Hơn nửa đêm, Diệp Thanh An bị cơn đau đầu như búa bổ làm cho tỉnh lại, tinh thần lực khó khống chế lại bắt đầu mất kiểm soát mà tỏa ra bên ngoài.
Cả người cậu bủn rủn, vô lực nằm trên giường, cơn đau đầu khiến mồ hôi thấm ướt cả lưng cậu, tóc cũng bị mồ hôi bết dính vào thái dương. Cơn đau đầu yên lặng xuất hiện này dữ dội hơn không biết bao nhiêu lần những trận trước đó.
Diệp Thanh An không hiểu bản thân vẫn luôn uống thuốc đều đặn mà sau lại vẫn bị tái phát, cậu mơ màng nằm trên giường, cả người co lại thành một cục cho đến khi cơn đau đầu hành hạ cùng tiếng sấm chớp bên ngoài dần dần kết thúc thì trời đã hửng sáng.
Lúc cậu mơ màng tỉnh lại thì mới phát hiện không biết từ khi nào trong phòng mình đã có một người ngồi ở đó.
Cậu còn chưa kịp giật mình đã bị Nam Cung Hàn Dương cả người bị vây trong khí lạnh ôm vào người.
Diệp Thanh An bị lạnh đến ngơ ngác: " Sao anh lại ở đây?" Cả người toàn là hơi sương, Diệp Thanh An đoán chắc là hắn vừa mới đến không lâu.
“Suỵt, im lặng nào, anh lén vào đó.” Nam Cung Hàn Dương ôm gọn cả người Diệp Thanh An vào trong lòng mặc dù là ôm vào phần ngực ấm áp nhưng hắn cũng không dám ôm lâu, sợ hơi lạnh trên người lây đến cậu, rất nhanh đã buông người ra.
Diệp Thanh An ngược lại không ngại chuyện này, một lần nữa nhảy tọt vào trong lòng hắn, bắt hắn ôm mình, có lẽ là do vừa mới tỉnh dậy nên nhịn không được muốn ưỡn ẹo một chút.
Cậu cười khì khì chọc ghẹo: “Thật không ngờ tới Nguyên soái vậy mà leo tường lẻn vào phòng người khác thành thục quá nha.”
Nam Cung Hàn Dương cũng không có phản bác lời cậu, ngược lại còn hùa theo: “Đúng vậy, vẫn còn đang tập luyện, không chỉ muốn lẻn vào mà còn muốn cướp người đi.”
Diệp Thanh An bị hắn nói cho hai bên tai đỏ bừng, thầm mắng hắn thật biết cách trêu chọc người khác.
Diệp Thanh An còn muốn chọc lại mấy câu thì nhìn thấy vệt thâm quầng dưới mắt đối phương, lời khịa tới bên miệng lại không thốt ra được.
“Xì, bọn Liên Bang vô dụng kia không làm được cái tích sự gì cả!.” Diệp Thanh An khó chịu lẩm bẩm mắng Liên Bang trong miệng, không biết Nam Cung Hàn Dương có nghe hay không mà phát ra tiếng cười khẽ.
Diệp Thanh An thấy hắn có vẻ mệt mỏi cũng không có nói nữa, nằm ngả vào trong lòng Nam Cung Hàn Dương, hai người im lặng ôm nhau một hồi lâu, hơi sương trên người Nam Cung Hàn Dương sớm đã tan hết, Diệp Thanh An bị hơi ấm tỏa ra từ lồng ngực hắn làm cho mơ màng, ngủ tiếp từ lúc nào không hay.
Đến lúc cậu ngủ dậy lần nữa thì trời đã sáng bẵng, Nam Cung Hàn Dương cũng không thấy đâu nữa, nếu không phải bên cạnh vẫn còn hơi ấm, Diệp Thanh An sớm đã tưởng việc khi nãy chỉ là mơ.
Diệp Thanh An mở quang não lên nhìn thời gian, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn của Nam Cung Hàn Dương đến.
Nam Cung Hàn Dương: [Khoảng thời gian này Liên Bang không ổn định, em đừng rời khỏi mẫu tinh.]
Diệp Thanh An ngáp một cái, nhắn lại: [Anh lại có việc gấp sao?]
Nam Cung Hàn Dương: [Ừm, đến tinh cầu nguyên thủy giải quyết một số việc.]
Diệp Thanh An vừa nhìn đã biết bọn người trong Liên Bang vô dụng kia lại đùn đẩy trách nhiệm cho Nam Cung Hàn Dương, giận đến dậm chân mà không làm gì được.
Sau khi nhắn tin một lúc thì Nam Cung Hàn Dương có việc không nhắn nữa, Diệp Thanh An lúc này mới lười biếng rời khỏi giường.
**
Chuyện có trùng tộc xâm nhập ở tinh cầu #7416 đã tạm thời lắng xuống, có lẽ là do không tìm được manh mối gì nên phải bỏ cuộc để tránh làm hoang mang lòng dân.
Hôm nay Diệp Thanh An phải đến trường, nhưng tâm trạng cậu không tốt lắm nên giữa đường quay xe ra bờ hồ gần đó ngồi hóng mát một chút.
Cậu đứng trên bờ hồ nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, tâm trạng không hiểu sau lại trùng xuống.
Bất chợt một cơn gió lớn từ đâu thổi tới, thổi cho những gợn sóng nhỏ kia bay tứ tán, tạo thành một lõm nước ở giữa hồ. Sau đó một chiếc phi thuyền với kết cấu vô cùng hiện đại bỗng nhiên không một chút dấu hiệu nào báo trước mà xuất hiện dọa Diệp Thanh An sợ hết hồn.
Cậu cảnh giác nhìn quanh phi thuyền, chiếc phi thuyền xuất hiện ngay ở trung tâm mẫu tinh mà không một ai phát hiện, ngoại trừ một ít gió khi di chuyển tạo ra, nó dường như không gây ra một chút tiếng động nào cả. Hơn nữa, chiếc phi thuyền này hiện đại hơn bất kì chiếc phi thuyền nào mà loài người đang sở hữu.
Như để chứng thực suy đoán của Diệp Thanh An, cửa phi thuyền mở ra, có một người từ bên trong đi ra.
Gọi là người thì cũng không đúng bởi vì một bên cánh tay của người nọ không phải là tay mà là một cái càng dài, hơn nữa đôi mắt đỏ kia càng là minh chứng cho thân phận của kẻ đó.
Là một trùng tộc mà Diệp Thanh An chưa từng gặp qua.
Danh Sách Chương: