• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiển Y nhìn anh lên xe, cho đến khi khởi động động cơ cô mới mở miệng: “Vì sao muốn để em và anh trai em giữ khoảng cách?”

Lạc Tử Thịnh quét mắt nhìn cô, xe vòng qua khúc cua anh mới trả lời: “Dạo này Thẩm Thị có chút rắc rối.”

Thiển Y nhìn vẻ mặt anh hơi đờ ra, cũng không dây dưa thêm, “Vậy về nhà đi. Oai Oai nhất định đã đói rồi.”

Lạc Tử Thịnh dừng xe ở chỗ đèn tín hiệu giao thông, nhìn dòng người vội vã đi qua lối đi bộ ở cách đó không xa, “Nên nói rồi nhỉ.”

“Anh cũng biết tò mò?” Thiển Y không định như ý anh.

“Anh rất tò mò.” Lạc Tử Thịnh nhanh như chớp đến gần Thiển Y, “Hiện giờ anh càng tò mò về em hơn rồi, nếu không muốn anh tiếp tục tò mò, hay là em thỏa mãn sự tò mò của anh trước đi.”

Khuôn mặt được phóng đại trước mặt này, từng xuất hiện không chỉ một lần trong giấc mơ của cô, nhưng giờ phút này, sự thật đó khiến cô hoảng hốt mấy giây, sau đó cô mới lấy lại tinh thần, “Lái xe kìa.”

Lạc Tử Thịnh thu người về, tiếp tục lái xe, nhìn dáng vẻ hơi mất tự nhiên của Thiển Y thì tiếp tục đặt câu hỏi: “Hiện giờ anh đột nhiên có một suy nghĩ, có phải em cố tình làm vậy để bọn anh lo lắng không?”

“Em không cho rằng anh sẽ lo lắng.”

“Vậy là anh trai em?” Anh nheo mắt, trong mắt bỗng tính toán gì đó.

“Là anh không nên kéo anh trai em vào ấy.”

“Thế à? Cậu ấy và Phương Lan chẳng lẽ cũng là anh…”

Thiển Y cắn môi, “Anh nhất thiết phải vạch miệng vết thương của em?”

“Anh không cho rằng đây là miệng vết thương của em. Thẩm Thiển Y, em đã đồng ý gặp bác sĩ tâm lý, cớ gì phải chống cự?”

Thiển Y nhìn sườn mặt Lạc Tử Thịnh, đột nhiên hơi buồn cười, “Lạc Tử Thịnh, tốt nhất đừng tò mò, em cam đoan, anh sẽ hối hận.”

“Anh chờ.” Anh lái xe vụt đi.

•••••••••••••

“Anh xác định anh vẫn không đi làm?” Thiển Y ngồi xổm trên mặt đất, đặt thức ăn cho thú nuôi vào lòng bàn tay, để Oai Oai ăn thêm.

Lạc Tử Thịnh bưng thức ăn ngây người một lát, xác định em cún kia không biết đi làm, sau đó mới mở miệng: “Trước khi ăn cơm dùng nước rửa tay rửa đã rồi mới được ăn.”

Thiển Y cắn môi, để Oai Oai ăn hết sạch thức ăn trong tay rồi mới thu tay về, sau đó đặt Oai Oai vào trong một chiếc lồng nhỏ.

Liếc mắt qua đồ ăn trên bàn, tuy nấu đến mức mùi màu đều rất đẹp rất thơm, nhưng cô vẫn vào nhà vệ sinh rửa tay trước.

“Thật ra Oai Oai thực sự rất ngoan.”

“Đừng cho nó chạy loạn, với lại không được để nó vào phòng anh.” Yêu cầu đơn giản, tiện thể xem nhẹ lời cô.

Cô cầm đũa, hơi bất mãn gắp thức ăn.

Thấy trên mặt cô xuất hiện cảm xúc chân thật, vậy mà anh rất thỏa mãn. Chỉ cần không phải nụ cười mỉm đó là được.

“Buổi chiều nghỉ ngơi cho tốt, tối theo anh tham dự một bữa tiệc.”

Thiển Y dừng lại, nhìn về phía phát ra tiếng nói. Cô không trả lời, im lặng.

“Thật ra, em không biết đi giày cao gót.” Ngẫm nghĩ, cô vẫn thử nói.

Thành công làm người đang chuẩn bị về phòng dừng bước chân, anh không vui xoay người, sao vấn đề của người này nhiều thế. Cơ hội nghỉ ngơi duy nhất cũng… đi tong rồi.

Không biết đi, những không có nghĩa là sẽ không có giày cao gót. Thiển Y lấy giày ra đi vào chân, tuy rằng bắt đầu từ lúc cô đi vào, cảm giác không được tự nhiên liền tràn ngập toàn thân.

Lạc Tử Thịnh nằm lười trên sofa, mắt híp thành một khe hở, nhìn cô gái cả người không vững trước mắt. Hai tay anh khoanh lại, “Tự luyện tập.”

Cứ như là chỉ huy ấy nhỉ, Thiển Y lườm anh, rất cẩn thận di chuyển đến cạnh cửa, thử tính khoảng cách, từ đây đến bên đó, chắc là đủ dài rồi.

Lạc Tử Thịnh nhìn dáng vẻ bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo của cô, lựa chọn nhắm mắt lại. Từ nhỏ, anh đã cảm thấy phụ nữ không thể tách khỏi giày cao gót. Một đôi giày cao gót không chỉ có thể thể hiện ra phẩm vị của một người phụ nữ, quan trọng hơn là có thể làm toát ra khí chất của người đó. Giày cao gót tốt chính là một tấm danh thiếp. Hơn nữa, một công ty thông thường, tất cả nhân viên chủ quản đều cứng nhắc yêu cầu nhân viên nữ phải đi giày cao gót. Đó cũng là thể hiện ra một kiểu tôn trọng.

Thiển Y cẩn thận bước đi, sợ xuất hiện sai sót nào đó.

“Anh nhớ rõ tòa nhà này không có ai phản ánh rằng từng xuất hiện kiến cả.” Lạc Tử Thịnh mở mắt ra, “Cho nên em cũng không cần lo lắng sẽ giẫm phải đâu.”

Thiển Y không nhìn anh, thả lỏng người, đi nhanh. Nhưng cơ thể không thể đi thẳng tắp qua được, trong lòng cô thêm phần ảo não.

Thử lại lần nữa, cô khẽ cắn môi.

Bước chân thích ứng, rồi đột nhiên hơi loạng choạng, cô lập tức bám vào chiếc ghế dựa cách đó không xa. Có phần may mắn thở hổn hển, cũng bởi vậy cô không chú ý tới bóng dáng vốn ngồi lười trên sofa kia gần như lập tức đứng lên, sau đó lại ngồi xuống như không có việc gì.

Từng lần từng lần, cô cười nhẹ, sao lại cảm thấy bản thân mình như một đứa trẻ mới học đi vậy nhỉ.

Lạc Tử Thịnh thấy bước chân không nhịp nhàng của cô, mày chau lại, khuôn mặt vốn uể oải có thêm chút nghiền ngẫm.

Thiển Y cảm thấy cẳng chân hơi đau, nhưng vẫn kiên trì.

Tay của Lạc Tử Thịnh nắm lấy ghế ôm trên sofa, tư thế vẫn giữ nguyên như lúc đầu, “Nếu em nghĩ rằng đây chỉ là một đôi giày, vậy nó chỉ là một đôi giày thôi.”

Thiển Y dừng lại, nhìn người như không màng đến sự đời kia, mỉm cười, “Có gì chỉ giáo?”

“Em có thể nghĩ rằng nó là một bộ phận trên cơ thể em, thuộc về chiều cao của cơ thể em.” Lời nói không mang theo sắc thái gì.

Thiển Y liếc anh, “Nhìn không ra đấy, anh còn nghiên cứu về chuyện này nữa.”

“Nếu không sao có thể hướng dẫn cho em được?” Đáp trả không chút do dự.

Thiển Y hơi đờ người, rồi tiếp tục đi.

Thật ra, anh đã phát hiện chân trái cô ửng đỏ…

Quả nhiên hiệu quả tốt hơn rất nhiều. Biểu cảm trên mặt Thiển Y tự nhiên hơn trước, dường như cô cũng có thể bước đi rất thông thuận.

Lạc Tử Thịnh đứng dậy khỏi sofa, mở một cái đĩa, “Đã học thì phải học đủ luôn.”

Anh thong dong đi đến trước mặt Thiển Y, làm tư thế mời, “Có thể mời cô Thẩm nhảy một điệu không?”

Tuy chưa từng thực hành, nhưng quả thật cô từng học khiêu vũ. Trong xương cốt cô, cũng không muốn nhận thua, cho dù cô biểu hiện ra dáng vẻ không quan tâm.

Tay cô đặt vào tay anh. Nhất thời, lại cảm thấy đây như một nghi thức kiên định, trang nghiêm mà thần thánh.

Tay anh đặt vào eo cô, “Nếu em mặc lễ phục thì hoàn mỹ rồi.”

“Điều kiện tiên quyết là anh có thể đảm bảo em không giẫm lên chân anh.”

Đúng là mất không khí mà. Anh lắc đầu, “Vậy phải hy vọng em cước hạ lưu tình rồi.”

Học và thực hành thật sự là hai việc khác nhau, tuy cô đã rất cẩn thận không giẫm lên chân anh, nhưng vẫn khiến anh không thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn. Cô hơi đỏ mặt, có chút xấu hổ.

Lạc Tử Thịnh hơi đăm chiêu nhìn cô, sau đó cho cô ngồi xuống sofa, “Cởi giày, nghỉ ngơi một chút.”

Anh cũng không hy vọng buổi tối cô là một người đẹp què.

Thiển Y khó hiểu, nhưng vẫn nghe theo.

Tách nhau ra tự về phòng nghỉ ngơi.

Tiệc kỉ niệm hàng năm của Tần Hoa mời phần lớn những nhân vật có máu mặt trong thành phố, tuy bữa tiệc như vậy chỉ cung cấp sân khấu cho mọi người làm quen với nhau, nhưng quy mô bữa tiệc và những người được mời đến cũng đủ để cho thấy được sự phát triển mấy năm gần đây của Tần Hoa.

Lạc Tử Thịnh dắt Thiển Y đi vào đại sảnh, lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người. Lạc Tử Thịnh mặc vest vào ngọc thụ lâm phong, tuy vừa rồi lúc lái xe cũng là dáng vẻ lười nhác, nhưng giờ phút này liền giống như đến với sân khấu của anh, khí chất nhanh nhẹn hơn người, giữa “rừng” trai đẹp gái xinh cũng hình thành khí chất sáng rỡ, khiến người ta không thể bỏ qua. Thiển Y thì tựa như một đóa bách hợp vừa mới nở khoác tay Lạc Tử Thịnh, hình thành khí chất vô cùng tương phản với những người bạn đồng hành nữ lung linh nhiều sắc thái, cô thản nhiên mà tĩnh lặng.

Phòng Trạch Hoa đi lên trước, mắt nhìn chăm chú vào Tiểu Long Nữ ngày trước khiến anh ta ngày nhớ đêm mong, “Tiểu Thiển Y cũng đến đây à.”

Lạc Tử Thịnh cũng không buồn nhìn anh ta, “Bố ông đang gọi ông qua kìa.”

“Thế hả?” Ngó trái ngó phải, vẫn không dám lơ là, dù sao không có một vạn phần cũng có một phần vạn.

Lạc Tử Thịnh dắt Thiển Y đi đến trước mặt Trịnh tổng đang nói chuyện, “Trịnh tổng.” Rượu vang trong tay khẽ giơ lên.

Trịnh tổng lập tức cầm một ly rượu vang đáp lễ, ánh mắt lơ đãng đánh giá Thiển Y vừa tiến vào đã không thể bỏ qua.

“Vợ tôi Thẩm Thiển Y.” Lạc Tử Thịnh uống rượu xong thì giới thiệu, “Vị này chính là khánh hàng quen của công ty chúng ta, Trịnh tổng, sản phẩm của chúng ta có thể nhận được sự ủng hộ nhất trí của người tiêu dùng toàn bộ đều nhờ vào Trịnh tổng đấy…”

“Quá khách khí rồi.” Trịnh tổng liên tục mỉm cười.

Thiển Y cũng không giả vờ giả vịt, đi lên trước, “Thì ra anh chính là Trịnh tổng vẫn luôn giúp đỡ Tử Thịnh, Tử Thịnh thường xuyên nhắc đến đại danh của anh với tôi. Quả thật là trăm nghe không bằng một thấy, so với trong tưởng tượng thì anh lại càng phong độ ưu tú hơn.”

Ai cũng thích được khen, sau chút sửng sốt Trịnh tổng lập tức tươi cười, “Đâu có đâu có, sớm già rồi.”

Cáo biệt Trịnh tổng, Lạc Tử Thịnh kéo Thiển Y đi chào hỏi người khác, ghé vào lỗ tai cô nhắc nhở, “Vừa rồi là người của anh cả.”

Thiển Y mặt không đổi sắc, cười nhẹ nhìn Trác tổng, “Vậy đây thì sao?”

“Chưa từng giao du, nhưng sau này thì chưa chắc.”

“Không phải nói dùng vật liệu thép của Gate sao?”

“Chất lượng của Gate không vượt qua kiểm tra, anh muốn dùng của Thịnh Hoa. Trác tổng, tổng giám đốc của Thịnh Hoa.” Lạc Tử Thịnh nói nhỏ rồi đi đến bên cạnh Trác tổng.

“Không phải nghe nói anh trai anh đã nhận Gate…”

“Đó là chuyện của anh ta, mà anh không có nghĩa vụ đổ vỏ cho anh ta.”

“Trác tổng, chào anh.” Lạc Tử Thịnh tiến lên dõng dạc nói chuyện với Trác tổng.

Thiển Y đánh giá Trác tổng mấy lần, cũng nhìn ra anh ta không phải kiểu người dễ chọc.

Thiển Y phát hiện Trác tổng nói chuyện với người khác được mấy câu xong, ánh mắt sẽ vô thức đánh giá một cô gái khác.

Thiển Y rời đi, sau đó hỏi thăm một phen. Thì ra cô gái đó là vợ của Trác tổng, mà Trác tổng không sợ gì cả, chỉ sợ cô vợ này của anh ta, đúng là nhà có vợ dữ mà.

Lạc Tử Thịnh chào tạm biệt Trác tổng, quả nhiên người này không dễ nói chuyện, nói mấy câu đã muốn gạt sự liên quan của mình ra, không hợp tác với Thịnh Nhân. Xem ra còn cần suy nghĩ kĩ rồi bàn sau.

Liên tiếp chào hỏi, Lạc Tử Thịnh nhíu mày, tuy dáng người vẫn thẳng tắp như trước, nhưng cũng không tự giác mà có chút mệt mỏi.

“Sao thế, gặp phiền toái à?” Lúc này Hạ Tư Linh mới đi lên, dù sao quan hệ của hai người là…

Lạc Tử Thịnh quét mắt nhìn mọi người rồi đi vào một căn phòng, ngay sau đó Hạ Tư Linh cũng vào theo.

Thiển Y quay lại tìm Lạc Tử Thịnh, mắt sáng quắc nhìn cảnh tượng vừa rồi. Cô đứng tại chỗ, giờ phút này âm nhạc của điệu waltz vang lên du dương, cô từ chối nhiều người mời nhảy, một mình đi đến vườn hoa sau đại sảnh.

Chỗ này cũng không yên tĩnh, cũng có mấy đôi nam nữ đang bận việc, có lẽ họ là người yêu, có lẽ là đôi nam nữ mới quen nhau trên sàn nhảy, cũng có thể là vốn đã quen biết, mà giờ mới gặp gỡ, ôm tâm tình săn người đẹp, quan sát nhiều người khác phái. Thiển Y cũng không lui bước, nhưng không quấy nhiễu. Cô ngồi ở hồ nhỏ cạnh hòn non bộ, lẳng lặng nghe tiếng nước chảy róc rách.

Giày cao gót tuy xinh đẹp, nhưng không phải thứ hợp nhất với mình. Cô cởi giày ra, đặt ở cách đó không xa, sau đó mặc kệ tất cả thò chân vào hồ, cũng không phải nước ấm, cảm giác có chút lạnh như băng khiến cô khẽ kêu một tiếng, lập tức làm đôi nam nữ bận rộn trong bụi cỏ tách nhau ra rồi trở lại đại sảnh.

Ánh trăng chiếu xuống người cô, tạo nên tầng sáng không rõ, sóng lấp lánh dưới chân cô khẽ lay động, một tiếng côn trùng kêu tức giận. Cô thản nhiên hưởng thụ.

Lạc Tử Thịnh bưng rượu, cứ vậy nhìn bữa tiệc thị giác của người trước mặt.

“Sao anh lại tới đây?” Ánh mắt sáng rõ đến mức khiến cô khó chịu.

“Ở đại sảnh không thấy em.” Đương nhiên, anh không bỏ qua đôi nam nữ vẻ mặt bối rối kia.

Thiển Y rút chân ra khỏi hồ, chờ nước nhỏ giọt cho khô hết giữa không trung, “Em chỉ cảm thấy chán thôi.”

“Anh nghĩ em thích ứng lắm cơ.” Anh có thể cho cô 80 điểm về biểu hiện của cô, đó không phải là biểu hiện của một cô gái ở nhà cả ngày.

Thiển Y im lặng, chỉ nhìn chân mình. Anh đi lên trước, nâng ly uống cạn rượu rồi buông ly, nhặt giày của cô lên, khom người xuống.

Cô nhìn anh giúp cô đi giày, vốn định nói gì đó, nhưng bầu không khí khó có được này khiến cô mím miệng.

“Có thể đứng lên chứ?” Miệng anh để lộ ra chút ý cười, lời ngầm là có cần anh giúp không.

Cô băn khoăn một chút, sau đó đứng lên cùng anh trở lại đại sảnh.

Hai người xoay vòng trên sàn nhảy, Thiển Y yên lặng nghe tiếng tim đập của người trước mắt này, cô nhìn vào ánh mắt anh, mới phát hiện ánh mắt anh nhìn sang chỗ khác.

Lơ đãng nhìn qua, bên đó, Hạ Tư Linh đang khiêu vũ cùng Trác tổng, dường như hai người đang trò chuyện rất vui vẻ.

Lòng, khẽ thắt.

Lúc Lạc Tử Thịnh buông cô ra mới phát hiện sắc mặt cô không tốt, “Sao thế?”

“Em muốn về nhà.”

Anh nhíu mày không vui, sau đó liếc bên kia một cái theo bản năng, “Được. Anh đưa em về.”

“Không cần.” Cô ngẩng phắt đầu, bỏ cánh tay anh đang giữ mình ra, “Tự em có thể về được.”

Lạc Tử Thịnh nhìn cô, cũng không nghĩ nhiều gật đầu, sau đó gọi điện bảo tài xế đưa cô về. Mà bản thân anh, hôm nay có sắp xếp khác.

Thiển Y nhìn bóng lưng anh rời xa mình, một mình ra khỏi cửa, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi không biết từ lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
HA
Hue Anh16 Tháng chín, 2020 15:37
Tuy ko co ngoai truyen hay buon, nhung ma truyen rat rat hay
BÌNH LUẬN FACEBOOK