Chiều thứ bảy, Tống Hi đứng bên ngoài một tiệm cà phê, hít một hơi thật sâu.
Tối hôm qua chấp nhận lời mời kết bạn của mẹ Nhiếp xong, mẹ Nhiếp liền gửi tin nhắn cho cô, bảo rằng muốn hẹn gặp riêng cô.
Lúc ấy Tống Hi rất sửng sốt, giao thiệp giữa cô và mẹ Nhiếp đâu đủ để có thể trò chuyện, ngoại trừ việc của cô và Nhiếp Dịch thì cô không nghĩ ra được chuyện khác nữa.
Trong lòng nghi hoặc, dựa vào sự hiểu biết của cô về Nhiếp Dịch, lén lút nói cho gia đình chuyện của hai người không phải là tác phong của anh, vậy ai là người đã nói cho mẹ Nhiếp biết? Không nhẽ bà tự đoán ra được?
Nghĩ đến đây, Tống Hi càng bất an hơn.
Đã thế mẹ Nhiếp còn nói ‘gặp riêng’, đó là ngầm nói trắng ra rồi.
Tối hôm qua Nhiếp Dịch hẹn ba giờ sẽ đưa cô đến bệnh viện, Tống Hi bèn hẹn mẹ Nhiếp sớm hơn một chút, rồi tự gọi xe đến quán cà phê.
Cô đã đoán được tám chín phần mười ý đồ của mẹ Nhiếp.
Nếu có thể chấp nhận được cô, thì sao còn hẹn gặp riêng cô để mà nói chuyện chứ.
Tống Hi cúi đầu cười mỉa, cô thật lòng hiểu cho mẹ Nhiếp, không chấp nhận được cô cũng là việc dễ hiểu.
Chỉ là, có thể cô sẽ khiến mẹ Nhiếp thất vọng mất rồi.
Vì cô không muốn làm Nhiếp Dịch lại thất vọng thêm nữa.
Anh đã vô số lần tôn trọng và bao dung cho cô, chính điều ấy đã khiến cô hiểu ra, một ngày nào đấy cô sẽ phải học cách đối diện với những khó khăn này, nếu đây là con đường mà bọn họ sẽ phải đi qua, thì chi bằng đến sớm một tí cũng tốt.
Tống Hi đẩy cửa đi vào.
Quán cà phê có phong cách tao nhã và lịch sự, cây xanh trang trí khắp nơi, tạo nên không gian riêng tư cho từng cụm ngồi.
Mẹ Nhiếp ngồi ở góc trong cùng, khi Tống Hi đến gần thì bà ngẩng mặt lên xác nhận, rồi khẽ cười: “Hi Hi đến rồi à?”
Lúc Tống Hi ra ngoài đã chọn một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, càng tô lên vẻ trầm tĩnh và ngoan ngoãn, cô gật đầu nói lời xin lỗi: “Con đến muộn, chào bác gái ạ.”
“Không muộn, bác đến sớm.” Mẹ Nhiếp bảo cô ngồi xuống, đẩy menu sang cho cô, “Con xem muốn uống gì nào?”
Trong túi của Tống Hi có một chiếc bình đã thấy đáy, vì cô đã uống sạch nó trên đường đến đây rồi.
Nhưng mẹ Nhiếp lại gọi một nhân viên đến, hứng thú ngút ngàn gọi một món best seller ra, cô cũng không muốn làm bà mất hứng nên gọi theo.
Nhân viên đi rồi, sắc mặt mẹ Nhiếp vẫn hòa nhã quan sát cô một hồi, đi thẳng vào vấn đề: “Bác hẹn con ra đây cũng không có gì lớn, nghe nói con và Nhiếp Dịch đang yêu đương, nên muốn tìm con xác nhận ấy mà.”
Gương mặt Tống Hi ửng đỏ, mím môi gật đầu: “Bọn con…đúng là đang hẹn hò ạ.”
Cô bé trẻ tuổi ít trải sự đời mà đứng trước mặt phụ huynh, lại còn là phụ huynh của người yêu thì khó tránh khỏi ngượng ngùng, mẹ Nhiếp từng trải nên nở nụ cười ôn hòa.
Sau đó bà lại hỏi: “Ngày Nhiếp Dịch dẫn con về nhà, là muốn ra mắt con với bác và ba nó, hay chỉ là đến cảm ơn ba Minh Châu thế?”
Hô hấp của Tống Hi cứng đơ.
Về vấn đề này cô đã nghĩ suốt dọc đường đi, cũng muốn nhân dịp này gửi lời xin lỗi và giải thích rõ ràng với mẹ Nhiếp.
Nhưng không ngờ mẹ Nhiếp lại hỏi trước, nhất thời hối hận không thôi, hối hận ngày ấy lâm trận lùi bước, cũng hối hận vì không chịu nhận sai đúng lúc.
Đúng lúc này nhân viên bưng nước ra, mẹ Nhiếp thấy cô xấu hổ, vừa cầm ly lên vừa cười ý bảo cô nếm thử vị cà phê.
Tống Hi hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định nhịp tim, rồi nói: “Bác gái, thật lòng xin lỗi bác, là con đã nói dối.”
Mẹ Nhiếp chầm chậm buông ly xuống.
Tống Hi lại nói tiếp: “Ngày hôm ấy Nhiếp Dịch vốn muốn dẫn con về ra mắt bác trai và bác gái, là con lo sợ, không có dũng khí để đối mặt với bác, con xin được xin lỗi bác và ba Minh Châu ạ.”
Mẹ Nhiếp gật đầu, cũng không nhiều lời mà chỉ hỏi: “Sao lại không đủ dũng khí?”
So với Nhiếp Dịch thì tính cách của mẹ Nhiếp rất hào sảng, tựa như không hề để bụng, bà nghe không hiểu chỗ nào thì sẽ thẳng thắn hỏi ngay chỗ ấy.
Tống Hi nhìn làn khói cà phê lượn lờ trước mắt, đôi mi run rẩy, cô trả lời: “Chắc ngài cũng biết, con là con gái út của Tống Tòng An, là đứa con rơi do ông nhặt về, thân phận này của con… sẽ rất hiếm ai thích nổi.”
Mẹ Nhiếp hỏi: “Con lo chúng ta sẽ không thích con?”
Tống Hi gật đầu thừa nhận.
Mẹ Nhiếp hỏi dò không buông: “Thế tại sao bây giờ con lại dám đối mặt với bác?”
Tống Hi lặng người một hồi, đối diện với ánh mắt tìm tòi và nghiên cứu của mẹ Nhiếp, cô khẽ đáp: “Vì con thích anh ấy nên không muốn từ bỏ dễ như thế, dù bác có phản đối thì con vẫn muốn tranh thủ được chút nào hay chút nấy.”
Mẹ Nhiếp gật đầu, được nửa đường thì đột ngột khựng lại, hỏi bằng giọng điệu kỳ quái: “Ai nói bác muốn phản đối cơ?”
Tống Hi sửng sốt.
“Con….” Biểu cảm trợn mắt của cô quá lồ lộ, làm mẹ Nhiếp hơi chần chừ một hồi mới hoàn hồn, thấy sao mà thú vị ghê cơ, cười: “Con tưởng hôm nay bác gọi con ra trò chuyện, là muốn khuyên con chia tay với Nhiếp Dịch ư?”
Tống Hi bị bà ghẹo mà xấu hổ, “Con… Lúc đến đây con đã nghĩ thế ạ.”
Mẹ Nhiếp đã gần 60, vì tính cách hơi nóng vội nên khí chất cũng có phần liều lĩnh, nghe thế thì nói: “Như vậy chứng minh con nghĩ quá ít.”
Tống Hi khó hiểu nhìn bà.
Mẹ Nhiếp thở dài: “Con ngẫm mà xem Nhiếp Dịch nó bao lớn rồi? Hôm nay bác đến không phải là nên giục con và nó mau kết hôn đi sao?”
Tống Hi: “….”
Mẹ Nhiếp thấy dáng vẻ nghẹn ứ đến đỏ mặt của Tống Hi, cười cười vỗ về tay cô, uống một ngụm cà phê, “Bé con à, đừng căng thẳng, bác chỉ đùa với con thôi.”
Tống Hi vội hiểu ra, gật đầu thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Nhiếp đùa xong mới chầm chậm nói tiếp: “Bác nghe ba Minh Châu nói mới biết chuyện giữa con và Nhiếp Dịch, ban đầu còn không tin nổi cơ, nhưng ngẫm lại thì thấy mọi chuyện đều rõ ràng ra đấy, Nhiếp Dịch làm gì cũng nghiêm khắc chứ không phải kiểu người ấm áp gì cho cam, Trần Ngư quen nó nhiều năm liền mà nó còn chẳng thèm cho cái vẻ mặt tốt đẹp, nhưng hễ mà động đến chuyện của con thì nó rất để bụng, lần con bị sốt ấy, nó còn không kịp ăn cơm đã vội bỏ đi rồi.”
Tống Hi nghe xong mà ngại ngùng quá đỗi, trong lòng rung động từng hồi.
“Rồi bác lại chợt nhớ tại sao ngày hôm ấy đến nhà bác, cháu lại đột nhiên sửa lời thành thăm ba Minh Châu, nghĩ thông ra bác mới thấy, nên tìm con gặp mặt trò chuyện.” Mẹ Nhiếp nói đến đây, cũng chỉnh lại nét mặt thật nghiêm túc, “Hi Hi à, con là con riêng của Tống Tòng An, đây là sự thật không thể nào thay đổi được, và chắc chắn sẽ có nhiều người vì lẽ đó mà không thích con, nhưng con đừng dễ dàng hạ thấp bản thân mình.”
“Chỉ cần con sống trong sạch, lỗi lạc, không thẹn với lòng thì không cần phải đặt bản thân mình thấp hơn người ta một cái đầu đâu con.”.
Tống Hi nghe hết, gương mặt ánh lên vẻ xúc động.
Không chỉ vì những lời dạy dỗ của mẹ Nhiếp, mà bởi vì mẹ Nhiếp không hề mang theo bất cứ thành kiến nào trước đó với cô.
Mẹ Nhiếp nói: “Những lời như thế bác sẽ không nói nhiều mà làm gì, bác tin con đã hiểu, chỉ là có một khúc mắc trong lòng khó có thể tháo dỡ, nhưng ban nãy nghe con nói muốn tranh thủ, xem ra đã tháo được rồi. Lần này gọi con ra là vì bác thật lòng sợ con nghĩ nhiều, lại xem bác và ba Nhiếp Dịch thành hai ngọn núi đồ sộ khó vượt, rồi ảnh hưởng đến tiến triển của hai đứa.”
Ngữ điệu của mẹ Nhiếp rất nhẹ nhàng, tựa như chỉ đang kể một câu chuyện cười, Tống Hi kiềm nén không cho nước mắt rơi xuống, hít một hơi.
Nhiếp Dịch thích mình đã khiến cô thấy may mắn lắm rồi, cô sao lại có được cái phúc phần để mẹ Nhiếp chấp nhận đây chứ.
“Nhiếp Dịch không còn nhỏ nữa, từ nhỏ đến lớn, dù là học tập hay sự nghiệp cũng chưa từng khiến bác phải nhọc lòng thay, nhưng chỉ mỗi cái đường tình duyên sao mà nông quá, bây giờ nó chịu thích con cũng đã làm bác thở phào nhẹ nhõm rồi, khó khăn lắm hai đứa mới đến được với nhau, sao bác có thể chia rẽ đây hả?” Mẹ Nhiếp vỗ về tay cô, “Con ngoan, đừng khóc, để mà Nhiếp Dịch nhìn thấy, nó lại thiếu điều tìm bác kiếm chuyện đấy, nó sợ bác gây khó dễ cho con nên phòng bác dữ lắm cơ.”
Tống Hi nghe xong mà kiềm không được phì cười, nước mắt vẫn cứ rơi, nhưng tảng đá trong lòng đã buông đi rồi, trong lòng đầy ắp sự cảm kích và may mắn.
Mẹ Nhiếp nhìn Tống Hi, cười nói: “Bảo sao Nhiếp Dịch lại thích con thế, đúng là không những xinh đẹp mà còn ngoan hiền nữa, Minh Châu cũng hay nhắc đến con lắm, nói con tốt tính này, dịu hiền này, nhưng khá trầm tính nhỉ, tuy bác ít tiếp xúc với con nhưng nhìn cũng biết con là một bé ngoan rồi, sau này đừng lo lắng và đề phòng nữa nhé, cứ đến chơi bất cứ lúc nào, ba Nhiếp Dịch cứ nhắc về món móng heo của con mãi thôi.”
Tống Hi gật đầu, chân thành nói: “Cảm ơn bác gái, bác trai.”
Mẹ Nhiếp vỗ vai cô đầy săn sóc, “Bác còn muốn cảm ơn con đấy, nghe bảo con hay nấu ăn cho Nhiếp Dịch lắm nhỉ, dạ dày của nó không được tốt, phải nhờ con chăm nó đấy.”
“Con cũng không làm tốt.” Tống Hi hổ thẹn, trước kia ở cùng nhau thì đúng là một ngày ba bữa không thiếu, nhưng sau này hai người ở riêng thì thời gian ăn cùng nhau ngày một ít đi, cũng không săn sóc cho Nhiếp Dịch được như xưa.
Mẹ Nhiếp nói vội: “Vậy cũng có thể cố gắng mà, nghe dì giúp việc nói, con từng ở nhà Nhiếp Dịch rồi à?”
Bà hỏi rất thẳng thắn, trong nháy mắt Tống Hi lại nhớ đến cái quần lót bị truyền khắp nhà họ Nhiếp, vẻ mặt ửng đỏ lên.
Nụ cười của mẹ Nhiếp từ hiền dịu dần chuyển thành nụ cười như thể sắp được ẵm cháu đến nơi, hòa nhã: “Dù sao thì nhà Nhiếp Dịch cũng nhiều phòng, con dọn sang ở luôn đi, hai đứa có thời gian bồi đắp tình cảm, cũng tiện đường mà chăm sóc nhau.”
Biết da mặt của Tống Hi mỏng nên mẹ Nhiếp không trêu ghẹo coi thêm nữa, hàn huyên đôi ba câu rồi đứng dậy đi về.
Tống Hi tiễn mẹ Nhiếp đến xe nhà bà xong thì cũng không vội đặt xe, đi bộ dọc theo đoạn đường rộn ràng nhốn nháo.
Tiết trời đầu xuân, gió cũng dần ấm áp lên, hai bên đường là hàng liễu đã bắt đầu nảy mầm, lộ ra những mầm non xanh mơn mởn.
Lúc đến tâm trạng nặng nề bao nhiêu, thì bây giờ đã nhẹ nhàng bấy nhiêu.
Tống Hi lấy chai nước đã thấy đáy ra, vừa cười vừa đi đến bên thùng rác, định ném chai vào đấy.
Một chiếc ô tô dân dã màu đen chậm rãi chạy đến, ngừng lại bên cạnh thùng rác.
Tống Hi không thèm để ý, ném cái chai đi rồi xoay người—-
Đột nhiên có một bàn tay từ sau vươn ra bịt kín miệng cô, một tay khác dùng sức kéo cô vào trong xe.
Nhiếp Dịch dùng một buổi sáng để xử lý hết đống công việc, trước khi đến giờ đưa Tống Hi đi bệnh viện thì trích chút thời gian qua nhà họ Nhiếp một chuyến.
Nhiếp Phong và Nhiếp Minh Châu đều đang ở đấy, ba Nhiếp ngủ trưa trên tầng, trong phòng khách chỉ có mẹ Minh Châu là Đường Nhụy, đang chờ mẹ Nhiếp về để đi dạo phố.
Nhiếp Dịch đi vào thuận miệng hỏi: “Chị dâu, mẹ em không có nhà à?”
Đường Nhụy nói: “Thím nói là ra ngoài có chuyện, vẫn chưa về nữa, em tìm thím có việc à?”
“Không,” Nhiếp Dịch cầm một xấp tài liệu lên, ngồi xuống đối diện với Đường Nhụy, bình tĩnh nói, “Có một việc muốn hỏi chị.”
Đường Nhụy nhất thời tò mò, tắt tivi đi, hỏi: “Chuyện gì thế?” Từ trước đến nay Nhiếp Dịch rất hiếm khi tìm cô ấy.
Nhiếp Dịch lấy một bức ảnh đã ố vàng trong xấp tài liệu kia ra, hỏi: “Chị và Trần Cẩn Du từng là bạn học sao?”
Đường Nhụy sửng sốt cầm bức ảnh sang, chỉ nhìn lướt qua đã nhận ra được người bên trong, ngay sau đó có hơi khó hiểu, ngẩng đầu lên hỏi: “Sao em lại quen Cẩn Du? Chị và cô ấy đúng là bạn đại học.”
Nhiếp Dịch nói: “Bà ấy là mẹ Tống Hi.”
Đường Nhụy trợn trừng hai mắt, ánh mắt ngập tràn sự khó tin.
Danh Sách Chương: