• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit/Beta: Chúi

Từ khi mới xuyên đến đây, Hạ Mục Lan đã biết bản thân không bằng Hoa Mộc Lan.

Đây cũng chẳng phải tự ti mà là tự mình hiểu lấy.

Cuộc sống mà cô trải qua đơn giản và bình yên hơn Hoa Mộc Lan nhiều. Tuy ở hiện đại phải nhìn người chết, chứng kiến đủ mối oan khiên và bất đắc dĩ nhưng dù sao cô cũng không phải đối diện với bóng đao ánh kiếm, với âm mưu chính trị, chỉ là một nhân viên tư pháp bình thường sống ở thời đại hòa bình.

Ít nhất thì ở thời hiện đại không có tầng lớp quyền quý có được đặc quyền “một lời là chết”. Thế nên cô không biết cách ở chung cùng những nhân vật này.

“Cậu nói mình là Thái tử đương triều? Là Hoàng đế tương lai?” Hạ Mục Lan nhìn chằm chằm vào dáng người gầy yếu, chẳng có chút “khí thế Đế vương” của Hạ Quang, sự khó chịu trên mặt cô cũng không hề giảm bớt chút nào.

“…. Ta đúng là người kia như lời ngươi nói.”

Hạ Quang cười khổ.

“Là ‘Thái tử’ vẫn luôn trấn giữ hậu phương, giám quốc thay cho chủ nhân Đại Ngụy.”

Thác Bạt Đảo là một dũng sĩ chân chính, y quan niệm rằng nếu Thiên tử phải làm tấm gương tốt cho muôn dân thì trước hết phải là tấm gương tốt cho quân sĩ, mỗi khi có cuộc chiến nào lớn, y hầu như đều ngự giá thân chinh.

Những khi ấy, chuyện triều chính liền rơi xuống đôi vai của Thác Bạt Hoảng vẫn chưa thành niên.

Năm tuổi, Thác Bạt Hoảng đã được lập làm Thái tử, tám tuổi bắt đầu giám quốc dưới sự phụ tá của rất nhiều quan lại. Cha cậu chinh chiến bên ngoài, cậu thì tọa trấn Kinh thành, triệu tập quân lương, điều động dân phu, chuẩn bị ổn thỏa cho đại quân nơi tiền tuyến.

Tuy chưa từng đích thân ra chiến trường nhưng gánh nặng của cậu lại không hề nhẹ hơn so với bất cứ vị chủ tướng nào.

Nếu nói cách làm việc của Thác Bạt Đảo là thẳng thắn rõ ràng, là lãnh tụ Tiên Ti một trăm phần trăm thì Thác Bạt Hoảng lớn lên dưới sự phụ tá của nhóm Hán thần, cậu đồng thời có được trí tuệ thường có của lãnh tụ người Hán và cả sự theo đuổi vinh quang của người Tiên Ti.

Chính vì cậu không biểu hiện ra bộ dạng một người Tiên Ti thuần túy nên có, mà triều thần đã quen với phong cách “Dò hỏi nhiều phía” và “Cố gắng giữ cân bằng” khi xử lý chính sự của cậu nên sau khi cậu lớn lên, lúc Thác Bạt Đảo không thường xuất chinh nữa cũng là lúc cha con hai người nảy sinh mâu thuẫn nhiều hơn.

Nói một cách dễ hiểu hơn là tựa như một con báo ra ngoài săn thú, khi trở về lại phát hiện mùi của đối tượng thừa kế át hết mùi của mình, mà bầy đàn cũng bắt đầu tỏ vẻ tin phục đối tượng thừa kế hơn, đối với mãnh thú mà nói, cảm giác xuất hiện đầu tiên chính là sự uy hiếp chứ không phải vui mừng.

Hạ Mục Lan cũng không biết Thác Bạt Hoảng cười khổ vì cái gì, cô không hiểu nhiều về triều chính như Địch Diệp Phi bên cạnh. Thế nhưng chỉ cần động não một xíu, cô đã biết Hạ Quang, à không, hẳn phải gọi là “Thác Bạt Hoảng” tới đây làm gì.

Đơn giản chính là quyền thế và danh vọng không đả động được Hoa Mộc Lan nên hy vọng dùng “Tình” để làm nàng cảm động.

Cậu chàng này chưa cai sữa à? Mà tới tận nông thôn tìm mẹ?

Hạ Mục Lan rất muốn cầm chổi quét hết đám người này ra ngoài.

Hiện tại lại không phải thời điểm thích hợp để truy cứu chuyện này, cậu ta là quân, còn cô bây giờ ngay cả thần cũng không phải, chỉ là thứ dân, làm căng với cậu ta thì được lợi ích gì?

Lúc sự thật chưa được bóc trần, nếu cô thấy cậu ta bướng bỉnh nghịch ngợm gì còn có thể đánh cho một trận nhưng hiện giờ đã biết thân phận thật sự của cậu ta, hành động đó cũng chỉ là hy vọng xa vời.

Không thấy ngay cả người ngạo mạn như Địch Diệp Phi mà vẫn phải ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt thằng nhóc này sao?

Tưởng tượng đến cảnh sau này chính mình cũng phải uốn gối quỳ lạy cậu ta, mà một nhân vật lợi hại như vậy cứ ngang nhiên giả ngây giả dại ở trong nhà cô, ngụy trang thành một chàng trai trẻ bỏ nhà trốn đi, Hạ Mục Lan liền cảm thấy khó chịu, cô bèn lựa chọn cách đối xử lạnh nhạt.

Ngoại trừ điều này, cô vẫn còn món nợ khác chưa tính đâu.

“Điều tra Cái Ngô đến tận đây? Hửm?” Hạ Mục Lan nhìn chằm chằm cái tên cò trắng mặt dài kia, ngay cả kẻ ngốc cũng nhận ra sự uy hiếp trong giọng điệu của cô chứ đừng nói chi tới cò trắng xui xẻo từng suýt chút bị Hạ Mục Lan cắt đứt cổ này.

Hắn lắp ba lắp bắp giải thích: “Hoa Tướng quân! Ta đến đây vốn thật sự là vì điều tra Cái Ngô! Không tin thì ngài hãy hỏi hắn….”

Cò trắng nọ duỗi tay chỉ về phía người đàn ông cao gầy mà Hạ Mục Lan đã gặp tối hôm trước.

Tên đàn ông cao gầy sửng sốt, ném một ánh mắt “Ngươi vậy mà dám kéo ta xuống nước” cho tên mặt dài, da đầu tê dại, ấp a ấp úng nói:

“Đúng thật là như thế, sau này chúng ta mới….”

“Ăn chơi trác tán, hửm?”

Hạ Mục Lan đã nhớ ra người này, đây chẳng phải là người cố ý khiến suy nghĩ của cô nghiêng về hướng Hạ Quang là một kẻ ăn chơi trác tán trong Kinh đấy sao!

“Đã từng đánh nhau với không ít con cháu Hoàng thất, hửm?”

Khó trách! Cậu ta chính là Thái tử, hồi còn cởi truồng từng đánh vài đường huynh đường đệ cũng là chuyện bình thường.

Ai mà ngờ là đánh kiểu đó!

Hiểu ra sự thật này, Hạ Mục Lan cố nén xúc động muốn đánh người, bởi vì cố nhịn nên bàn tay không khỏi dùng sức, một góc bàn bị cô siết chặt kêu lên kèn kẹt.

Trong mớ tiếng động đó đồng thời có cả tiếng hàm trên hàm dưới va vào nhau của mấy vị cò trắng.

“Chúng… chúng ta cũng không còn cách nào khác…. Chúng ta chỉ có thể theo lệnh mà làm….” Vẻ mặt cò trắng kia như đưa đám, “Hoa Tướng quân, chúng ta cũng xuất thân từ Hổ Bôn quân, nếu có thể thì chúng ta không hề tình nguyện xuất hiện trước mặt ngài mà.”

Ai mà không biết cò trắng luôn khiến người khác e ngại, nếu chẳng phải vì nhiệm vụ bắt buộc, ai lại muốn làm thần tượng ghét bỏ mình chứ?

“Ồ, ngươi cũng thuộc Hổ Bôn…”

Hổ Bôn quân là đội quân mà trước đây Hoa Mộc Lan đã từng dẫn dắt. Có điều đội quân có tới hai nghìn chiến sĩ, Hoa Mộc Lan không thể nào nhớ rõ từng người. Thế nhưng cò trắng cao cao gầy gầy này cũng không phải nhân vật vô danh tiểu tốt gì, Hạ Mục Lan cẩn thận lật giở ký ức, lại nhìn nhìn diện mạo hắn, một cái tên cứ thế tự nhiên vọt ra khỏi miệng.

“Ngươi là…. A Lộc Hoàn?”

Hạ Mục Lan rõ ràng đã đoán đúng.

Bởi vì trên mặt vị Hậu quan cò trắng này hiện lên nụ cười tươi rói đến nỗi sắp mù mắt người ta.

Lần đầu Hạ Mục Lan gặp họ đều chỉ ôm lòng phòng bị, mà bọn họ rời đi cũng nhanh; gặp lần thứ hai thì trời tối không thấy rõ mặt, mãi đến lần gặp thứ ba, lại được hắn nhắc nhở nên rốt cuộc cô mới nhớ ra thân phận của hắn.

Hạ Mục Lan có phần hơi áy náy.

Nếu là Hoa Mộc Lan thì có lẽ lần gặp đầu tiên đã nhận ra và hỏi rõ ràng mọi chuyện rồi.

Là do cô mắt mũi kém cỏi lại tự cao tự đại, không thể trách người khác.

“Vâng! Vâng! Thuộc hạ chính là A Lộc Hoàn, đại đội trưởng đại đội Bốn Hổ Bôn!”

Hổ Bôn là đội ngũ tinh nhuệ nhất Hữu quân, trăm người thành một đội, A Lộc Hoàn này có thể làm đại đội trưởng thì võ nghệ đương nhiên không yếu, cho nên Hoa Mộc Lan mới có thể nhớ rõ hắn.

“Đại đội Bốn, xuất thân trinh sát. Thảo nào…” Hạ Mục Lan gật gù, nếu là thuộc hạ cũ của Hoa Mộc Lan, không biết mặt nên mới hiểu lầm(1), cô cũng không thể trách cứ gì được.

(1)Chú thích cuối chương.

Cô thậm chí còn hơi hoài nghi chiến hữu tốt của Hoa Mộc Lan là Tố Hoà Quân đã cố ý điều thuộc hạ của nàng tới Lương Quận làm cò trắng để giám sát nơi đây.

Là người một nhà, trong một vài trường hợp đặc biệt sẽ nương tay chút ít.

Còn nếu Hoa Mộc Lan thực sự có gì không ổn thì người đã từng là thuộc hạ dưới trướng cũng sẽ nể vài phần mặt mũi.

Mấy cò trắng khác thấy A Lộc Hoàng dùng phương thức “kết giao tình” thành công khiến Hạ Mục Lan bỏ tay khỏi cái bàn thì đồng loạt tỏ ý “làm tốt lắm” với hắn.

Mà A Lộc Hoàn lại khó thể kiềm chế vì vẫn còn chìm đắm trong nỗi hưng phấn “Mẹ ơi Hoa Tướng quân vậy mà còn nhớ rõ mình”, quả thật có thể dùng cụm từ mừng rỡ như điên để hình dung.

“Hoa Tướng quân, ta là Lỗ Nhĩ Xích! Là chiến sĩ đại đội Bảy!” Một cò trắng khác được Hạ Mục Lan điểm mặt nói “thấy quen mắt” cũng cười toe toét, tự báo thân phận.

“Ta không thuộc Hổ Bôn nhưng đã từng dưới trướng Hữu quân ở đại doanh Hắc Sơn suốt ba năm…”

Một cò trắng khác cũng nở nụ cười.

Hạ Mục Lan vừa nghe không ít đồng đội cũ vậy mà lãnh chức quan mật thám thì không nhịn được tò mò. Cô cũng mặc kệ Thác Bạt Hoảng có sắc mặt khó coi hay không, bắt đầu nghiêm túc hỏi thăm rất nhiều đồng đội cũ đã về hưu.

A Lộc Hoàn hơi thấp thỏm liếc nhìn Thái tử một cái, thấy Thái tử cũng không tỏ vẻ khó chịu hay ra dấu cấm bọn họ nhiều lời, ngược lại còn có vẻ mặt kệ bọn họ bắt chuyện mới nhẹ nhàng thở phào, thoải mái tham gia vào “đại hội nhận thân”.

*

Thác Bạt Hoảng đương nhiên sẽ không tức giận, cậu còn đang cần có chuyện gì đó xảy ra để hoá giải khả năng nảy sinh cục diện xấu hổ sắp tới kia kìa. Cậu cũng không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với vị “Oai vũ Tướng quân” này bởi vì nàng vậy mà lại bỏ mặc cậu ở đây, trực tiếp nói chuyện phiếm với nhóm cò trắng.

Điều này khiến Thác Bạt Hoảng vừa tức giận vừa buồn cười, lại càng hiểu biết thêm về lá gan của vị nữ Tướng quân và cả việc nàng vậy mà cũng có cái tính hay giận hờn của con gái.

Đôi khi mấy tỷ muội của cậu vòi vĩnh chuyện gì mà không được cậu đồng ý cũng dùng cách làm lơ thế này hòng biểu hiện sự tức giận của mình.

Trong chuyện này tất nhiên một phần nguyên nhân vì cậu là Thái tử, nhưng bọn đệ đệ của cậu cũng không dám làm vậy.

Thế thì chỉ có thể kết luận là do “tự tôn của nữ giới” thôi. Mà đối với phái nữ, dù là bé gái hay bà lão thì lúc nào cậu cũng bao dung có thừa.

Ý tưởng đột ngột nảy sinh này khiến cái nhìn của Thác Bạt Hoảng đối với “Hoa Mộc Lan” càng rõ ràng hơn, cũng càng thân cận hơn.

Thế là cậu bèn đưa một ánh mắt cho thủ lĩnh cò trắng nơi đây, hy vọng hắn có thể nghĩ cách tìm bậc thang cho mình leo xuống.

Địch Diệp Phi ngồi quỳ một bên vẫn luôn chú ý tới động tác của Thác Bạt Hoảng, thấy vẻ mặt kia của cậu ta, hắn không nhịn được trào phúng trong lòng.

Cậu ta vốn không biết Hoa Mộc Lan là dạng người gì.

Chuyện mà nàng đã không thích thì dù là Bệ hạ cũng bó tay. Người phụ nữ này không yêu tiền tài, không màng danh vọng, tuy quý trọng tính mạng nhưng lại không sợ chết, có thể nói là dầu muối không ăn.

Muốn lấy “tình” dao động lòng người, trước tiên ngươi phải trả giá bằng tình cảm mới được.

“Hoa Tướng quân, thật sự chúng ta không có ý mạo phạm ngài nhưng chuyện ngoài ý muốn cứ xảy ra liên tiếp, chúng ta mới không thể không để lộ hành tung….” Thủ lĩnh nhóm cò trắng cũng âm thầm kêu khổ trong lòng.

Đầu tiên là Cái Ngô bắt cóc cháu trai của Thôi Hạo, kế tiếp là hiệp khách tụ tập ở đây, sau đó thì Trấn tây Tướng quân không nên xuất hiện ở chỗ này cũng đến để “ôn chuyện”, dù có là Gia Cát Lượng cũng không tính được tới nhiều biến số như vậy.

“Vấn đề không phải các ngươi có đang giám thị gia đình ta hay không.” Hạ Mục Lan không tán gẫu cùng nhóm cò trắng nữa mà ngược lại nhìn về phía vị thủ lĩnh trung niên này, “Ta đã cởi giáp về vườn, cất đi vũ khí. Ngươi có hiểu chuyện đó mang ý nghĩa gì không?”

Cô dùng đuôi mắt nhìn lướt qua Thác Bạt Hoảng, người nọ đang chột dạ xoa xoa chóp mũi.

“Nghĩa là Hoa Mộc Lan của hiện tại chỉ muốn sống một cuộc sống thanh bình yên tĩnh.”

“Nhưng mà….”

“Hồ Lặc, đừng nói nữa.” Thác Bạt Hoảng nắm được cơ hội nói chuyện bèn lập tức cắt đứt khả năng cấp dưới rất có thể sắp bị Hoa Mộc Lan lôi vào bài giảng đạo lý.

Cậu ở đây mới chỉ mấy ngày thôi nhưng đã chứng kiến được bản lĩnh lợi hại này của nàng.

“Hoa A di, ta muốn cùng ngài tâm sự.” Cậu thấy thái độ của Hạ Mục Lan không quá tình nguyện liền bày ra vẻ mặt mềm yếu hơn.

“Ta sẽ nói cho ngài biết vì sao ta muốn ‘bỏ nhà ra đi’, lại vì sao mà muốn lừa gạt ngài.”

***

Hạ Mục Lan cũng chẳng hiểu tại sao đã thấy Địch Diệp Phi lặng lẽ lắc đầu rồi mà bản thân vẫn cứ đồng ý với thỉnh cầu của Thác Bạt Hoảng.

Có lẽ là vì trong ánh mắt cậu ta có một loại cảm giác chết lặng chấp nhận số mệnh.

Từ trước tới giờ cô không hề là một người có dư sự tốt bụng, đối với bất cứ đồ vật hoặc nhân vật nào xuất hiện một cách bất thường, cô đều ôm lòng phòng bị và cảnh giác trời sinh.

Thế nên khi chị em tốt Cố Khanh bỗng đâu dẫn về một gã đầu óc lơ mơ tự xưng là đạo sĩ, nhờ cô làm hộ khẩu giúp thì điều đầu tiên cô nghĩ tới là bạn mình gặp phải tên lừa đảo, lừa tiền gạt sắc, cô khéo léo tìm cớ bảo bạn chờ một khoảng thời gian, đích thân đi điều tra sự thật.

Không phải Hạ Mục Lan không tin bạn tốt mà là một số người trời sinh đã dễ tin người khác, lại có một số người vì dễ tin mà phải trả một cái giá đắt.

Cô chỉ không muốn bạn tốt trở thành người phải trả cái giá đắt ấy để trưởng thành.

Thế nên lúc Thác Bạt Hoảng bắt đầu phân tích về “lịch trình đầy tính toán” của mình, Hạ Mục Lan ôm theo ba phần hoài nghi, bảy phần lơ đãng mà nghe.

Từ thời khắc Hạ Mục Lan biết được thân phận thật sự của Thác Bạt Hoảng thì cậu đã lấy lại khí độ vốn có, nét biếng nhác trước đây cũng biến mất hoàn toàn.

Một câu “Thái tử điện hạ” giống như chú ngữ hoá giải nào đó, rốt cuộc cũng biến “Hạ Quang” trở về tướng mạo vốn có của cậu, chính là Thác Bạt Hoảng – người thừa kế cao quý.

“Thú thật với ngài, ta cũng chẳng phải bỏ nhà ra đi mà là vì dự cảm được sắp có tai họa ập đến, nên mới dùng lý do ‘Phải nhanh chân đến xem Hoa Mộc Lan là dạng người gì’ để thuyết phục Phụ hoàng, trốn đến đây tị nạn.”

Nghe thấy câu nói của Thác Bạt Hoảng, Hạ Mục Lan thoáng giật mình.

“Thật ra ta vốn không quan tâm có thể mời được ngài vào cung hay không, thế nên ta mới lén giấu đi thân phận, sống cuộc sống của “biểu đệ của Du Huyện lệnh’. Đối với ta, có thể tránh được những biến động sắp phát sinh đã là sự bảo vệ lớn nhất của ngài cho ta rồi.”

“Bảo vệ? Cậu là Thái tử mà, thế nào lại…”

“Nếu ta vẫn ở lại đó sẽ không còn là Thái tử nữa.” Thác Bạt Hoảng vừa giơ tay lên ngăn cản vừa nói rõ với Hạ Mục Lan.

Dường như cậu rất quen dùng cách thức này trò chuyện cùng người khác.

“Mùa hạ năm nay, Phụ hoàng không để ý lời khuyên can của ta và những triều thần khác, tiến đánh Nhu Nhiên ở phía Bắc, cuối cùng thất bại trở về, đã tiêu hao một lượng lớn lương thảo mà lại không thu được thú nuôi và chiến lợi phẩm của Nhu Nhiên, từ khi đó, ta biết ngày lành của mình đã chấm dứt rồi.”

“Những lời can gián lúc trước hiện giờ đã biến thành lời nguyền rủa.”

“Mà các đại nhân của ba mươi sáu Bộ Tiên Ti đã bất mãn cách trị quốc của ta từ lâu, bọn họ cho rằng một vị quân chủ không hướng tới chiến tranh và thu thập chiến lợi phẩm là vị quân chủ hèn nhát…” Thác Bạt Hoảng vừa nói vừa làm động tác cắt cổ.

“Thế nên bọn họ càng muốn tác động lên Phụ hoàng, hòng phế bỏ ta.”

“Hả? Ta nghe nói năm đó cũng là bọn họ ủng hộ cậu, bảo rằng trời sinh cậu thông minh, có thể trở thành minh quân tài năng…”

Khi ấy Nguỵ đế vẫn là “Đại khả hãn”. Nói cậu có thể trở thành minh quân tài năng chẳng khác nào nói về sau cậu có năng lực ngồi lên vị trí của Thác Bạt Đảo.

“Mấy câu như vậy mà ngài cũng tin? Đó là họ có ý đồ khác, hoặc là hạng người a dua nịnh hót hòng bợ đỡ Phụ hoàng. Ta là trưởng tử của Phụ hoàng, ông cố ý muốn lập ta làm Thái tử, bọn họ bất quá chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi. Năm tuổi ta đã được lập làm Thái tử, nói một đứa trẻ năm tuổi là cái gì minh quân tài năng, ta mới có năm tuổi mà nghe xong cũng thường không biết nên khóc hay cười.”

Cậu nở nụ cười vô cùng thoải mái.

“Hiện tại bọn họ không cần ta nữa thì nói ta ‘nhu nhược không giống nam tử Tiên Ti’.”

“Ôi, vậy thì thật đúng là khiến cho người ta phải đồng cảm.”

Hạ Mục Lan nhún vai.

“Ngoài ra, Phụ hoàng ta và Thôi Tư đồ đang thương nghị, tết Nguyên tiêu sang năm sẽ hạ chiếu phế Phật lần thứ hai, nếu lén dung dưỡng tăng môn sẽ bị giết hết cả nhà…” Cậu chắp tay trước ngực, nhẹ giọng niệm một câu kinh Phật, “Mà từ nhỏ ta đã lớn lên cùng tổ mẫu, tin Phật.”

“Nếu ta cứ tiếp tục ở lại sẽ không thể tránh khỏi mâu thuẫn càng lúc càng lớn cùng Phụ hoàng, mà lúc bấy giờ quý tộc Tiên Ti lại đưa ra điều kiện, nếu ta đồng ý tỏ rõ lập trường, ngăn cản Phụ hoàng và nhóm Hán thần phế Phật thì bọn họ sẽ tiếp tục ủng hộ vị trí Thái tử của ta.”

Hạ Mục Lan nghe mà đầu đau như búa bổ.

“Ơ, đấy không phải chuyện tốt hay sao? Vậy cậu bỏ nhà đi cái gì?”

“Ta không thể cãi lời Phụ hoàng. Ít nhất thì hiện tại là không thể.” Thác Bạt Hoảng lắc đầu, lộ ra nụ cười tự giễu.

“Từ trước đến này, ta thật sự chưa từng nghĩ bản thân sẽ nói ra những chuyện này trước mặt một người không thể xem là quá quen thuộc như vậy.”

Cậu đờ đẫn nói: “…. Mấy tháng trước, người được Phụ hoàng ta tin tưởng nhất là đạo sĩ Khấu Thiên sư đã đột nhiên nói với Phụ hoàng rằng ta không có tướng làm vua, hơn nữa còn định sẵn sẽ mất sớm.”

“Nếu lúc ấy ta xảy ra xung đột cùng Phụ hoàng thì chắc chắn cách cái chết không xa. Ta có chín đệ đệ, lại còn có đứa con trai trưởng vừa ra đời đã ‘cao quý không tả nổi’, đối tượng thừa kế để Phụ hoàng ta lựa chọn quá nhiều.” Thác Bạt Hoảng cắn răng, “Mà Phụ hoàng hiện giờ còn rất trẻ, thân thể cũng cường tráng, sống thêm hai, ba mươi năm là không thành vấn đề.”

Khấu Thiên sư?

À à à, nhớ rồi, cái người được gọi là đạo sĩ Khấu Khiêm Chi ấy mà!

Từ xưa đến nay, có thể truyền đạo đến mức khiến Hoàng đế sửa đổi quốc hiệu thành đạo hiệu cũng chỉ có mỗi một vị này thôi.

“Thế mà vẫn có người tin?” Hạ Mục Lan nheo nheo mắt, “Ai sáng suốt cũng có thể nhận ra đó là hành động trả đũa mà.”

Một người muốn đẩy Đạo giáo lên đến đỉnh cao sao có thể chấp nhận Hoàng đế tương lai là một tín đồ Phật giáo!

“Không, vị Đạo tông này cũng không đồng ý diệt Phật.” Thác Bạt Hoảng lắc đầu, “Tích cực diệt Phật chính là Thôi Tư đồ, Khấu đạo trưởng thường xuyên công khai lập trường Phật giáo và Đạo giáo có thể cùng tồn tại.”

“Vậy thì tiên đoán của ông ta không hề có lý!”

“Hoa A di, chẳng lẽ ngài đã quên rồi sao?” Thác Bạt Hoảng kỳ quái nhìn nàng, “Vị Quốc sư đại nhân kia cũng từng tiên đoán ngài ‘sớm thì hai năm, chậm thì năm năm hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ’, thế nên Phụ hoàng ta mới không cam lòng thả ngài trở về. Hiện tại cách thời hạn năm năm chỉ còn ba năm, chẳng lẽ ngài không lo lắng chút nào sao?”

Cái….

Cái gì?

Có đạo sĩ tiên đoán Hoa Mộc Lan là người đoản mệnh?

“Nói bậy nói bạ!” Dù thế nào thì Hạ Mục Lan cũng không muốn thừa nhận “Hoa Mộc Lan” biến mất kia là đã chết, cô có thể cảm nhận được chủ nhân thật sự của thân thể này vẫn còn ở đâu đó, sao lại nói nàng ấy đã chết được!

“Nếu là vậy, Bệ hạ cần gì phải kêu mấy vị Vũ lâm quân kia đến đây cầu thân!”

“Thì ra ngài đã biết.” Thác Bạt Hoảng thoáng kinh ngạc, có điều vừa nghĩ tới Nguỵ đế vốn cũng không muốn giấu nên cậu bèn cười cười, thành thật nói: “Nguyên nhân là vì có thể ngài không sống được bao lâu nữa nên cũng không cần suy xét cái gì mà cục diện chính trị, quan hệ nhân mạch.”

“Dù sao cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi, mà nữ anh hùng của chúng ta xứng đôi với bất cứ một nhân vật nào.”

“Lại nói, có phán bậy hay không hiện giờ còn rất khó kết luận…” Ánh mắt Thác Bạt Hoảng lộ ra tia bất an, “Vị Khấu Quốc sư này… không phải người phàm.”

Hạ Mục Lan trừng mắt nhìn Thác Bạt Hoảng, mà Thác Bạt Hoảng thì chỉ bình tĩnh đón nhận ánh mắt kia.

“Ta không tin.” Hạ Mục Lan dùng giọng điệu cực kỳ chậm rãi nói, “Cái gì mà Hoa Mộc Lan là con ma chết sớm, ta không tin một chút nào.”

“Có lẽ sẽ không, có lẽ sẽ có, ai biết được.” Thác Bạt Hoảng cũng không tranh chấp với cô, “Có lẽ vị ‘Khấu Thiên sư’ danh tiếng lẫy lừng kia cũng sẽ phạm sai lầm. Nếu thế thì đúng là quá tốt rồi.”

Cậu lại hời hợt như trước đây, lộ ra ánh mắt tinh quái thường có của thiếu niên: “Ta cũng không hy vọng ngài chết. Nếu ngài không chết, vậy ta sẽ không phải là ‘Người chết sớm không có tướng làm vua’.”

“Ngài đã sống ba mươi hai năm nhưng ta mới mười lăm tuổi thôi. Huống chi trong nhà ta còn một đứa con trai luôn nhăm nhe tranh giành sự sủng ái của phụ thân ta, còn cả ba bốn đứa con gái khóc lóc đòi ăn….” Thác Bạt Hoảng nhìn Hạ Mục Lan đang ngồi hóng chuyện há mồm thành hình chữ “O”.

“Cho nên ta…. Ngài làm sao vậy?”

…..

Ta chỉ đang cảm khái về cái cuộc sống như ngựa giống của ngài thôi à, Điện hạ!

Ta có nên khen ngài “bắn” rất giỏi hay không đây?

Tưởng tượng lúc Hoa Mộc Lan vừa tòng quân, vị “Điện hạ” này chỉ mới ra đời, mà hiện tại ngay cả bạn trai Hoa Mộc Lan cũng chưa có nhưng thằng nhóc này đã có bốn, năm đứa con, Hạ Mục Lan liền cảm thấy thế giới này đúng là ảo diệu.

Hoa Mộc Lan mà chết thì chỉ còn một đống chiến hữu….

Thác Bạt Hoảng mà chết lại có con có thể đi mua xì dầu được….

Chênh lệch này cũng quá lớn rồi đi!

“Vậy nên…. Cậu định trốn ở chỗ ta đến khi nào? Chẳng lẽ cứ trốn tới khi ta chứng minh mình có thể sống quá năm năm mới thôi?” Hạ Mục Lan gãi đầu một cái, “Sao nghe thế nào cũng cảm thấy chờ cậu hồi cung thì con trai cậu đã có thể thành Thái tử rồi….”

“Dù thế cũng bị xem là con chim đầu đàn, sinh mệnh lúc nào cũng nguy hiểm. Có thể tránh bao lâu thì cứ tránh bấy lâu thôi. Hiện tại trong triều có Phụ hoàng ta trấn giữ, không cần ta phải giám quốc nữa.”

“Mặc kệ ngài có tin hay không, thật ra ta là người luôn khát vọng tự do…” Thác Bạt Hoảng lộ ra nụ cười ngoan ngoãn như lần đầu tiên cậu xuất hiện ở nhà Hạ Mục Lan.

“Có thể ngẫu nhiên buông thả một lần, hơn nữa còn được cho phép ngoài dự liệu, ta cảm thấy đây cũng là một trải nghiệm khó lường rồi.”



“Ta có thể nói ‘Không’ hay không?” Hạ Mục Lan thở dài, “Giọng điệu của cậu cứ như ta mà từ chối thì cậu sẽ thân ở trong tù, chẳng sống bao lâu nữa mất.”

“Đương nhiên ngài có thể nói không, nhưng ta không biết mình có biến thành bộ dạng như ngài nói kia không nữa.”

“Cậu cam đoan là chỉ ở trong nhà ta, với thái độ ‘xem xem ta là người thế nào’, không quấy rầy cuộc sống của gia đình ta?” Hạ Mục Lan hỏi Thác Bạt Hoảng mà không ông chút hy vọng gì.

“Ta không thể nói nhất định sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của ngài và gia đình nhưng ta sẽ cố hết sức thực hiện.” Thác Bạt Hoảng nói ra ý nghĩ của mình một cách chắc chắn, “Phụ hoàng nói nếu đi theo bên cạnh ngài, ta nhất định sẽ học được những gì ông muốn ta học mà ta không thể ngộ ra, thế nên ta mới dùng danh nghĩa về tế tổ ông bà mà rời cung…”

“Ta không phải đến vì muốn chuốc thêm phiền toái cho ngài. Nếu ngài cảm thấy ta sẽ mang đến khó khăn trắc trở gì cho quý phủ, ta có thể rời đi bất cứ lúc nào…” Vẻ mặt Thác Bạt Hoảng mang theo vài phần cô đơn.

“Dù có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ ta đi nữa.”

Một vị Thái tử có thể ép dạ cầu toàn nói ra những lời như vậy cũng đã đủ để biểu đạt thành ý của mình.

Đây có lẽ là lần mạo hiểm lớn nhất trong đời Thác Bạt Hoảng nhưng cậu vẫn phải tiến về phía trước.

Giống như người đồng đội Mạc Hoài Nhi kia của Hoa Mộc Lan, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn yếu đuối, là đào binh khiến người khác khinh thường nhưng thời khắc hắn nguyện ý rời nhà đi đến Hắc Sơn, hắn cũng đã là một dũng sĩ.

Có lẽ Thác Bạt Hoảng bỏ nhà ra đi vì không muốn bị cuốn vào những cuộc đấu đá rồi trở thành kẻ chết thay, hoặc có lẽ là vì lời sấm truyền đáng sợ kia của Khấu Thiên sư mà chạy trốn khỏi Bình Thành đi tìm một khả năng khác, thế nhưng dù sao thì cậu cũng đã đấu tranh.

Vì tranh thủ chút hy vọng sống mà làm ra chuyện này cũng không thể gọi là “bất nghĩa”.

Thế nên sau khi Hạ Mục Lan lẳng lặng suy tư trong chốc lát rồi vẫn khẽ gật đầu.

“Xin hãy nhớ kỹ những lời cậu đã nói, cậu là Thái tử, quân vô hí ngôn.”

“Một lời đã định?”

“Một lời đã định.”

Rốt cuộc Thác Bạt Hoảng cũng lộ ra nụ cười thoải mái.

***

Sau khi Hạ Mục Lan và Thác Bạt Hoảng nói chuyện hồi lâu, cô mới có phần mệt mỏi đi ra khỏi nhà kho của mình.

Không sai, vừa rồi bọn họ chính là ngồi bên trên một mớ rương hòm bàn về mấy chuyện “cơ mật” kia.

Hoàn cảnh như vậy không thể nói là tốt.

Nhưng thật ra Thác Bạt Hoảng cũng xem như là người thẳng thắn, ít ra lời của cậu ta vẫn có thể tin năm phần. Năm phần còn lại là xuất phát từ đồng tình và muốn lưu lại chút thiện duyên cho Hoa Mộc Lan, càng là vì biết rõ về tiên đoán của vị “Khấu Thiên sư” kia nên Hạ Mục Lan vẫn giữ lại Thác Bạt Hoảng.

Hạ Mục Lan ra khỏi nhà kho, đi xuyên qua mấy cò trắng bên cạnh, vốn định trở về nhà lớn Hoa gia bên kia nhưng nghĩ nghĩ vẫn thấy không nên nửa đêm đánh thức cha Hoa mẹ Hoa, huống chi cô cũng không thể giải thích vì sao giữa khuya mình lại rống lên một câu kinh thiên động địa như vậy, do dự trong chốc lát, cô bèn xoay người đi về phía nhà mình.

Lúc đi ngang qua phòng A Đan Trác, cô thề là cô nghe thấy tiếng ngáy của thằng nhóc kia.

Ầm ĩ lớn như vậy mà nó cũng không tỉnh, sau này thật sự đi đánh trận thì phải làm sao?

Doanh trại bị tập kích, bị chém chết trong lúc ngủ mơ ư?

Haizz, ngày mai phải huấn luyện đàng hoàng lại mới được.

Thế này thì đúng là một khuyết điểm trí mạng mà.

Cô vừa mới biết được thân phận của Thác Bạt Hoảng, lại từ cậu ta biết được rất nhiều tin tức hoặc phải gọi là thế cục không có trong trí nhớ của Hoa Mộc Lan nên dù bây giờ đã là đêm hôm khuya khoắt nhưng tinh thần cô vẫn tỉnh táo, chẳng có chút gì gọi là buồn ngủ.

Kétttt…

“Ấy? Địch Diệp Phi thế mà không khoá cửa?”

Hạ Mục Lan lẩm bẩm đẩy cửa ra, vừa cúi đầu đã trông thấy Địch Diệp Phi với vẻ mặt nghiêm túc đang ngồi trên đệm giường.

Phía sau hắn chính là cửa ngầm thông với nhà kho.

Phía trước cửa ngầm là một bức tranh thêu rất lớn nhằm che mắt người khác.

Hạ Mục Lan đầu tiên là giật mình, sau đó lại tỉnh bơ ném mọi lo lắng ra sau đầu.

“Ngươi cũng nghe được? Hẳn là nghe được hết rồi? Lỗ tai của người sống sót từ vô số lần tập kích trong đêm đều rất thính, nếu không thì toi mạng từ lâu rồi.”

Hạ Mục Lan cảm thấy Thác Bạt Hoảng đi tới nhà kho để mật đàm đều chỉ là mấy chuyện vớ vẩn, có điều vừa nãy nói chuyện quá chú tâm nên quên mất vụ cửa ngầm này.

“Ta đều nghe hết rồi. Mộc Lan, sống không quá năm năm là chuyện gì…”

“Ngươi đừng hỏi ta, ta cũng không nhớ rõ có chuyện này.” Hạ Mục Lan xua xua tay, “Năm nay ta bị bệnh nặng một trận, sau khi hôn mê hết một ngày mới tỉnh lại thì đầu óc mơ mơ màng màng, đã quên rất nhiều chuyện.”

“Nếu thấy mặt vị Khấu Thiên sư kia có lẽ sẽ nhớ ra chút gì đó nhưng hiện tại một xíu ấn tượng ta cũng chẳng có.”

“Đừng nói mấy chuyện đó nữa, đêm nay ta sẽ ngủ bằng cái này…” Có nhiều lúc Hạ Mục Lan bắt buộc phải ngủ dưới đất cùng đồng nghiệp nam để canh giữ hiện trường phạm tội nên đối với vấn đề này cũng rất tự nhiên.

Cô lấy một bộ chăn đệm khác từ trong ngăn tủ ra, khẽ nghiêng đầu nhìn Địch Diệp Phi đang trợn trừng hai mắt.

“Sao thế? Ngươi không tiện à?”

Sẽ không phải là sau khi được quyền cao chức trọng lại biến thành nhân vật “nằm mơ giết người”(2) đấy chứ?

(2)Tào Tháo vốn tính đa nghi, sợ bị ám sát trong lúc ngủ nên nói với mọi người rằng mình bị mộng du, lúc mộng du sẽ giết người nên ông ban lệnh không cho phép ai lại gần mình khi ngủ.

Hay là cô quá phóng khoáng đã dọa đến người ta?

“Cũng…. Không phải không tiện.” Địch Diệp Phi lắp ba lắp bắp, “Chỉ là…”

“Vậy là tốt rồi, ta chợp mắt một lát bên góc phòng này, chờ trời sáng sẽ về bên kia ngủ bù. Ngươi đừng để ý tới ta, cứ ngủ phần ngươi đi.”

‘Sao mà ngủ được chứ!’

Địch Diệp Phi trợn trắng mắt lên.

“Lại nói, vị Thái tử điện hạ kia đúng là khó lường mà, mười lăm tuổi đã có tới bốn, năm đứa con.” Hạ Mục Lan đột nhiên nghĩ tới chuyện khác.

“Ta nói ngươi cái tên này, không phải là chỗ đó có vấn đề gì đi? Mấy Vũ lâm quân lần trước cũng nói Độc Cô Nặc là ‘Người có năm dài tức có một ngắn’. Nếu ngươi có bệnh kín gì thì mau mau điều trị đi, ba mươi bốn tuổi rồi, nếu không trị là sau này hết hy vọng luôn đấy…”

“Hoa Mộc Lan, ngươi không nói câu nào cũng chẳng ai nói ngươi câm đâu!”

(1)Nguyên văn: Lũ lụt tràn cả miếu Long Vương – một câu thành ngữ có ý ẩn dụ là người quen, người một nhà nhưng không biết mặt nhau mới gây ra hiểu lầm. Trong truyền thuyết, Long Vương có nhiệm vụ gọi mây làm mưa, người con trai thứ ba vì phạm lỗi nên bị giáng xuống vùng biển Hoa Đông chịu tội ba năm, để lập công chuộc tội, Tam hoàng tử muốn làm việc có ích ở phàm thế nhưng vô tình khiến người dân ở gần đó tưởng lầm là quái vật, định giết chàng, chàng không muốn bị giết, trong cơn thịnh nộ đã khiến nước biển dâng lên, làm ngập miếu Long Vương ở gần đó, khi chiến đấu với Long Vương lại không dám tiết lộ bí mật thân thế nên đã gây ra hiểu lầm. Sau này, khi mọi người kể về giai thoại này đều bảo rằng “Lũ lụt tràn cả miếu Long Vương, người trong nhà đánh người trong nhà”.

HẾT CHƯƠNG 46

Vở kịch nhỏ:

“Sao thế? Ngươi không tiện à?”

“Cũng…. Không phải không tiện.” Địch Diệp Phi lắp ba lắp bắp, “Chỉ là… chỉ là chưa nghĩ ra nên nằm với tư thế nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK