Lúc Tưởng Mạn vào bếp lấy trái cây đi ra, nhìn thấy Tống Tĩnh Viện đang nói chuyện với Tống Hi, sắc mặt liền trầm xuống, nhưng cũng không biểu hiện gì ra ngoài, chỉ nói nhỏ với cô ấy: “Sang bên kia ngồi đi.”
Tống Tĩnh Viện không nhúc nhích, Tống Hi ngồi khá gần nên nghe thấy là hiểu ngay ý tứ của Tưởng Mạn, khẽ mím môi chủ động dịch sang bên cạnh, cách cô ấy một khoảng.
Rồi lại ngẩng đầu nhìn Nhiếp Dịch, thấy nét mặt hờ hững của anh đang liếc sang Tưởng Mạn, chỉ là không nói gì.
Không biết có phải anh đã nhìn ra rồi không nữa, trong lòng Tống Hi có chút xấu hổ, nhìn anh cười cười như không có chuyện gì.
Tống Thạch ngồi lâu có chút mệt mỏi, hàn huyên một lát rồi bảo Tống Tòng An đỡ cụ lên lầu.
Nhiếp Phong và Nhiếp Dịch cũng đứng dậy chào tạm biệt.
Tống Đông Nguyên dẫn họ đi ra ngoài, lúc đến huyền quan chợt nghe thấy âm thanh mơ hồ của Tưởng Mạn truyền từ phòng khách ra: “Mẹ nói con không nghe à?”
Nhiếp Dịch dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua phòng khách.
Người trong phòng khách không nhiều lắm, Tưởng Mạn duỗi tay ra đẩy đầu Tống Tĩnh Viện, lia ánh mắt chán ghét sang nhìn Tống Hi, rồi lại quay đầu chỉ cây dâu mắng cây hòe, dạy dỗ Tống Tĩnh Viện.
Tống Hi đã ngồi ở một chỗ khác, làm như không nghe thấy gì, chỉ lặng lẽ nhìn những đứa bé đang chơi trên nền nhà.
Lúc này Tống Tòng An cũng đang xuống lầu, Tống Đông Nguyên thì tiễn khách ra cửa.
Vừa nãy nói đến chuyện kết hôn, vì có nhà họ Nhiếp ở đấy nên ông ta không tiện nói quá nhiều, thấy người ta đi rồi mới ngồi xuống một chiếc sô pha đơn, mở đầu: “Tĩnh Viện và Hi Hi cũng nên tính tới chuyện yêu đương và kết hôn đi thôi, Tĩnh Viện đã đính hôn rồi, ba không lo lắng nữa, Hi Hi thì sao?”
Tống Hi sực tỉnh, không ngờ ông ta lại nhắc đến mình, bèn nói: “Con còn nhỏ, không vội.”
“Hai mươi tư rồi, không nhỏ nữa.” Tống Tòng An cười nói, “Ba nhớ hôm tiệc thường niên nhà họ Thẩm, con và Thẩm Hành Chu quen thân lắm nhỉ, đang yêu đương với nó sao?”
Tống Hi sửng sốt, lập tức nói: “Không có, ba hiểu lầm rồi, con và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Ban bè?” Tống Tòng An nhấm nuốt ý tứ của hai từ này, tựa như không mấy vừa ý, khụ một tiếng như ám chỉ, “Điều kiện của Thẩm Hành Chu tốt như vậy mà con còn chướng mắt sao? Ba thấy nó đối với con không tệ đâu.”
Tống Hi yên lặng.
Tống Tòng An thấy cô cúi đầu không nói cũng có hơi sốt ruột, đặt tách trà lên bàn: “Con suy nghĩ cho thật kỹ đi, ngày mai cùng ba đến nhà nó chúc Tết, đến lúc đó ba và lão Thẩm sẽ tính đến chuyện của hai đứa.”
Tống Hi nhất thời không thể hiểu nổi: “Chuyện gì?”
Bên phía Tưởng Mạn đã lạnh mặt đi: “Tống Tòng An, ông có ý gì?”
“Không liên quan đến mình.” Tống Tòng An nói cho có lệ, rồi lại quay đầu ra vẻ rất đáng tin nhìn Tống Hi, “Tuổi của con và Thẩm Hành Chu rất thích hợp, bối cảnh hai bên gia đình cũng tương đồng với nhau, hai đứa thử hẹn hò đi, nếu không có vấn đề gì lớn thì sang năm sẽ đính hôn.”
Tống Hi không sao tin nổi, đặng nhìn ông ta.
Đến tận lúc này, cô mới chợt nhận ra, thấm thoát đấy thôi mà Tống Tòng An đã thay đổi rất nhiều.
Gầy gò hơn, làn da nhão đi nên xuất hiện những nếp nhăn già nua, quan trọng hơn là khí chất đã thay đổi, sự phong độ, nho nhã ngày trước đã biến mất không còn đọng lại dấu vết, dù rằng giữa hai hàng chân mày vẫn có thể nhìn ra được vẻ đẹp trai, nhưng toàn thân lại ngập trong cảm xúc lo âu phiền muộn, càng vì tâm tư bất chính mà đượm phần dầu mỡ.
Người đầu tiên phản ứng là Tưởng Mạn: “Tôi không đồng ý!”
Tống Tòng An nhíu mày, “Đây là chuyện của Hi Hi, mình đừng xía vào.”
Tống Hi đang muốn lên tiếng từ chối, Tưởng Mạn lại đột nhiên đứng phắt dậy khỏi ghế sô pha, từ trên cao nhòm xuống, nâng giọng: “Sao tôi lại không quản được? Tôi nói cho ông biết, Tống Tòng An, trừ phi tôi chết đi, nếu không thì cả đời này cũng đừng mong nó có thể được gả đến nhà họ Thẩm!”
Tống Tòng An cũng giương cao giọng: “Gả đến nhà họ Thẩm thì làm sao? Không phải Tĩnh Viện cũng đính hôn với nhà họ Thẩm à? Vậy sao Tĩnh Viện được mà Hi Hi lại không?”
Tưởng Mạn cười lạnh: “Nó xứng à? Gả một đứa con ti tiện đến nhà họ Thẩm để làm em dâu của con gái tôi? Ông đã để nó ám tôi hai mươi năm rồi? Hai mươi năm tới vẫn còn muốn ám tôi sao?!”
Tống Hi cũng đứng bật dậy, vẻ mặt không ra cảm xúc, nói: “Con sẽ không đến nhà họ Thẩm.”
Tống Tòng An nói ngay: “Không được, chuyện của con và Thẩm Hành Chu, nội trong ngày mai sẽ được định đoạt.”
“Ông dám!” Tưởng Mạn chỉ tay vào Tống Tòng An mà nói, “Ông tưởng tôi không biết ông vì cái thứ gì à? Ông dám đi Macao với con ả hồ ly kia, dám cầm tiền đi cờ bạc, bây giờ bắt đầu muốn bám vào nhà họ Thẩm ư? Tống Tòng An, ông muốn bán con gái tôi tôi mặc kệ, nhưng mà ông dám bán con tiện nhân này vào nhà chồng của con gái tôi, có chết tôi cũng không đồng ý!”
Tống Tĩnh Viện nhíu mày kéo Tưởng Mạn lại: “Mẹ, mẹ nói ít đi vài câu đi.”
Tống Hi không nghe nổi nữa, xoay người đi ra phòng khách.
“Con hướng tay ra ngoài rồi sao?!” Tưởng Mạn quăng Tống Tĩnh Viện ra, nhìn Tống Hi mà chửi bới, “Con tiện nhân! Mày tưởng mày làm bộ làm tịch nói không cưới, thì tao sẽ quỳ xuống mà mang ơn đội nghĩa của mày sao? Mày ti tiện như mẹ mày vậy! Mày không thử nhìn lại bản thân mày mà xem, trời sinh là tiện nhân, còn vọng tưởng được bước chấn vào nhà họ Thẩm sao?!”
Cơn thịnh nộ trong người Tưởng Mạn dâng lên, mắng xong vẫn chưa hả giận, bà ta cầm một cái tách trà trên bàn quăng về phía Tống Hi.
Tống Hi thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra ở phía sau, chợt thấy trên lưng đau đớn quá thể, cả người bị một lực đẩy về phía trước làm cho lảo đảo.
“MẸ!” Tống Tĩnh Viện hét lên gọi tên Tưởng Mạn.
Cảm xúc của Tưởng Mạn dâng lên, cả mặt méo mó nào rảnh lo toan, nhân lúc Tống Tĩnh Viện chưa kéo bà ta lại được, hất hết cả mâm trái cây trên bàn lên trên người Tống Tòng An trước, rồi gào thét lên chửi ông ta một tiếng ‘ông bị điên rồi!’, sau đó không cam lòng vọt đến trước mặt Tống Hi.
Mấy đứa trẻ con của Tống Đông Nguyên đang ngồi chơi bên cạnh khóc òa lên, vợ của Tống Đông Nguyên nào dám chen vào, chỉ có thể ôm mấy bé kiên nhẫn dỗ dành.
Tống Tĩnh Viện muốn đuổi theo Tưởng Mạn, nhưng động tác quá vội mà vấp phải thành tay vịn, ngã xuống ghế sô pha.
Tống Hi cảm nhận được cơn đau từ sau lưng, lại thấy cánh tay của Tưởng Mạn sắp hạ xuống mặt mình, cô không còn sức chống đỡ, chỉ có thể kinh ngạc trơ mắt chờ cái tát đến—–
Một bàn tay vươn ra, chớp mắt đã bắt được cánh tay của Tưởng Mạn.
Quay đầu lại là đôi mắt đen nhánh của Nhiếp Dịch, ánh mắt lãnh cảm, khi đối diện với đôi mắt của Tưởng Mạn, khí thế không giận tự nghiêm này làm bà ta rụt cả người về.
Nhiếp Dịch lạnh lùng nói: “Chị dâu bị bệnh thì đi chữa đi, có bản lĩnh đánh người, thì sao không có bản lĩnh ly hôn?”
Tống Tĩnh Viện ngồi trên sô pha, nghe đến đây thì suy sụp lại mà che mặt.
Tống Đông Nguyên vốn đã tiễn Nhiếp Dịch và Nhiếp Phong ra ngoài rồi, ra đến sân, Nhiếp Phong lên xe trước, thân hình cao lớn của Nhiếp Dịch chợt khựng lại, xoay người đi vào trong cửa nhà của nhà họ Tống.
Anh ta đuổi theo hỏi anh sao vậy, để quên đồ gì à, nhưng Nhiếp Dịch chỉ nói: “Không yên tâm.”
Tống Đông Nguyên không hiểu ra sao, cho đến khi vào nhà đã bắt gặp cảnh tượng trước mắt, không nghĩ nhiều, nhíu mày nhìn Tống Tòng An mà hỏi: “Anh, Tết nhất đến nơi, các người điên hết rồi sao?”
Nhiếp Dịch mắng Tưởng Mạn xong thì không nhiều lời nữa, xoay người kéo Tống Hi đi ra ngoài, lúc ra đến cửa còn liếc mắt nhìn Tống Tòng An, anh dừng chân lại, dùng giọng điệu lạnh tanh, hỏi: “Lúc anh đưa con gái mình về, chỉ là đợi đến một ngày nào đó bán con bé lấy tiền sao?”
Cả người Tống Tòng An chấn động.
Khi cửa nhà đóng lại, một âm thanh to lớn vang lên.
Gió của đêm giao thừa lạnh đến thấu xương, Tống Hi chỉ mặc độc một chiếc áo lông phong phanh, hẵng còn ngẩn ngơ, đến tận lúc bị gió lạnh thổi cho rùng mình mới thoáng hoàn hồn lại.
Nhiếp Dịch cởi áo khoác của mình ra duỗi tay choàng lên người cô, lúc đụng phải bờ lưng cô, chạm vào một mảnh ướt lạnh.
Nhiếp Dịch trầm giọng hỏi: “Sao lại thế này?”
Tống Hi khẽ đáp: “Lúc quăng cái ly đến, bên trong có nước.”
Đôi mắt của Nhiếp Dịch tối sầm lại, ngón tay đang cài nút áo cho cô siết thật chặt, Tống Hi căng thẳng nâng mắt lên, Nhiếp Dịch rủ mắt nhìn cô thật lâu, mới nhịn lại được câu chửi thề và dằn xuống cảm xúc muốn quay lại vào trong kia.
“Tôi đưa cháu về.”
Nhiếp Dịch dẫn cô đi thật xa.
Nhiếp Phong đợi trên xe cả buổi trời vẫn không thấy thằng em trai đi vào chưa đi ra của mình, vừa định mở cửa xe đi xuống tìm, đã thấy nó mặc mỗi một chiếc áo sơ mi quay lại, nhìn kỹ thêm chút nữa, phía sau nó còn có một cô bé nhỏ, trên người khoác chiếc áo ngoài của thằng em nhà mình.
Nhiếp Phong nhíu mày.
Nhiếp Dịch mở cửa sau xe để Tống Hi ngồi vào, rồi quay sang đi lên ghế lái.
Nhiếp Phong nhìn mà không chớp mắt, lại làm bộ như chưa nhìn thấy gì, ngữ điệu bình thường và mạnh mẽ: “Em đưa anh về trước đi.”
Nhà họ Nhiếp và nhà họ Tống không cùng hướng, Nhiếp Dịch vòng nửa cái thành phố mới đưa Nhiếp Phong về đến nhà.
Lúc Nhiếp Phong xuống xe còn nhìn thoáng qua cô bé ngồi đằng sau từ kính chiếu hậu, cái đầu xù nho nhỏ vùi trong chiếc áo khoác rộng thùng thình, cả đoạn đường không hề lên tiếng lấy một lời.
Nhiếp Phong quay sang quan sát Nhiếp Dịch: “Không ấy em vào mặc một chiếc áo khoác đi đã?”
Nhiếp Dịch nhíu mày.
“Ờ thì,” Nhiếp Phong ho khan, “Anh vào trước đây.”
Ban đầu, Thiểm Động Video mua đất để tự xây dựng tòa cao ốc văn phòng, không có nhiều không gian mở lắm, đất mua nằm ở vùng ngoại ô, các chung cư lân cận không nằm trong vòng thương mại, nên cũng không cấm phóa hoa pháo bông gì.
Cả đoạn đường từ thành phố đến đây, trong xe an tĩnh, nhưng ngoài xe thì rất náo nhiệt, đặc biệt là ở sau chung cư của Nhiếp Dịch, có không ít trẻ con cầm theo pháo hoa xuống lầu đốt, tiếng đùng đoàng và tiếng nô đùa của mấy đứa bé không dứt bên tai, đèn lồng và chữ đỏ được trang trí khắp chung cư, mang theo đầy hương vị của năm mới.
Nhiếp Dịch dừng xe lại, xuống xe mở cửa cho cô: “Tới bãi đỗ xe rồi.”
Tống Hi run lên, vừa muốn đặt chân xuống, lại ngẩng đầu ra nhìn thấy không phải là chung cư nhà mình, vội rụt chân về: “….Cháu muốn về nhà mình.”
Nhiếp Dịch đứng bên ngoài mở cửa xe ra: “Đi lên nhà tôi xem vết thương trên vai cháu trước đã.”
Làn da của cô vừa mềm mịn lại còn trắng nõn nà, lúc ly thủy tinh đấy quăng đến, không biết gây ra vết thương nhẹ nặng thế nào nữa.
Tống Hi lại lắc đầu, ngồi yên một chỗ không nhúc nhích.
Nhiếp Dịch đứng đón gió lạnh, âm thanh nhu hòa và trầm thấp: “Ngoan nào.”
Cách đó không xa, có ai đốt pháo xong rồi nên chung cư cũng an tĩnh lại trong giây phút ngắn ngủi, ba mẹ dắt theo con trẻ, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đi thôi! Về nhà chúng ta thôi nào!”
Nhiếp Dịch kiên nhẫn chờ cô, Tống Hi vùi đầu xuống, cố chấp nói: “Cháu muốn về nhà cháu.”
Trong âm thanh ướm đượm giọng mũi, trầm thấp như bị đè nén, ánh mắt Nhiếp Dịch chợt lóe lên, duỗi tay đến đè cổ áo xuống, muốn để lộ gương mặt của cô ra, nào ngờ đâu mu bàn tay lại ướt át, nước mắt tí tách rơi xuống tay anh.
Tống Hi nghẹn đến độ gần như là thở không thông, tiếng nức nở không sao nhịn được tràn ra không ngừng, cô ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt, nhìn thấy Nhiếp Dịch mới nhỏ giọng khóc nấc: “Chú chở cháu về nhà đi mà, được không?”
“Cháu muốn về nhà.”
Trái tim của Nhiếp Dịch căng lên, duỗi tay ôm chặt cô vào trong lòng mình.
Vết thương trên vai bị cộm mà đau nhức, Tống Hi dán mặt vào lòng Nhiếp Dịch, khóc nức nở trong cơn lo sợ và hoảng loạn.
Cô muốn về nhà, muốn về lại căn nhà mà năm xưa cô ở cùng với Trần Cẩn Du, khi ấy Trần Cẩn Du vẫn gọi cô là bé cưng và làm mì vằn thắn cho cô ăn, lì xì cho cô, khen cô lại lớn thêm một tuổi nữa rồi.
Chỉ là Trần Cẩn Du đã chết được mười mấy năm rồi, Tưởng Mạn cũng mắng cô chừng ấy mười mấy năm, nhà của cô, nào còn đâu nữa.
Nhiếp Dịch duỗi tay vuốt ve mái tóc của cô, trong tiếng khóc yếu ớt ấy, anh thả lỏng người ra vỗ về tấm lưng cô, vuốt ve để cho cô hô hấp được thông thuận hơn.
Nước mắt và nước mũi của Tống Hi tèm lem dính hết lên trên áo sơ mi của Nhiếp Dịch, đến khi ngẩng đầu lên thì đôi mắt đã ửng đỏ, ầng ậng nước, nhìn thấy ánh mắt của Nhiếp Dịch vẫn lom lom nhìn mình, có chút xấu hổ muốn rụt về.
Nhiếp Dịch nhẹ nhàng hỏi: “Khóc đủ rồi chứ?”
Tống Hi rầu rĩ ‘dạ’, vừa nãy ở nhà họ Tống bị mắng, bị Tống Tòng An tính kế đến nổi đau đớn và khổ sở, cũng nhờ cơn khóc nấc này của cô mà nhạt đi rất nhiều.
Ngón tay của Nhiếp Dịch hơi lạnh, anh duỗi tay ra lau sạch nước mắt dính nơi khóe mắt của cô, thương lượng tiếp: “Lên lầu thoa thuốc nhé?”
Tống Hi do dự một chập, vẫn lắc đầu.
Nhiếp Dịch cũng không gây khó dễ cho cô nữa, quay xe lại chở cô về chung cư mà cô thuê.
Gần 0 giờ, chung quanh toàn tiếng pháo hoa nổ dày đặc.
Nhiếp Dịch đứng một bên kéo khóa áo lại cho Tống Hi, rồi nói: “Đi đi.”
Tống Hi gật đầu, đi được hai bước lại quay về.
Nhiếp Dịch dựa trên thân xe nhìn cô đi vào lầu, tiếng pháo hoa ở chung quanh vang lên từng đợt, từng đợt, phía sau lưng anh là bầu trời đêm nhuỗm pháo hoa rực sáng.
Trong lòng Tống Hi không nhịn được sự rung động, cô nói: “Cảm ơn, chú nhỏ.”
Nhiếp Dịch cong môi, gió lạnh thổi bay góc áo của anh, anh đứng thẳng người, đi về phía cô hai bước, trong tiếng pháo hoa không ngừng bắn lên, anh cúi người xuống đến sát bên tai cô, nặng nề nói: “Năm mới vui vẻ, bé cưng nhé.”
Danh Sách Chương: