Nói đi nói lại, chẳng qua là đang ngầm ám chỉ rằng có vấn đề về phí tăng ca đúng không? Lệ Thiên Minh sắp xếp sự hiểu biết của mình về sự từ chối của Đường Thanh Tâm trong tâm trí.
"Một tỷ bảy một lần". Đột nhiên, Lệ Thiên Minh ném ra một con số, điều này ngay lập tức khiến Đường Thanh Tâm sững người tại chỗ.
"Được! Tiền, lấy!" Vừa nghe nói có tiền, phản ứng của Đường Thanh Tâm còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng, không cần suy nghĩ mà lập tức đồng ý, đưa tay về phía anh, yêu cầu anh đưa tiền.
Trong mắt chỉ có tiền, Lệ Thiên Minh nở một nụ cười khinh thường. "Đang lái xe, về tới công ty sẽ gửi qua tài khoản cho cô." Anh nhẹ giọng đáp.
“Chỉ khi tiền vào tài khoản, tôi mới làm việc." Đường Thanh Tâm nói thêm một câu, chưa lấy được tiền, cô sẽ không thể yên tâm được.
“Tôi không thiếu chút tiền đó."
Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của cô Lệ Thiên Minh không biết nên giễu cợt hay là buồn cười.
"..." Cô không thể phản bác, giọng điệu của người có tiền chính là như vậy, nghe rất nhẹ nhàng nhưng mà lại rất có trọng lượng.
Quả nhiên, đến công ty không bao lâu, cô đã nhận được một tỷ bảy chuyển khoản, cuối cùng cũng có thể trả đủ chi phí chữa bệnh cho mẹ trong một năm sau rồi, trong lòng Đường Thanh Tâm bình tĩnh lại, cố nặn ra một nụ cười trên mặt.
Việc này không nên chậm trễ, cô vội vàng gọi điện cho viện điều dưỡng, tranh thủ giờ nghỉ trưa để đến viện điều dưỡng ký hợp đồng trước, như vậy cô mới thật sự yên tâm được.
Khi cô đến viện điều dưỡng ở phía tây thành phố, bác sĩ và trưởng khoa đã đợi sẵn sau cánh cửa, lịch sự chào đón cô vào phòng tiếp tân và vui vẻ ký hợp đồng. Vì phải vội trở về làm việc, Đường Thanh Tâm cũng không nán lại lâu, chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua mẹ rồi đi ra khỏi viện điều dưỡng, không ngờ ở chỗ này cô lại gặp được một người đáng ghét.
“Đường Thanh Tâm, cô đến gặp người mẹ bị thần kinh của cô à?" Đường Tuyết Mai không biết từ đâu xuất hiện, chặn đường Đường Thanh Tâm, khoanh hai tay trước ngực, hất hàm bôi nhọ mẹ của cô.
“Đường Tuyết Mai, hôm nay cô không đánh răng sao? Sao miệng mồm lại thối quá vậy?" Đường Thanh Tâm không để tâm đến những lời nói của những người như Đường Tuyết Mai, thay vào đó, cô dùng ngón tay chặn mũi, hơi cau mày, làm ra vẻ kinh tởm.
"Cô! Đường Thanh Tâm, cô đã lừa tiền của tôi, hại tôi bị đuổi khỏi Lệ Kình, món nợ này cô tính thế nào đây?" Tiếp cận Lệ Thiên Minh không được, quay về còn bị chế nhạo, Đường Tuyết Mai ôm một bụng tức giận, quyết tâm tìm Đường Thanh Tâm để đòi lại chút gì đó.
Khi cô ta đang ở dưới lầu của công ty Lệ Kình thì đúng lúc thấy xe cô rời đi, vì thế cô ta liền đi theo cô tới nơi này.
"Giao dịch đều là cô tình tôi nguyện, lúc trước tôi cũng không ép cô, thành công hay không đó là chuyện của cô, liên quan gì đến tôi?" Dù sao tiền đã lấy, Đường Thanh Tâm sẽ không nôn ra lại đâu, vả lại, tiền của Đường Tuyết Mai không phải là tiền nhà họ Đường bán con gái sao, cô lấy sính lễ để chữa bệnh cho mẹ là chuyện hợp tình hợp lý thôi.
"Đường Thanh Tâm!" Khuôn mặt của Đường Tuyết Mai đỏ bừng vì tức giận, mặt mày nhăn lại, hai mắt hung hăng nhìn Đường Thanh Tâm, cổ gắng phản bác lại nhưng không tìm được từ ngữ nào bởi vì những gì Đường Thanh Tâm nói đều là sự thật.
Đường Tuyết Mai đang ở trong tình thế bất lợi, không thể nói gì khác hơn là biểu lộ sự tức giận, nhưng cô ta cũng không nhịn được quá lâu. Đột nhiên cô ta nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt lập tức chuyển từ dữ tợn sang một khuôn mặt tươi cười kỳ lạ.
"Đường Thanh Tâm, đừng quá đắc ý, cô sẽ không cười được lâu đâu. Bà nội và mẹ của Lệ Thiên Minh đang muốn ôm cháu đến phát điên lên rồi kia kìa. Họ biết cô có một người mẹ thần kinh, hơn nữa cô còn không có khả năng sinh đẻ, cô cho rằng cô có thể ngồi ở vị trí cô chủ nhà họ Lệ được bao lâu chứ?"
Nghĩ đến những phần tài liệu được gửi ra ngày hôm qua, Đường Tuyết Mai cảm thấy mình như đang nắm chắc phần thắng nên lại trở về vẻ kiêu ngạo ban đầu, nhìn Đường Thanh Tâm với vẻ khinh thường, đồng thời thừa nhận sự xấu xa của mình mà không hề cắn rút lương tâm, ngược lại còn rất cao ngạo mà thừa nhận.
Lời này vừa nói ra, Đường Thanh Tâm lập tức hiểu rằng "vật chứng" trong tay Trương Mỹ Lan ngày hôm qua chính là của Đường Tuyết Mai. “Cô lại thẳng thắn thừa nhận nhanh nhỉ?" Đường Tuyết Mai thực sự đã tốn không ít tâm tư để nhìn cô bị chế nhạo và nhìn dáng vẻ chật vật bối rối của cô.
Không biết cô ta đã làm giả giấy chứng nhận vô sinh ở đâu, Đường Thanh Tâm không quan tâm đến chuyện này, điều cô quan tâm là Đường Tuyết Mai đã vạch trần mẹ cô và khiến cô bị gièm pha, nhục mạ.
"Là tôi đưa cho Trương Mỹ Lan thì sao? Tôi chỉ muốn xem bộ dạng bị vứt bỏ của cô như thế nào thôi, một người vô ơn như cô cùng với người mẹ trong viện điều dưỡng kia xứng đáng kết hôn với Lệ Thiên Minh sao?" Đường Tuyết Mai không quan tâm đến chuyện mình bị lộ, cô ta chỉ muốn xem Đường Thanh Tâm bị cô ta chọc cho tức giận muốn nổ tung thôi.
Đáng tiếc là Đường Thanh Tâm đã quá quen và nhìn thấu được thủ đoạn của Đường Tuyết Mai, không như mong đợi của cô ta, trên mặt cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, một ý nghĩ vụt qua, trong đầu cô lại có một ý tưởng kiếm tiền khác.
"Không có gì cả, tôi cũng cho rằng có thể ly hôn, nhưng kết quả lại khiển cô thất vọng rồi, tôi vẫn còn là cô chủ đó thôi." Với một nụ cười, lời nói của Đường Thanh Tâm đã phá vỡ sự mong đợi và ảo tưởng của Đường Tuyết Mai về cô.
"..." Đường Tuyết Mai lại một lần nữa như sắp nổ tung, cô ta không thể tìm được lời nào để nói nữa.
“Nhưng mà... cô muốn có địa vị nhiều như vậy, bảy tỷ, tôi sẽ rời đi rồi giới thiệu cô lên, thế nào?" Đường Thanh Tâm nhướng mày, định đặt cược trên người Đường Tuyết Mai một lần nữa. Dù sao cô vẫn muốn kết quả ly hôn, nếu Đường Tuyết Mai không thể giúp cô, Đường Thanh Tâm cũng có thể tự mình nghĩ ra giải pháp.
Nhà họ Lệ muốn có một đứa con, Đường Quốc Cường muốn bám víu nhà họ Lệ, nếu Đường Tuyết Mai thay cô gả qua đó, không phải là vẹn cả đôi đường sao? "Bớt cợt nhả đi! Đường Thanh Tâm, tôi sẽ không tin những lời nói xằng bậy của cô nữa."
Danh Sách Chương: