Mục lục
Tổng Tài Xấu Xa, Cảm Phiền Tránh Ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Tuyết Mai từng bước tới gần, Đường Thanh Tâm theo bản năng muốn lui lại, thế nhưng không thể lui, sau lưng của cô là vách tường lấp kín.

“Cô muốn làm gì?"

Đường Thanh Tâm đề phòng mà nhìn cô ta hỏi, ánh mắt của Đường Tuyết Mai sắc bén, nhìn ngoài cửa sổ, ý cười trên mặt càng thêm rõ ràng.

“Có phải là cảm thấy bị thương thì không cần tiếp khách đúng không? Cô có biết có một số khách rất thích loại này? Chuẩn bị cẩn thận đi, sau một tiếng thì bắt đầu!"

Giọng nói đột nhiên vút cao, Đường Thanh Tâm có chút không biết làm sao, thời gian ngắn ngủi cô dùng hết toàn lực đổi lấy nhanh như vậy đã sắp hết, cô sắp phải đối mặt cái gì?

Nhìn một chút vào vết thương trải rộng trên da thịt của Đường Tuyết Mai, lòng cô đột nhiên co lại, chẳng lẽ đêm nay thật sự không tránh thoát được sao? Trông thấy ánh mắt của Đường Thanh Tâm Đường Tuyết Mai cười, cô biết sợ thì tốt rồi, nếu không làm sao cô xứng đáng để đàn ông đùa giỡn?

Làm hại mình ly hôn chia xa với con cái, trong mắt Đường Thanh Tâm nhìn cô ta toàn là khinh thường.

Đường Thanh Tâm gửi tất cả hi vọng vào trên người dì, nếu như dì cũng không có cách nào, như vậy mình thật sự chỉ có một con đường chết.

Đường Thanh Tâm đã nghĩ kỹ bị nhục nhã còn không bằng trực tiếp nhảy lầu chết đi coi như xong, như thế này chí ít còn có thể gây nên xao động, để bọn họ mất nhiều hơn được. Đường Thanh Tâm dứt khoát nhắm mắt lại không còn để ý không hỏi cô ta, đánh nhau chẳng qua là chết thôi, nếu là Lệ Thiên Minh có thể chạy đến thì tốt rồi, nếu không thể......

Không thể thì cũng chỉ còn chờ kiếp sau gặp lại thôi.

Đối với Đường Thanh Tâm mà nói, chết cũng không đáng sợ, không có người thân cô sớm đã thành thói quen một thân một mình, chỉ là nếu như có một người bạn thật lòng cũng không tệ, chỉ là bây giờ cô cũng không dám chắc Lệ Thiên Minh đối với cô có ý gì...

Bên ngoài Lệ Kình, một người phụ nữ khoảng chừng năm mươi tuổi mặc trang phục của nhân viên quét dọn, đứng tại trước lầu đánh giá đám người nối đuôi không dứt, từ đầu đến cuối không dám bước lên trước, bà ấy đã ở đây chờ đợi một giờ rồi, mới vừa đi vào liền bị đuổi ra ngoài, nói toà nhà của bọn họ không cần nhân viên quét dọn, bà ấy cũng biết, múa may tay chân khoác tay, thế nhưng không ai hiểu được, bà ấy lo lắng, nhưng cũng không có cách nào mà rời đi, nếu là bà ấy đi, cô gái kia chắc chắn sẽ bị chà đạp.

Không ai có thể hiểu rõ tâm trạng của bà ấy, nhưng bà ấy biết Lệ Thiên Minh ở trong miệng cô gái kia nhất định là một người không tầm thường, bà ấy không biết chữ nhưng là từng nghe cái tên này ở trên ti vi, nếu như gặp được nhất định có thể nhận ra. Thế là liền đứng đấy chờ, mãi đến khi Lệ Thiên Minh dẫn một đám người đi tới, hai mắt dì loé sáng, lập tức tỉnh táo tinh thần vội chạy tới.

Bảo vệ đã sớm trông thấy bà ấy, thấy bà ấy chạy đến liền vội vàng ngăn lại.

“Làm cái gì vậy!”

Dì giật nảy mình, trong mắt Lệ Thiên Minh loé lên một tia không vui, trực tiếp đi, dì hốt hoảng, móc ra tờ giấy ở trong túi đưa cho bảo vệ nhìn, một bên khoa tay diễn tả dáng vẻ của Đường Thanh Tâm, bảo vệ vốn không kiên nhẫn, thế nhưng con mắt liếc qua chữ viết ở trên giấy lập tức hô: “Ông chủ tìm được rồi!"

Lệ Thiên Minh ngoái nhìn, chân dài vừa muốn bước lên xe sang trọng đã vội thu lại, ánh mắt sắc bén nhìn người ở phía xa, khi anh nhìn thấy chiếc bông tai kia thì cũng thay đổi. Quay người đi trở về nơi vừa nãy, dì thấy anh trở về liền khoa tay múa chân.

Lệ Thiên Minh lúc này mới phát hiện trong tay của bà ấy nắm chặt bông tai của Đường Thanh Tâm.

"Sếp à, là đồ của cô Tâm đó, nhanh đi cứu người đi?"

Bảo vệ làm Lệ Thiên Minh trầm mặc, lập tức chỉ vào dì: "Điều tra bà ấy trước đi."

Mặc dù dì sợ hãi nhưng cũng không sợ anh tra được gì, chỉ là Đường Thanh Tâm có đợi anh cứu hay không.

Đột nhiên xuất hiện một người bị câm lại có bông tai của Đường Thanh Tâm, anh không thể tin được nhưng cũng không thể không tin, mấy phút sau tay chân mang theo tư liệu tra được đi đến trước mặt anh gật gật đầu: “Sếp, không có gì nghi ngờ chỉ là một nhân viên quét dọn, trước đây còn làm việc ở nhà trọ Thượng Nghĩa".

“Ở phòng nào của nhà trọ, để tôi dẫn người đến cứu, bất cứ ai làm cô ấy bị thương thì đánh cho tôi!"

"Vâng!"

Nghe lời anh tay chân lập tức ra tay, bên này Lệ Thiên Minh liên hệ Phan Đức Vinh, báo cho anh ta biết đã có tin tức của Đường Thanh Tâm, nào biết Phan Đức Vinh lại kêu ca kể khổ với anh.

“Lệ Thiên Minh tôi thật sự chưa thấy người nào buồn nôn như anh, lúc trước anh không giúp người phụ nữ này, hiện tại cả ngày quấn lấy tôi muốn tôi ký hợp đồng với cô ấy, còn nói cái gì chỉ cần có thể ký hợp đồng làm cái gì đều được, bên cạnh Đường Thanh Tâm là những ai chứ!" Ở bên kia điện thoại Phan Đức Vinh líu lo không ngừng, Lệ Thiên Minh trầm

mặc, nghĩ đến phần hợp đồng kia, Đường Thanh Tâm chính là không muốn để lộ nội dung trong hợp đồng mới đuổi theo, hiện tại nói chuyện hợp đồng cũ, anh ta cảm thấy cần phải liên hệ với Augustus để tạm hoãn hợp tác, không phải không nhận nợ, chỉ là không muốn lãng phí tài nguyên.

“Trước tiên anh xem cô ấy trước, rồi gọi cho Augustus lần nữa để bàn bạc, hợp đồng của chúng ta làm không tốt đều đã đến tay đối thủ cạnh tranh rồi”.

Lệ Thiên Minh vội vàng nói xong cũng cúp điện thoại, trái tim của anh đều ở trên người của Đường Thanh Tâm, dưới mắt mười mấy chiếc xe chạy thẳng đến nhà trọ Thượng Nghĩa, chỉ sợ đến trễ không cứu kịp.

Mà trong căn hộ, Đường Thanh Tâm bị ép buộc mặc vào bộ váy ngắn kia, chiều dài chỉ tới đùi trên khiến cô cuộn mình lại, một giây sau liền bị bàn tay của Đường Tuyết Mai đập vào trên lưng của cô: “Đứng thẳng lên cho tôi! Khách của cô là một ông chủ nhỏ có tiền, nếu như phá hư chuyện tôi sẽ đưa cô đến nơi vừa tối vừa bẩn, để những người đàn ông thấp hèn kia hầu hạ cô!"

Lúc Đường Tuyết Mai nói lời này vẻ mặt vô cùng dữ tợn, dưới cái nhìn của cô, có thể để cho Đường Thanh Tâm hầu hạ những người có tiền kia cũng đã không tệ rồi, sắc mặt Đường Thanh Tâm tái nhợt, mặt không thay đổi nhìn cô ta, mặc kệ cô ta mắng chửi thế nào cũng không nở một nụ cười nào, trong lòng vô cùng lo lắng, không biết là dì đã đưa tín vật chưa, Lệ Thiên Minh anh mau đến đây đi!

Đường Thanh Tâm bị Đường Tuyết Mai đẩy đi ra, trong lòng cô kinh ngạc, chẳng lẽ còn phải đi ra ngoài sao? Đây chính là cơ hội tốt, có điều một giây sau cô cũng không cười nổi nữa, chỉ là đi ra ngoài rẽ phải đi vào phòng cách vách, hoá ra căn phòng này cũng của bọn họ, khó trách bình thường cũng không thấy cô ta, hóa ra đều là ở đây.

Lúc bọn họ đi qua đây bên trong phòng không có ai, đang lúc Đường Thanh Tâm còn nghĩ còn may mắn có thời gian kéo dài, không ngờ Đường Tuyết Mai đẩy cô ngồi xuống ghế sa lông, sau đó đã nhìn thấy một người đàn ông quấn khăn tắm nửa người từ trong phòng tắm đi đến, dáng vẻ người đàn ông không tệ, chẳng qua con mắt mê mê nhìn chăm chăm vào nơi ngực lộ ra mảng da thịt lớn của Đường Thanh Tâm, ánh mắt này làm cô không thoải mái.

“Cậu chủ Tiền, đây chính là người phụ nữ trong hào môn mà tôi nói với anh, thế nào, dáng vẻ không tệ chứ?"

Lúc cô ta nói chuyện cả người đều dán trên người người đàn ông, người đàn ông híp mắt trên dưới quan sát Đường Thanh Tâm một chút, đưa tay bóp nhẹ tay của Đường Tuyết Mai một chút: "An toàn chứ? Nghe nói Lệ Thiên Minh đang tìm kiếm cô ta như người điên vậy, nếu như xảy ra chuyện cô có chịu trách nhiệm không?”

“Anh cứ yên tâm, thỏ khôn có ba hang, dù cho tìm tới cũng là người đi nhà trống, bọn họ không ngờ đến căn phòng này là nơi chính chủ ở, anh cứ thoải mái mà hưởng thụ đi!"

Đường Tuyết Mai mỉm cười tùy ý người đàn ông giở trò, Đường Thanh Tâm lại nhìn bốn phía xung quanh, bố trí ở nơi này nhìn qua chỉ là căn hộ bình thường, căn bản không ai có thể nghĩ đến người ở bên trong lại làm ra chuyện không thể ngờ này. Lòng cô siết chặt lại.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK