• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh không buồn sao? Anh nỡ để em đi à? Lỡ em bị người ta ăn hiếp thì ai bảo vệ em đây?”

“Buồn chứ! Nhưng dần sẽ quen thôi.” Cậu im lặng một lát như suy nghĩ chuyện gì ấy. Nhi áp mặt vào ngực anh trai, cảm nhận sự ấm áp và hơi thở Minh cứ đều đặn như vậy thật dễ chịu biết bao. Cậu nhóc nói tiếp: “Em là nữ anh hùng mà, làm gì có ai ăn hiếp được em chứ? Nhưng nếu bị bắt nạt thì cứ về đây mét với anh, anh sẽ xử đẹp bọn nó cho em.”

“Sau này chúng ta không gặp nhau nữa, lỡ anh quên mất em thì làm sao?”

Minh nghe vậy khẽ cười: “Con Thỏ ngốc, làm sao anh quên em được chứ? Dù có như thế nào anh cũng sẽ không bao giờ quên Thỏ đâu, huống hồ sau này em có thể về đây thăm anh mà, đợi anh lớn hơn sẽ đến tìm em, lúc đó chúng ta lại sống cùng nhau như bây giờ.”

“Anh nói thật không, anh hứa đó nhé, cả Bi, Tý, anh Quân nữa, tất cả chúng ta cùng ở chung nha anh!” Cô nhóc ngây thơ vừa nghe anh nói vậy thì quên hết nỗi buồn trước mắt, hào hứng vẽ ra cuộc sống đơn giản nhưng hạnh phúc trong trí tưởng tượng của chính mình.

Minh nhìn thấy nụ cười của em cũng vui lây, ở cái độ tuổi này thì đấy chỉ là những lời nói lúc nhỏ, sau này lớn lên có mấy ai còn nhớ được? Nhưng riêng Minh đã quyết tâm, nhất định sau này họ sẽ cùng nhau sống vui vẻ, hạnh phúc như vậy.

Trong suốt mấy ngày qua bà Hoa thường xuyên đến cô nhi viện tặng quà cho những đứa trẻ ở đây, tiện thể làm quen dần với con gái mình. Mặc dù còn chút ngượng ngùng nhưng cô bé vẫn không đến mức tuyệt giao với mẹ, vẫn trò chuyện xã giao với bà đôi ba câu, có đều cách xưng hô của cô bé vẫn còn rất xa cách.

Trước khi xa anh trai, tối đó nó ngủ không yên liền mang gối đến ngủ chung với anh nó, cả Bi và Tý, Quân cũng ôm gối chạy theo. Tối đó tụi nó nói chuyện tâm sự suốt đêm mới ngủ, Minh là người ngủ trễ nhất. Cậu nhìn sang Nhi thấy nó bất động, ôm chặt lấy mình ngủ say như sợ ai đó lấy mất anh nó đi trong lòng cậu nhóc thật sự rất buồn.

Ngày hôm nay là ngày mẹ ruột đưa nó đi, trước khi lên xe nó khóc như mưa, Bi và Tý cũng khóc inh ỏi, cả hai cô cũng không cầm được nước mắt, không nỡ xa đứa bé ngỗ nghịch này. Nhưng lạ thay sáng nay tìm mãi chẳng thấy người quan trọng nhất là anh nó đâu. Các cô dặn dò Nhi đủ đều, mấy đứa trẻ ở đó mang quà ra tặng nó làm vật kỉ niệm khiến nó chẳng muốn rời xa bọn họ chút nào.

Cố chờ thêm tí nữa vẫn chẳng thấy anh trai, mẹ đành bảo nó lên xe.

Thật may đúng lúc nó miễn cưỡng định quay đầu vào xe thì Minh ở đâu chạy ra, mặt mày lấm lem, bê bết mồ hôi làm nó mừng khôn xiết.

“Anh!” Nó vội thả tay mẹ ra chạy đến ôm Minh khóc như mưa. “Anh đi đâu vậy, em cứ tưởng sẽ không được gặp anh lần cuối.”

Minh rất ít khi khóc nhưng hôm nay cậu nhóc cũng không thể kiềm chế được nữa. Cậu nhóc vuốt ve mái tóc đứa em nhỏ. “Thật may quá em vẫn chưa đi.”

Thì ra nãy giờ Minh bận chạy đi tìm cún chẳng biết sáng nay chạy đi đâu mãi mới thấy.

Cậu nhóc thả em ra rồi cúi xuống bế cún lên đưa cho Nhi, chính là chú cún lúc nhỏ Nhi và Tý cùng đi nhặt về, giờ đã lớn hơn rất nhiều. “Này, em giữ cún đi, sau này nó sẽ thay anh bảo vệ Thỏ.”

Nhi đưa tay đón lấy cún vào lòng rồi thút thít nói với Minh: “Anh ơi, anh nhớ giữ lời hứa, sau này anh lớn nhất định phải đến tìm em nha anh!”

Cậu bé hai mắt đỏ ửng, gương mặt lấm lem gật đầu lia lịa rồi đưa tay lên lau nước mắt cho em. “Ừ, anh hứa mà, đợi anh nhé!”

“Vâng!”

“Nhi à, đi thôi con!” Mẹ đến vỗ về, nắm tay đưa nó đi.

Những bước đi chậm chạp, nó luyến tiếc ngoảnh mặt về đằng sau dõi theo Minh và tất cả mọi người. Hôm nay ai cũng khóc. Đến lúc lên xe Nhi vẫn còn dây dứt nhìn ra cửa xe phía sau, thấy bóng Minh chạy theo xe tiễn mình nó chỉ biết khóc.

“Nhớ giữ gìn sức khỏe, đợi anh lớn sẽ đến tìm em!” Cậu bé chạy theo hét lên để Nhi nghe thấy.

Cô bé gật đầu nhìn hình bóng Minh phía xa, dần nhỏ lại rồi biến mất nó mới ngồi xuống khóc nức nở.

“Con đừng buồn nữa, sau này có dịp mẹ sẽ đưa con đến thăm anh.” Bà Hoa ngồi bên cạnh ân cần an ủi con gái.

Suốt quãng đường đi, lòng Nhi vẫn chưa nguôi ngoai. Đi suốt hai tiếng đồng hồ trên đường cao tốc chiếc xe mới ngừng lại trước sân căn biệt thự nằm ngay trung tâm thành phố. Trời hôm nay nắng gắt. Đứng trước khuôn viên căn biệt thự mới biết nhà bố mẹ Nhi giàu cỡ nào. Căn biệt thự khang trang có vài vệ sĩ đứng canh gác còn rất nhiều người giúp việc khác.

Được biết, sau khi bỏ Nhi ở cô nhi viện, bố nó chăm chỉ làm ăn kinh doanh khấm khá hơn chút, ba năm sau thì cưới bà Hoa, đến hơn năm năm mới có những thành tựu nhất định và thành công như hiện tại. Trong giới kinh doanh, nhắc đến cái tên Trần Minh Sơn thì không ai mà không biết đến ông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK