Người Nhu Nhiên vừa đa nghi lại tàn nhẫn, tính đa nghi này nhiều lúc cứu mạng bọn chúng nhưng cũng dễ dàng khiến chúng vuột mất cơ hội chiến thắng.
Nhu Nhiên là một Hãn quốc(1), rất nhiều người trong đó cùng cội cùng nguồn với người Tiên Ti, vẻ ngoài lại chẳng có gì khác biệt, Khả hãn Đại Đàn của Nhu Nhiên là một lãnh tụ nhạy bén nên tất nhiên rất chú trọng việc dò hỏi quân tình, từ lâu đã phái ra không ít dũng sĩ có thể nói thuần thục tiếng Tiên Ti lẫn vào quân doanh Bắc Nguỵ.
(1)Hãn quốc/Khanat/Khaganat là một liên minh chính trị ở vùng Trung Á được cai trị bởi quân vương mang tước hiệu Hãn (Khan). Những tiểu quốc này tập trung ở vùng bình nguyên Âu Á, trải dài tới Ba Tư và miền núi Kavkaz.
Thế nhưng sở dĩ đất nước Bắc Nguỵ đánh đâu thắng đó, quan trọng nhất chính là “Binh chế truyền thừa”. Loại chế độ giúp hiểu tận gốc rễ, cách thức chiêu mộ cả dòng tộc này vừa bảo đảm sức chiến đấu cường đại vừa ngăn chặn được mật thám lẫn vào trong quân ở một mức độ nhất định.
Hầu như mỗi một hộ dân ở Lục Trấn phương Bắc đều đi quân dịch, mà đi quân dịch thì không có bổng lộc, trong quân đội chỉ cung cấp lương thực, loại chế độ này khiến người Tiên Ti hận không thể ngày nào cũng được đánh trận, vốn không thiếu lính để dùng.
Mật thám mà Nhu Nhiên có thể lợi dụng đơn giản chính là hàng ngũ nô lệ làm việc nặng ở quân doanh Bắc Ngụy, chỉ đào được mấy tin tức lặt vặt kiểu võ tướng nào khắc nghiệt với thuộc hạ, võ tướng nào thích soi mói mấy chuyện linh tinh…
Đương nhiên, nếu chúng muốn biết mấy tin đồn bát quái trong quân Ngụy thì hỏi mấy nô lệ giặt quần áo, nấu cơm hay tắm ngựa có lẽ cũng thu hoạch được chút đỉnh.
Bọn chúng rất bức thiết đào được hết tất cả các tin tức nhưng đáng hận là Khả hãn Ngụy Quốc rốt cuộc có tới hay không, nếu tới thì khi nào tới, lộ trình hành quân như thế nào, rốt cuộc dẫn theo bao nhiêu người v.v…
Mấy tin tức kiểu này thì dạng tôm cá nhãi nhép sao biết được.
Mà nhiệm vụ của Hoa Mộc Lan là khiến người Nhu Nhiên cho rằng nàng chính là “con cá lớn” ấy.
Điều này bình thường sẽ rất khó vì một tướng quân nho nhỏ dẫn theo mấy trăm binh lính, trong tay là binh khí không biết nhặt được từ đâu, cưỡi một con ngựa không được xem là ngựa tốt, thuộc hạ phía sau có cao có thấp, có già có trẻ, vừa nhìn đã biết chẳng phải quân tinh nhuệ gì cho cam.
Nhưng nếu đội quân này vừa gặp đã tiêu diệt đội quân Nhu Nhiên có nhân số ngang bằng thì sao?
Nếu thủ lĩnh đội quân này mặc một thân bảo giáp, cưỡi trên chiến mã không lẫn dù chỉ một sợi lông tạp, hộ vệ bên cạnh đều là dũng sĩ cao to tráng kiện thì sao?
Lúc Hoa Mộc Lan mặc bảo giáp và cưỡi tuấn mã của Tố Hoà Quân, cầm vũ khí của Trần Tiết khiến ai nhìn vào cũng phải tán thưởng một câu “Rất có khí phách”.
Rất nhanh, quân đội Nhu Nhiên đã xuất hiện, một mình Hoa Mộc Lan đứng đầu trận thế, phía sau là hàng loạt kỵ sĩ triển khai trường trận(2), giương cung chuẩn bị, chỉ cần chờ tiếng kêu vun vút của mũi tên huýt sáo vang lên.
(2)Trường trận là thế trận của kỵ binh vì kỵ binh dùng binh khí dài, ngược lại với trường trận là đoản trận (thế trận của bộ binh).
“Thưa Tướng quân Quỷ Phương, chính là đội quân kia!” Tên Nhu Nhiên chạy về báo tin vừa thấy người một nhà đã chết hơn nửa thì trợn mắt nhìn, hận không thể nghiến nát hàm răng!
“Cấp báo! Các thống lĩnh lớn nhỏ đều bị người nọ bắn chết! Người ngựa của nhánh quân đó đều được trang bị áo giáp tinh nhuệ, bên ta sống sót không quá năm phần!”
Vài tên Nhu Nhiên còn sót lại thấy chủ tướng đã đến bèn lập tức thu gọn nhân mã, điên cuồng lùi về phía sau.
Trong số đó có mấy tên chạy cực nhanh, lại sợ nhút nhát như vậy khiến chủ tướng phản cảm bèn hô hào gào thét lên khi còn ở khoảng cách xa mấy trượng.
Nhánh quân Nguỵ bị bọn chúng bao vây lúc đầu đều không phải dạng xoàng xĩnh, vì để bao vây, bọn chúng đã hy sinh không ít người, bây giờ lại bị Hoa quân đánh cho sợ vỡ mật, vừa xoay lưng bỏ chạy thì phía sau trống không, lập tức trở thành bia ngắm sống cho kỵ sĩ Hoa quân.
Bọn chúng vốn là một đội ngũ không tồi, đến khi chạy tới phía trước đội quân Quý Phương đã trông y như chó nhà có tang.
Quỷ Phương là thuộc hạ thân tín dưới trướng Thất Lê – đệ đệ của Khả hãn Nhu Nhiên, hắn phải tìm mọi cách tranh thủ mới được quyền lãnh binh lần mai phục bên ngoài Hắc Sơn này.
Chỉ có điều hắn chẳng thể ngờ chuyện trông có vẻ dễ ăn vậy mà lại xuất hiện rất nhiều biến cố.
Hắn cho gọi tới mấy tên bỏ chạy đặc biệt nhanh, sau khi hỏi rõ tình huống liền vung kiếm chém xuống!
Chỉ nghe binh lính Nhu Nhiên kia bỗng nhiên gào lên một tiếng, nhát kiếm vốn nên chém giữa đầu bởi vì tên đó né tránh biến thành chém lên vai trái, bả vai phát ra âm thanh giòn vang, cả người mềm oặt.
“Trốn tránh cũng nhanh lắm, thảo nào lại không chết.” Quỷ Phương khinh thường liếc nhìn tên lính Nhu Nhiên kia một cái, “Nếu không muốn chết, vậy cứ giữ ngươi lại thôi…..”
“Người đâu, chặt hết tay chân tên nhát gan này, ném ra giữa trận!”
Hắn híp híp mắt, nhìn về phía đội quân Đại Nguỵ đang bận rộn dàn trận mà phá lên cười.
“Ha ha ha, mặc áo giáp Minh Quang, cưỡi Hãn huyết bảo mã, trên tay cầm trường sóc, đây nhất định là con cháu quý tộc Tiên Ti nào đó đến rèn luyện trong quân! Nhìn mấy dũng sĩ bên cạnh hắn xem, chắc chắn là gia tướng của hắn! Các huynh đệ, phải bắt sống tên cầm đầu cho ta, không được vọng động, còn thừa vũ khí áo giáp, ai đoạt được là của người đó!”
Quân Nhu Nhiên lớn tiếng đánh trống reo hò như bầy thú gào rống, giơ vũ khí lên giết thẳng về phía trước!
Hoa Mộc Lan thấy phía địch thổi kèn lệnh thì lập tức phân phó quân lính bảo vệ kỹ càng cho Tố Hoà Quân, Trần Tiết cầm một thanh trường thương nhặt được trên chiến trường, cứ cảm thấy trên tay quá nhẹ, không phải xúc cảm quen thuộc kia.
Thế nhưng vừa nghĩ tới vũ khí mà Hoa Tướng quân đang cầm là của hắn, đáy lòng Trần Tiết bỗng dâng một niềm tự hào khó cưỡng!
Hắn phải để dành thanh mã sóc này thành đồ gia truyền mới được!
Người Nhu Nhiên đoán nhất định các binh sĩ sẽ bảo vệ tướng lãnh cầm đầu nên ào lên cùng một lượt, chuẩn bị dọn sạch nhóm tiểu binh trước rồi mới bắt sống “Ông lớn” kia.
Ai ngờ “Ông lớn” này của Đại Nguỵ vẫn luôn dẫn đầu đội ngũ, thanh trường sóc trong tay như rồng thần uốn lượn, rất nhiều người vừa tiếp xúc với nó đã như bị sét đánh rơi tới tấp khỏi lưng ngựa. Mũi tên của binh lính Đại Nguỵ sau lưng hắn như mọc thêm đôi mắt, thi nhau bay thẳng vào mặt bọn chúng khiến cả đám Nhu Nhiên không dám tiến lên.
Chờ đến khi nhánh quân tiên phong đuổi tới gần, Quỷ Phương lại có phần kiêng kị. Hắn muốn bắt tướng lãnh cầm đầu kia về lập công nên không dám cho bắn tên, rất nhiều người đã chết một cách lãng xẹt vì tên lạc trên chiến trường, hắn chỉ có thể không ngừng chỉ huy càng nhiều nhân mã hơn để bao vây.
“Bắt sống! Chém bị thương hoặc chém tàn phế cũng được nhưng không được phép giết!”
‘Tổ tông của ta ơi, sao ngươi không tự tới chém tên yêu quái này tàn phế đi!’
Một kỵ binh Nhu Nhiên ỷ vào vũ lực hơn người chen tới đằng trước, vừa nghĩ lấy được phần “quân công” này về lãnh thưởng, ai ngờ chỉ mới đối mặt cùng người nọ mà suýt chút đã bị thanh trường sóc kia chém nát mặt.
Tên này sợ hãi nhìn trường mâu bị chém thành hai đoạn của mình rồi lại nhìn thi thể đồng bạn nằm trên mặt đất, máu thịt văng tứ tung, hai tay cầm nửa thanh trường mâu không khỏi phát run, hét to một tiếng lập tức giục ngựa bỏ chạy.
Lúc này Hoa Mộc Lan đã “Nhập võ” nên giết đỏ cả mắt. Thân binh Trần Tiết của nàng chưa bao giờ biết mã sóc của mình cũng có thể biến thành hung khí đáng sợ như vậy.
Hắn chứng kiến chủ tướng chỉ tuỳ ý quét ngang mã sóc đã đánh cho một đám Nhu Nhiên đứt gân gãy xương, sau lưng ngài ấy như mọc thêm đôi mắt, có kẻ vừa định đánh lén đã bị phần đuôi bằng sắt của mã sóc đập xuống, binh sĩ Nhu Nhiên kia lập tức nát đầu, chết còn sớm hơn so với tên đứng trước mặt Hoa Tướng quân.
Trong chiến trường loạn lạc, sức mạnh trời sinh của ngài ấy vậy mà lại uy mãnh đến thế!
Thảo nào vũ khí của Hoa Tướng quân bị mòn nhanh như vậy, nếu chẳng phải mã sóc của Trần Tiết hắn cứng như thép chỉ sợ đã gãy từ lâu rồi.
Trước đây khi vũ khí bị hư, Hoa Tướng quân vừa phải chống đỡ đao thương kiếm kích vừa phải tìm vũ khí mới, võ nghệ này phải cao cường đến mức nào cơ chứ?
Trong phút chốc, Trần Tiết bỗng có chút ngạc nhiên hoảng sợ.
“Phát ngốc cái gì đấy!”
Hoa Mộc Lan quát lên một tiếng, vung trường sóc đẩy một tên Nhu Nhiên định đánh lén văng xa vài thước.
“Ngươi là thân binh của ta còn muốn ta hộ vệ ngươi hử?”
Trần Tiết hổ thẹn cắn đầu lưỡi một cái, mượn cơn đau để tập trung suy nghĩ đang hỗn loạn của mình, động tác đâm trên tay không dám lại lơi là.
*
Giữa trung tâm trận chiến, đội quân tiên phong của Hoa Mộc Lan khó khăn lắm mới cầm chân được quân Nhu Nhiên, bốn phía là tiếng binh khí va vào nhau lách cách leng keng, kéo dài không dứt. Trong thời khắc chém giết loạn xạ này, bỗng nhiên hai bên trái phải truyền đến hàng loạt âm thanh ầm ầm.
Xen giữa tiếng địa chấn là thanh âm sắt thép va chạm, Hoa Mộc Lan và Tố Hoà Quân liếc nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười.
Đội ngũ của Hạ Tướng quân và những đồng liêu khác đã đến rồi!
Quân Đại Nguỵ chỉ chờ đến khoảnh khắc này, mắt thấy viện quân đuổi tới, tiếng hoan hô lập tức vang lên như sấm:
“Đại Nguỵ uy vũ! Đại Nguỵ uy vũ!”
Hai nhánh quân lớn xuất hiện trước mắt mọi người, đồng thời đánh bọc hai bên trái phải khiến trận thế nhanh chóng biến đổi, hướng mũi nhọn bao vây về phía đại quân Nhu Nhiên.
Cờ hiệu của Hữu quân mang chữ “Hạ”, của Trung quân là lá cờ màu đen thêu hình một con chim ưng thật to, đúng thật là Trấn quân Tướng quân Hạ Hồng và “Ưng Dương Quân” tinh nhuệ đã đến.
Hoa Mộc Lan thấy đại quân vừa xuất hiện, không ham chiến mà lập tức xoay người chỉ huy thuộc hạ hội hợp cùng đại quân.
Nếu nói về sức chiến đấu trong quân, nhóm thuộc hạ của Hoa Mộc Lan chỉ có thể gọi là tạm được nhưng nói về rút lui thì phải xưng là tài năng thiên phú, khiến người líu lưỡi.
Trong tích tắc, Hoa Mộc Lan ở vị trí tiên phong đã trở thành chặn hậu, đội quân phía sau trở thành quân tiên phong, mọi người kéo nhau cưỡi ngựa như bay về phía Tây. Nhu Nhiên còn muốn đuổi theo nhưng Ưng Dương Quân cũng có đội ngũ thiện xạ, vừa bắn chết một loạt người khiến ai cũng không dám đuổi theo.
Hoa Mộc Lan nhanh chóng mang theo đội ngũ còn sót lại hội hợp cùng Tướng quân Hạ Hồng. Hạ Hồng đánh nhau với Nhu Nhiên mười mấy năm, hai bên vừa thấy cờ xí của đối phương đã tức đến đỏ cả mắt.
Nhìn Hoa Mộc Lan và Tố Hoà Quân toàn thân đẫm máu cưỡi ngựa đến, vừa đến gần đã xoay người xuống ngựa phục mệnh, Hạ Hồng đầu tiên là ôn tồn khích lệ một phen, nâng hai người đứng dậy, sau đó chỉ tay về phía hàng sau của quân địch:
“Đó chính là đại tướng dưới trướng Thất Lê Vương, danh xưng ‘Quỷ Phương’, rất hung tàn. Quỷ Phương đã từng xâm lược Vân Trung Thành của chúng ta, tàn sát hai mươi ngàn người dân vô tội, là kẻ thù không đội trời chung của Đại Nguỵ chúng ta. Không cần biết bắt sống hay giết chết, đều có thể làm vật tế cờ cho Bệ hạ!”
Hoa Mộc Lan nghe vậy thì rùng mình, ngây người nhìn lá cờ màu đỏ thẫm như thấm đầy máu tươi kia.
Ngược lại, Tố Hoà Quân lại rất phấn khích, có thể thay Bệ hạ bắt được đại tướng cỡ này, mưu kế lại do hắn bày ra, lần này khả năng thăng tiến là rất lớn.
“Bẩm Hạ Tướng quân, mạt tướng muốn theo quân tiên phong cùng đi bắt sống tên Quỷ Phương kia!”
Đây là lần đầu tiên Hoa Mộc Lan chủ động xin chiến.
“Hả? Thuộc hạ của ngươi vừa mới chém giết trở về, bây giờ hẳn đã mệt mỏi, sao không tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt?” Hạ Hồng và Ưng Dương Quân mang theo gần mười nghìn quân, bao vây tiễu trừ ba nghìn quân Nhu Nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay. Có điều nếu muốn bắt sống viên mãnh tướng như Quỷ Phương chỉ sợ vẫn phải tốn thêm chút công sức.
Không phải Hạ Hồng không tin Hoa Mộc Lan mà phàm là đội quân đã xung phong liều chết hết một lần, đương nhiên trạng thái sẽ không tốt như lúc đầu trận chiến.
“Không, mạt tướng không phải muốn dẫn quân ra trận.” Hoa Mộc Lan lại lần nữa quỳ gối dưới ngựa của Hạ Hồng, nghiến răng nói, “Cả nhà bá phụ của mạt tướng đúng là chết vào trận chiến Vân Trung năm ấy. Kẻ giết bá phụ chính là thuộc hạ của Quỷ Phương.”
“Mạt tướng hy vọng được theo quân xuất chiến!”
Cha nàng đứng thứ hai trong nhà, bên trên có một vị huynh trưởng đánh giặc rất giỏi, bên dưới có một đệ đệ là tướng sĩ lão thành trong quân.
Vị bá phụ đánh giặc rất giỏi ấy đã hy sinh vào lúc hộ thành trong trận chiến Vân Trung, năm đó nàng mười ba tuổi.
Hạ Hồng có phần do dự, dời mắt về phía Tố Hoà Quân.
Tố Hoà Quân khẽ gật đầu.
“Nếu là vậy, ta cho phép ngươi theo quân xuất chiến!”
*
Hoa Mộc Lan vui mừng nở nụ cười, đứng bật dậy đi thẳng về phía chiến mã của mình.
Thân binh Trần Tiết đứng đợi từ đằng xa đã lâu, thấy chủ tướng lên ngựa định đi bèn vội vàng chuẩn bị lên ngựa đi cùng.
“Ngươi đi cùng ta làm chi? Khó lắm mới có được cơ hội thở dốc, cứ nghỉ ngơi cùng đồng đội khác là được.” Hoa Mộc Lan thấy Trần Tiết đuổi theo thì kinh ngạc nhìn hắn.
“Thuộc hạ là thân binh của Tướng quân, theo lý nên bảo vệ ngài an toàn!”
Trần Tiết trợn to hai mắt, như không dám tin Hoa Mộc Lan vậy mà không cho mình đi theo.
“Lần này đi nguy hiểm, ta vẫn còn sức chiến đấu, ngươi tốt nhất…”
Hoa Mộc Lan thấy Trần Tiết nổi cả gân xanh trên trán thì kinh ngạc ngậm miệng.
“Có phải Tướng quân cảm thấy chúng ta chỉ là người bình thường, đi theo chỉ tổ làm ngài vướng víu?” Trần Tiết nghiến chặt hàm răng nghe kèn kẹt, túm lấy yên ngựa của Hoa Mộc Lan không chịu buông tay.
“Thế nhưng bắt đầu từ khoảnh khắc thuộc hạ làm thân binh của Tướng quân đã mơ ước sẽ có lúc được theo ngài ‘Lấy thủ cấp tướng địch trong loạn quân’……”
“Đao kiếm không có mắt, ta vừa mới dẫn các ngươi thoát ra hiểm cảnh…….”
Hoa Mộc Lan cúi đầu nhìn động tác của Trần Tiết nhưng cũng không cố chấp cưỡi ngựa đi.
“Chẳng sợ bị chặt đứt tay, đứt đầu, chẳng sợ dùng thân thể thay ngài chắn đao cản kiếm, dù có bị kẻ địch băm thành tám mảnh!”
Có lẽ vì kích động nên Trần Tiết đang không ngừng run rẩy, thậm chí bởi vì cơ bắp căng chặt nên hắn không thể phát âm như bình thường.
“Tuy phải đối đầu ngàn vạn kẻ địch nhưng lòng ta đã định!”
………
Trong tích tắc, gương mặt Trần Tiết và A Đan Chí Kỳ lại chồng lên nhau một cách kỳ dị.
Vị tiểu đội trưởng sẽ mỉm cười nói “Đây chính là tôn nghiêm của những người bình thường chúng ta” dường như đang dùng cách này để xuất hiện bên cạnh nàng một lần nữa.
Hoa Mộc Lan cảm thấy ngũ vị tạp trần, trong lòng đau xót, hầu như vì muốn che giấu cảm xúc của mình mà quăng trường sóc đi.
Trần Tiết luống cuống tay chân tiếp nhận trường sóc, cảm giác tuyệt vọng nảy lên trong lòng.
Hắn đã nói đến vậy mà Tướng quân vẫn không cho phép hắn đi cùng sao…
“Còn ngẩn người ra đấy làm gì?”
“Sao ạ?”
Vẻ mặt Trần Tiết như sắp khóc đến nơi.
“Lên ngựa đi.” Hoa Mộc Lan thở dài, “Hãy dùng binh khí quen thuộc của mình, cơ hội sống sót có lẽ sẽ tăng thêm một ít.“
“Ta không cần ngươi thay ta chắn đao cản kiếm…”
“Dù có là người thường cũng không nên tùy tiện đặt cái chết ngoài cửa miệng.”
Có thể nói câu “Tuy phải đối đầu ngàn vạn kẻ địch nhưng lòng ta đã định” sao lại là nhân vật tầm thường được đây.
***
Trận chiến này khiến mọi người triệt để nhận ra Hoa Mộc Lan “quái” đến cỡ nào – thẳng tiến không lùi, vĩnh viễn không mệt mỏi, là cơn ác mộng của Nhu Nhiên và cũng là “Tướng quân nhát gan” bị nhiều người thóa mạ sau lưng.
Sau trận chiến này, nàng trở thành anh hùng, là tướng tài bắt sống được Quỷ Phương.
Lúc Hoa Mộc Lan bắt được Quỷ Phương thì toàn thân đã phủ đầy máu tươi, vết thương to to nhỏ nhỏ khắp người cũng phải hơn mười vết, đa số bị thương ở cánh tay và bả vai, đều là vết thương do tên bắn.
Mà phần lưng khó phòng thủ nhất bởi vì có trường sóc của Trần Tiết yểm hộ nên chẳng bị thương bao nhiêu.
Sử sách hay phô trương sự dũng mãnh của võ tướng, thường dùng “đã lấy được bao nhiêu bao nhiêu thủ cấp trong trận chiến ấy” để khoe khoang chiến công của họ nhưng trên thực tế, chiến tranh trong thời đại vũ khí lạnh là việc rất tiêu hao thể lực, để đánh xong một trận chiến phải tốn hết một ngày chém giết là chuyện bình thường.
Dưới cách đánh cường độ cao thế này, có thể thu hoạch hơn mười thủ cấp đã là chuyện vô cùng ghê gớm.
Trần Tiết cũng không tính xem rốt cuộc chủ tướng mình giết được bao nhiêu người, từ khi bên cạnh bắt đầu chém giết, hắn đã không có thời gian tính toán mấy thứ này nhưng hắn biết trong số những người nằm xuống chưa kịp cắt lấy thủ cấp, có không ít là chết dưới lưỡi đao của vị này.
Giống như Tố Hoà Quân đã nói, cái bẫy được làm từ sự hy sinh của mấy trăm chiến sĩ mà bẫy được hơn ba nghìn tên Nhu Nhiên đã giúp Hoa Mộc Lan, Tố Hoà Quân và các thuộc hạ nhận được quân công to lớn, được thăng chức nhanh chóng.
Nhưng hiệu quả quan trọng nhất là đội quân Hoa Mộc Lan dùng cách đánh lấy ít thắng nhiều mà số lượng thương vong lại cực nhỏ.
Hạ Tướng quân và mấy chủ soái khác đang suy xét cách huấn luyện “phải sống sót trước, sau đó mới giết địch” của Hoa Mộc Lan có phải cũng là cách dẫn binh mới hay không. Vì những binh lính của Hoa Mộc Lan đúng thật không phải dạng kiệt xuất gì, thế nhưng sau nhiều lần sống sót trên chiến trường thì kinh nghiệm của bọn họ đủ để bù lại một vài khuyết điểm trên cơ thể, về mặt phối hợp tác chiến lại càng vượt xa các đội quân hộ vệ khác.
Tuy từ đầu quân công rất ít nhưng theo thời gian càng dài cũng chậm rãi tăng lên, đây cũng là một cách thể hiện năng lực của bọn họ.
Nhờ cuộc chiến này, Hoa Mộc Lan lập được uy vọng, bắt đầu có được cuộc sống thuận lợi trong quân, mà phương pháp luyện binh đặc biệt của nàng cũng dần dần không bị người khác lên án nữa, càng lúc càng có nhiều người muốn đầu quân làm thuộc hạ.
Trong mắt mọi người, lựa chọn trước đây của Trần Tiết là trẻ con thì giờ trở thành minh chứng hắn “tuệ nhãn thức anh hùng”, đủ trở thành câu chuyện truyền kỳ để hắn có thể kể lại trong suốt quãng đời sau này của mình.
Đương nhiên, nếu không có việc hết lần này tới lần khác bị chủ tướng đá ra khỏi lều thì sự “cơ trí” của hắn chắc sẽ càng có lực thuyết phục hơn.
Trần Tiết đúng là rất cuồng nhiệt sùng bái chủ tướng của mình, dù Hoa Mộc Lan từng bước một thăng lên chức Oai vũ tướng quân hàng Ngũ phẩm, mà hắn chỉ có thể làm một uý quan Thất phẩm nho nhỏ sau lưng Hoa Mộc Lan, hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy ấm ức.
Mà điều ấm ức nhất là sau khi Hoa Mộc Lan từ chối chức quan được ban, hắn và những người khác biết được thân phận thật sự của “Hoa Tướng quân”.
Gạt người!
Đã nói là hàng to đâu!
Đã nói cơ ngực săn chắc đâu!
Đã nói vì không có ai chịu được kích cỡ khủng nên chỉ có thể độc thân đâu!
……..
Sau này hắn làm sao còn mặt mũi gặp lại mấy huynh đệ trong quân nữa đây?
*
‘Mình đúng là nên dời về phương Nam làm Đô uý hay gì đó còn hơn?’
Trần Tiết vừa nghĩ tới kết quả mà mình rất có thể gặp phải thì không nhịn được rùng mình một cái.
Như vậy ít ra vẫn có thể sống sót nhỉ?
Vở kịch nhỏ (một):
Đương nhiên, nếu bọn chúng muốn biết mấy tin đồn bát quái trong quân Ngụy thì hỏi mấy nô lệ giặt quần áo, nấu cơm hay tắm ngựa có lẽ cũng thu hoạch được chút đỉnh.
Mấy tháng sau, trong quân đội Nhu Nhiên bỗng xuất hiện một truyền thuyết.
Nhu Nhiên Giáp: Ngươi biết không, vị Oai vũ Tướng quân bên Nguỵ quốc kia…..
Nhu Nhiên Ất (nhỏ giọng): “hàng” giữa háng to đùng, ngực cứng hơn đá tảng á!
Vở kịch nhỏ (hai):
Mấy người khác trong quân đội (siết chặt nắm đấm): Chờ tên nhóc Trần Tiết kia trở về xem chúng ta có đánh chết hắn hay không!
Đã từng có một cơ hội được cùng ăn cùng ngủ với con gái bày ngay trước mặt chúng ta, vậy mà lại bị một thằng nhóc chết tiệt làm bay mất!
Danh Sách Chương: