Cùng chiều ngày hôm đó, Trần Thu Nghiên từ chỗ của Tần Tuyết Ngưng nghe được tin tức Tần gia vừa bắt được một nội gián, nội gián kia lại chính là Lâm Dương Thần liền bỏ việc ở công ty, cùng Tô Tình vội vã chạy đến Tần gia xem tình hình.
Bọn họ chính là lo lắng cho Tần Tuyết Nhiễm, sợ cô chịu không nỗi đả kích này.
Nhưng khi đến nơi lại không thấy bóng dáng Tần Tuyết Nhiễm, hai người quyết định tản ra đi tìm.
Tìm một vòng xung quanh biệt thự cũng không thấy người đâu, điện thoại đổ chuông lại không ai bắt máy, Tô Tình nhanh trí gọi cho Lý Bân, biết anh ta đang ở cạnh Tần Tuyết Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó hai người đành ngồi ở phòng khách, đợi đến tối lại chỉ đợi được một mình Lý Bân trở về.
"Lý Bân, A Nhiễm đâu rồi?" Trần Thu Nghiên vừa nhìn thấy Lý Bân đã vội bật dậy chạy đến trước mặt anh ta hỏi han tình hình.
Lý Bân thần sắc trông vô cùng mỏi mệt, từ đêm qua đến giờ anh ta cũng chưa được một khắc nghỉ ngơi nào.
"Tình tỷ, Trần tiểu thư hai người đến rồi a? Đại tiểu thư... đang ở nghĩa trang."
"Cậu ấy đến đó làm cái gì?"
"Sáng sớm nay sau khi kêu người mang Lâm Dương Thần trả lại cho Trịnh gia, đại tiểu thư liền đến nghĩa trang thăm chú ba sau đó thì luôn quỳ ở trước mộ của ông ấy. Tôi đã khuyên rất nhiều nhưng cô ấy một mực không nghe, còn đuổi tôi về trước." Lý Bân một bộ dáng bất đắc dĩ trả lời.
Từ sáng sớm? Tô Tình và Trần Thu Nghiên ánh mắt tràn ngập lo lắng nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng hướng cửa chính lao đi.
Trần Thu Nghiên vì quá gấp gáp ra cửa mà không kịp phản ứng, va phải một người khiến nàng ấy lảo đảo muốn ngã. Người kia nhanh tay bắt lấy bả vai giúp nàng ấy giữ thăng bằng, lại một mực chắn ở cửa không cho ai đi qua.
"Tuyết Ngưng em đột nhiên chắn ở cửa làm gì?" Trần Thu Nghiên khẽ nhíu mày không vui hỏi.
"Hai người các chị đang định đi đâu?" Tần Tuyết Ngưng khoanh tay đứng tựa vào mép cửa, biểu tình nhàn nhạt nhìn Trần Thu Nghiên.
"Đi nghĩa trang đón A Nhiễm về."
"Vô ích thôi." Tần Tuyết Ngưng sắc mặt vô cảm nói: "Các chị còn không hiểu Tần Tuyết Nhiễm sao? Chuyện chị ấy đã quyết định thì không một ai có thể ngăn cản. Hơn nữa nếu không làm như vậy phỏng chừng chị ấy sẽ phải ôm áy náy mà sống cả đời. Các người cứ mặc kệ đi, chúng ta ai cũng không giúp được."
Nghe Tần Tuyết Ngưng phân tích mọi người đều không khỏi lâm vào một trận trầm mặc. Bọn họ đều hiểu nguyên nhân Tần Tuyết Nhiễm làm như vậy là vì muốn tự mình tạ tội với Tần Kiến Quân. Đã từng ở trước bia mộ của ông ấy dõng dạc hứa sẽ khiến hung thủ của vụ tai nạn không được chết tử tế, vậy mà kết quả vẫn là tha chết cho Lâm Dương Thần.
"Tất cả cũng tại Lâm Dương Thần!" Lý Bân nghiến răng nghiến lợi dùng tay đấm lên tường. "Sớm biết như vậy thì tôi đã không để cô ta có cơ hội tiếp cận với đại tiểu thư."
"Ai..." Tô Tình thở dài nhìn lên trần nhà. "Chuyện như vậy ai mà đoán trước được chứ?"
Tô Tình đã từng tiếp xúc với đủ mọi hạng người cũng cực kì tự tin về khả năng nhìn người của mình. Cô ấy không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp Lâm Dương Thần, cái đêm mà Tần Tuyết Nhiễm dẫn nàng đến quán bar. Khi đó cô ấy đã nhận định cô bé này chính là một thiên sứ thuần khiết thiện lương, nhưng kết quả cuối cùng lại biến thành như vậy. Đây có lẽ là lần đâu tiên trong đời cô ấy nhìn lầm một người.
Nếu không phải sau vụ tai nạn Lâm Dương Thần đột nhiên mất tích khiến mọi người mang lòng hoài nghi thì có lẽ hiện giờ cô ấy đã kinh ngạc đến mức bật ngửa khi nghe tin nàng là nội gián.
"Tuy nói là vậy, nhưng không lẽ chúng ta cứ để mặc cậu ấy?" Trần Thu Nghiên vẫn còn lo lắng cho Tần Tuyết Nhiễm không thôi, không có tâm tình đâu mà nghĩ đến Lâm Dương Thần.
"Trần tiểu thư đừng lo. Tôi đã cho vài người ở lại nghĩa trang trông chừng đại tiểu thư, tuỳ thời đều có thể báo cáo tình hình." Lý Bân đáp.
"Cứ như vậy đi." Tần Tuyết Ngưng thản nhiên cười nói: "Đợi đến khi chị ấy kiệt sức ngất đi thì kêu bọn họ mang người trở về."
Nói như vậy chỉ khiến Trần Thu Nghiên càng thêm sốt ruột, ngữ khí kiên định nói: "Không được! Tôi nhất định phải đến đó trông chừng cậu ấy."
Dù chỉ là đứng từ phía xa cũng có thể.
Nói rồi nàng ấy kiên quyết lách mình lướt qua Tần Tuyết Ngưng một mạch đi thẳng ra ngoài. Ở bên này Tô Tình cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo.
..........
"Thần nhi... Thần nhi, mau thức dậy.". Đam Mỹ Hiện Đại
Tần Tuyết Nhiễm lờ mờ tỉnh ngủ, tay huơ huơ sờ soạng vị trí bên cạnh, miệng vô thức lầm bầm.
Ước chừng mười giây sau cô mới chợt dừng lại động tác, chậm rãi mở mắt ra, lúc này tròng mắt cũng đã có chín phần thanh tỉnh. Cô động cũng không động, cứ nằm yên tại chỗ lăng lăng nhìn trần nhà đến phát ngốc.
'Cạch' chợt cửa phòng ngủ mở ra, người đi vào là Trần Thu Nghiên.
"A Nhiễm cậu dậy rồi?" Nàng ấy nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm mở hai mắt, tròng mắt lại mất đi tiêu cự lăm lăm nhìn về phía trước liền vội vàng chạy đến bên mép giường, dùng lòng bàn tay sờ sờ cái trán của cô.
"May quá không lại phát sốt." Ngữ giọng mang theo chút thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Tần Tuyết Nhiễm mới thoát khỏi trạng thái xuất thần, đảo mắt nhìn nàng ấy, mở miệng hỏi: "Sao cậu lại ở đây?" Cất giọng mới biết giọng nói đã trở nên khàn đặc, cổ họng đau rát không thôi.
Trần Thu Nghiên thở dài, bất đắc dĩ lại có chút tức giận nâng giọng: "Cậu còn hỏi mình? Cậu ở nghĩa trang sinh bệnh, phát sốt đến ngất đi bọn mình mới có thể mang cậu trở về. Mình và A Tình đều lo lắng không thôi cho nên vẫn luôn ở lại Tần gia. Cậu không thể đối xử với bản thân tốt hơn một chút sao?"
"Mình ngủ bao lâu rồi?" Tần Tuyết Nhiễm không trả lời vấn đề của Trần Thu Nghiên mà là nhàn nhạt hỏi sang chuyện khác, ánh mắt lơ đãng xuyên qua khe hở màn cửa nhìn ra bên ngoài. Lúc này ngoài trời cũng đã nhá nhem tối.
"Hai ngày hai đêm."
Ngày hôm qua Tần Tuyết Nhiễm quỳ ở trước mộ Tần Kiến Quân cả một ngày. Đầu tháng bảy nhiệt độ ngoài trời vẫn là rất cao, nắng chiếu gay gắt cộng với trước đó đã có hai đêm liên tiếp không ngủ khiến cô lâm vào tình trạng kiệt sức, quỳ đến nửa đêm thì ngã xuống đất ngất đi, được thuộc hạ mang về Tần gia trong tình trạng sốt cao gần 40 độ.
Bác sĩ Hứa đến xem bệnh cho Tần Tuyết Nhiễm, tiêm thuốc lại truyền nước biển rồi dặn mọi người để cho cô an ổn ngủ.
Có lẽ sức lực cùng tinh thần đều cạn kiệt, một lần ngủ chính là ngủ hai ngày hai đêm.
"Cậu cảm thấy thân thể thế nào rồi?" Trần Thu Nghiên lại lo lắng hỏi. Những ngày qua nàng ấy cùng dì Vương hai người luân phiên ở bên cạnh canh chừng, chăm sóc cho Tần Tuyết Nhiễm từng chút một. Nhớ lại thời điểm Tần Tuyết Nhiễm được bọn họ đem về nhà tình trạng kém vô cùng, sốt đến nóng bừng, một thân mồ hôi lạnh ròng ròng, mơ mơ màng màng nói mê sảng.
Không ngừng ở trong vô thức gọi tên người kia.
Thân nhiệt vẫn luôn không ổn định, lúc cao lúc thấp. Đến sáng nay người này mới hoàn toàn hạ sốt, chỉ là luôn ngủ, bọn họ cũng không nỡ đánh thức cô.
"Tốt hơn nhiều rồi. Mình muốn dậy." Tần Tuyết Nhiễm khó khăn chống lấy thân thể rã rời vô lực ngồi dậy, cảm giác đầu nặng giống như rót chì, nghẹt mũi, cổ họng lại là đau như muốn xé rách.
Dù cơn sốt đã qua đi nhưng không thể tránh khỏi một trận cảm mạo. Tần Tuyết Nhiễm cũng quên mất đã bao lâu mình không có bị bệnh vặt. Một trận này xem như là đem bệnh tật tích luỹ mấy năm qua trong một lần phát ra hết.
"Mình đỡ cậu." Trần Thu Nghiên cẩn thận đỡ Tần Tuyết Nhiễm dậy lại rót một cốc nước ấm đưa cho cô. "Uống chút nước đi."
Tần Tuyết Nhiễm uống vài ngụm nước ấm, cảm giác cổ họng dịu đi một chút. Sau đó đi phòng tắm đánh răng rửa mặt, lại ngâm mình trong bồn nước ấm một lát rồi mới thay đồ xuống lầu.
Ở dưới lầu, dì Vương cũng đã nấu xong một nồi cháo, vừa vặn có thể dọn lên cho cô.
"A Nhiễm, cậu ăn một chút cháo trước đi, sau đó uống thuốc."
"Ừm."
Hai người ngồi đối diện nhau, Trần Thu Nghiên chú tâm quan sát biểu hiện của Tần Tuyết Nhiễm, chỉ thấy cô sắc mặt có chút tái nhợt vì bệnh. Ngoài ra cũng không có biểu hiệu gì khác thường, vô cảm xúc chậm rãi nuốt xuống từng ngụm cháo, nhìn không ra tâm tình.
"A Nghiên cậu không ăn sao?" Phát hiện ánh mắt của Trần Thu Nghiên vẫn luôn đặt ở trên người mình, Tần Tuyết Nhiễm không thể không khựng lại hỏi.
"Mình đã ăn rồi."
"Ừm." Tần Tuyết Nhiễm tiếp tục ăn cháo của mình.
Trần Thu Nghiên âm thầm đấu tranh tư tưởng rất lâu, qua một lát mới dè dặt hỏi: "A Nhiễm, cậu... vẫn ổn chứ?"
Động tác của Tần Tuyết Nhiễm có chút chậm lại, vẻ mặt vẫn là bình thản cười nhạt nói: "Mình thì có gì mà không ổn chứ?"
Nhìn bộ dạng cô trấn tỉnh như vậy mới khiến Trần Thu Nghiên càng thêm lo lắng. Chỉ là nàng ấy cũng không tiện can thiệp quá nhiều, càng không muốn nhắc đến chuyện khiến cô khổ sở.
"Mấy ngày tới cẩn thận dưỡng bệnh, đừng chỉ lo công việc."
"Được."
Tần Tuyết Nhiễm ăn xong một bát cháo, Trần Thu Nghiên lấy sẵn nước cùng thuốc cho cô, lại cẩn thận phân loại từng viên.
"Cậu đi nghỉ đi, mình còn có việc cần phải đến công ty."
Tần Tuyết Nhiễm nghe vậy có chút ngạc nhiên nâng cổ tay xem đồng hồ. "Giờ này còn muốn đi công ty? Đã sắp 8 giờ rồi a."
Trần Thu Nghiên mỉm cười đáp. "Ừ. Đi tăng ca."
Tuy không muốn rời đi nhưng mấy ngày qua nàng ấy đều vì Tần Tuyết Nhiễm mà bỏ bê công ty, bây giờ không thể không đến tăng ca xử lý đống công việc chồng chất.
"Được vậy cậu đi đường cẩn thận."
"A Nghiên!" Thời điểm Trần Thu Nghiên vừa muốn xoay lưng lại chợt nghe Tần Tuyết Nhiễm gọi.
Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười nói: "Cảm ơn cậu."
Trần Thu Nghiên cũng mỉm cười. "Mình đi đây."
Phòng khách trong phút chốc chỉ còn lại một người, Tần Tuyết Nhiễm kéo lê thân thể mệt mỏi đến bên sofa đặt mông ngồi xuống, tuỳ ý tựa mình vào lưng ghế, nâng mắt nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ.
Gió mát từ bên ngoài thông qua cửa sổ lùa tiến vào phòng khách, lại không khỏi đông lạnh tâm hồn của một người.
Lồng ngực giống như bị đào rỗng một khoảng lớn. Cảm giác không cách nào hình dung rõ này, đại khái là mất mát, trống rỗng?
Có lẽ cô vẫn chưa thể thích ứng cuộc sống không có người kia bên cạnh.
Căn nhà này chất chứa quá nhiều kỉ niệm giữa cô cùng Lâm Dương Thần. Mỗi một ngóc ngách đều tồn tại vết tích do người kia lưu lại, thậm chí có cảm giác vẫn còn đâu đó mùi hương hoa nhài nhàn nhạt quen thuộc phảng phất trong không khí.
Bật tivi lên, lựa kênh qua lại, bất tri bất giác lại lựa trúng kênh mà Lâm Dương Thần thích xem nhất. Tần Tuyết Nhiễm nhìn qua bên cạnh, dường như nhìn thấy hình ảnh nàng lười biếng nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế sofa, miệng ngậm một cây keo mút, ánh mắt thích thú lại chuyên chú xem chương trình tivi đang chiếu.
Cô vội tắt tivi, chống tay đứng dậy dự định trở về phòng ngủ. Đi đến chân cầu thang tầm mắt vô ý lướt qua phòng bếp, nhìn thấy hình ảnh Lâm Dương Thần đang đứng ở trong bếp phụ giúp người làm nhặt rau. Một lát sau lại thấy nàng ngồi ở bên bàn ăn, phía trước là một bàn đồ ăn phong phú. Người kia chống hai tay lên cằm, ánh mắt trông mong nhìn lên lầu, một bộ dáng chờ đợi cô tắm xong lại xuống cùng nhau dùng bữa. Tần Tuyết Nhiễm lắc lắc đầu không nghĩ nữa, tiếp tục đi lên cầu thang trở về phòng.
Nhưng cô lại quên mất một điều, phòng ngủ mới là nơi lưu lại dấu tích của Lâm Dương Thần nhiều nhất.
Nhắm mắt mở mắt đều là nàng. Tần Tuyết Nhiễm chán ghét bản thân như vậy, bi luỵ nhu nhược. Càng chán ghét bản thân cứ luôn nghĩ đến người kia. Rồi lại tự mình trấn an, có lẽ đây chỉ là hiện tượng bình thường khi tiềm thức và cơ thể đều đã quen với sự hiện diện của một người trong cuộc sống.
Mà Lâm Dương Thần đã không còn là tình yêu của cô, chỉ đơn giản là một thói quen.
Một thói quen cần phải loại bỏ.
Có lẽ qua một thời gian nữa sẽ ổn.
Nghĩ vậy Tần Tuyết Nhiễm vực dậy tinh thần, quyết định uống một viên thuốc ngủ, cưỡng bách bản thân say ngủ để không cần suy nghĩ lung lung nữa. Sáng mai tỉnh dậy mọi thứ rồi sẽ tốt hơn.
Cô mở tủ quần áo tìm lọ thuốc ngủ thường dùng, thầm nghĩ về sau cũng không cần phải giấu nó vào đây nữa. Lục lọi một hồi lại tìm không được lọ thuốc cũ, thay vào đó lại là một lọ thuốc trông rất lạ, phía trên còn dán một mảnh giấy nhỏ chi chít chữ.
Tần Tuyết Nhiễm nghĩ cũng không nghĩ liền nâng lên trước tầm mắt xem.
[ A Nhiễm, đừng dùng lọ thuốc cũ kia nữa, không tốt. Chị nên đi gặp bác sĩ hoặc ít nhất là đổi sang dùng loại thuốc này, sẽ không gây hại đến sức khoẻ. Có điều đây chỉ là thuốc hỗ trợ giấc ngủ, sẽ không nhanh liền có tác dụng, chị nhất định phải kiên trì một đoạn thời gian. Dù sao thì em nhất định cũng sẽ cùng chị vượt qua, chúng ta cùng nhau cố gắng.]
Đọc hết mảnh giấy, Tần Tuyết Nhiễm lặng lẽ nhắm chặt hai mắt, hàng mi dày khẽ rung rẩy.
Đã mấy ngày không đụng đến thuốc ngủ, hiện tại lấy ra dùng lại bất ngờ phát hiện được thứ này.
Tần Tuyết Nhiễm nhớ lại thời gian khi chứng mất ngủ của cô bắt đầu trở nên nghiêm trọng. Lúc đó vừa mới sang nước ngoài, không có thời gian để điều trị đàng hoàng liền tuỳ tiện mua thuốc uống, sau đó cảm thấy tác dụng khá tốt cho nên vẫn luôn dùng. Sau khi về nước cô mới đi bệnh viện một chuyến, bác sĩ đã khuyên không nên lại tiếp tục dùng loại thuốc đó.
Bởi vì nếu dùng liên tục trong một đoạn thời gian dài người bệnh sẽ trở nên phụ thuộc vào thuốc, một khi không dùng sẽ không cách nào ngủ được thậm chí còn phải tăng liều lượng. Lâu dần, người bệnh sẽ gặp phải tình trạng "nhờn thuốc" khiến cho thuốc không còn tác dụng ngược lại còn gây ra các tác dụng phụ như mệt mỏi, suy giảm trí nhớ thậm chí ảnh hưởng thần kinh.
Bác sĩ đã khuyên cô nên nhanh chóng bắt đầu tiến hành quá trình trị liệu. Tuy nhiên thời gian đó cô vừa mới trở lại, còn bận nhiều việc ở Tần gia. Sau đó bác sĩ chỉ đành khuyên cô đổi thuốc, đổi sang những loại mang thành phần hoàn toàn tự nhiên có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ.
Tần Tuyết Nhiễm vừa nghe loại thuốc mới tác dụng rất chậm, phải kiên trì một đoạn thời gian dài liền từ bỏ. Thời điểm đó cô cần phải giữ vững 100% tinh lực để xử lý chuyện ở Tần gia. Cuối cùng quyết định đợi qua một đoạn thời gian, thong dong một chút liền bắt đầu điều trị đàng hoàng.
Nghĩ đến đây cô không khỏi kiểm tra cẩn thận tên cùng công dụng của lọ thuốc đang cầm trên tay.
Quả nhiên, đây chính là loại thuốc mà khi đó bác sĩ đã khuyên cô nên dùng.
Tần Tuyết Nhiễm nâng tay lên che lại hai mắt, miệng nở một nụ cười cay đắng.
Danh Sách Chương: