Như Mộng Lệnh cách hành lang mà Tống Hi gặp Nhiếp Dịch không xa, lúc họp xong thì cũng đã khuya, từ phòng họp đi ra, bộ phận Giải Trí cho người dẫn họ xuống lầu.
Đối phương nghe họ kể về quá trình tìm phòng, cười cười tỏ vẻ đã nghe qua không biết bao nhiêu lần oán giận: “Nhiều người đến đây là lạc, cứ như mê cung vậy, trước kia còn có người vừa chuyển tới mà tìm muốn rụng chân luôn cơ, không tìm thấy phòng đành phải gửi vị trí cho bọn tôi đi đón cậu ta, lúc đến nơi còn thấy cậu ta khóc thút thít nữa đó.”
Trình Tiêu nghe mà cười như điên.
Đột nhiên Tống Hi lại nhớ đến ban nãy Nhiếp Dịch cười cô, chính là chuyện lúc nhỏ đi lạc.
Thật ra không phải cô đi lạc đâu, mà là cố ý bỏ nhà đi bụi.
Lần đó Tưởng Mạn trào phúng cô, cô chịu không nổi mới dọn đồ đạc, sách vở vào cặp rồi chạy ra khỏi biệt thự.
Lúc ấy là kỳ nghỉ đông, cô đến nhà họ Tống cũng đã nửa năm rồi.
Gần biệt thự giao thông không đông đúc, cô chạy ra cổng rồi đi thật lâu, thật lâu mới gặp được một xe taxi, vẫy tay nói với tài xế mình muốn đến thị xã Nam Bình.
Đó là nơi mà trước kia cô và mẹ Trần Cẩn Du đã ở, tài xế nghe đấy là một thị xã ngoại ô, liền tỏ vẻ nếu đi qua đó thì cần phải trả thêm tiền.
Tống Hi lo lắng nhà họ Tống sẽ tìm cô về nên đồng ý rất nhanh, cũng không có khái niệm gì về tiền trả taxi, nghĩ đến trong ba lô còn ít tiền nên đồng ý ngay tức lự.
Nào ngờ đâu vừa đến nơi là tài xế chém đẹp cô luôn, lúc đó cô nào biết mình bị hố đâu, vậy nên giao gần hết tiền trong ba lô ra trả, trên người chỉ còn lại không đến 10 xu.
Nhưng mà cô nghĩ mình sắp về được nhà rồi, có tiền hay không cũng không sao cả nên chả buồn để ý, vui vẻ chạy vào trong nhà.
Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng vừa đẩy cửa nhà quen thuộc ra, bên trong là một người xa lạ.
Trần Cẩn Du chỉ thuê phòng ở thôi, sau khi bà qua đời, chủ nhà đã thu nhà lại đưa cho người khác thuê.
Sau khi rời khỏi căn nhà đấy, trời cũng tối dần đi.
Mùa đông gió thổi rất lạnh, Tống Hi không có tiền để gọi xe, vừa lạnh vừa run đi đến trạm xe buýt gần đó, vì không biết phải đi đâu về đâu nên đành theo mọi người lên xe. Lúc ấy cô mơ màng, hóa ra là nhà của người khác, nhà họ Tống là nhà của Tưởng Mạn và con gái bà ta, chứ không phải của cô, cô không biết mình còn có thể đi được đâu nữa.
Theo dòng người xối xả lên xuống, cho đến khi trở trời tối đen như mực, cô đã đi đến một trung tâm thương mại nào đó rồi.
Đông về làm tay lạnh chân run, cô vào trong đặng sưởi ấm người một chập.
Cô bỏ đi vào ban ngày, vừa lạnh vừa đói, vừa vào cửa hàng đã thấy có tiệm bánh mì, mùi hương thơm nức mũi.
Tống Hi đứng trước kệ kính tiệm bánh mì, trong mình chỉ còn lại hai đồng, lặng lẽ nhìn bánh mì nuốt nước miếng.
Chợt nghe thấy ai đó sau lưng gọi cô.
Tống Hi mờ mịt quay đầu lại.
Nhiếp Dịch của ngưỡng 20 kinh ngạc hỏi: “Là cháu thật à? Sao lại ở đây một mình?”
Bên cạnh anh còn có một nữ sinh, trong tay hai người cầm mấy cái túi mua sắm, Tống Hi nhìn thoáng qua bọn họ, lại nghĩ Nhiếp Dịch là bạn của Tống Đông Nguyên, đang tính bỏ chạy.
“Tống Hi!” Nhiếp Dịch nhận ra điều kỳ lạ, lập tức đuổi theo cô.
Cô chạy sâu vào trong trung tâm, nhưng vào kỳ nghỉ đông rất nhiều người đi mua sắm, cô lại không quen đường nên nhanh chóng bị Nhiếp Dịch với chân dài đuổi kịp.
Nhiếp Dịch cầm tay cô lại, hỏi: “Sao cháu ra ngoài một mình? Ba cháu biết không?”
Tống Hi không muốn về lại nhà họ Tống, lúc bị nắm cổ tay thì mất hồn, không ngừng giãy dụa, Nhiếp Dịch muốn để cô được bình tĩnh nên ngữ điệu nặng thêm, nghiêm khắc gọi tên cô: “Tống Hi!”
Nước mắt Tống Hi theo đà chảy xuống không ngừng.
Nữ sinh đi cùng Nhiếp Dịch cũng chạy theo sau, thở hổn hển hỏi có chuyện gì vậy, Nhiếp Dịch nói không có gì, đoạn, đưa đồ cho nữ sinh nọ rồi nói người đó về nhà trước.
Tống Hi không nói không rằng, đứng một bên khóc, thậm chí còn cố gắng giãy ra trong vô lực.
Nhiếp Dịch dắt cô đến một nơi vắng người, dịu dàng dỗ dành: “Đừng khóc, nói chú nhỏ nghe, cháu sao thế này?”
Tống Hi không biết nên nói thế nào mới phải.
Ở nhà họ Tống nửa năm, về phương diện đối nhân xử thế và cách nói chuyện, là thứ mà cô học được nhanh nhất.
Cô không muốn về lại nhà họ Tống, muốn trốn đi, nhưng những chuyện này nào có liên quan đến Nhiếp Dịch đâu chứ, không lẽ Nhiếp Dịch có thể cứu được cô? Tống Hi tuyệt vọng suy nghĩ, Trần Cẩn Du chết rồi, trên đời này sẽ chẳng còn ai có thể cứu được cô cả.
Cô không còn khóc nữa, Nhiếp Dịch bất đắc dĩ thở dài, thấy hai bàn tay cô đỏ bừng, nắm một hồi mới nhận ra tay cô quá lạnh, nhíu mày vừa ủ ấm tay cho cô, vừa hỏi: “Có đói bụng không?”
Tống Hi đói ơi là đói ấy chứ, thấy câu này nằm trong diện có thể trả lời được, thế là vừa khóc vừa gật đầu.
Ăn xong một cái hambuger, cảm xúc của cô cũng tốt hơn nhiều, cả người cũng ấm dần lên, câu nệ nói tiếng cảm ơn với Nhiếp Dịch: “Cảm ơn chú nhỏ.”
Nhiếp Dịch đang gửi wechat, nghe vậy thì cất điện thoại đi, nhìn cô cười rồi hỏi: “Còn muốn ăn gì nữa không?”
Tống Hi lắc đầu, không nói gì nữa.
Nhiếp Dịch nhìn cái ba lô sau lưng cô: “Không phải đã nghỉ đông sao, mang ba lô ra ngoài làm gì vậy?”
Tống Hi có cái bậc thang để xuống, ngượng ngùng có nên im lặng nữa không, ấp úng nửa buổi mới nói: “Cháu ra ngoài một tí…”
“Rồi bị lạc?” Nhiếp Dịch chau mày, tự nhiên tiếp lời cô.
Tống Hi gật đầu liên hồi, chắc nịch: “Cháu đi lạc.”
Trong thời gian ăn hambuger, cô đã nghĩ kỹ rồi, bản thân không còn chỗ nào để đi, cuối cùng vẫn phải về lại nhà họ Tống thôi. Chuyện bỏ nhà đi này, cô tự biết không phải việc vẻ vang gì cho cam, nói ra sẽ bị người lớn coi là trẻ con không hiểu chuyện, Tống Tòng An có khi còn không vui vẻ nữa, vậy nên cô cần phải chọn một cách nói để làm dịu lại, đành bảo bản thân đi ra ngoài chơi bị lạc đường.
Như vậy thì khi về lại nhà họ Tống, sẽ có thể sống nhẹ nhàng hơn.
Nhìn Nhiếp Dịch có vẻ tin rồi, gật đầu tán thành: “Vậy chờ cháu ăn no rồi, chú nhỏ chở cháu về.”
Rốt cuộc thì hôm đó, Nhiếp Dịch vẫn lái xe chở cô về nhà họ Tống.
Trên đường về cô ngủ thiếp đi, sau khi đến nơi bị Nhiếp Dịch đánh thức, mơ màng được anh dẫn vào trong cửa.
Cả nhà họ Tống đều ở đấy, Tống Tòng An và Tống Thạch đi lên đón, không nói gì, tốt bụng hỏi han cô có đói không, có khát không, rồi lại nói giúp việc dẫn cô lên lầu ngủ.
Sau ngày hôm ấy, sáng sớm cô đã tỉnh dậy đi ra ngoài, nghe được Tống Tòng An đang thương lượng với Tưởng Mạn ở lầu hai, bảo bà ta từ nay đừng mắng mỏ Trần Cẩn Du trước mặt cô nữa, để cho con nít một con đường sống.
Dẫu sao chuyện ấy cũng lâu lắm rồi, có rất nhiều chuyện mà bây giờ nghĩ lại Tống Hi cũng không muốn nhớ rõ nữa.
Cái cớ vụng về ấy, cộng thêm cái ba lô đầy ụ sau lưng cô, thế mà Nhiếp Dịch lại mảy may không chút nghi ngờ chuyện cô ra ngoài à?
Có điều, nhìn vẻ đùa giỡn ban nãy của anh, thì có khi là không để tâm đến mấy cái chuyện vặt như này rồi.
Tống Hi lại nghĩ, như thế cũng tốt.
*
Thứ sáu, Tống Hi hẹn Nhiếp Minh Châu cùng đi dạo phố shopping.
Nhiếp Minh Châu chọn váy giúp cô: “Mặc cho trường hợp nào thế?”
“Chị tớ sắp đính hôn…” Tống Hi cầm một bộ váy không tay đen nhung lục màu đen lên, ướm trước người: “Màu này có trầm quá không?”
Nhiếp Minh Châu nói: “Đính hôn mà mặc màu này thì không ổn thật, màu gì cho sáng một tí, chuyện đáng vui mừng mà!”
Quả thật đã lâu rồi Tống Hi không tham gia những bữa tiệc liên quan đến nhà họ Tống, thứ nhất là vì nhìn cách mà Tưởng Mạn đối xử với cô cũng đủ biết, chuyện của nhà họ Tống rất hiếm khi thông báo cho cô, thứ hai, cô biết mình không được chào đón, cô mà xuất hiện là hạ thấp mặt mũi của Tưởng Mạn, vậy nên cũng tự biết mình. Nếu lần này không phải vì Tống Tĩnh Viện mời thì cô cũng không biết, cô ấy đính hôn nhanh thế.
Dưới ấn tượng của Tống Hi, Tống Tĩnh Viện trừ lạnh lùng xa cách ra, thì chưa từng nhìn cô bằng vẻ mặt khó chịu, chưa từng nói ra những lời gây tổn thương cô.
Vậy nên cô cũng khá có hảo cảm với Tống Tĩnh Viện, nhưng không nghĩ đến chuyện Tống Tĩnh Viện sẽ mời cô đến tham dự lễ kết hôn của cô ấy.
Nhiếp Minh Châu lại chọn hai chiếc váy khác ướm cho cô, giữ ở ngoài phòng thay đồ: “Tháng này cũng có một cô cháu gái của bạn ông nội tớ đính hôn, tớ chọn một bộ váy màu lam vậy….”
Tống Hi ở trong phòng thay đồ, đột nhiên nhớ đến mấy hôm trước Nhiếp Dịch có nhắc nhớ qua.
Tiệc đính hôn của Tống Tĩnh Viện, Nhiếp Minh Châu sẽ đi với anh, vậy thì nên nói với cô ấy thế nào đây?
Tống Hi không phải cố ý muốn gạt Nhiếp Minh Châu, bạn bè của cô không nhiều lắm, Nhiếp Minh Châu có thể xem như là người bạn thân nhất của cô, một khi cô nói ra, cô ấy sẽ có cảm nhận thế nào về cô?
Nhiếp Minh Châu xuất thân phú quý, được dạy dỗ rất tốt, thỉnh thoảng các đồng nghiệp hay chia sẻ với nhau những mã giảm giá mua sắm, cô ấy cũng cùng đi mua chung, hơn nữa rất là thích thú, có lúc cô ấy mặc đồ hàng hiệu bị đồng nghiệp nhận ra, không những không che giấu, cũng không tỏ vẻ thanh cao mà rất hào sảng thừa nhận, không kiêu ngạo không siểm nịnh chút nào.
Giống như hôm nay cùng đi shopping với cô này, không chê cô chưa đủ xa hoa, cũng không cố tình nói rằng cô ấy có thể mua chỗ này chỗ kia.
Nhiếp Minh Châu mang lại cho cô cảm giác rất thoải mái.
Thật ra dựa vào sự hiểu biết của cô về Nhiếp Minh Châu, tám trên mười đối phương sẽ không ghét chuyện xuất thân của cô, nhưng cô vẫn lo lắng, có khi nào cô ấy sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khác không, ánh mắt cẩn thận, làm phá vỡ sự tôn trọng giữa hai người bạn?
Tống Hi cố gắng với tay kéo khuy áo sau lưng, cười khổ, cái cô đang để ý là lòng tự trọng của mình đây mà, chả biết cái tính giống ai nữa.
Rõ ràng Tống Tòng An hay Trần Cẩn Du đều không phải là người như thế.
Thử qua mấy cửa hàng, cuối cùng hai người vẫn chọn một chiếc váy lụa màu vàng cam.
Nhiếp Minh Châu giữ tóc cô vén lên cao, đứng trước gương vừa lòng gật gù: “Đúng là tiên nữ mà!”
“Vậy cậu là gì? Nữ thần sao?” Tống Hi cười đáp.
Nhiếp Minh Châu cười hì hì: “Nữ thần kinh í!”
Dạo phố xong, hai người vào trong trug tâm thương mại ăn chút gì, rồi mới xách đồ ra ngoài.
Tống Hi nghĩ cả đêm, biết rằng sớm muộn gì mình cũng phải đối mặt với nó, đến lúc đó tránh cho đôi bên xấu hổ, không bằng cứ nói trước, cho Minh Châu thời gian giảm sốc.
“Minh Châu này…” Trước cửa trung tâm thương mại, Tống Hi châm chước mở miệng.
“Hở?” Nhiếp Minh Châu mua không ít đồ, khoái trá nhìn cô.
Tống Hi vừa muốn nói thì điện thoại vang lên.
Là Mạnh Dao.
“Tống Hi, không phải chúng ta đã hẹn tối nay đi ăn cơm sao? Sao em còn chưa đến?” Vừa bấm nghe, Mạnh Dao đã giành nói trước.
Tống Hi: “Chúng ta hẹn ăn khi nào?”
Mạnh Dao kinh ngạc: “Trên nhóm chat ấy, em không nhìn thấy tin nhắn trên nhóm sao?”
Sau khi Mạnh Dao mời Tống Hi đi ăn, quả thật lập một cái nhóm, kéo thêm cô và Thẩm Hành Chu vào, hỏi khi nào rảnh đi ăn được, rồi ăn ở đâu. Trên nhóm cũng có đề cử mấy nhà hàng, sau đó @ Thẩm Hành Chu vào, hỏi cậu muốn ăn gì.
Tống Hi thấy quá nhàm chán, còn gây ảnh hưởng đến việc nhận thông báo khác của cô, vậy nên qua mấy ngày liền tắt thông báo nhóm này luôn.
Từ lúc nào thì hẹn ăn tối nay thế? Hôm nay trước khi tan làm, cô gặp được Mạnh Dao ở nhà vệ sinh, cô ta đang ngâm nga ca khúc nào đấy vừa makeup lại, nhưng không hề đề cập đến chuyện đi ăn.
Tống Hi cũng lười quan tâm, thế là thức thời: “Em không thấy tin nhắn, em vừa ăn tối xong rồi, thôi xem như xóa bỏ đi.”
Trong tiệm đồ ăn Nhật, Mạnh Dao mở loa ngoài lên, lúc nói chuyện cô ta còn ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Hành Chu, thấy cậu nhíu mày, cô ta có chút thấp thỏm, nghe Tống Hi nói thế, mới nhẹ nhàng thở ra, nói nhanh: “Ồ ra vậy…vậy thì…”
“Để anh.” Thẩm Hành Chu đột nhiên cắt ngang lời cô ta, lấy điện thoại sang, “Tống Hi, anh là Thẩm Hành Chu này, bọn anh còn đang ở tiệm đồ ăn Nhật chờ em, không ấy em qua đây cùng ăn nhé?”
“Hành Chu?” Tống Hi vừa nghe thấy giọng cậu thì hơi sửng sốt, nhưng chỉ nói lời xin lỗi ngay, “Ngại quá, em ăn mất rồi, chờ em qua thì cũng trễ quá, hai người ăn đi.”
Thẩm Hành Chu: “Đến đi, Mạnh Dao gọi em mấy cuộc không được, cô ấy muốn nói xin lỗi với em mà.”
Tống Hi có hơi bực bội: “Chị ấy gọi em? Em không nhận được.”
Trong lòng Mạnh Dao run lên, đối diện với ánh mắt của Thẩm Hành Chu, cô ta vẫn khăng khăng gật đầu.
Nhiếp Minh Châu nghe điện thoại của cô, dùng khẩu hình miệng hỏi: “Thẩm Hành Chu?”
Tống Hi gật đầu.
Nhiếp Minh Châu tỉnh táo ngay, dán tai vào điện thoại nghe lén.
Thấy Thẩm Hành Chu và Tống Hi nói càng nhiều, trong lòng Mạnh Dao cũng hơi chột dạ, chủ động đề xuất: “Nếu mọi người đều ăn uống xong cả rồi, thế chúng ta đến club chơi đi? Chị mời Tống Hi ly rượu.”
Thẩm Hành Chu nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy ý khen ngợi.
Mạnh Dao che miệng cười, yên lòng.
Bên kia, Nhiếp Minh Châu vừa nghe liền sáng mắt lên, nói ngay: “Được, được, đi club chơi!”
“Minh Châu?” Thẩm Hành Chu không ngờ cô ấy lại đang ở cùng với Tống Hi, cười, “Trùng hợp thế, hai em đến đây đi, anh gửi định vị club qua cho.”
Tống Hi: “………”
Nhiếp Minh Châu: “Đi chút đi, uống tí rượu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiếp Dịch: Nam chính ở đâu?
Tác giả bản vô tội: Ở màn ký ức á ~~~
Nhiếp Dịch: Không diễn nữa
Tác giả bản tra: Tui đăng thêm 4 chương, mấy chương sau chương nào cũng có chú hết orz
Danh Sách Chương: