Một cậu trai trong nhóm hô to: "Thằng oắt con, đờ mờ hóa ra người hôm qua lừa bọn ông chính là mày".
Vốn tưởng rằng đối phương chỉ đoán ra mình là Thịnh Uyên, không ngờ họ còn đoán ra được người lừa họ hôm qua chính là cậu.
Không đúng.
Thịnh Uyên dùng tay vuốt qua vuốt lại trên môi, nghiêm túc suy nghĩ: "Hôm qua tôi đã ngụy trang mà nhỉ".
[Hệ thống:...Cậu nhóc, cậu đừng hoang đường quá thế!]
[Hệ thống: Tỉnh lại đi! Ngụy trang hôm qua của cậu đến thằng đần cũng nhận ra được!]
Đeo kính râm thì ngụy trang nỗi gì chứ?
Vương Chí Khí cầm đầu trợn tròn mắt, không thể tin nổi: "Nó chính là thằng nhãi hôm qua lừa chúng ta hả?"
Sau đó cậu ta quay đầu liếc mắt lườm Thịnh Uyên một cái: "Thằng nhãi, mày cũng có chút năng khiếu ngụy trang đó, lừa gạt được cả người như tao".
[Hệ thống:...]
Đám người:...
Thay vì ngạc nhiên sao cậu không tự ngẫm lại xem lý do cậu bị lừa?
Đây chính là một sự tự tin, cho dù phải khen ngợi kẻ thù thì cũng không bao giờ nghi ngờ bản thân mình.
Nhìn cậu trai vô cùng thông minh đứng ở vị trí đối diện, Thật Nỗ Lực cúi thấp cái đầu cao quý của nó xuống.
[Hệ thống: Xin lỗi, tôi không nên nghi ngờ năng khiếu ngụy trang của cậu].
Thịnh Uyên: "Lần sau để ý hơn là được".
Vương Chí Khí nhổ bỏ tàn thuốc trong miệng mình ra: "Là một người thì càng tốt, vừa lúc báo thù chuyện hôm qua".
Đàn em bên cạnh dâng gậy sắt lên, cậu ta cầm gậy trong tay oai phong vung qua vung lại trên không trung vài vòng.
Thịnh Uyên trông chiếc gậy sắt như đã từng quen biết kia.
Hình như trong tay bất cứ một thiếu niên bất lương nào trước đó cậu gặp đều có sẵn một chiếc.
Nếu bây giờ buôn bán vận chuyển gậy sắt chắc hẳn sẽ là con đường làm giàu không thể coi thường.
Thậm chí có thể dao động tầng dưới cùng của nền kinh tế.
Khiến các cô các các chú thu gom sắt vụn mừng rỡ như điên.
Nhưng bây giờ hiển nhiên không phải thời điểm reo hò hoan hô hộ các nhà thu mua sắt vụn, Thịnh Uyên liếc mắt qua mặt đồng hồ trên cổ tay trái: "Đại ca của các cậu đâu?"
Ngón tay cái Vương Chí Khí trỏ ngược về mình: "Tao đây".
Nét mặt Thịnh Uyên xuất hiện nỗi nghi ngờ không thèm che giấu: "Nhìn không giống".
Vương Chí Khí: "Đờ mờ mày xem thường ai đấy hả!"
"Cậu".
"..."
Đáng hận, nó dám thừa nhận cơ đấy.
"Vua Sói của các cậu không tới sao?"
"Đối phó với mày chưa cần đích thân đại ca chúng tao đến!"
[Hệ thống: Nhiệm vụ bất lương: Không để đàn em của Vua Sói đánh ngã. Nhiệm vụ hoàn thành tặng thưởng 50 điểm sinh mệnh, 500 giá trị bất lương].
Thịnh Uyên nghe thông tin nhiệm vụ.
[Hệ thống: Lần này cậu không thể trốn chạy nổi].
"Có thể".
Đối phương sảng khoái đáp lời như thế, Thật Nỗ Lực ngạc nhiên.
[Hệ thống: Vậy thì... Cậu cẩn thận một chút].
Một giây sau, Thịnh Uyên nằm lăn ra đất trước mắt bao người.
"Lên đi".
Cả đám Vương Chí Khí trợn tròn hai mắt.
"Mày nằm xuống đất làm gì?!"
"Không phải các cậu muốn báo thù hả? Nhanh lên, chút nữa anh đây còn có cuộc hẹn".
[Hệ thống: Cậu đang làm gì thế?]
Thịnh Uyên đáp như lẽ đương nhiên: "Không để họ đánh ngã".
Chỉ cần cậu nằm im trên mặt đất thì không ai có thể đánh ngã cậu.
[Hệ thống:...]
[Hệ thống: Tinh! Nhiệm vụ bất lương hoàn thành, điểm sinh mệnh của ký chủ hiện tại là 125, giá trị bất lương 8023].
Thấy Thịnh Uyên thật sự nằm trên mặt đất không nhúc nhích cũng không có bất cứ ý muốn đánh trả, một cậu đàn em cầm cây gậy sắt tiến đến thăm dò.
Chiếc gậy sắt nâng cao lên đỉnh đầu, khi nó sắp tàn nhẫn đập xuống thì Thịnh Uyên lại duỗi ra một đầu ngón tay.
"Một chiếc Maserati".
Gậy sắt nhất thời phanh gấp.
[Hệ thống: Cậu lại đang làm gì đó?"
Thịnh Uyên: "Dọa một khoản tiền bất chính".
[Hệ thống:...]
Trong lúc nhất thời cậu đàn em vác gậy sắt nâng cũng không nâng được, đập cũng chẳng đập xong.
Cậu đàn em quay đầu cầu cứu: "Anh Vương".
Vương Chí Khí xông lên đoạt gậy sắt: "Để tao!"
Thịnh Uyên thay đổi tư thế: "Hai chiếc".
"..."
Mẹ kiếp! Đờ mờ!!!
"Đm mày cố ý đúng không hả! Mày thật sự cho rằng tao không dám đánh mày sao?"
Lúc trước đối phương một mình một ngựa đánh bại Ngô Địch, rõ ràng năng lực không đơn giản. Hiện giờ cậu tùy tiện nằm trên mặt đất để họ tới đánh, nhất định có gian trá!
Vương Chí Khí dùng bộ não thông minh của mình nhanh chóng đưa ra suy luận.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Thịnh Uyên chờ đến mất kiên nhẫn: "Không đánh thì tôi đi đây."
Thấy bọn họ bất động, Thịnh Uyên đứng thẳng lên, vỗ vỗ bụi đất trên ống quần.
"Tôi đi thật đấy".
Dáng vẻ cực khát vọng ăn đòn.
[Hệ thống:...]
Thịnh Uyên lần nữa vác cặp sách lên vai, ung dung rời đi trước mắt mười mấy cậu trai.
"Anh Vương, chúng ta cứ thả nó đi như vậy ạ?"
Vương Chí Khí khoanh tay đứng im ở đó: "Mày thì biết cái gì. Thịnh Uyên có thể để chúng ta đánh nó không công hả? Nhất định nó đã cài bẫy rập phía sau. Mày ngẩng đầu lên đi".
Cậu đàn em ngẩng đầu.
"Nhìn thấy không?"
"Nhìn thấy gì ạ?"
"Camera hình tròn kiểu cũ treo ngược, đây chính là cái bẫy Thịnh Uyên cài cho chúng ta".
"Nhưng anh Vương ơi, đó là bóng đèn đường chưa bật sáng".
"..."
Vương Chí Khí cứng đờ đứng im một hồi, chân sau bỗng đạp một cái, lao như bay ra ngoài: "Thịnh Uyên, mày dám lừa tao thêm lần nữa!!!"
Đám người đứng sau một lời khó tả hết nhưng cũng nhanh chóng đuổi kịp bước chân Vương Chí Khí.
"Đuổi theo!"
"Tìm người thông báo cho đại ca!!!"
Nghe thấy âm thanh sau lưng Thịnh Uyên cũng tăng tốc bước chân chạy thẳng tới con đường lớn rợp bóng cây.
- -
Sau khi đưa tiễn vị khách cuối cùng, ông lão bê mâm vào trong nhà bếp đằng sau, Dụ Tả Kim sử dụng ưu thế chiều cao của mình kéo cánh cửa cuốn xuống.
Trời vào thu nhiệt độ ban đêm giảm, khách cũng ít đi, thời gian đóng cửa cửa hàng đại khái trong tầm mười giờ tối.
"Tiểu Dụ à, sau này thời gian đóng cửa bên cửa hàng chuyển lên mười giờ, mười giờ mười cháu có thể trở về".
Dụ Tả Kim nghe lời vào trong tai nhưng không đáp lại.
Bên cánh cửa sau đám người Kỳ Thắng đang chờ đợi, đêm nay nhóm họ có hoạt động nên lại đến chờ Dụ Tả Kim tan tầm.
"Anh Kỳ, nghe nói thằng đàn em họ Vương của con chó bên trung học số 3 kia mấy ngày nay cứ một mực lắc lư trước cổng trường mình".
"Chử Vệ Thiên không quan tâm?"
"Mấy ngày nay thằng nhãi Chử Vệ Thiên không đến trường nên chắc chưa biết chuyện".
Một cậu trai trong nhóm bất mãn: "Thằng nhãi đó suốt ngày xưng mình quản lý cả trường trung học phổ thông số một, hiện giờ có người tới khiêu khích rồi mà nó lại chẳng ở trong trường?"
Kỳ Thắng dựa tường lướt điện thoại: "Được rồi, nếu còn thấy chúng nó thì bọn mày dẫn vài người đến chăm lo đi".
Dụ Tả Kim bước ra từ cửa sau.
Kỳ Thắng đứng thẳng người: "Anh Dụ".
Dụ Tả Kim nhìn lướt qua đám người.
Kỳ Thắng theo ánh mắt hắn nhìn sang: "Sao thế anh Dụ, hôm nay ít người quá ạ?"
Dụ Tả Kim không đáp.
"Anh Dụ, đi thôi". Kỳ Thắng dẫn đường.
"Chờ đã! Không phải cậu đã hẹn trước với tôi rồi à?"
Một âm thanh đột ngột vọng ra từ phía sau.
Kỳ Thắng quay đầu.
Thịnh Uyên mang theo một thân gió thu đứng ở đầu ngõ.
"Dụ Tả Kim, tôi tới đón cậu".
Cậu phải bỏ ra chút thời gian cắt đuôi đám người phía sau, may mắn vẫn vừa kịp lúc.
Kỳ Thắng thấy Thịnh Uyên quen mắt, nhanh chóng quét tìm gương mặt trong trí nhớ nhận ra người này chính là Thịnh Uyên gần đây có danh tiếng rất vang dội.
Đối phương vừa xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của đám người ở nơi này.
Kỳ Thắng đi lên trước đối mặt với cậu, ngắm con người không biết trời cao đất dày trước mắt. Giọng điệu cậu ta có vài phần không khách khí: "Mày đến hẹn đánh nhau với anh Dụ?"
Thịnh Uyên: "Tôi tới đón cậu ấy tan làm".
Kỳ Thắng bị câu nói ngốc nghếch này của cậu chọc cười: "Anh Dụ tan làm cần mày đón?"
"Ai biết được đấy", Thịnh Uyên cao hơn cậu ta nửa cái đầu, cậu ỷ vào chiều cao vượt trội của bản thân cúi người nhìn Kỳ Thắng: "Tâm tư của trẻ em mười mấy tuổi không dễ đoán, dù sao ai cũng có người đến đón, không phải cậu ấy cũng nên có à?"
"Mày không sợ ăn đòn?"
"Cậu có biết ông nội của tôi là ai không?"
Kỳ Thắng sững sờ: "Ai?"
"Bác sĩ đấy, vào bệnh viện không tốn tiền đâu".
"..."
Quả là một cái cớ cực trâu bò.
Gió thu lạnh thổi bay những lọn tóc lộn xộn trước trán, "Tôi đã có hẹn với cậu ấy trước rồi, bây giờ tôi muốn đón người đi".
Đám đàn em sau lưng gần như đã cười đến sắp rơi cả răng hàm.
"Thằng nhãi con, mày xử lý được Ngô Địch rồi thì không biết trời cao đất rộng nữa hả?"
"Mày uống rượu à? Chưa tỉnh rượu đúng không?"
"Bảo anh Dụ đi theo mày á? Mày là thần tiên chốn nào vậy?"
Thịnh Uyên đứng im trong một đám người đang cười nhạo, ánh mắt của cậu cực kỳ vững vàng không hề dao động.
Cậu nhìn thẳng vào Dụ Tả Kim đang đứng giữa đám đông.
Dùng khẩu hình lẩm bẩm vài chữ.
Sắc mặt Dụ Tả Kim tối sầm.
Thịnh Uyên đi từ cửa con ngõ ngời sáng vào trong con ngõ sâu thẳm tối tăm, đôi mắt xinh đẹp kia hơi ngước lên đối diện với Dụ Tả Kim: "Đi thôi, tôi tới đón cậu".
Cậu nhấn mạnh thêm một lần nữa, ý đồ khắc sâu hành vi đêm nay vào ADN của Dụ Tả Kim. Dù sao sau này ngày nào cậu cũng phải tới đón hắn, nhìn hắn đi vào trong cánh cửa ký túc xá mới thôi.
Dụ Tả Kim đứng ở nơi mờ tối, trong mắt có ánh sáng xanh nguy hiểm của động vật săn đêm.
Giống như giây tiếp theo sẽ cắn đứt cổ đối phương.
Hắn nhìn kỹ người trước mắt, hắn không nhìn ra bất cứ e ngại nào từ cậu.
Thịnh Uyên không để tâm lắm.
Thời đại tiến bộ, suy nghĩ của người trẻ tuổi đang dần thay đổi.
Cùng lắm thì chết.
Tất cả mọi người ném ánh mắt giễu cợt vào bóng lưng Thịnh Uyên, chờ cậu chật vật rời trận.
Dụ Tả Kim đã bắt đầu khó chịu.
Không có đầu rơi máu chảy thì đối phương đừng mơ tưởng hôm nay có thể đi ra khỏi đầu con ngõ này.
Nhưng cậu vẫn thẳng tắp y nguyên giống như gốc cây mãi mãi xanh tươi ngạo nghễ sinh trưởng trong vùng đất sâu thẳm yên bình.
Thịnh Uyên biết hiện giờ cậu đã hoàn toàn chọc giận đối phương nhưng nếu ngày hôm nay cậu rời đi thì ngày mai ngày kia vô số đêm tối khác cậu sẽ không thể nào mang theo Dụ Tả Kim rời khỏi con ngõ nhỏ này nữa.
"Đi thôi", cậu tiến lên, dùng đôi mắt sáng chói khác thường kia nhìn hắn: "Nếu cậu từ chối tôi tôi sẽ đau lòng lắm, tôi đã chạy tới nơi này để đón cậu đấy".
Dứt lời lại dùng khẩu hình nói vài chữ.
Đối phương không phân biệt được âm cong lưỡi thẳng lưỡi nên Thịnh Uyên học hắn, trực tiếp sử dụng khẩu hình của âm thanh phát thẳng ra từ trong cổ họng.
Lúc Kỳ Thắng đang chuẩn bị mở kỹ năng cười chê.
Dụ Tả Kim động đậy.
Kỳ Thắng:!
"Anh Dụ!"
Dụ Tả Kim đi ra khỏi con ngõ: "Hôm nay mọi người về trước đi".
Đám anh em há to miệng.
Thịnh Uyên lướt ngang qua Kỳ Thắng, mặt mày đầy tươi tắn, lễ phép nói lời chào: "Vậy chúng tôi đi trước nhé".
Dáng vẻ cực đắc ý.
Lúc này trong mắt Kỳ Thắng, Thịnh Uyên như sự tồn tại của một nam yêu tinh lẳng lơ quyến rũ.
Cậu ta phun mấy chữ qua kẽ răng.
"Thằng oắt con, tốt hơn hết mày đừng để tao tóm được".
"Ừ, nhất định tôi sẽ nghe lời cậu".
Kỳ Thắng:...
Dứt lời, Thịnh Uyên đeo cặp sách đuổi kịp bước chân Dụ Tả Kim.
"Chờ tôi với".
Đi qua con đường lớn rợp bóng cây, xa xa đã trông thấy cánh cổng lớn của trung học phổ thông số 1. Lúc đi ngang cột đèn báo hiệu đang hiển thị đèn đỏ, Thịnh Uyên kéo tay Dụ Tả Kim lại.
Chờ đến khi đèn xanh sáng cậu mới buông người ra.
Đến trường học, Dụ Tả Kim đi thẳng vào trong.
"Về phòng nhớ lấy nước nóng rửa mặt đấy!"
Chờ khi không trông thấy bóng dáng đối phương nữa, Thịnh Uyên quay người định về nhà.
Thật Nỗ Lực nghẹn cả một đường, cuối cùng vẫn hỏi ra thắc mắc.
[Hệ thống: Cậu làm cách nào mà khiến cậu ta đi theo cậu về vậy?]
Ban nãy trên đường đi, Dụ Tả Kim đã có vô số khoảnh khắc chỉ hận không thể đập cậu thành đám thịt nát.
"Không có gì, tôi chỉ lợi dụng chút đòn tâm lý thôi. Nam sinh ở lứa tuổi này ai cũng cần mặt mũi, vừa lúc trên tay tôi nắm được chút nhược điểm".
[Hệ thống: Nhược điểm gì?]
Thịnh Uyên: "Quần lót hình con thỏ của Dụ Tả Kim".
Thật Nỗ Lực chìm vào câm lặng.
Làm hệ thống của Thịnh Uyên lâu thế rồi, nó đã học được rất nhiều bài học.
Ví dụ như chuyện người khác gửi chiến thư đến cho Thịnh Uyên.
Rồi kẻ nào cũng biến từ muốn khiêu chiến cậu thành khăng khăng một mực muốn đập cậu chết.
- -
Lời tác giả:
Anh Dụ nghèo nên mặc đồ lót mười tệ ba cái, phần lớn kiểu dáng đều là món đồ trên đó có vô số hình thỏ con. Mặc dù anh Dụ bị ép quay về trường nhưng có người quan tâm đến hắn, trong lòng tên chó đó vui sướng điên rồi, chán ghét nhưng lại nghiện.
Danh Sách Chương: