Xa xa phía nơi chân trời bắt đầu lộ ra một vệt ánh sáng màu cam trắng, màn đêm dần dần bị ánh bình minh xua tan. Không bao lâu sau mặt trời ló dạng, ánh mặt trời xuyên qua tấm cửa kính quét sáng toàn bộ căn phòng.
Cả một đêm Tần Tuyết Nhiễm vẫn giữ nguyên tư thế bất động ngồi ở trên giường. Tất cả những gì xảy ra ngày hôm qua khiến cho cô vô cùng mệt mỏi, đầu đau giống như búa bổ, hai mắt nhức mỏi nhưng lại không tài nào chợp mắt, từng tia máu cũng đã hiện lên trong mắt thấy rõ.
Đúng 6 giờ, đồng hồ báo thức được cài tự động vang lên. Tần Tuyết Nhiễm lúc này mới hồi thần, khẽ giật giật thân thể.
Bước xuống lầu đã nhìn thấy Lý Bân đứng đợi ở phòng khách. Trạng thái của anh ta cũng không khá hơn là bao, trông vô cùng mỏi mệt. Nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm xuất hiện anh ta liền tiến lên trước chào hỏi.
"Đại tiểu thư, chào buổi sáng."
Tần Tuyết Nhiễm không trả lời, vào bếp tự pha cho mình một tách cafe sau đó tiến đến sofa phòng khách ngồi xuống, một lần uống hết cafe để lấy tinh thần.
"Tình hình thế nào?" Qua một lát cô mới mở miệng nhẹ giọng hỏi.
Lý Bân tiến lên trước một bước, thành thật báo cáo: "Tra khảo cả một đêm cũng không lấy được tin tức gì. Cô ta chỉ khai ra duy nhất tên của một hội quán cờ vây gì đó, nói là điểm liên lạc của Trịnh gia. Ngoài ra cái gì cũng không nói, có lẽ là thật không biết."
Lý Bân nuốt nuốt nước miếng. Vốn dĩ Lâm Dương Thần còn nhắc đến Tần Kiến Quân nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng anh ta quyết định không báo cáo với Tần Tuyết Nhiễm.
Chuyện này xác thực rất hoang đường, có lẽ Lâm Dương Thần là bị tra tấn đến khủng hoảng rồi nên mới nói hưu nói vượn. Mà cái chết của Tần Kiến Quân đối với Tần Tuyết Nhiễm vẫn luôn là vết thương lòng rất sâu không thể nào xoá, vẫn là không nên nhắc đến trước mặt cô thì hơn.
Nghe Lý Bân nhắc đến cụm từ "tra khảo cả một đêm", ánh mắt Tần Tuyết Nhiễm xẹt qua một tia cảm xúc không rõ lại rất nhanh biến mất. Một lát sau cô mới chậm rãi đứng dậy, hướng cửa ra đi đến.
"Tôi đi xem."
.....
Một mình đi đến căn phòng tra khảo nhốt Lâm Dương Thần, Tần Tuyết Nhiễm cố gắng thả chậm bước chân. Dù đã đặt chân đến nơi này vô số lần nhưng chỉ duy nhất lần này là cô mang theo tâm tình khác biệt mà đến.
Người ở bên trong, cũng là một người đặc biệt.
Cánh cửa sắt mở ra, căn phòng tối om đưa tay không thấy năm ngón. Tần Tuyết Nhiễm với tay tìm công tắc bật đèn. Thời điểm cả căn phòng vừa được chiếu sáng, đập vào mắt Tần Tuyết Nhiễm là thân ảnh Lâm Dương Thần toàn thân run rẩy đang nằm co quắp dưới nền đất lạnh lẽo.
Áo sơ mi rách nát bị máu nhuộm đỏ đã hong khô, lộ ra chằng chịt vết roi ghê người. Trước ngực sau lưng đều che kín vết thương, da thịt vốn là trắng nõn không tì vết giờ đây lại bị tàn phá đến thê thảm.
Nghiêm trọng nhất vẫn là hai bàn tay đang tắm trong máu đỏ, thậm chí máu vẫn luôn không ngừng rỉ, nhuộm ướt một mảng nền đất bên dưới. Đặc biệt tay phải còn sưng to như cái bánh bao, bàn tay lệch sang một bên, xương ngón tay gãy vụn phá vỡ da thịt trồi ra ngoài, máu thịt lẫn lộn.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này Tần Tuyết Nhiễm liền cảm giác trái tim giống như bị ai bóp chặt, quặng thắt đau đớn, mũi dâng lên chua xót, hốc mắt cũng là cay nóng. Cô đưa bàn tay đang không ngừng run rẩy lên che lấy miệng, mạnh mẽ cắn chặt hai hàm răng nhằm khắc chế không để tiếng nức nở tràn ra ngoài.
Tần Tuyết Nhiễm! Nếu đã quyết định cắt đứt thì tuyệt đối không được hối hận, càng không nên nảy ra thương xót không nên có đối với người này.
Một khắc vừa rồi cô đã quên mất đây chính là người đã lừa dối hãm hại cô, hãm hại chú ba.
Nghĩ đến chuyện đó Tần Tuyết Nhiễm liền nhắm hai mắt lại, hít vào thở ra, dùng tốc độ nhanh nhất để sắp xếp lại cảm xúc.
Nếu lại mềm lòng vậy cô làm sao có thể cho chú ba một cái công đạo như đã hứa trước mộ chú ấy? Lại làm sao có thể quay lại là Tần Tuyết Nhiễm của trước kia, tiếp tục kiên trì với nguyên tắc của bản thân, thực hiện trọng trách cùng di nguyện cha mẹ để lại?
Không thể không nói, Tần Tuyết Nhiễm là loại người có năng lực tự kiểm soát cảm xúc mạnh mẽ. Khi cô một lần nữa mở mắt ra vẻ mặt đã trở nên trấn định hơn bao giờ hết, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng.
Dường như cảm nhận được trong phòng xuất hiện người khác, người nằm dưới đất khẽ giật giật thân thể, chậm rãi mở mắt ra. Tần Tuyết Nhiễm vẫn luôn quan sát nàng, thấy nàng khó khăn ngẩng đầu lên nhìn mình. Vốn dĩ là thiếu nữ xinh đẹp ngọt ngào xán lạn hiện tại lại chật vật không nỡ nhìn. Tóc bết dính lên khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi trộn lẫn với những vệt máu đỏ, môi cũng bị cắn phá thảm hại, khoé môi còn vương đầy tơ máu đã khô.
Vừa nhìn thấy mình, con ngươi vốn là xám xịt rõ ràng loé lên một tia sáng. Nàng cứ như vậy ngốc lăng nhìn mình, qua vài giây lại ỉu xìu gục đầu xuống.
Lâm Dương Thần nghĩ bản thân
có lẽ lại xuất hiện ảo giác cho nên mới có thể nhìn thấy bóng dáng Tần Tuyết Nhiễm ở chỗ này. Cho đến hiện hại nàng cũng không còn nhớ rõ bản thân là làm thế nào vượt qua đêm tra tấn kinh hoàng kia.
Chỉ nhớ hình như sau đó nàng một lần nữa ngất đi rồi lại bị tạt tỉnh. Trong lúc nàng đang nghĩ không biết tiếp theo còn phải đối mặt với cực hình gì, chỉ một lòng muốn chết để giải thoát thì bọn Lý Bân lại bỏ qua cho nàng. Có lẽ bọn họ cũng đã mệt hoặc đơn giản là sợ nàng chết, liền ném nàng xuống đất rồi bỏ đi.
Trước khi rời còn không quên tiêm lên cánh tay nàng một loại thuốc không rõ tên.
Một mình nàng nằm ở trong căn phòng không chút ánh sáng cùng độ ấm, không có khái niệm thời gian, không khác gì địa ngục tối tăm tuyệt vọng.
Đau đớn trên thân thể không ngừng kêu gào. Mỗi một khe hở xương cốt, mỗi một tấc da thịt đều phát ra tiếng kháng nghị, dù thể lực đã cạn kiệt vẫn không tài nào ngất đi. Nàng sau đó mới đoán được loại thuốc mà bọn Lý Bân tiêm cho mình có tác dụng gì, nó khiến cho nàng dù đã đau cùng mệt mỏi đến chết lặng nhưng ý thức vẫn tỉnh táo đến dị thường, làm nàng rõ ràng cảm nhận được đau rát trên thân thể cùng đau nhức nơi hai bàn tay, từng giây từng phút trôi qua bản thân đều không ngừng bị đau đớn tra tấn.
Dần dần, thân thể giống như chìm vào dòng dung nham, nóng đến thiêu đốt. Đầu óc choáng váng, cổ họng khô rát muốn nứt ra, đầu đau như búa bổ. Lại không biết qua bao lâu thân thể ngược lại giống như đang nằm ở nơi bắc cực, hơi lạnh xông vào tận xương tuỷ, lạnh muốn đóng băng tất cả lục phủ ngũ tạng.
Không biết vì sao trước mắt luôn xuất hiện ảo giác. Mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm xuất hiện, thấy cô đến bên cạnh ôm nàng vào lòng, ôn nhu dỗ dành, xoa dịu đau đớn trên người nàng. Đến thời điểm khi bản thân hoàn toàn chìm đắm vào trong ôn nhu kia, người kia lại đột nhiên thay đổi vẻ mặt, không chút lưu tình đẩy nàng ra, ánh mắt lạnh nhạt như một người xa lạ không hơn không kém rồi thoáng cái đã biến mất vô tung vô ảnh.
Để lại một mình nàng tiếp tục đối mặt với bóng tối, chỉ có thể miễn cưỡng cuộn tròn cơ thể chống chọi với nỗi thống khổ vô cùng vô tận này.
Cho nên lần này bất chợt nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm, Lâm Dương Thần cho rằng bản thân lại gặp ảo giác. Qua một lát sau nàng mới mơ hồ nhận ra không đúng bởi vì "Tần Tuyết Nhiễm" phát ra rất nhỏ tiếng hít thở, khí tức cùng mùi hương trên người lại là vô cùng chân thực, hai thứ đối với nàng mà nói đã quá đỗi quen thuộc.
"A Nhiễm..."
Nàng một lần nữa nỗ lực ngẩng đầu lên nhìn, cánh môi rách nát nhẹ nhàng mấp máy gọi tên cô. Chỉ vì cố gắng phát ra tiếng gọi này khiến lồng ngực lại dâng lên một trận đau tức.
Tần Tuyết Nhiễm vẫn im lặng chôn chân tại chỗ, ánh mắt không mang theo một tia cảm xúc nhìn nàng. Lâm Dương Thần không biết mình rốt cuộc có phải lại gặp ảo giác hay không?
Muốn lại gần, muốn tự tay chạm vào cô, muốn tự mình xác minh cô là thật.
Khẽ cử động một chút cơn đau lại kéo đến như biển cả nhấn chìm, Lâm Dương Thần cũng không vì vậy mà bỏ cuộc. Hai bàn tay đã ngập trong thương tích không thể lại động đến, nàng chỉ đành dùng khuỷu tay chống đỡ lấy thân thể, từng chút từng chút lết đến nơi Tần Tuyết Nhiễm đang đứng.
Đau! Thật sự rất đau! Mỗi một cử động làm ra đều động đến vết thương khắp người khiến cho miệng vết thương càng rách ra thêm, đem lại cơn đau đến thần kinh tê liệt.
Lồng ngực đau tức dữ dội, đến thở thôi cũng cảm thấy gian nan vô cùng.
Bởi vì học y cho nên Lâm Dương Thần có thể phần nào phán đoán được tình trạng của mình. Nàng đoán một gậy ngày hôm qua của Lý Bân đã làm gãy đi xương sườn nào đó của mình. Sau đó cơ thể lại bị quăng lên quăng xuống mấy lần tác động đến xương sườn đã gãy, gây tổn hại đến phổi.
Lâm Dương Thần hô hấp càng lúc càng hỗn loạn, cố cắn răng chịu đựng, đem hết sức lực ít ỏi còn lại bất chấp lết về phía trước. Khoảng cách giữa hai người còn chưa đến hai mét nhưng chưa bao giờ nàng cảm thấy việc chạm vào Tần Tuyết Nhiễm lại gian nan như hiện tại.
Rốt cuộc cũng có thể đem một thân đầy thương tích lết được đến dưới chân người kia. Nếu không nhờ vào ý chí mạnh mẽ chống đỡ có lẽ nàng đã sớm đổ gục.
Môi dưới bị hàm răng cắn chặt tàn phá càng thêm thảm hại, khoang miệng tràn ngập mùi vị rỉ sắt, Lâm Dương Thần gượng nuốt xuống máu tươi lại cố nén đau đớn nơi lồng ngực, mấp mấy đôi môi thành tiếng:
"A Nhiễm..."
Cánh tay phải sớm đã tê liệt không thể cử động, nàng chỉ có thể run rẩy nhấc lên tay trái còn đang dính đầy máu níu lấy ống quần của Tần Tuyết Nhiễm.
"Em... trước nay... đều chưa từng... muốn hại chị... tổn hại Tần gia."
"Cầu xin chị... tin em..."
Càng nói chuyện thanh âm càng mỏng manh, đến cuối cùng gần như là không còn phát ra tiếng.
Thường nói lòng tham của con người là vô đáy. Lúc đầu chỉ là muốn chạm vào người kia, rồi khi đã thành công níu lấy, xác định được cô là thật không phải ảo giác, Lâm Dương Thần lại muốn vì bản thân mình giải thích.
Quan hệ của hai người hiện tại đã đi đến bờ vực, Lâm Dương Thần biết nếu nàng lại không giải thích cái gì thì có lẽ về sau sẽ không còn cơ hội.
Nàng muốn nói với Tần Tuyết Nhiễm rất nhiều điều nhưng chỉ vừa nói ra hai câu đơn giản lồng ngực đã đau tức đến không chịu nổi, muốn mở miệng nói thêm cái gì lại chỉ cảm giác cơ ngực căng cứng co rút, đau đớn giống như kim châm.
Nước mắt cứ như vậy lăng lăng rơi xuống, không biết vì đau nhức trên thân thể hay là vì uỷ khuất trong lòng.
Thường nói con người ta thời điểm thân thể yếu ớt nhất, nhìn thấy người mình yêu nhất sẽ không tự chủ được càng trở nên yếu lòng. Lâm Dương Thần cũng không ngoại lệ. Nàng tự nhận bản thân không phải kiểu người mạnh mẽ kiên cường gì, thậm chí là vô cùng nhu nhược yếu đuối.
Chỉ là dù nàng như vậy cũng không thể đổi lại một chút thương tiếc từ Tần Tuyết Nhiễm.
Người kia tàn nhẫn hất văng cánh tay của nàng.
Kịch liệt đau đớn khiến Lâm Dương Thần xém chút nữa kêu lên, chỉ là không muốn lại tỏ ra yếu đuối trước mặt người kia cho nên mới cắn răng cố nuốt tiếng kêu vào bụng. Bàn tay lại ẩn ẩn rỉ máu, đau đến tê liệt.
"Đủ rồi!" Tần Tuyết Nhiễm vẫn luôn im lặng lúc này mới chịu mở miệng nói chuyện.
"Cô nghĩ là sau tất cả mọi chuyện cô làm tôi vẫn còn có thể tin lời cô nói sao?"
"Tôi đã từng nói với cô không biết bao nhiêu lần. Tôi sẽ không tha thứ cho kẻ đã lừa dối phản bội tôi, cho dù là cô cũng không ngoại lệ. Một khi đã chọn con đường này thì cũng nên biết trước kết cục của mình là cái gì."
"Tự mình lo liệu đi!"
Dứt câu Tần Tuyết Nhiễm cũng xoay người rời đi. Vốn dĩ muốn tự mình thẩm vấn Lâm Dương Thần nhưng nhìn bộ dạng người kia xem ra không thể chịu thêm bất kì tra tấn gì. Lại đến nước này vẫn còn có thể nói ra những lời lừa gạt. Chính mình chắc cũng điên rồi cho nên mới đến chỗ này, tự chuốc phiền não cho bản thân.
Lâm Dương Thần nhìn bóng dáng Tần Tuyết Nhiễm rời đi, hoảng loạn muốn với tay bắt lấy nhưng vô ích. Cho dù chỉ là cái bóng lưng cũng không tài nào bắt được.
Toàn thân đã suy yếu đến tê liệt không thể cử động, càng không còn sức đuổi theo cô. Nàng cứ như vậy bất lực nhìn bước chân cô càng ngày càng xa, xa đến không thể với.
Cũng giống như tình cảm giữa hai người. Tình cảm đến đây là kết thúc, vô pháp cứu vãn.
'Rầm!' Cánh cửa đóng sầm lại, cũng che khuất hình bóng người kia. Không gian xung quanh một lần nữa chìm vào bóng tối.
Lâm Dương Thần hiểu ý của Tần Tuyết Nhiễm. Cô nói ra những lời kia đồng nghĩa phán một bản án tử hình dành cho nàng.
Nàng không sợ chết. Tần Tuyết Nhiễm nói đúng, ngay từ đầu khi bước chân vào con đường này nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý, sẵn sàng đón nhận kết cục bi thảm nhất.
Cũng đúng. Lẽ ra thì cái mạng này của nàng cũng nên kết thúc từ hai năm trước không phải sao? Chẳng qua là ông trời nghe được thỉnh cầu ngày đó của nàng, để nàng còn có cơ hội gặp lại Tần Tuyết Nhiễm, có thể nhìn thấy cô vẫn còn sống khoẻ mạnh ở trên đời, thậm chí còn được ở lại bên cạnh cô thêm một đoạn thời gian dù chỉ là ngắn ngủi.
Lẽ ra nàng nên biết đủ. Tất cả những đau đớn của hiện tại đều là do bản thân tự làm tự chịu.
Nàng không hề oán trách Tần Tuyết Nhiễm đối đãi với mình không lưu tình, mang lại cho mình đau đớn vô cùng vô tận. Thậm chí nếu nàng chết ở chỗ này thì nàng cũng không bao giờ hận cô dù chỉ là một chút. Nàng lừa dối A Nhiễm là sự thật, nàng mang lại thương tổn cho cô cũng là sự thật. Tất cả đều là nàng nợ cô.
Nhưng sao sâu trong thâm tâm lại không cam lòng một chút nào.
Nàng nỗ lực nhiều như vậy nhưng vì sao vẫn không thể thay đổi vận mệnh? Vì sao đến cuối cùng vẫn không thể nào có được tình yêu trọn vẹn của A Nhiễm?
Nàng không tiếc mất đi mạng sống nhưng lại tiếc nuối tình yêu của mình cùng Tần Tuyết Nhiễm.
Nghĩ đến đây Lâm Dương Thần không khỏi nức nở thành tiếng.
Nước mắt mặn chát chảy xuôi xuống khoé miệng, chảy vào tận trong tim, tựa như xát muối vào trái tim chằng chịt vết thương, đau đến xé lòng.
Đau quá! Thật sự rất đau.
Thậm chí không còn phân biệt được lồng ngực của mình đau đến vậy là do chấn thương hay do cảm xúc tiêu cực mang đến.
"Khụ! khụ khụ!"
"Ưm!!"
Có lẽ vì khóc quá nhiều làm động đến thương, Lâm Dương Thần kịch liệt ho khan, ho ra một ngụm máu. Cuối cùng không còn chống đỡ được nữa gục đầu xuống đất, hoàn toàn mất đi ý thức.
.......
"Đại tiểu thư."
Tần Tuyết Nhiễm rời khỏi địa lao đã nhìn thấy Lý Bân đang đứng đợi mình. Vừa rồi anh ta cũng có mặt ở phía ngoài phòng tra khảo, quan sát tình hình thấy Tần Tuyết Nhiễm không lại mềm lòng với Lâm Dương Thần mới âm thầm thở phào trước một bước rời khỏi, đứng đợi ở bên ngoài.
"Vậy Lâm Dương Thần... chúng ta nên giải quyết thế nào?" Lý Bân thận trọng hỏi.
Tần Tuyết Nhiễm không có dừng lại bước chân, Lý Bân vẫn đi theo phía sau cô chờ đợi phân phó, qua một lát lâu mới nghe cô nhàn nhạt đáp:
"Giết đi."
Lý Bân phản ứng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mạnh mẽ gật đầu nhận lệnh. "Tôi lập tức đi làm!"
Rất nhanh Lý Bân đã quay trở lại phòng tra khảo. Nhìn thấy Lâm Dương Thần hôn mê nằm dưới đất anh ta liền dứt khoát móc ra một khẩu súng ngắn chĩa thẳng vào đầu của nàng sau đó rút chốt, ngón tay đặt lên trên cò súng chuẩn bị bóp cò.
"Bân ca Bân ca! Mau dừng tay!" Thì đúng lúc này có một đàn em hớt hải chạy đến, miệng kêu không ngừng.
"Có chuyện gì?" Lý Bân nhíu mày không vui hỏi hắn.
"Bân ca! Đại tỷ có lệnh... nói người này không cần giết, đem cô ta ném trả lại cho Trịnh gia là được."
Tên đàn em vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm vì đã kịp thời chạy đến. Vừa rồi sắc mặt của đại tỷ khi ra lệnh cho hắn thật sự là rất khó coi, nếu hắn không thành công ngăn cản Lý Bân, phỏng chừng sẽ phải gánh lấy hậu quả.
Lý Bân không khỏi nhíu mày càng sâu, dù không muốn cũng phải buông súng xuống, lại sâu kín đặt tầm mắt lên người Lâm Dương Thần.
Cuối cùng vẫn là không nỡ sao?
Danh Sách Chương: