Từ sau ngày gặp Giang Vân hôm đó tính đến hiện tại đã gần 10 ngày cậu vẫn chưa trở về Lăng gia.
Mẹ cậu đã liên hệ một vài cấp dưới của ông ngoại khi xưa đến để lên lịch tập luyện cho cậu. Lúc đầu khi nghe nói cậu là Omega biểu hiện của hai người kia đúng là... Một lời khó nói hết chỉ là sau một khoảng thời gian ngắn, nhìn thấy sự cố gắng của cậu bọn họ cũng dần không còn quá định kiến về việc cậu là Omega nữa.
Cũng sẽ không vì Diệp Thanh An là Omega mà giảm nhẹ lịch luyện tập cho cậu. Một ngày hai mươi tư tiếng lịch tập luyện chiếm trọn mười bốn tiếng.
Tuy thực sự rất khắc khổ nhưng đây chẳng là gì so với 10 năm dằn vặt ở kiếp trước cả, mặc dù thể xác mệt mỏi rã rời nhưng tinh thần cậu lại vô cùng hăng hái.
**
Lăng Thần đập mạnh tách trà trên tay xuống đất, lần thứ n nghe được tiếng quang não thông báo đối phương từ chối liên kết với mình.
Hắn nhìn chằm chằm cấp dưới đang nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh: "Còn chưa điều tra được Diệp Thanh An đang ở đâu sao?"
Cấp dưới mặt mày xanh lét khẽ lắc lắc đầu: "Vẫn... Vẫn chưa điều tra được..."
Rầm.
Đống tài liệu trên bàn bị Lăng Thần tức giận gạt hết xuống đất, hắn gằn từng chữ đầy tức giận: "Các người điều là phế vật à? Đi ra ngoài! Nhanh chóng điều tra ra cho tôi!".
"Vâng, vâng..." Cấp dưới hệt như vừa được tha tội chết vội vã xoay lưng chạy đi.
Lăng Thần ngồi ngã lưng ra ghế thở dài một hơi đầy mệt mỏi.
Diệp Thanh An cậu ta rốt cuộc đã đi đâu? Trước đây cậu ta sẽ chưa bao giờ biến mất một cách kì lạ như thế! Tại sao chứ?
Lúc này cửa phòng làm việc lại bị người đẩy mở ra, Lăng Thần khó chịu mắng: "Không biết gõ cửa sao?"
"A, em... Em xin lỗi." Ngoãn Bích Dao bị giọng nói nghiêm khắc của hắn dọa sợ, hơi lùi một chút.
Nhận ra là Ngoãn Bích Dao, giọng nói Lăng Thần hơi dịu lại, hắn nói: "Không sao, vào đi."
Cô ta thở ra một hơi, sau đó đi vòng ra sau lưng Lăng Thần giúp hắn xoa bóp vai: "Dạo này bận việc rất nhiều sao?"
"Ừ, khá nhiều, sao lại đến đây?". Lăng Thần nhắm mắt lại, hưởng thụ bàn tay đang xoa bóp trên vai mình.
"Cũng không có gì, muốn đến xem anh một chút." Ngoãn Bích Dao nói, bàn tay đang xoa bóp vai dần chuyển lên trên giúp Lăng Thần mát xa da đầu.
Lăng Thần nhắm mắt lại yên lặng cảm thụ xúc cảm nhẹ nhàng cuối cùng lại ngủ quên mất.
Ngoãn Bích Dao thấy thế mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhẹ bước ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, vẻ mặt dịu dàng của cô ta nhanh chóng chuyển thành khẩn trương, ả đưa tay xoa xoa bụng, tay kia thì nắm chặt sợi tóc vừa lấy được.
"Sợi tóc này sẽ quyết định số phận sau này của con, con cũng đừng có trách người mẹ này, mẹ cũng là bất đắc dĩ mà thôi."
Ngoãn Bích Dao cắn răng tiếp tục đi về phía trước.
**
"Chủ tịch, người mà ngài muốn bọn tôi theo dõi hôm nay đến bệnh viên kiểm tra ADN ạ." Trợ lí bỏ một sấp tài liệu xuống bàn, một bên mở ra một màn hình giả lập cho Giang Vân xem.
Giang Vân nhìn chằm chằm màn ảnh trên màn hình giả lập, đôi mắt khẽ nheo lại, bà phân phó: "Gọi người thay đổi kết quả xét nghiệm thành quan hệ có huyết thống."
Đúng vậy là sửa thành có huyết thống, mà không phải là: "Nếu không có quan hệ huyết thống thì sửa lại thành có."
Đây hẳn là trực giác của một nữ Alpha cường thế chăng.
Giang Vân giao phó xong trợ lí cũng đi ra ngoài, bà bật quang não lên gọi điện về nhà cho con trai.
Quang não rất nhanh đã được liên kết.
Bên kia Diệp Thanh An bận một chiếc áo ba lổ khá thoáng làn da trắng nõn đã hơi rám nắng nhưng so với hơn mười ngày trước hiện tại nhìn cánh tay cậu đã có lực hơn, rắn chắc hơn nhiều.
Giang Vân rất hài lòng về chuyện này, bà hỏi: "Hôm nay đã kiểm tra chưa?"
"Rồi ạ, hiện tại thể lực đã lên được cấp C rồi." Diệp Thanh An vui vẻ nói.
"Vậy thì tốt, tiếp tục luyện tập đi." Giang Vân dặn dò.
"Ừm." Diệp Thanh An gật đầu tắt quang não đi tiếp tục luyện tập.
Mấy hôm nay bên cạnh việc rèn luyện thể lực thì cậu cũng len lén luyện thêm về tinh thần lực, hiện tại tinh thần lực của cậu đang dần tự hồi phục lại, mặc dù tốc độ rất chậm nhưng vẫn là có tiến triển, kèm theo sự tăng dần của tinh thần lực Diệp Thanh An cảm giác được thể lực của mình cũng được tăng theo, càng ngày càng cảm giác được sự khác biết so với lúc trước.
Diệp Thanh An càng ngày càng hưng phấn.
"Chú Kim, Chú Lôi." Diệp Thanh An chào hỏi hai người đang đi tới.
Người đi phía trước có thân hình rất vạm vỡ, làn da rám nắng và mái tóc vàng chói lóa chính là Kim Thành, người phía sau có gương mặt y hệt Kim Thành đi phía trước chỉ là làn da trắng hơn nhiều không vạm vỡ như Kim Thành và để tóc dài tên là Lôi Minh.
Hai người là anh em sinh đôi cũng là cấp dưới của ông ngoại Diệp Thanh An đến để huấn luyện cho cậu.
Còn tại sao hai người sinh đôi lại có họ khác nhau hả?
Hai người xuất thân trong một gia đình có tổ hợp gồm nữ alpha và nữ Omega, cho nên vì để công bằng một người theo họ mẹ lớn một người theo họ mẹ nhỏ là điều đương nhiên.
Kim Thành đi tới vỗ vai Diệp Thanh An: "Được rồi khởi động cũng đã xong hiện tại bắt đầu kiểm tra đi xem xem hai tuần qua nhóc con nhà mi đã học được cái gì rồi."
Diệp Thanh An gật đầu: "Vâng."
Chỉ là lúc Diệp Thanh An đang chuẩn bị đi ra sân luyện tập quang não lại vang lên.
Là Lăng Thần muốn kết nối.
Diệp Thanh An suy nghĩ một lát cũng không ngắt kết nối mà chỉ tắt quyền hạn thấy mắt đi chỉ nghe được âm thanh mà thôi (nói dễ hiểu là tắt camera đó).
Lăng Thần được kết nối có chút bất ngờ, đang muốn hỏi cậu đang ở đâu thì Diệp Thanh An đã lên tiếng trước.
"Đừng có gọi đến phiền nữa, ông đây đếch li hôn, nhưng nghĩ lại nếu anh bằng lòng lấy nửa gia sản Lăng gia ra đổi thì ông đây sẽ nghĩ lại."
Lăng Thần nhíu mày: "Cậu từ khi nào đã trở nên ham hư vinh như vậy?"
Diệp Thanh An cười khẽ: "Sao? Có ý kiến, ông đây chính là người như vậy đó."
Sau đó thẳng thừng ngắt kết nối rồi vui vẻ chạy đi luyện tập tiếp.
Khi nãy nói với Lăng Thần mười ba giây vậy là phí phạm thời gian rất nhiều rồi đó, thời gian của cậu là vàng một cái Lăng gia mà thôi cậu cũng không thèm để mắt đến đâu.
_______________________
Lười quá nên mai trốn tiếp nha.
Danh Sách Chương: