Trần Dịch lạnh lùng nhìn người xung quanh, nét mặt anh ta lạnh lùng nghiêm nghị, bọn họ coi mình trở thành cái gì? Xem ra Lệ Thiên Minh coi mình trở thành người bị tình nghi rồi.
Người phụ nữ trong tay vẫn hôn mê bất tỉnh, lúc mắt Trần Dịch nhìn có thể hiện ra vẻ dịu dàng, mà sau khi Lệ Thiên Minh nghe thuộc hạ báo cáo anh vội vã chạy từ công ty đến, khi nhìn thấy người phụ nữ trong tay anh ta, sự tức giận trong mắt không cần nói cũng biết.
Anh xông lên muốn đoạt lại người phụ nữ, sau đó người của anh vẫn vây Trần Dịch vào giữa như trước. Nhìn người phụ nữ ngủ say trong lòng, Lệ Thiên Minh lớn tiếng chất vấn anh ta: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, người của tôi tra ra người cuối cùng đưa đến là mấy người nhà họ Trần, Trần Dịch, anh dám công khai bắt cóc!"
Trần Dịch mở hai tay ra, vẻ mặt anh ta vô tội: "Tôi muốn bắt cóc thì sẽ không khiến anh tra được, tôi có một trăm phương pháp có thể làm anh không tìm được cô ấy, huống chi chuyện lần này không liên quan đến tôi, đến khi Đường Thanh Tâm tỉnh anh có thể tự mình hỏi cô ấy, rốt cuộc là ai trói cô ấy lại!"
Trần Dịch cũng không cam chịu tỏ ra yếu kém, Lệ Thiên Minh nhìn ánh mắt của anh ta, thấy không giống như là nói láo. Vì vậy anh tạm thời tin anh ta, rồi ra hiệu người xung quanh tản ra, nhưng trước khi đi, anh vẫn cảnh cáo anh ta cẩn thận một chút, nếu là dám dối trá anh nhất định sẽ làm cho nhà họ Trần đẹp mặt!
Trần Dịch không thể phủ nhận, dù sao, đó không phải là anh ta làm, oan có đầu nợ có chủ, nhiều nhất cũng chỉ là ân oán đời trước, không có bất cứ quan hệ gì cùng anh ta, ngược lại, sau khi Đường Thanh Tâm tỉnh lại cô còn có thể cảm kích anh ta.
Sau khi trở về nhà, những người ở nhà vẫn đang đợi anh ta, Trần Dịch biết chuyện không dễ giải quyết như vậy, khi nhìn thấy người phụ nữ anh ta gật đầu và định lên lầu, nhưng lại bị cô ta ngăn lại.
“Dịch! Anh chờ một chút, tôi có lời muốn nói với anh."
Người phụ nữ vẫn mặc sườn xám, ngồi trong phòng khách vẫy tay với anh ta, Trần Dịch đi tới ngồi đối diện với cô ta, không đợi cô mở miệng đã vạch trần tâm sự của cô ta.
"Tôi biết cô đang suy nghĩ gì, không phải là để tôi chăm sóc đứa con gái cho cô, xin lỗi, cô không phải chị dâu của tôi, cô cũng không phải là em gái tôi, cô có thể vào ở cái nhà này là chú đồng ý, tôi vẫn luôn không cho rằng cô là người nhà họ Trần".
Dứt lời, Trần Dịch đứng dậy đi liền, anh ta gạt người phụ nữ sang một bên, một lát sau cô ta vẫn không phản ứng kịp, đây là khiêu khích trắng trợn, mắng loạn cô ta là tình nhân.
Không sai, cô ta chính là tình nhân của Trần Hiền, từ khi sinh hạ Đường Tuyết Mai, cô ta biết mình không vào được cửa nhà họ Đường, cho nên lùi lại mà cầu việc khác, và tìm được Trần Hiền lúc đó còn chưa được coi trọng, ở với anh đã khá nhiều năm, trong đó cũng không có ít phụ nữ tới tìm, nhưng đều bị cô ta giải quyết từng người.
Nhiều năm như vậy mình vẫn là người phụ nữ duy nhất bên người Trần Hiền, thẳng đến khi Thẩm Trường Thanh kia xuất hiện, mình không thể so sánh được với bà ta, thế nhưng lúc ở trên giường Trần Hiền cũng không thể rời bỏ mình, cho nên cô ta là người phụ nữ duy nhất Trần Hiền không bỏ xuống được.
Lần này có thể vào ở nhà cũ của nhà họ Trần, cũng là ý của Trần Hiền, chỉ là từ ông cụ xuống đến người hầu, không ai nhìn thẳng cô ta, cô ta muốn trói Đường Thanh Tâm, không phải chỉ là vì trút giận cho con gái, cũng là vì củng cố địa vị của mình tại nhà họ Trần, Trần Hiền và vợ ly hôn nhiều năm, người phụ nữ kia chiếm một chỗ ngồi riêng ở Trần Hưng, vẫn luôn không rời khỏi nhà họ Trần, làm từ trên xuống dưới nhà họ Trần mặc kệ cô ta mà gọi người kia một tiếng bà chủ, còn mình là người phụ nữ bên ngoài không có bất kỳ địa vị đáng nói.
Nếu nắm Đường Thanh Tâm ở trong tay, như vậy bất kể là Lệ Thiên Minh hay là nhà họ Trần đều phải xem sắc mặt của cô ta. Bây giờ bị Trần Dịch đánh trở về ngay trước mặt, làm sao cô ta có thể chịu được?
Cô ta nắm chặt góc váy, ánh mắt lộ ra vẻ hung dữ, đây đều là bọn họ ép buộc mình, Tuyết Mai vừa mới sinh đã vào tù, ở chỗ đó bị hành hạ thương tích đầy mình, bị ép phải giả điên để được đưa đến bệnh viện tâm thần, mình phải nghĩ biện pháp, nhà họ Trần không giúp một tay, thì cô ta phải ép bọn họ hỗ trợ.
Chiếc điện thoại di động trong tay là đòn sát thủ lợi hại nhất của cô tại Đường Thanh Tâm, sớm muộn gì cũng phải để cô tới trả lại những gì mẹ cô thiếu tôi, cô cứ chờ thân bại danh liệt, không có mặt mũi gặp người khác đi! Lúc Đường Thanh Tâm tỉnh lại lần nữa trời đã sáng choang, cô mở mắt phản ứng đầu tiên là quần áo của mình còn ở đó hay không.
Hoàn hảo, hoàn hảo, quần áo của cô không bị đổi, đồng thời cô cũng ngây dại, đồ đạc ở đây giống hệt phòng của cô, đêm qua cô nằm mơ sao? Cô sờ sờ đầu vẫn rất đau, lúc này cô mới tin tưởng mình bị bắt cóc sau đó lại bị đưa trở về thật.
Đợi đã!
Là được đưa về hay là Lệ Thiên Minh cứu mình về? Không biết vì sao, phản ứng đầu tiên của cô chính là Lệ Thiên Minh cứu cô, dường như cô nhớ ra mình đang đứng ở cửa với Trần Dịch, lúc gần rời đi thì bị người khác phát hiện, Trần Dịch đánh mình ngất xỉu, sau đó...
Cô ngắm nhìn bốn phía, trong nhà tất cả đều bình thường, nói thực ra là phòng của mình không có gì khác thường, chỉ là đột nhiên bên ngoài có tiếng cốc cốc, nghe như có người gõ cửa.
Đường Thanh Tâm lập tức lật chăn rời giường kiểm tra, vừa mới mở cửa cô đã nhìn thấy Hứa Vĩ Quân mang theo hai cái túi to đi đến.
Nhìn thấy cô, người phụ nữ vui vẻ hét lên: “Chị Thanh Tâm, chị đã tỉnh rồi!"
Đường Thanh Tâm nhìn cô xếp từng thứ trong túi vào tủ lạnh, vừa để vừa cằn nhằn: "Chị Thanh Tâm, hôm qua chị đi vắng, chủ tịch Lệ sốt ruột vô cùng, những người ở đó đều bị anh ấy gọi lên đi tìm chị, cuối cùng biết là người của nhà họ Trần bắt chị, chủ tịch Lệ suýt chút nữa đã mang người tới cửa đập nhà họ Trần!"
“Chị là không biết chứ, chủ tịch Lệ đã bị thương!"
Hứa Vĩ Quân quyệt cái miệng nhỏ nhắn nói Lệ Thiên Minh bị thương, trong lòng Đường Thanh Tâm cả kinh, sắc mặt cô tức thì thay đổi. Cô bước tới nắm lấy cánh tay của Hứa Vĩ Quân, nước mắt lưng tròng: “Anh ấy ở phòng nào của bệnh viện, vết thương có nặng hay không? Có thoát khỏi nguy hiểm không?”
Không đợi Hứa Vĩ Quân trả lời, cô phải đi tìm anh, thảo nào cô không tìm thấy bóng dáng của Lệ Thiên Minh đâu, thì ra anh bị thương, thằng ngốc này! Vừa tới cửa cô liền nghe thấy phía sau có tiếng cười, cô quay lại thì thấy Hứa Vĩ Quân che miệng chỉ về phía cô mà cười nhạo.
“Chị Thanh Tâm, chị còn nói mình không thích chủ tịch Lệ, nghe nói anh ấy bị thương mà chị lo lắng như vậy, chủ tịch Lệ chỉ bị rách da tay, không nguy hiểm tới mức cần nằm viện, bây giờ anh ấy đang tổ chức một cuộc họp cho các giám sát viên trong công ty!"
Khuôn mặt Đường Thanh Tâm nhất thời đỏ đến cổ, cô gắt lên bảo Hứa Vĩ Quân mau đi ra ngoài, cô sẽ không lo lắng cho tên khốn kia đâu.
Hứa Vĩ Quân phát huy da mặt đặc biệt dày của mình, chen đến trước gót chân của cô cười híp mắt hỏi cô: "Chị Thanh Tâm, em có lòng tốt tới thăm chị, em còn có "Thánh chỉ" đấy! Chủ tịch Lệ nói để chị ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, còn em, em ở nơi này cùng chị, thẳng đến khi anh ấy trở về em mới có thể đi, nếu không sẽ trừ tiền lương của em, chị nói làm sao em có thể đi ra ngoài bây giờ được?"
Đường Thanh Tâm giả vờ bình tĩnh, mắt cô vừa chuyển, cô nhìn Hứa Vĩ Quân, trong lòng cô có chủ ý.
“Em nói xem, Lệ Thiên Minh vì chị mà bị thương, còn chị vẫn luôn mê man, rốt cuộc đây là chuyện gì?"
Thấy cô nói, Hứa Vĩ Quân nhất thời hứng thú, rồi miêu tả sinh động như thật chuyện đã xảy ra một lần cho cô, trong đó còn bao gồm chuyện cậu Phan xui xẻo bị mạnh mẽ đánh ngất xỉu đưa về, trong lời nói tràn đầy sự tiếc hận với Phan Đức Vinh.
Danh Sách Chương: