"Đứng lại đó."
Giọng điệu này, hoàn toàn khác một trời một vực so với câu trước, không lẽ...tên này đã biết được gì rồi chăng ?
Gã đàn ông quả thật đã nhận thấy điều kỳ lạ, chính là bởi chiếc giày đế bằng mà Hàm Nghi đang mang, hay nói chính xác hơn, kiểu dáng của nó chỉ dành cho phụ nữ.
Hàm Nghi đứng chôn chân tại chỗ, quan sát về phía cửa ra vào.
Xung quanh nơi này hình như có đến hai, ba người canh giữ, nhìn ra cảnh vật bên ngoài chỉ thấy một màu tối om của cây rừng, thật lạnh lẽo, u uất...
Bàng hoàng, lo sợ bủa vây lấy cô gái nhỏ. Đã đến nước này, cô chỉ còn một lựa chọn duy nhất.
Hít thở thật sâu, Hàm Nghi lẩm bẩm trong miệng từng tiếng nhỏ chỉ đủ cho bản thân nghe thấy : "Một, hai, ba..."
Sử dụng tất cả sức mạnh, cô chạy nhanh hết mức có thể, đầu không ngoảnh lại, thi thoảng còn nghe phía sau có tiếng ra lệnh : "Đuổi theo nó."
Đi qua cửa ra vào, cô chạm trán hai tên canh gác, trực tiếp tấn công chúng bằng những đòn đánh mạnh mẽ.
Chỉ trong chốc lát, cả hai đã bị hạ đo ván, nằm vật vã xuống nền nhà.
Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, đám thuộc hạ phía sau cũng đã đuổi theo đến, tầm chín mười tên, đều là những người cao to lực lưỡng, mặt mũi bặm trợn, hoàn toàn khác biệt so với hai tên vừa rồi.
Cô có thể giải quyết được một người, hai người, nhưng mười người thì không thể !
Lợi dụng hai gã vừa bị đánh gục đang lồm cồm bò dậy, Hàm Nghi nắm cổ áo chúng, dùng hết sức đẩy về phía đám người kia.
Đúng như dự tính, những người phía sau đang lao đi hết tốc lực, bất ngờ có người văng ngược trở lại khiến chúng không điều chỉnh tốc độ kịp thời, cứ thế cả đám va vào nhau rồi ngã nhào ra đất.
Hàm Nghi bắt lấy thời cơ thoát ra khỏi ngôi nhà, chạy vào khu rừng hoang vu phía trước...
Giờ đây chỉ còn một màu tối om đọng lại sau màn đêm dày đặc, lâu lâu lại nghe thấy tiếng côn trùng kêu râm ran.
Cô gái nhỏ cứ chạy mãi, chạy mãi cho đến khi cảm nhận được bản thân đã an toàn, mới bước chậm lại dò đường đi.
Ánh trăng hiền hòa phủ lấy cảnh vật, vài tia sáng le lói hắt xuống thân thể cô gái trong lớp trang phục huyền bí, nhưng vẫn không thể lấp đi được nét đẹp dịu dàng ẩn sâu trong cặp mắt thông tuệ.
Cánh rừng tĩnh mịch hồi lâu lại rú lên những thanh âm đáng sợ, dù chỉ là một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể nghe rõ mồn một tiếng lá xào xạc.
Bầu trời cũng đã lấm tấm mưa - là những cơn mưa phùn, điểm xuyến lên tán lá một thứ chất lỏng trong suốt lại nhỏ bé, hoà vào khoảng không yên ắng về đêm.
Cũng không biết đã bao lâu, Hàm Nghi giờ phút này ngoài việc tiếp tục đi trong vô thức thì không thể làm gì hơn.
Con đường này một khi đã chọn, vốn đã không có cách nào để quay đầu lại được...
Rồi, trong cái không gian tưởng chừng như thầm lặng ấy, lại cất lên một giọng nói to rõ ràng đánh thức cả màn đêm lạnh lẽo : "Chia nhau ra kiếm đi."
Không thể ngờ được đám người bắt cóc đó vậy mà lại kiên trì đến tận bây giờ, âm thanh vừa rồi cách đây không xa, chỉ khoảng chừng ba đến bốn mét.
Ẩn náu trong bụi cây nhỏ, Hàm Nghi đảo mắt một lượt tìm kiếm chủ nhân của tiếng nói vừa rồi.
Chỉ chốc lát sau, từ một tối ở góc khuất sau hàng cây xuất hiện những bóng dáng lực lưỡng - chính là ba trong số mười tên khi nãy.
Tiên phong là một gã cao lớn với mái đầu trọc, mang một chiếc kaki khoác tạm áo jeans ba lỗ bên ngoài, quần bò cùng đôi giày khá hầm hố nhưng trông lại rất ăn nhập so với gương mặt dữ tợn.
Theo sau là hai người có vẻ còn khá trẻ, tuổi độ chỉ vừa bước sang đầu ba mươi.
Một trong hai tên đội mũ lưỡi trai, một thân áo thun tối màu cùng quần jogger túi hộp, trên vai còn vắt ngang một chiếc áo khoác bằng da, dáng người hắn cao tầm một mét tám, nổi trội hoàn toàn so với hai tên còn lại, trong bóng tối chỉ lờ mờ thấy được một gương mặt không rõ ràng.
Cuối cùng là một tên béo tròn nhưng lại rất khỏe khoắn, chỉ mặc đơn giản một áo khoác dài tay đi kèm chiếc quần thể thao cũ sờn. Sau khi đi tiếp được vài bước, hắn ngồi lên tảng đá ven rừng, quay sang gã đầu trọc, lên tiếng đề nghị :
"Anh Quách, em nghĩ chúng ta nên nghỉ một lát. Nãy giờ kiếm cũng nửa tiếng rồi, con nhỏ đó chỉ quanh quẩn đâu đây thôi, sớm muộn cũng bắt được nó về."
Nghe thấy có lý, Quách Du gật đầu đồng ý, rồi tìm một gốc cây gần chỗ mình đang đứng, ngồi tạm xuống.
Mặc cho đồng bọn đều tìm chỗ nghỉ ngơi, tên còn lại vẫn giữ nguyên tư thế vắt áo ngang vai, chỉ đứng tựa lưng vào một thân cây gần đó, tay khoanh lại để trước ngực.
Quan sát thấy tình hình đã tạm lắng xuống, Hàm Nghi nhận thấy rằng đây là thời cơ thích hợp để rời đi.
Cô từ từ đứng lên, ánh mắt vẫn lặng lẽ hướng về ba người ngồi đó, chỉ khi chắc chắn rằng không có ai nhìn về góc khuất nơi này, mới chậm rãi đứng dậy lui ra sau.
Nhưng "người tính không bằng trời tính", khi kế hoạch chỉ còn một bước nữa chạm đến thành công, vì bất cẩn mà Hàm Nghi đã vấp chân vào tảng đá phía dưới, cả cơ thể theo quán tính ngã huỵch xuống đất.
Mặc dù đã cố gắng để không phát ra tiếng kêu, nhưng cú ngã vừa rồi cũng gây nên không ít động tĩnh, tuy không lớn nhưng đủ để gây sự chú ý của đám người ngồi kia.
Thấy gã đầu trọc toan đứng lên kiểm tra, người đứng tựa lưng vào gốc cây nãy giờ vốn im lặng lúc này mới lên tiếng : "Anh Quách, để em đi kiểm tra."
"Được rồi, Lâm Trì, cậu đi đi."
Bóng dáng cao lớn rảo bước trong đêm tối...
Tiếng sột soạt ngày một rõ ràng hơn trong cơn mưa phùn se lạnh.
Lâm Trì dừng lại phía sau bụi cây lớn, ánh mắt nghiêm nghị ráo riết nhìn quanh dò xét.
"Chỉ là thỏ con thôi." Anh xoay nửa mặt về phía sau, hồi lâu lại đề nghị : "Chúng ta nghỉ ngơi vậy đủ rồi. Hai người chia nhau ra đi, tôi lo bên này."
Quách Du và gã còn lại cũng bắt đầu cảnh giác nên lập tức tán thành.
Đợi khi bóng lưng cả hai khuất dần sau nhưng tán cây lớn, Lâm Trì mới rút ra một điếu thuốc, tay kia châm bật lửa.
Chỉ đến khi lửa vừa đủ, hắn đưa điếu thuốc lên rít một hơi, gương mặt sắc sảo bao phủ lấy làn khói trắng mờ sương.
"Người đã đi rồi. Còn tính đứng đó đến bao giờ ?"
Danh Sách Chương: