"Cho tôi hỏi hôm nay Lâm Dương Thần có đến đây không?"
Cô lao công trông cô có vẻ rất gấp, miệng hỏi mắt lại không ngừng đảo quanh bốn phía tìm người. Cô ấy bối rối gãi gãi mang tai, nỗ lực nhớ lại. "Cô hỏi Lâm tiểu thư sao? Cô ấy có đến nhưng dường như lại đi đâu rồi, từ sáng đến giờ cũng không thấy người đâu... A! Lâm tiểu thư?"
Tần Tuyết Nhiễm nghe cô lao công kêu lên, theo tầm mắt của cô ấy xoay người ra sau thì nhìn thấy Lâm Dương Thần đang từ một gian phòng mở cửa bước ra ngoài, bước về phía mình.
"A Nhiễm? Sao chị lại đến đây?" Lâm Dương Thần ngạc nhiên hỏi, dường như có chút bất ngờ trước sự xuất hiện của cô.
Tần Tuyết Nhiễm không vội trả lời, chỉ là dùng ánh mắt dò xét nhìn nàng.
Lâm Dương Thần nhịp thở đều đều, vẻ mặt không có biểu hiện gì là chột dạ hoặc bối rối.
Tầm mắt lại rơi xuống y phục trên người nàng, hiện tại người kia vẫn mặc chiếc váy trắng dài qua gối giống thời điểm buổi sáng khi ra cửa, chân đi đôi giày sandal phong cách vintage cao bốn phân.
Chỉ là Tần Tuyết Nhiễm không biết, lúc này tim Lâm Dương Thần cũng đã vọt lên tới cổ họng, mồ hồi lạnh đầy lưng nhưng vẫn phải cưỡng chế bản thân tỏ vẻ bình ổn. Thấy Tần Tuyết Nhiễm hồi lâu không đáp lại, chỉ là dùng ánh mắt kia dò xét mình, Lâm Dương Thần bị nhìn đến cả người đều không được tự nhiên, trong lòng thấp thỏm ngoài mặt lại tỏ ra khó hiểu gọi: "A Nhiễm?"
"Dương Thần?"
Thì trong lúc hai người còn đang ngầm giằng co có một người phụ nữ trung niên từ hướng khác xuất hiện, cất giọng gọi Lâm Dương Thần, đánh vỡ bầu không khí quỉ dị này.
"Viện trưởng Chu." Lâm Dương Thần đáp lại bà ấy.
Viện trưởng cô nhi viện là một người phụ nữ ngoài 50 tuổi, vẻ ngoài trông vô cùng hiền lành, lúc mỉm cười không khỏi mang đến cho người đối diện cảm giác an tâm và thoải mái. "Đây là..." Bà ấy hướng Tần Tuyết Nhiễm hỏi.
"Viện trưởng Chu, chị ấy là bạn gái của cháu." Lâm Dương Thần chủ động giới thiệu, sau đó lại hướng Tần Tuyết Nhiễm nói: "A Nhiễm, còn đây là viện trưởng của cô nhi viện này."
Tần Tuyết Nhiễm lễ phép gật đầu. "Viện trưởng Chu."
Viện trưởng Chu cũng hướng về cô cười hiền hoà. "Thì ra là Tần tiểu thư. Dương Thần thường ở trước mặt chúng tôi nhắc đến cháu, đến bây giờ mới có cơ hội gặp mặt. Đúng là rất xinh đẹp a."
Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười. "Cảm ơn viện trưởng."
"Hai người thật sự đẹp đôi." Viện trưởng Chu hào phóng cười sau đó kéo hai người đến bàn tiếp khách, vừa rót trà mời bọn họ vừa tâm sự.
"Tần tiểu thư cháu không biết đâu, ở đây chúng tôi ai cũng quý Dương Thần. Con bé ôn hoà lại thiện lương, đối xử với bọn trẻ đặc biệt tốt. Sáng nay cô nhi viện có một đứa trẻ sinh bệnh, sốt rất cao, đều nhờ Dương Thần ở bên cạnh tất bậc chăm sóc cho nó cả một buổi sáng nếu không chúng tôi cũng không biết phải làm sao. Cô nhi viện quy mô nhỏ như vậy, điều kiện y tế cũng kém cỏi..."
Viện trưởng Chu giống như gặp được tri kỉ liền không ngừng thao thao bất tuyệt, Tần Tuyết Nhiễm lại chỉ nghe lọt tai mấy chữ "ở bên cạnh tất bậc chăm sóc cho nó cả một buổi sáng."
Cả một buổi sáng.
Tần Tuyết Nhiễm không khỏi đảo mắt về phía Lâm Dương Thần, chỉ thấy nàng đang lịch sự ngồi nghe viện trưởng Chu nói chuyện, thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn cô cười tủm tỉm.
"Cả buổi sáng em đều ở đây sao?" Đợi đến khi viện trưởng Chu kết thúc câu chuyện, Tần Tuyết Nhiễm mới cất giọng hỏi.
"Đúng vậy." Lâm Dương Thần gật đầu. "Chị vẫn chưa nói cho em biết sao chị lại đến đây nha?"
"Đến đón em." Tần Tuyết Nhiễm ra vẻ thản nhiên đáp.
"Vậy..." Lâm Dương Thần chuyển sang nói với viện trưởng Chu: "Viện trưởng Chu, Tiểu Màn Thầu cũng đã hạ sốt, đã không còn nguy hiểm. Cháu xin phép về trước, có chuyện cô cứ gọi điện thoại cho cháu."
"A? Hai cháu không ở lại dùng cơm trưa cùng chúng tôi sao?"
Lâm Dương Thần mỉm cười. "Vẫn là để dịp khác đi ạ."
"Được rồi, vậy tôi cũng không giữ các cháu nữa."
Nâng tách trà lên uống hết, Lâm Dương Thần lại nói với Tần Tuyết Nhiễm: "Em vào trong thu dọn một chút. Chị đợi em một lát."
"Được. Vậy chị ra xe đợi em."
Tần Tuyết Nhiễm nói chào tạm biệt với viện trưởng Chu rồi trước một bước rời khỏi, hướng về cổng ra của cô nhi viện.
Huỵch!
Thời điểm đi ngang qua sân lớn có một bé gái vì mải chơi đùa với bạn mà không cẩn thận đụng phải cô, té ngã lăn quay trên đất. Tần Tuyết Nhiễm vốn không thích trẻ con, nhìn thấy đứa nhỏ trắng nõn lại mũm mĩm đáng yêu trông giống một cái bánh màn thầu cũng không động tâm chút nào, ngữ khí có chút lạnh nhạt hỏi:
"Cháu không sao chứ?"
.....
Tần Tuyết Nhiễm đi rồi, Lâm Dương Thần cùng viện trưởng Chu quay trở về gian phòng lúc nãy, cẩn thận khoá trái cửa. Lúc bấy giờ nàng mới nhỏ giọng nói với bà ấy: "Viện trưởng Chu, cảm ơn cô khi nãy đã giúp cháu."
"Chỉ là chuyện nhỏ, cháu đừng khách sáo." Viện trưởng Chu mỉm cười đáp. Tuy không biết vì sao Lâm Dương Thần lại nhờ mình nói dối để gạt bạn gái của nàng nhưng bà ấy vẫn tin là nàng có lý do chính đáng. Hơn nữa vừa rồi bà ấy cũng không có phóng đại, Lâm Dương Thần thật sự đối xử tốt với đám trẻ ở đây, bà ấy là thật tâm quý mến nàng.
Lâm Dương Thần rất biết ơn viện trưởng Chu vì bà ấy không hỏi gì thêm, nếu không nàng cũng không biết nên bịa ra lý do gì. Nàng nhặt lên bộ quần áo, mũ khẩu trang cùng đôi giày thể thao lúc nãy vừa thay ra, đem tất cả cho vào trong ba lô quăng vào sọt rác. Sau đó nói chào tạm biệt với viện trưởng Chu rồi ra về.
Suốt dọc đường lái xe trở về nhà cả hai người đều giữ im lặng, không ai nói với ai một lời.
Lâm Dương Thần biết Tần Tuyết Nhiễm ôm lòng hoài nghi đối với nàng. Bằng chứng là cô đã vội vã chạy đến cô nhi viện xác nhận xem nàng có ở đó hay không, hơn nữa lại còn có thái độ trầm mặc kì lạ như bây giờ.
Ngày hôm nay làm ra chuyện đột nhập Tần gia nàng cũng đã dự trù trước tất cả các tình huống xấu có thể phát sinh. Chỉ là ngàn tính vạn tính lại không tính tới việc Tần Tuyết Nhiễm sẽ đột nhiên xuất hiện ở nhà.
Rõ ràng nàng đã thận trọng thăm dò, xác định sáng nay Tần Tuyết Nhiễm sẽ ra ngoài gặp đối tác bàn chuyện làm ăn, địa điểm là một sân golf mà cô thường lui tới. Sau khi kết thúc buổi đánh golf sẽ cùng đôi phương dùng bữa trưa, đạt thành hợp tác sau đó mới trở về nhà.
Vậy mà còn chưa đến 10 giờ Tần Tuyết Nhiễm đã xuất hiện ở Tần gia.
Trong một khoảnh khắc chạm mặt nhau kia, Lâm Dương Thần có một loại trực giác bị nhìn thấu. Tuy đã cực kì cẩn thận che đi khuôn mặt nhưng nàng vẫn rất lo sợ Tần Tuyết Nhiễm sẽ nhận ra mình. Dù gì thì hai người cũng đã quá quen thuộc lẫn nhau, quen thuộc hình dáng, quen thuộc mỗi một cử chỉ động tác, mỗi cái giơ tay nhấc chân của đối phương.
Sau khi lái chiếc xe trộm được rời khỏi cổng chính Tần gia rồi lao ra ngã ba đường lớn, Lâm Dương Thần và Khương Thịnh đổi qua lái một chiếc mô tô do đàn em của hắn chuẩn bị từ trước. Khương Thịnh vặn hết tay ga tức tốc chở Lâm Dương Thần quay trở lại cô nhi viện, chỉ sợ Tần Tuyết Nhiễm sẽ trước một bước tìm đến. Còn may nàng đã sớm tìm được một con đường tắt dành riêng cho xe máy nên mới có thể trước một bước có mặt, đồng thời cũng kịp thay đi bộ đồ kia.
Nàng đoán không sai, Tần Tuyết Nhiễm quả thật đến tìm nàng.
Lâm Dương Thần không đoán được tâm tư hiện giờ của Tần Tuyết Nhiễm, cũng không biết việc nàng sớm một bước trở về cô nhi viện cùng với lời nói của viện trưởng Chu có giúp bản thân thoát khỏi hiềm nghi hay không.
Có lẽ là có đi. Nếu không với tính cách của A Nhiễm, một khi xác định được nàng là kẻ đột nhập thì đã sớm trực tiếp lật mặt nàng.
Chỉ là nàng có chút mệt mỏi, mệt vì cứ luôn phải diễn kịch lừa dối cô.
Nửa tiếng sau xe chạy về đến Tần gia, Lâm Dương Thần yên lặng rũ đầu đi theo phía sau Tần Tuyết Nhiễm vào nhà. Mà lúc này Lý Bân cũng đang sốt ruột đi tới đi lui trong phòng khách, nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm trở về anh ta mới tiêu đi lo lắng nhưng đồng thời cũng có chút khó hiểu.
Không phải đại tiểu thư đuổi theo xe của hai kẻ đột nhập sao? Sao bây giờ trở về lại dẫn theo một Lâm Dương Thần?
"Đại tiểu thư."
"Ừ. Các anh em thế nào?"
"Có năm người bị thương đã được đưa đến bệnh viện, có lẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là..." Lý Bân nói đến đây thì thì có chút ngập ngừng, tầm mắt lướt sang Lâm Dương Thần.
Tần Tuyết Nhiễm nghiêng đầu nhìn thấy Lâm Dương Thần một bộ dạng ngốc lăng liền cùng nàng giải thích: "Vừa rồi có hai kẻ đột nhập vào Tần gia." Giải thích xong cũng không có nhìn phản ứng của nàng, lại hướng Lý Bân nói: "Nói đi."
"La Huy đã bị giết. Một nhát dao trí mạng đâm thẳng vào tim." Lý Bân thận trọng nói.
Tần Tuyết Nhiễm nhận được tin tức cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ nhàn nhạt nói: "Xử lý cho tốt."
Quả nhiên người đến là vì La Huy.
Từ hôm qua đến nay người của Tần gia cũng chưa cạy được bất kì thông tin hữu ích nào từ miệng của hắn, vậy mà người đã nhanh bị diệt khẩu rồi.
Lý Bân nhếch môi cười lạnh. "Có lẽ La Huy còn ôm hy vọng Trịnh Tân Thành sẽ niệm tình phái người đến cứu hắn, dù có bị chúng ta đánh đến tàn phế cũng quyết không nói cái gì. Giờ thì hay rồi, trực tiếp bị người ta diệt khẩu. Đúng là ngu xuẩn!"
Tần Tuyết Nhiễm thoáng nhìn người bên cạnh, chỉ thấy nàng rũ thấp đầu, biểu cảm gương mặt bị tóc mái che đi không biết đang suy nghĩ gì.
Nếu là lúc trước cô tuyệt đối sẽ không để Lâm Dương Thần phải nghe thấy những lời này. Có lẽ đã sớm bịt tai người kia, hoặc kêu nàng lên phòng trước.
Chỉ là hiện tại đã không còn giống với lúc trước.
"Có tra được gì không?" Tần Tuyết Nhiễm tiếp tục truy hỏi.
"Tạm thời không có. Đối phương dường như rất am hiểu làm sao tránh thoát camera, chỉ có camera ở bãi đỗ xe ghi được hình ảnh của bọn chúng nhưng không mấy rõ ràng. Những nơi khác cũng không tra được dấu vết gì, nếu không phải... À phải rồi đại tiểu thư, lúc sáng Trần tiểu thư có đến, còn chạm trán với hai kẻ đột nhập, bị chúng đánh ngất xỉu ở vườn cây."
Lý Bân muốn nói nếu không nhờ tiếng hét của Trần Thu Nghiên thì bọn bọ cũng không cách nào biết được Tần gia có kẻ đột nhập. Nhắc đến mới sực nhớ ra chuyện nàng ấy cũng bị thương.
"Cái gì?" Vẻ mặt Tần Tuyết Nhiễm có chút biến sắc. "Cậu ấy hiện giờ thế nào?"
"Bác sĩ Hứa đã kiểm tra cho Trần tiểu thư. Cô ấy không có việc gì, hiện đang nghỉ ngơi trong phòng của khách."
"Tôi đi xem." Tần Tuyết Nhiễm bước nhanh lên lầu, Lâm Dương Thần cũng đi theo phía sau.
Trần Thu Nghiên đang ngồi ở trên giường, tay cầm túi chườm đá áp lên gáy. Nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm xuất hiện nàng ấy có chút ngạc nhiên gọi: "A Nhiễm?"
"Cậu không sao chứ?" Tần Tuyết Nhiễm ba bước thành hai đi đến trước mặt nàng ấy, vòng cánh tay ra phía sau lấy đi túi chườm đá. "Để mình xem một chút."
"Mình không sao. Cậu đừng lo."
Lâm Dương Thần theo sau vào phòng vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này. Từ góc độ của nàng, hình ảnh trước mắt hoàn toàn giống như Tần Tuyết Nhiễm đang ôm Trần Thu Nghiên vào lòng.
Tim của nàng cũng theo đó bị đâm nhói một chút. Dù biết hai người bọn họ chỉ là bạn, trong lòng vẫn không tự chủ được tràn đầy men chua, ngay cả miệng lưỡi cũng là đắng.
"Sưng to như vậy còn nói không sao? Hay là mình đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra một chút?"
Tần Tuyết Nhiễm nhíu mày nhìn vết thương kia. Cô hiển nhiên không biết tâm trạng lúc này của Lâm Dương Thần, chỉ một lòng lo lắng cho Trần Thu Nghiên. Dù gì thì nàng ấy cũng là vô tình bị vạ lây, hơn nữa còn xảy ra chuyện ở trên địa bàn của Tần gia.
"Mình thật sự không sao. Bác sĩ Hứa đã kiểm tra cho mình rồi, chườm đá một lát sẽ tiêu sưng."
"Thôi được rồi, nếu thấy không ổn thì phải nói với mình." Tần Tuyết Nhiễm lúc bấy giờ mới trả lại túi chườm đá cho Trần Thu Nghiên đồng thời lấy hai cái ghế đặt ở đối diện, một cái cho Lâm Dương Thần. "Em cũng ngồi đi."
"A Nghiên mình hỏi cậu, tình huống lúc đó thế nào?"
Trần Thu Nghiên nghe Tần Tuyết Nhiễm hỏi, trong đầu hồi tưởng lại sự tình xảy ra sáng hôm nay. "Mình đến nhà cậu, cậu và Tuyết Ngưng đều không ở nhà, mình liền đi thăm ông nội Tần. Sau đó trên đường bất chợt đụng phải kẻ đột nhập, bị bọn chúng đánh." Nàng ấy dừng một chút lại nói:
"Chỉ là thời điểm ấy mình cũng không có hoàn toàn ngất đi."
Thịch——
Lâm Dương Thần dường như có thể nghe thấy rõ ràng thanh âm trái tim của mình nhảy dựng bên trong lồng ngực.
"Cậu có nhìn thấy mặt mũi của bọn chúng không?" Tần Tuyết Nhiễm hỏi.
"Không." Trần Thu Nghiên khẽ lắc đầu. "Mình lúc ấy đã ở trạng thái nửa hôn mê, hơn nữa bọn chúng che mặt rất cẩn thận. Nhưng từ vóc dáng có thể đoán được là một nam một nữ. Chỉ có điều..."
"Có điều thế nào?"
"Nam nhân kia sau khi đánh ngất mình liền rút dao muốn giết mình nhưng lại bị nữ nhân đi cùng ngăn cản. Hai người bọn họ không ngừng giằng co cho đến khi người của cậu tìm đến."
Tần Tuyết Nhiễm nghe đến đây phản ứng đầu tiên là thoáng nhìn sang người bên cạnh, chỉ thấy Lâm Dương Thần mặt vô biểu tình rũ mi, tầm mắt rơi xuống sàn nhà. Còn chưa kịp để nàng cảm nhận được cô đã dời đi ánh mắt, tiếp tục lực chú ý lên câu chuyện.
"Vậy cậu có nghe được thanh âm của bọn chúng không?"
"Cũng không. Lúc đó mình chỉ cảm thấy đầu óc đặc biệt choáng váng, tai ong ong, không nghe được bọn họ nói chuyện gì."
Trần Thu Nghiên không hiểu nguyên do nam nhân kiên quyết muốn giết mình. Rõ ràng nàng ấy thoáng nghe nhóm Lý Bân nói mục tiêu của bọn chúng là cái người bị nhốt ở địa lao không phải sao? Nhưng kì quái hơn vẫn là nữ nhân kia, vì sao cô ta lại khăng khăng muốn cứu mình?
Sau đó Tần Tuyết Nhiễm dặn dò Trần Thu Nghiên một vài điều rồi để nàng ấy an tĩnh nghỉ ngơi, cùng Lâm Dương Thần rời khỏi.
Hai người rời khỏi phòng cho khách thì cũng tách ra. Lâm Dương Thần một mình trở về phòng. Cửa phòng ngủ vừa đóng lại nàng liền trượt ngồi xuống đất, hoàn toàn vô lực dựa vào cánh cửa phia sau, tay ôm lấy lồng ngực vẫn đang còn đánh trống kịch liệt.
Có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Có trời mới biết khoảng thời gian ngồi nghe Trần Thu Nghiên nói chuyện đối với nàng mà nói chính là một cực hình. Hiện tại nàng vẫn chưa hoàn toàn xua hết tất cả sợ hãi bất an, tay chân vẫn là mềm nhũn, da đầu tê rần.
Lâm Dương Thần không ngờ thời điểm đó Trần Thu Nghiên lại vẫn giữ được ý thức, nàng và S lại chỉ lo giằng co nên đều không có phát hiện ra. Chỉ khi nàng ấy nói không nhìn thấy mặt cũng không nghe được thanh âm của mình, thần kinh căng chặt của nàng mới buông lỏng được một chút.
Hiện tại nguy cơ xem như đã được giải trừ?
Lâm Dương Thần duy trì tư thế dựa vào cánh cửa, ngửa đầu nhìn lên khoảng không trên trần nhà một lúc lâu.
"S, có một tin tức quan trọng cần báo với ông chủ, anh giúp tôi chuyển lời. Thời gian tới có lẽ tôi không có biện pháp đi gặp ngài ấy."
"Có chuyện gì?"
"Nói với ngài ấy gần đây tôi vô tình phát hiện Tần Tuyết Nhiễm bí mật liên lạc với Trịnh Hoà. Tôi không biết bọn họ từ lúc nào thì bắt đầu liên hệ với nhau, có khả năng sẽ bắt tay hợp tác."
"Được. Tôi sẽ chuyển lời."
Lâm Dương Thần nhớ lại đoạn hội thoại của mình cùng với Khương Thịnh, là ngày hôm nay nàng đã chọn một thời điểm thích hợp để nói chuyện đó với hắn.
Nếu như mọi chuyện phát triển thuận lợi theo dự tính thì có lẽ kế hoạch của nàng rất nhanh liền có thể bắt đầu.
Nghĩ vậy Lâm Dương Thần bất giác siết chặt nắm tay, tầm mắt vẫn đặt trên trần nhà nhưng ánh mắt đã trở nên vô cùng kiên định.
Danh Sách Chương: