Edit: Mều
Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
“Mộc Lan, tối hôm qua mấy tên đó lại tới nữa sao?” Viên thị lo lắng nhìn Hạ Mục Lan đang ăn cháo ngô, “Nếu không thì con chuyển đến ở trong phòng chúng ta bên này đi.”
“Không cần, chỉ là mấy tên ngu ngốc mà thôi.” Hạ Mục Lan lắc lắc đầu, vừa nghĩ tới đám “hiệp khách” tối hôm qua liền không nhịn được muốn cười to.
Ha ha ha ha! Xem sau này bọn chúng có dám trở lại không!
Trở lại sẽ thả ‘Đại lực sĩ’ ma nữ nâng rương ra ngay lập tức!
“Một mình con thực sự không an toàn.” Viên thị thở dài.
“Vậy mọi người cùng chuyển tới trấn Hoài Sóc với con đi.” Trước đây Hoa Mộc Lan vẫn luôn muốn cả nhà cùng trở về Lục Trấn(1) ở với nàng. Lục Trấn đa phần là người Tiên Ti, hơn nữa còn có rất nhiều bạn tri giao của nàng, so với Lương Quận này, nơi đó càng thích hợp với nữ tử từng trải qua những việc đặc thù như nàng ở lại hơn.
(1) Lục Trấn là một khu vực gồm sáu thị trấn quân sự được thiết lập ở biên giới phía Bắc của triều Bắc Ngụy, bao gồm trấn Ốc Dã, trấn Hoài Sóc, trấn Vũ Xuyên, trấn Phủ Minh, trấn Nhu Huyền và trấn Hoài Hoang.
Tuy rằng cha của nàng là quân hộ, bây giờ theo lệnh phải ở đồn điền Lương Quận nhưng cũng không phải không thể bỏ tiền nhờ người cày cấy.
Cha Hoa nện nện cây trượng, nghiêm nghị nói:
“Thiên tử phái ta đến đồn điền, ta sẽ trông nom lương thực trong quân cẩn thận! Bình Thành thiếu lương thực như vậy, tuy những lão binh già yếu bệnh tật như chúng ta đây không thể trấn thủ biên cương cho Thiên tử nhưng có thể chuyển quân lương ra tiền tuyến cũng tốt rồi! Đổi thành những người khác cày cấy, ta không yên lòng!”
Nhưng cũng không phải do cha trồng mà do Hoa tiểu đệ trồng, không phải sao!
Hạ Mục Lan bất đắc dĩ oán thầm.
Cơn nước xong, Hạ Mục Lan lấy một cái khăn bố ra lau miệng, Viên thị nhìn thấy cô lại cầm vải bố tốt lau miệng thì tiếc hận một phen.
Cây bông ở Bắc Ngụy là thứ vô cùng hiếm lạ, chỉ người Hán ở phía Nam mới có vải sợi bông, tơ và bông ở Bắc Ngụy đều vô cùng quý giá, một miếng vải sợi bông nhỏ đã có thể đổi được rất nhiều trứng gà. Hạ Mục Lan quen dùng giấy ăn, ở đây không có giấy ăn, đến vải sợi bông cũng không có mà chỉ toàn vải bố thô ráp, quần áo mùa đông là áo lông chứ không phải áo bông, ngày trôi qua vô cùng gian khổ.
Hạ Mục Lan lựa lựa chọn chọn trong những món được ban thưởng, cắt một miếng vải sợi bông ra làm thành ba cái khăn, vẫn xem như khăn tay để dùng. Cô không cần thêu không cần hoa văn, có thể thấm nước là được.
Dùng xong thì giặt, không lãng phí.
Ở hiện đại, mười tệ là có thể mua được một khúc vải sợi bông dài, đến nơi này ngay cả lau miệng cũng bị xem là lãng phí xa xỉ.
May mắn thay, một nhà Hoa Mộc Lan không mơ ước tài sản của nàng, nàng lấy tiền của làm gì cũng không hỏi đến, chỉ có lúc thấy hơi đáng tiếc mới không khỏi biểu lộ ra mặt một chút, bọn họ đều là người đàng hoàng, trong lòng nghĩ cái gì trên mặt sẽ biểu hiện cái đó, vừa nhìn đã biết.
Hạ Mục Lan đẩy chén ra, mỗi ngày ba bữa toàn ăn cháo ngô, vị giác của cô thực không chịu nổi. Nếu không phải bữa sáng vẫn còn thịt phơi khô và mùi vị không tệ, cô lại không kén ăn thì đồ ăn này cô ăn cũng không nổi.
Quả nhiên không kén chọn khi ăn mới có lợi.
Hôm nay, Hạ Mục Lan vẫn một thân trang phục nam tử như cũ. Cô xuyên qua nên không quen mặc váy của Hoa Mộc Lan, tuy quần áo phụ nữ bình dân Tiên Ti là bó tay áo bó eo, mặc cũng không rườm rà nhưng vì phía dưới không mặc quần lót nên lạnh teo, mặc váy di chuyển cũng phiền phức nên cô vẫn chọn mặc quần nếp gấp của nam trang.
Cô cũng không muốn tô son đánh phấn hoa vàng. Nữ tử Tiên Ti đa số da trắng, đánh phấn hồng hai bên má, chải búi tóc cao là tập quán của dân tộc các nàng, nếu phụ nữ Tiên Ti da trắng mà trang điểm khuôn mặt như vậy hẳn sẽ rất đẹp.
Phòng thị luôn trang điểm như vậy, cô cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Nhưng có một lần Viên thị tràn đầy phấn khởi trang điểm cho Hạ Mục Lan giống vậy, Hạ Mục Lan soi gương đồng một chút, bởi vì soi gương đồng không nhìn rõ sắc mặt cho nên không nhìn ra đẹp hay không, chỉ là có chút kỳ quặc khó nói.
Nhưng đợi khi cô đi ngang qua chậu nước, nhìn đến chân dung trang điểm như vậy thì cực kỳ đau khổ chịu đựng nuốt câu “quá xấu” kia vào trong bụng trước ánh mắt mong đợi của Viên thị, từ đấy, cô cũng không tô son đánh phấn nữa.
Dung mạo Hoa Mộc Lan cực kỳ giống con lai nhưng thuộc về dạng cao to, da của nàng không phải loại trắng nõn mà hai má lại đánh phấn hồng, trên trán dán hoa vàng…
Cô vốn tin rằng Hoa Mộc Lan trang điểm như vậy nhất định sẽ rất xinh nhưng cũng chỉ giới hạn khi Hoa Mộc Lan mười mấy tuổi lúc da trắng mịn thôi, mà Hoa Mộc Lan cao gầy bây giờ đúng là có chút…
Có thể hiểu được tại sao “ra ngoài gặp chiến hữu, chiến hữu đều kinh hoàng” rồi.
Thực ra Hoa Mộc Lan vẫn rất ưa nhìn. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ mặc váy người Hồ, sau đó đi tới đi lui trong phòng, an ủi Viên thị đang nhăn trán đến nỗi sắp kẹp chết một con ruồi.
Thực sự mà nói, cả nhà Hoa Mộc Lan đều là người trung hậu thật thà, Hạ Mục Lan cũng không muốn để bọn họ khổ sở.
Ngay khi Hạ Mục Lan cơm nước xong, chuẩn bị ra ngoài đi dạo một chút thì “tộc trưởng” Lương Quận và hương trưởng thôn Lưu Tập ở cách vách đột nhiên tới bái phỏng, làm cho Hoa gia náo loạn một trận.
Người gọi là “tộc trưởng” chính là người phụ trách những vụ tranh chấp của dân chúng Tiên Ti ở nông thôn, tương tự như hương trưởng của người Hán, do người Tiên Ti đức cao vọng trọng ở bản xứ hoặc người có nhiều chiến công đảm nhiệm. Ở Bắc Ngụy, người Tiên Ti và người Hán sinh sống xen kẽ nhau, hương trưởng và tộc trưởng cùng nhau phụ trách trị an nông thôn và những công việc liên quan.
Sáng sớm, hương trưởng thôn Lưu Tập đã tới bái phỏng, nói là Lưu gia lang trước khi chết một ngày đã từng tranh chấp với Lưu Mãnh, lúc đó đường huynh Hoa Mộc Lan – Hoa Khắc Hổ cũng ở đó, muốn mời hắn đến để hỏi tình hình.
Con trai “tộc trưởng” nơi đây từng là thuộc hạ của Hoa Mộc Lan, nghe nói việc này dính đến người nhà Hoa Mộc Lan, hắn bèn lập tức cưỡi ngựa dẫn theo hương trưởng cùng nhau đến Hoa gia.
“Vị này hẳn là Hoa đại nhân?” Hoa Khắc Hổ có chức vị trong quân đội, Hạ Mục Lan mặc một thân trang phục nam tử Tiên Ti lại có khí chất không giống người khác, hương trưởng thôn Lưu Tập vừa thấy người đã nhận ra “chính chủ”, vô cùng nhiệt tình hành lễ nghênh đón: “Lão hủ là hương trưởng thôn Lưu Tập – Lưu Thuận, tất cả mọi người đều gọi ta là Lưu lão, lần này lão hủ tới đây…”
“Hoa Tướng quân, phát hiện Lưu Vu An tới nhà ngài cầu thân đã chết vào sáng nay trong viện nhà Lưu Mãnh.” Tộc trưởng Tiên Ti nơi đây từng tự mình đi nghênh tiếp Hoa Mộc Lan hồi hương, vừa thấy người đương nhiên biết “Hoa Khắc Hổ” này là ai, cơ bản cũng đoán ra tình huống hôm qua là gì, lập tức cung cung kính kính mà cúi thấp đầu đem chuyện xảy ra hôm qua nói lại rành mạch.
Trong quân đội, Hoa Mộc Lan là Uy vũ Tướng quân thuộc hàng ngũ phẩm, bách tính nơi đây chỉ biết kỳ danh của Hoa Mộc Lan mà không biết người, lại loan tin đồn nhảm khó nghe, mà quan viên địa phương thì không dám thất lễ chút nào.
“Các ngươi tới nhà ta tìm người làm gì?” Cha Hoa chống gậy đứng lên, cau mày quát, “Hôm qua nó chỉ đi xem nhân phẩm người cầu thân một chút, chẳng lẽ các ngươi xem nó là hung thủ hay sao?”
“Cũng không phải như vậy. Hoa gia có chỗ không biết, Lưu Vu An này chết ở nhà Lưu Mãnh, toàn thân có mười mấy vết thương, tử trạng cực kỳ thê thảm, dao găm hành hung được phát hiện trong vại nước nhà Lưu Mãnh. Nhưng Lưu Mãnh lại một mực khẳng định hoàn toàn không biết chuyện này, buổi chiều hôm qua cũng đã thu tay lại không tiếp tục quấy rầy Lưu Vu An…” Lưu lão thở dài một hơi.
“Lưu Mãnh giết người vốn là ván đã đóng thuyền. Kỳ lạ là hàng xóm cách vách xung quanh Lưu Mãnh đều nói không thấy Lưu Mãnh đi ra ngoài gây sự, cũng không bắt Lưu Vu An trở về, càng không thấy bóng dáng của Lưu Vu An.”
Trong lòng Hạ Mục Lan bắt đầu suy tư.
Phàm giết người thì luôn có nguyên nhân. Lưu Mãnh vì tiền mà lừa gia sản của Lưu Vu An, lúc này đã thành công, tuyệt không có lý do giết người. Nếu vì tranh chấp mà lỡ tay giết người, có hơn mười mấy vết thương chưa nói, khi tranh chấp nổi lên lẽ nào im hơi lặng tiếng, hàng xóm kế bên sao không biết? Người Hán sinh sống không giống người Tiên Ti, đa số người Hán đều sống gần nhau.
Cho nên lý do này cũng không thuyết phục.
“Buổi chiều hôm qua Lưu Mãnh gây hấn không thành, Lưu Vu An lo lắng Lưu Mãnh trở lại gây sự nên đã đưa hai đứa con đến nhà người thân cách đó không xa, lần này mấy đứa bé của Lưu gia cũng không biết đến cùng là tình huống gì. Cho nên việc này vô cùng kỳ lạ, lão hủ muốn đến hỏi thăm Hoa đại nhân một chút, có phải gặp vấn đề đặc biệt gì hay không…”
“Ta biết rồi.” Hạ Mục Lan gật gật đầu, ” Bây giờ thi thể của Lưu Vu An này ở đâu?”
“Còn ở trong sân của Lưu Mãnh, trước khi nha sai huyện Ngu Thành đến, chưa từng di chuyển.”
“Đã như vậy, ta sẽ đi cùng các người một chuyến, tới nơi vụ án xảy ra xem một chút.”
“Mộc… con muốn làm gì!” Viên thị căng thẳng nắm lấy tay áo nữ nhi, “Nếu Lưu lão hán chỉ đến tìm hiểu tình hình lúc đó, con nói tình hình lúc đó cho ông ta là được rồi, người ta cầu thân không thành thì do không có duyên phận, con tội gì phải lội vào bãi nước đục này! Con cũng không phải quan sai, đến nơi xảy ra vụ án có thể nhìn ra cái gì, người cũng chết rồi, còn có thể nói chuyện hay sao?”
Hạ Mục Lan cười khổ một tiếng, cô không có cách nào giải thích vì đây là đạo đức nghề nghiệp của cô, vốn không chịu nổi để cho vụ án đơn giản như thế này trở nên phức tạp.
“A mẫu, người chết thực sự có thể nói chuyện.”
Viên thị ngẩn ra, không hiểu nữ nhi đang nói cái gì. Hạ Mục Lan nhân cơ hội kéo tay áo ra, lui về sau vài bước, thi lễ quỳ xuống trước Viên thị và cha Hoa một cái biểu thị sự áy náy, sau đó mới đứng lên chuẩn bị ra ngoài.
Lưu hương trưởng thấy tình cảnh này, lại nghe được Hạ Mục Lan gọi viên thị là “A mẫu” thì trong lòng còn cái gì không rõ, lập tức kinh hãi trợn to mắt, trên dưới không ngừng quét mắt qua Hạ Mục Lan.
Chuyện này… người này thực sự là nữ tử…
Kiên cường lẫm liệt như vậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh như vậy mà thực sự là nữ nhân ư?
Chả trách người người đều gọi nàng là “nữ anh hùng”, tộc trưởng cũng cung cung kính kính đối với nàng.
Nếu thực sự có nữ nhân có thể lập chiến công hiển hách, hẳn là như thế này đi!
Hôm qua, Hạ Mục Lan nói như đinh đóng cột với người đàn ông Lưu gia nọ rằng muốn cưới Hoa Mộc Lan để giữ nhà, đường muội “Hoa Mộc Lan” nàng chắc chắn sẽ không gả cho hắn.
Kết quả hôm nay hắn đã xảy ra chuyện.
Nếu nói Hạ Mục Lan không có chút cảm giác nào nhất định là giả. Mẹ Hoa kêu cô xem như không có chuyện gì xảy ra nhưng cô không làm được.
Huống chi, “Hoa Khắc Hổ” đã bị cô liên lụy vào chuyện này rồi. Chờ nha sai và ngỗ tác trong nha môn Ngu Thành đến khám nghiệm tử thi, cô nhất định phải thăng đường làm chứng, đến lúc đó, làm sao cũng không giấu diếm được “Hoa Khắc Hổ” là “Hoa Mộc Lan”, dù sao tộc trưởng đã biết thân phận của cô, mà Hoa Khắc Hổ còn đang luyện binh ở Lục Trấn kia kìa.
“A mẫu Hoa gia cứ yên tâm, ta đi cùng với Hoa Tướng quân, cũng sẽ không để cho bọn họ khinh suất.” Tộc trưởng trung niên vận một thân trang phục Tiên Ti thấy cha mẹ Hoa Tướng quân có chút lo lắng bèn cam kết với cha Hoa mẹ Hoa.
“Việc này liên quan đến danh tiếng của Hoa Tướng quân, ta sẽ xử lý cẩn thận.”
“Vậy làm phiền rồi.”
Cha Hoa để tay lên ngực hành lễ theo nghi thức trong quân đội với tộc trưởng, nhìn nữ nhi của mình ra khỏi cửa với bọn họ.
Bởi vì không phải chuyện nhỏ nên Hạ Mục Lan dắt con ngựa Tia Chớp sau nhà của cô ra. Đây là một con hãn huyết bảo mã toàn thân đen nhánh, là ngựa quý mà Hoa Mộc Lan thích cưỡi nhất, bây giờ để cho Hoa tiểu đệ chăm sóc.
Hạ Mục Lan xoay người lên ngựa, tộc trưởng đi sát phía sau, Lưu lão hán này cũng lên ngựa do một tôi tớ dẫn tới, đoàn người điều khiển ngựa đi về phía thôn Lưu Tập, làm kinh động không ít dân làng xung quanh Hoa gia.
Từ khi Hạ Mục Lan ra ngoài, Hoa tiểu đệ vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng lưng của tỷ tỷ mình, nội tâm giãy dụa, không biết có nên đi theo hay không. Phòng thị nhìn thấy dáng vẻ kia của chồng thì trong lòng thực sự phiền muộn, không nhịn được trào phúng:
“Chàng chỉ biết mở to hai mắt nhìn! Làm như trong nhà đã không còn nam nhân trưởng thành nào hết vậy, lại để cho một nữ nhi trong nhà đi xem mấy thứ dơ bẩn đó!”
“Nhị tỷ của ta đã tòng quân mười hai năm, sao có thể sợ mấy thứ này!” Hoa tiểu đệ cúi đầu, “Bởi vì ta không biết Nhị tỷ muốn làm gì cho nên lo lắng trong lòng.”
“Lo lắng thì chàng hãy đi cùng đi chứ! Trong nhà cũng không phải không có ngựa!”
Gia đình quân hộ Tiên Ti còn phải phụ trách chăn ngựa cho quân đội, ngoại trừ con ngựa quý tên Tia Chớp do Hoa Mộc Lan dẫn về, Hoa gia còn có hai con ngựa của quân đội, do triều đình phát lương thực để thuần dưỡng. Tuy không thể mua bán nhưng vẫn có thể mượn cưỡi tạm thời một lúc.
Hoa gia tiểu đệ bị vợ mình quát một trận, tức giận trong lòng cũng dâng lên.
Nhị tỷ nhà cậu trước giờ luôn có chủ ý, nếu không năm đó cũng không thay cha tòng quân. Mặc dù bây giờ trở về trong thôn nhưng chẳng lẽ vì nàng trở về quê thì thực sự có thể cam chịu gả cho một người bình thường làm vợ kế giúp chồng dạy con hay sao!
Mỗi ngày nhìn cha mẹ lo lắng cho việc chung thân của tỷ tỷ nhưng trong lòng cậu không cho là đúng.
Nữ tử như vậy còn cần lấy chồng sao? Tự bản thân tỷ ấy cái gì cũng làm được rồi!
Những người đàn ông kia ngay cả đánh nhau cũng không đánh lại tỷ của cậu, lỡ như sau này có cường đạo, chẳng lẽ còn muốn tỷ tỷ cậu bảo vệ trượng phu không bằng!
Nếu như lo lắng không có con cháu, sau này cậu và Phòng thị sinh nhi tử cho tỷ tỷ nhận làm con là được rồi.
Chẳng qua miệng cậu vụng về, người thì ngu ngốc, trong lòng có chuyện mà không nói ra được, những ý nghĩ này cũng không thể nói nên lời với cha mẹ và thê tử.
Nhị tỷ rõ ràng không muốn lấy chồng, chờ A mẫu cậu tuyệt vọng rồi, cậu nhắc lại chuyện này cũng được.
Bây giờ cậu lo là lo suông vậy thôi, nhân vật chinh chiến sa trường nhiều năm như Nhị tỷ cậu, nhất định có mưu tính của riêng nàng nên mới tự tin đến xem mọi chuyện thế nào, cậu tới làm gì? Bêu xấu sao?
Cậu đến người chết cũng chưa từng thấy, tới đó lỡ như run chân mới thực sự làm cho Nhị tỷ mất mặt!
Phòng thị vẫn còn ở đây cằn nhằn liên miên, oán hận cậu không giống một người đàn ông, Viên thị tựa cửa duỗi cổ ra bên ngoài trông, dáng vẻ tựa như có thể dùng ánh mắt khuyên nhủ con dâu được vậy.
Cha Hoa ở trong phòng nghe thấy cũng buồn bực, cuối cùng hét to một tiếng:
“Mộc Thác, đi theo xem, có xảy ra chuyện gì cũng dễ chăm sóc một hai!”
Hoa Mộc Thác sững sờ, xoay người lại muốn xác định, vậy mà Phòng thị kéo cánh tay của Hoa Mộc Thác, lôi cậu đi về phía chuồng ngựa.
Không phải là người chết thôi sao, do dự cái gì!
HẾT CHƯƠNG 5
Vở kịch nhỏ:
Phòng thị: Viện cớ nhiều như vậy, chàng thực sự sợ người chết.
Hoa Mộc Thác: …
Danh Sách Chương: