Thợ chụp ảnh đè xuống phím bấm, xem xét ảnh chụp: "Đẹp lắm!"
Thành phẩm buổi chụp ảnh ngày hôm nay không tệ chút nào: "Hai em cũng nhìn xem".
Anh cầm máy ảnh đến để Thịnh Uyên và Dụ Tả Kim cùng xem: "Chờ rửa xong, anh sẽ đưa cho hai đứa mỗi đứa một tấm."
Phần lớn ảnh tuyên truyền đều được sử dụng thông qua phần mềm máy tính, nếu như muốn in trên sổ tay tuyên truyền thì có thể sử dụng các thiết bị khoa học kỹ thuật in thẳng lên giấy bất cứ lúc nào, rửa ảnh chụp ra chẳng khác gì vẽ vời thêm chuyện.
Nhưng anh thợ chụp ảnh lại không cảm thấy như vậy, ảnh chụp trên các thiết bị điện tử mặc dù vẫn là ảnh chụp đó nhưng lại không có cảm giác bằng tấm ảnh thật sự.
Mọi người vội vàng bận rộn tới trưa, ảnh chụp tuyên truyền lần này đã thành công rực rỡ.
Đầu Sắt đi theo họ cả một đường, không ngờ được chuyến này lại thuận lợi đến thế.
Thầy nhìn Thịnh Uyên và Dụ Tả Kim.
Hai cậu thiếu niên bất lương, một lời đòi hỏi cũng không có.
Đầu Sắt: Đã hiểu.
Tiêu cực bù tiêu cực trở thành tích cực.
Nhiệt độ buổi trưa tháng ba không lạnh cũng không nóng, thoải mái hợp lòng người, Dụ Tả Kim đi bên cạnh Thịnh Uyên, mắt thường cũng có thể nhìn ra sự vui vẻ của hắn.
Hai người họ chụp ảnh xong vừa lúc giờ ra chơi đến, cả hai cùng tới siêu thị mua nước, Dụ Tả Kim vặn nắp bình ra đưa cho cậu.
Thịnh Uyên khó hiểu: "Cậu không uống à?"
Dụ Tả Kim: "Cậu uống trước."
Thịnh Uyên uống một ngụm lớn, sau đó phồng hai má đưa chai tới cho Dụ Tả Kim.
Đôi mắt hoạt bát truyền tin tức tới cho hắn, ý bảo hắn uống nước, miệng ậm ừ: "Hừ hừ."
Dụ Tả Kim chăm chú nhìn cậu không động đậy.
Thịnh Uyên đưa nó tới trước mặt hắn, ngụm nước to trong miệng còn chưa nuốt hết, chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ: "Ún i."
Dụ Tả Kim nhận lấy chai nước, nhìn chằm chằm Thịnh Uyên một hồi, sau đó giơ tay lau vết nước bên miệng Thịnh Uyên.
Vuốt một cái, không khác gì rửa mặt cho người ta.
[Hệ thống: Hai người uống chung chai nước thì tốt hơn hả?]
Thịnh Uyên: "Sao cậu lại nghĩ như vậy?"
[Hệ thống: Thế tại sao các cậu lại chỉ mua một chai!]
Ghen tị khiến cho khuôn mặt của nó đầy xấu xí.
Độc thân khốn khổ nào ai hiểu đâu.
Cả hai người bọn họ đều có nước để ở trong lớp học, chỉ mỗi tội hiện giờ chụp ảnh quá lâu nên hơi khát.
Trở về tòa nhà dạy học, Thịnh Uyên nhớ ra: "Tôi nhớ hình như chiều nay lớp cậu có bài kiểm tra Vật Lý."
Là do hôm qua Dụ Tả Kim đã kể cho cậu nghe lúc hai người họ nói chuyện phiếm.
Dụ Tả Kim gật đầu.
Giữa hai người họ vẫn luôn tồn tại một lời hứa về thành tích, nếu như hắn có tiến bộ sẽ nhận được phần thưởng.
Lúc đi vào trong khu lớp học chuẩn bị chia tay, Dụ Tả Kim đột nhiên giữ chặt lấy cậu, kéo cậu tới một góc khuất.
Thịnh Uyên ngước mắt lên: "Làm gì thế?"
Dụ Tả Kim nhìn cậu không nói gì, nghiêng má đến trước mặt cậu.
Thịnh Uyên giả vờ không hiểu: "Làm gì thế?"
[Hệ thống: Tôi khuyên cậu đừng nên chọc giận cậu ta.]
Nghe lời Thống khuyên, cơm no áo đủ.
Dụ Tả Kim lôi kéo cậu không buông tay.
Thịnh Uyên: "Thơm má trong khu lớp học, cậu đang định làm gì thế hả?"
[Hệ thống: Mở khóa bản đồ mới.]
Thịnh Uyên: "... Cậu im đi."
Thật Nỗ Lực bị Thịnh Uyên che mắt rớt mạng.
Dụ Tả Kim thấy Thịnh Uyên không định động đậy, cũng không giả câm nữa.
"Thơm một cái."
Tiếng nói vội vàng, khàn khàn bập bẹ, âm thanh phát ra từ trong cổ họng của hắn vẫn luôn như vậy.
Thịnh Uyên từ chối: "Không thơm."
Ban ngày ban mặt, cậu vẫn còn muốn làm người.
Hàng mi Dụ Tả Kim buông xuống.
Thịnh Uyên: "Giả bộ đáng thương cũng vô dụng."
Giả vờ cũng không giống, không biết đến khi nào Dụ Tả Kim mới có thể ý thức được mà đi sửa chữa lại khả năng diễn xuất vụng về của hắn.
Dụ Tả Kim buông cậu ra.
Thịnh Uyên ngạc nhiên, không ngờ hắn có thể buông tha dễ dàng như vậy.
Cậu nhìn bóng dáng mới đàm phán thất bại của Dụ Tả Kim trước mặt mình, an ủi: "Chỗ này là khu lớp họ... ưm..."
Chuông vào lớp reo vang, Dụ Tả Kim níu Thịnh Uyên hôn mạnh một cái, sau đó cất bước rời đi giống như không có chuyện gì.
Bóng lưng bày tỏ: Trễ học mất rồi.
Thật Nỗ Lực thoát ra khỏi che chắn đã trông thấy ngay cái miệng mới bị gặp một miếng của Thịnh Uyên.
[Hệ thống: Lúc đấy cậu nghe lời tôi có phải đã chẳng đến nỗi xảy ra nhiều chuyện thế rồi không.]
Thịnh Uyên:...
[Hệ thống: Cậu biết tại sao cậu ta hôn miệng cậu không?]
Thịnh Uyên: "Tại sao?"
[Hệ thống: Bởi vì lúc nãy cậu ta đã cho cậu cái mặt mà cậu không cần.]
Thịnh Uyên:...
Thật Nỗ Lực bây giờ càng ngày càng ngông cuồng.
Nó đã không còn là Thống Thống bé bỏng thút thít vì ký chủ không chịu làm nhiệm vụ hồi trước nữa.
Buổi chiều, lớp 8 9 10 cùng lúc tiến hành kiểm tra Vật Lý.
Vào tiết tự học buổi tối, Thịnh Uyên và đại diện môn Vật Lý của lớp họ đi tới văn phòng bộ môn Vật Lý tìm giáo viên Vật Lý lớp 12 – 6, muốn thuyết phục thầy tới lớp 6 giảng đề.
Vừa vào bên trong đã thấy các thầy cô khác đang sôi nổi trò chuyện, khí thế ngất trời.
Giáo viên Vật Lý lớp 8 9 10 gồm hai giáo viên, thầy Lý chỉ đảm nhiệm môn Vật Lý lớp 12 -10.
Hai giáo viên đang ngồi quanh một bàn làm việc, thầy Lý vỗ lên chồng bài kiểm tra còn chưa được chấm của lớp số 10.
"Tôi đã từng giảng dạng bài tập lớn cuối cùng trong đề, chắc chắn chúng nó đều sẽ làm được!"
Quả thật không khác gì cho đề.
Thầy Lý sục sôi tinh thần chiến đấu, lòng tin tràn đầy.
Lúc này ánh mắt của Thịnh Uyên và đại diện môn Vật Lý nhìn về phía thầy đã thay đổi.
Thật Nỗ Lực:?
Sao thế?
Thịnh Uyên: "Tuổi đã cao, không nên vậy."
Đại diện môn Vật Lý: "Sao thầy ấy vẫn còn ôm ý nghĩ ngây thơ như thế".
Thật Nỗ Lực:...
Các cậu là ma quỷ đúng không?
Quả nhiên hiện thực đã giáng một đòn nặng nề cho thầy Lý, bài tập lớn cuối cùng chỉ có một phần ba học sinh lớp 12 - 10 làm được.
Đại hội thể thao sẽ bắt đầu vào hai ngày tới, trái tim của học sinh đã sớm bay đi.
Thầy Lý cầm tờ đề kiểm tra, hôm trước thầy đứng trên bục giảng hỏi đã hiểu chưa, tất cả đều nói đã hiểu!
Thế giới này tràn ngập sự lừa gạt.
Sáng sớm hôm sau Thịnh Uyên đi cùng Dụ Tả Kim tới trước tòa nhà giảng dạy liền trông thấy một tấm bảng trắng đã được dựng lên ở đó, đây là một chiếc bảng khác, không hề đơn điệu như chiếc bảng trắng lần trước, trên bề mặt còn dán mấy món đồ ăn vặt nho nhỏ.
Khá mới lạ.
Thịnh Uyên bước tới xem.
Bên cạnh mỗi một món đồ ăn vặt đều được viết một đề bài Vật Lý, chỉ cần giải ra đáp án là có thể lấy món đồ ăn vặt bên cạnh đi.
Đây là phương pháp mà tổ bộ môn Vật Lý tối hôm qua đã thống nhất nghĩ ra, sau đó tới tìm Đầu Sắt thực hiện dự án nho nhỏ này.
Đầu Sắt trên đường đi làm bắt gặp hai người đang dừng bước bên cạnh bảng trắng: "Hai em cũng làm một bài đi?"
Thịnh Uyên nâng bút làm một bài lấy cây kẹo que, Dụ Tả Kim nhìn đề bài Vật Lý trước mặt, thành thật mở miệng.
"Không biết."
Hắn không viết.
Thầy chủ nhiệm giáo dục nhìn đề bài Vật Lý, dạng đề này chỉ suy nghĩ một chút là có thể viết ra ngay.
"Học trò của ai?"
Dụ Tả Kim không nói gì, ánh mắt lại nhìn về phía phương xa.
Chỉ thấy ở xa xa có thầy Lý đang trên đường đi làm.
Không nói lời nào nhưng lại như đã nói.
Dụ Tả Kim: Thầy tôi - lão già Lý.
Thầy Lý:...
Thằng học trò phản nghịch.
Buổi chiều lúc Dụ Tả Kim đến hỏi đề, thầy Lý lấy bài kiểm tra của hắn ra, thứ duy nhất khiến thầy vui mừng là Dụ Tả Kim đã làm đúng bài tập lớn nhất, nhưng...
Thầy Lý chỉ vào bài trắc nghiệm đầu tiên: "Em nói cho tôi xem, thế này là thế nào!"
Bài đầu tiên không khác gì bài cho điểm.
Dụ Tả Kim: "Không biết."
Thầy Lý không ngờ hắn trung thực đến vậy, thở dài, giảng đề cho hắn nghe.
Giờ vào học sắp tới, Dụ Tả Kim đứng dậy khỏi chiếc ghế gấp nhỏ của mình.
"Cảm ơn thầy."
Tiếng nói của hắn khàn khàn.
Thầy Lý cảm thấy xúc động, nhưng bỗng dưng thầy lại nhớ tới tình huống sáng ngày.
"Nói lời cảm tạ ơn nghĩa làm gì".
Dụ Tả Kim quay đầu lại nhìn thầy.
Lão già Lý: "Nếu ngày kia em gây ra họa đừng nói ra tên thầy là được."
Dụ Tả Kim:...
Một câu nói xuất phát từ tận trái tim.
Sau giờ học căng thẳng buổi sáng, buổi chiều các lớp học nghênh đón cuộc giải phóng lớn, bắt đầu chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao ngày mai.
Bầu không khí tự học buổi tối nặng nề đã thay đổi, các học sinh đều đang nghĩ ngày mai mình sẽ được trải qua một đại hội thể dục thể thao như thế nào.
Mở màn đại hội thể dục thể thao là cuộc thi chạy cự li dài 3.000m của nam sinh.
Ngày hôm sau Hạ Chi Kỳ đến sớm cướp được vị trí đứng hàng đầu tiên, cất giọng gào to.
"Anh Thịnh!!! Cố lên!!!"
Thịnh Uyên đứng ngay sau lưng cậu chàng:...
Cậu đang ở đây, đến cùng Hạ Chi Kỳ đang hô cố lên cổ vũ Thịnh Uyên nào.
Hạ Chi Kỳ gào xong quay đầu tìm nước, trông thấy Thịnh Uyên thì kinh hoàng.
"Anh Thịnh, sao anh còn ở đây, không phải anh chạy 3.000m à?"
Thịnh Uyên: "Cho dù chạy xong rồi thì tôi vẫn sẽ đứng ở đây."
Hạ Chi Kỳ: "Anh Thịnh, anh bỏ thi sao!"
Bé mập: "Anh Thịnh đăng ký chạy 1.000m."
"..."
Ở vạch xuất phát bên kia, các học sinh dự thi đang khởi động.
Dụ Tả Kim một mình đứng ở đường chạy số 3, đường chạy số 1 là Tưởng Thần, đường chạy số 2 là một học sinh lớp 12 – 7, Đầu Đinh đứng ở đường chạy số 5.
Trong hạng mục chạy thi cự li dài 3.000m chỉ có hai học sinh năng khiếu thể dục thể thao.
Tưởng Thần nhìn một đám nam sinh đứng bên phải mình, nhếch miệng nở nụ cười khinh khỉnh.
Đường số 2: "Cậu cười cái gì?"
Tưởng Thần: "Không nỡ bắt các cậu dủng sở thích của mình so sánh với chuyên môn của tôi."
Đường số 2:...
Mad, tâm thần à?
Tiếng súng vang lên, 3.000m xuất phát, Tưởng Thần dẫn đầu lao ra trên đường đua số 1, giữ ưu thế dẫn đầu rẽ vào đường phía trong đầu tiên.
Tưởng Thần: Sảng khoái quá!
Nhưng vào đúng lúc này, cậu ta thoáng liếc mắt trông thấy bóng người bên phải.
Dụ Tả Kim vượt qua cậu ta, ngay sau đó là Đầu Đinh, tiếp theo là đường số 2 và đường số 6.
Ba ngàn mét kết thúc, thành tích của Tưởng Thần vẫn đứng thứ nhất, nhưng là hạng nhất đếm ngược.
Sau khi phần thi 3.000m hoàn thành, Dụ Tả Kim đứng trên đường đua thở hổn hển, tầm mắt nhìn về phía lớp 12 -6, vừa liếc qua đã lập tức trông thấy Thịnh Uyên giữa đám đông.
Người mình yêu thích thì dù đứng trên sân vận động xa xa, chẳng cần rõ hình dạng, chỉ thoáng thấy bóng lưng thì hắn vẫn có thể nhận ra cậu.
Thịnh Uyên hét to với hắn: "Tuyệt vời lắm!"
[Hệ thống: Nhiều người như thế, cậu ta sẽ không nghe rõ đâu.]
Thịnh Uyên: "Đúng nhỉ."
Cậu giơ hai tay lên, vẽ một trái tim thật to trên đỉnh đầu.
Thật Nỗ Lực:...
Tại cái miệng lắm lời của nó.
Đôi tình nhân thối hãy cút đi!
Về phương diện thể lực thì Dụ Tả Kim có ưu thế tuyệt đối, hắn về nhất nội dung 3.000m, vừa trở về đến lớp số 10 định uống nước thì làn sóng hoan hô đã đột ngột phủ kín hắn.
"Đại ca Dụ trâu bò vãi!"
"Anh Dụ! Đẹp trai quá!"
"Anh Dụ ơi!!!"
Dụ Tả Kim có một thoáng chốc ngẩn ngơ không biết nên làm thế nào, chẳng bao lâu sau hắn đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng bình thường, thế nhưng trong lòng tràn đầy nước sôi sùng sục, đây chính là khoảng thời gian bình thường lại phi thường trong thời học sinh của hắn.
Hắn uống nước xong, đi ra khỏi vị trí tập trung của lớp 10, bước về phòng thay quần áo. Hắn thay quần áo xong định đi tìm Thịnh Uyên, vừa vào khu tầng một của sân vận động đã trông thấy mấy bóng đen.
"Thịnh Uyên! Thịnh Uyên lớp 6 có ở đây không?!"
Chú bảo vệ khàn giọng ra sức gọi tên trong tiếng ồn ào của đám học sinh.
Thịnh Uyên nghe thấy: "Cháu đây ạ."
Chú bảo vệ ghé sát tai cậu lớn tiếng gào: "Ngoài cổng có người tìm cháu, nói là bạn học của cháu. Cháu ra xem một chút, bạn ấy nói mình tìm cháu có việc gấp."
Bạn học?
Thịnh Uyên không hiểu lắm nhưng vẫn đi cùng, lúc tới cổng trường trung học phổ thông số một, cậu đã bắt gặp một bóng người quen thuộc.
Kẻ kia bình tĩnh đứng ở nơi đó, gương mặt nở nụ cười quen thuộc.
Hoàng An Xung.
Ánh mắt Thịnh Uyên chợt thay đổi, cậu đi ra ngoài cổng trường.
Hoàng An Xung: "Đã lâu không gặp."
Thịnh Uyên: "Tôi đã cho rằng chúng ta sẽ không gặp lại nữa."
Cảm xúc của cả hai đều không hề dao động, giống như những người bạn bình thường gặp gỡ nhau.
Hoàng An Xung: "Sau ngày hôm nay, chắc hẳn chúng ta sẽ không gặp lại".
"Thịnh Uyên, tao sẽ ra nước ngoài du học."
Cậu ta nhìn Thịnh Uyên, gằn từng câu từng chữ.
"Tao có rất nhiều thứ muốn cho mày xem, coi như món quà cảm ơn mày đã phá vỡ quỹ đạo cuộc đời của tao."
Cậu ta lấy một phong thư ra khỏi túi của mình.
Thịnh Uyên không nhận lấy.
Hoàng An Xung: "Cầm đi."
Cùng lúc đó, một phong thư giống hệt đã bị ném vào trong thùng rác của một văn phòng, phần niêm phong bên ngoài đã bị gỡ bỏ, tất cả các bức ảnh trong đó rơi đầy đáy thùng rác.
Danh Sách Chương: