổm dưới chân cậu, cẩn thận xem khối rubik đang ở trong tay cậu: “Em học thuộc công thức rồi, nhưng chơi cũng phải đến tận 20 phút cơ, không chơi nhanh giống như anh được.”
Cảnh Tự nhẹ nhàng đáp: “Thuộc công thức rồi thì luyện thêm để nâng cao tốc độ.”
“Dạ!”
Cô bé thật sự nghiêm túc xem cậu chơi rubik. Nhiều bạn nhỏ xung quanh bị thu hút bởi vẻ bề ngoài vô cùng tập trung của Lục Chúc Chúc, bọn trẻ nhanh chóng vây quanh Cảnh Tự.
“Ôi, tuyệt quá.”
“Nhanh thật đó!”
“Sao có thể nhanh như vậy nhỉ?”
…
Mọi người bắt đầu nói chuyện rôm rả, Lục Chúc Chúc giơ một ngón tay ra trước miệng, ra hiệu họ im lặng: “Suỵt, im lặng đi, anh ấy đang tập trung, cần phải tĩnh lặng.”
“Ừ nhỉ! Suỵt suỵt!”
Cảnh Tự: …
Những cậu bé xung quanh ghen tị với Cảnh Tự vì cậu được các cô gái vây quanh.
Không phải chỉ là chơi rubik thôi sao? Có gì mà thú vị đến thế.
Cảnh Tự dường như cũng cảm thấy quá nhàm chán, cậu cất khối rubik rồi giải tán đám đông, kéo cổ áo Lục Chúc Chúc đến bãi cỏ như kéo một chú thỏ con.
“Em hay quá nhỉ.” Cậu dứt khoát nói, “Ở chỗ nào cũng là tiêu điểm được.”
Lục Chúc Chúc kéo áo Cảnh Tự, lo lắng hỏi: “Anh giận em sao?”
“Có một chút.”
“Vậy anh đừng giận, em không làm phiền anh nữa!” Lục Chúc Chúc xoay người bỏ chạy.
Vừa chạy được vài bước thì Cảnh Tự đột nhiên chặn cô bé lại, “Này.”
Lục Chúc Chúc quay đầu lại, thấy cậu lấy tấm vải dã ngoại màu trắng từ trong cặp ra, sau đó cẩn thận trải lên bãi cỏ, rồi lấy ra vài viên kẹo socola.
“Em lại đây ngồi đi, anh không mang theo nhiều đồ ăn vặt.”
Lục Chúc Chúc đi tới, khoanh chân ngồi bên cạnh cậu.
Cảnh Tự bóc một viên kẹo đưa cho cô bé: “Sao em phải chơi với anh?”
Lục Chúc Chúc nuốt viên kẹo, vị ngọt đắng tan trên đầu lười cô bé, cô bé nói thẳng: “Vì em thích anh mà.”
Cảnh Tự im lặng giây lát, bên tai đỏ lên, “Sao em lại thích anh?”
“Bởi vì anh là hoa hồng nhỏ.”
“Tại sao em lại thích hoa hồng nhỏ?”
“Vì hoa hồng nhỏ là anh.”
Cảnh Tự: …
Cậu thật sự cạn lời.
Gió nhẹ thổi qua, nắng tháng 5 vô cùng dịu dàng, Lục Chúc Chúc gối đầu trên đùi Cảnh Tự.
“Em đè như vậy anh có thấy mệt không?” Cô bé hỏi.
“Không mệt.”
“Vậy em ngủ một giấc nha.”
“Ừm.”
Lục Chúc Chúc nhắm mắt lại, hàng mi dài mỏng như lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Lục Chúc, em vẫn luôn ở nhà ông nội em sao?” Cảnh Tự đột nhiên hỏi.
Lục Chúc Chúc nhắm mắt nói nhỏ: “Em không biết, trước giờ ông nội luôn muốn đuổi em đi. Có lẽ một ngày nào đó, ông nội tức giận thì em phải thu dọn đồ đạc về nhà.”
“Vậy thì đừng làm ông nội tức giận.”
“Em không kiểm soát được đâu…”
Cảnh Tự nắm chặt đám cỏ bên cạnh, trầm giọng nói: “Nếu như em rời đi thì anh sẽ không được gặp lại em nữa mất.”
Lục Chúc Chúc khó hiểu, mở mắt ra nhìn cậu: “Tại sao vậy ạ? Cho dù không ở nhà ông nội thì tụi mình cũng học cùng trường mà.”
“Không có gì, anh nói nhảm thôi.” Cảnh Tự đưa tay che nắng trước mắt cô bé, “Em ngủ đi.”