Có lẽ biết đây là đêm cuối cùng ở đây, tâm tình của Thiển Y rõ ràng có chút khác biệt, cô và Trần Nhất Tâm nằm trên giường, bóng của chiếc đèn nhỏ nhoi hắt lên tường. Thiển Y quay người sang nhìn Trần Nhất Tâm, chỉ thấy Trần Nhất Tâm nheo mắt.
“Nghĩ gì thế?” Thiển Y nhìn cô ấy, dường như đã nhận ra thứ cảm xúc không bình thường.
“Không, có lẽ tớ sẽ thi nghiên cứu sinh của Đại học Chính trị Pháp luật.” Dường như Trần Nhất Tâm đã quyết định, cô thở dài không nói gì, rồi lại nghĩ tới điều gì đó, “Anh ta còn chưa biết hử?”. Trần Nhất Tâm cúi đầu nhìn bụng Thiển Y, Thiển Y đương nhiên biết Trần Nhất Tâm có ý gì.
“Tớ không định nói cho anh ấy biết.”
“Vậy cậu định làm gì?” Trần Nhất Tâm nhíu mày, cô vẫn chưa quên dáng vẻ chạy trối chết của Thiển Y ở quán rượu.
Thiển Y lắc đầu, “Đến lúc đó rồi nói sau! Nghĩ quá nhiều sẽ rất mệt.”
Trần Nhất Tâm lắc đầu từ chối cho ý kiến.
Đêm hôm đó Thiển Y ngủ vô cùng ngon, một giấc đến tận sáng, cho tới khi Trần Nhất Tâm đến đánh thức cô, “Dậy ăn cơm nào.”
Ăn cơm xong, Trần Nhất Tâm mới nhìn Thiển Y với vẻ hơi đăm chiêu, “Tớ nói cho cậu biết một chuyện này.”
Thiển Y khó hiểu nhìn Trần Nhất Tâm.
“Hình như Lạc Tử Thịnh chờ ở dưới lầu lâu rồi.”
Thiển Y sửng sốt, nhưng nhớ đến dáng vẻ cố ý không đếm xỉa vừa rồi của Trần Nhất Tâm thì cũng biết là cô ấy cố ý, cô buông đũa, “Sau đó?”
“Tự giải quyết cho tốt.” Trần Nhất Tâm không định tiếp tục để ý đến cô, tự bưng bát xới thêm cơm, “Tớ tin cậu biết nên làm gì.”
Thiển Y nhìn Trần Nhất Tâm, cô gái thông minh này, cái gì cũng hiểu rõ, chỉ là lại rời xa thứ mà bản thân muốn.
Thiển Y ra khỏi tòa nhà, quả nhiên thấy xe của Lạc Tử Thịnh, cô thở ra một hơi, thật ra chỉ vài ngày không thấy anh mà thôi, nhưng cô lại cảm thấy đó là một chuyện xa xôi biết bao. Cô bước từng bước đến. Lúc này Lạc Tử Thịnh đã nhận thấy cô, anh đang tự hỏi nên xuống xe hay nên chờ cô đi tới. Bước chân của cô rất nhỏ, anh tựa hồ đang xem những cảnh quay chậm của một bộ phim.
Rốt cuộc, Thiển Y đi tới trước mặt anh.
Lạc Tử Thịnh cảm thấy lạ lẫm vì sư sự biến chuyển cảm xúc nhỏ bé của mình, anh xuống xe mở cửa cho Thiển Y, nhìn cô lên xe sau đó cài dây an toàn cho cô.
Không khí trong xe hơi nặng nề, Thiển Y cảm thấy bất an vì hành động cố ý hoặc vô tình nhìn vào bụng cô của Lạc Tử Thịnh, cô nhíu mày, “Dạo này công ty rất bận à?”
Cho dù anh phô bày ra vẻ mặt sắc bén, nhưng vẫn không giấu được nét mệt mỏi nơi khóe mắt, “Cũng tạm.” Thấy Thiển Y còn nhìn mình, anh cười cười, “Dạo này có một công trình rất phiền toái, nhưng bây giờ đã xử lý xong cả rồi.”
Thiển Y gật đầu, “Ăn sáng chưa?”
Lạc Tử Thịnh nhướng nhướng lông mày, “Không ăn chẳng lẽ em biết nấu?”
Mười phần chế nhạo, Thiển Y thầm cười khổ, sao lại chọn đề tài này chứ.
Rất nhanh chóng, anh phát hiện cô không có ý định mở miệng, hơi bất đắc dĩ cất lời: “Hôm đó ở quán rượu, Tư Linh chỉ…”
“Thật ra, không cần thiết.”
Anh xoay qua nhìn cô, có chút không vui.
“Em hiểu rõ.” Thiển Y có phần cố chấp, cô căn bản không muốn nghe anh đắn đo tìm từ ngữ.
Lạc Tử Thịnh mấp máy khóe miệng, nhưng không nói lời nào. Phía trước là đèn tín hiệu giao thông, anh dừng xe lại, hơi mỏi mệt nhìn cô.
Hạ Tư Linh đã đến Thịnh Nhân từ sớm, nhưng được thư kí báo cho rằng Lạc Tử Thịnh không đến công ti làm việc, cô hơi kinh ngạc, cô đương nhiên biết rõ mấy ngày nay Lạc Tử Thịnh bận tối mặt tối mũi, với tính cách của anh thì anh nhất định sẽ bám rễ ở công ti. Hơn nữa, giai đoạn hiện nay, quan hệ giữa Thịnh Nhân và Thẩm Thị đột nhiên trở nên vi diệu. Ở sau lưng Lạc Tử Thiên cũng giúp Hạ Thị vài dự án, cô đương nhiên biết rõ Lạc Tử Thiên không có lòng tốt gì. Mà mấu chốt là ở Lạc Tử Thịnh.
Thư kí Ngô thấy Hạ Tư Linh ở ngoài đợi rất lâu, cô nàng đi lên trước, “Cô Hạ, chắc là Lạc tổng có chuyện quan trọng gì trì hoãn rồi, chi bằng cô cứ về trước, Lạc tổng đến thì tôi sẽ báo cho cô ngay.”
Hạ Tư Linh cười với thư kí Ngô, “Không cần đâu, tôi ở đây chờ cũng được!”
“Chuyện này…” Thư kí Ngô cảm thấy đắn đo, làm thư kí tuy không quá gần với cuộc sống của Lạc Tử Thịnh, nhưng cô biết quan hệ giữa Hạ Tư Linh và Lạc Tử Thịnh không đơn giản.
“Nếu tôi ở đây mà làm phiền đến công việc của các cô, hay là tôi đến phòng anh ấy chờ vậy.”
Phòng làm việc của Lạc Tử Thịnh là nơi người bình thường có thể tiến vào sao?
Còn chưa chờ thư kí Ngô từ chối, Hạ Tư Linh đã đứng lên, “Tôi sẽ nói với anh ấy.”
Hai chữ “anh ấy” thành công khiến thư kí Ngô ngậm miệng đồng thời cũng dừng bước, lí do như vậy, chính là chứng minh cô ấy và Lạc Tử Thịnh quả nhiên có quan hệ nào đó. Thư kí Ngô hậm hực trở lại vị trí của mình.
Hạ Tư Linh tiến vào, thật ra phòng làm việc này vẫn giống như lần đầu tiên cô vào đây, thậm chí có thể nói rằng không có gì thay đổi. Cô nhìn cây xương rồng bên cạnh máy tính, rõ ràng không có gai, nhưng cô lại cảm thấy rất chói mắt.
Có lẽ là nhìn thoáng qua một vài tài liệu trên bàn, những thứ này đều là thứ phải hoàn thành trong hôm nay, Hạ Tư Linh nhìn thì hơi đau lòng cho Lạc Tử Thịnh, mỗi ngày anh đều phải bận bịu như vậy. Cô mở ngăn kéo ra, chỉ có một phần tài liệu, cô không rõ vì sao Lạc Tử Thịnh phải để riêng phần tài liệu này ra.
Chỉ nhìn một lát, Hạ Tư Linh liền bỏ nó về vị trí ban đầu. Đột nhiên có phần sáng tỏ một việc, cũng có chút sợ hãi, nhưng cũng có chút không cam lòng.
Thư kí Ngô thấy Hạ Tư Linh đi ra thì hơi khó hiểu, rõ ràng mới đi vào được vài phút thôi mà. Thấy ánh mắt nghi hoặc của thư kí Ngô, “Đột nhiên tôi được báo tin là công ti có chuyện khẩn cấp cần xử lý, tôi về trước.”
Mấy hôm nay Lạc Tử Thịnh đều không chủ động đi tìm cô, lúc này cô càng cảm thấy có vài thứ đã trở nên khác đi. Hạ Tư Linh ngơ ngác nhìn cửa sổ trong phòng, là từ lúc nào đã thoát khỏi quỹ đạo ban đầu của mình?
Cô thừa nhận, cô có chút tâm tư nhỏ, nhưng cô chỉ là muốn nhắc nhở Lạc Tử Thịnh về sự tồn tại của mình thôi, nhắc nhở tất cả những việc cô làm vì anh. Khi nhìn thấy sự áy náy trong mắt anh, cô đã biết mình thành công rồi, đồng thời cũng thấy được nét bi thương trong mắt Thẩm Thiển Y. Là ai đã từng nói nhỉ, có những lúc niềm vui của mình cần xây dựng trên sự đau khổ của người khác?
Nhưng giờ khắc này, cô lại mơ hồ cảm thấy bất an.
Gần như lập tức lấy di động ra.
Lạc Tử Thịnh vừa lái xe vừa lấy di động, sau khi nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, anh không dấu vết nhìn thoáng qua Thiển Y, sau đó lựa chọn ngắt máy.
“Ai?” Thiển Y không hiểu được vẻ mặt kì lạ của Lạc Tử Thịnh.
“Chắc là gọi nhầm, anh còn chưa nhận, đối phương đã ngắt máy rồi.”
“Ừm.” Thiển Y nhìn con đường này căn bản không phải đường quay về Tử Nhân, “Chúng ta đang đi đâu đây?”
“Bệnh viện.”
Lúc này Thiển Y hoàn toàn hiểu được quyết định của anh, “Không phải anh thật sự cho rằng em mang thai chứ?”
Nhìn thấy nụ cười nhẹ của Thiển Y, ngược lại Lạc Tử Thịnh cảm thấy không yên, “Kiểm tra sức khỏe một chút cũng tốt, nhân tiện làm kiểm tra toàn thân luôn.”
Thấy anh không có ý định từ bỏ, Thiển Y nhíu mày, “Không cần, em ghét bệnh viện. Hơn nữa bây giờ em rất tốt.”
Sự bình tĩnh của Thiển Y khiến Lạc Tử Thịnh trầm tư một lát, đã có một lần trải nghiệm rồi, không biết vì sao Lạc Tử Thịnh không dám bắt ép cô làm chuyện gì, có lẽ là đã thể nghiệm được thái độ quyết tuyệt của cô.
“Vậy tìm chỗ nào đó ăn cơm nhé?” Lạc Tử Thịnh cẩn thận hỏi.
Vốn định trả lời là đã ăn rồi, nhưng Thiển Y sờ sờ bụng, dường như thật sự hơi đói, cô không cự lại.
Ăn cơm xong mới quay về Tử Nhân, Thiển Y không biết có phải anh thật sự tin tưởng cái cớ của mình không, hoặc có lẽ là anh cũng không có thời gian mà quan tâm. Sau khi đưa cô về Tử Nhân, Lạc Tử Thịnh đã vội vội vàng vàng đến công ti. Thiển Y im lặng ngồi trên sofa, Oai Oai thấy thế lập tức nhảy vào lòng cô, dường như tâm tình của Thiển Y cũng vui vẻ hơn vì động tác này của nó, “Có nhớ tao không?” Cô vuốt vuốt đầu Oai Oai, bộ lông mềm mại dường như cũng làm lòng cô trở nên mềm nhũn.
Chỉ nói chuyện điện thoại một lần với Thẩm Thiển Vũ, cô có thứ cảm giác kì diệu, giống như đêm trước bão, không nhìn thấy được tương lai.
Cô không muốn nghĩ quá nhiều.
Cô biết bản thân mình ích kỉ, giống như mỗi cô gái nhỏ khi yêu thầm, có thứ khát khao đến vô cùng. Lúc bắt đầu, chỉ hi vọng lặng yên nhìn thấy anh ấy là được, sau đó hi vọng anh ấy có thể biết được, còn vờ như không cần kết quả. Chỉ là, tới cuối cùng, lại mong chờ đối phương cho mình một sự đáp lại, dành cho mình sự quan tâm và tình yêu giống thế. Thứ tình yêu đó thâm nhập đục khoét xương tủy, từng chút từng chút thấm vào trong sinh mệnh.
Cô biết bản thân mình yếu đuối, yếu đuối coi tình yêu trở thành thứ duy nhất của mình.
Cô kề mặt vào sát Oai Oai, hơi tò mò, mấy ngày nay rốt cuộc anh chăm Oai Oai thế nào?
Lạc Tử Thịnh trở lại công ti, thư kí Ngô liền nói cho anh biết Hạ Tư Linh đã tới. Thư kí Ngô thấy dáng vẻ vội vàng của anh, cân nhắc rồi trực tiếp lược bỏ câu “Cô ấy đợi trong phòng làm việc của anh một lát”. Lạc Tử Thịnh hơi dừng bước chân, sau đó về phòng làm việc của mình.
Cảm xúc hơi bất ổn, bao lâu rồi không xuất hiện thứ cảm xúc như vậy? Anh cười tự giễu, nhìn tài liệu trên bàn, khóe miệng lại để lộ ra thái độ không sao hết. Anh nghĩ tới thời thơ ấu của mình, nghĩ tới cuộc đời mình, nghĩ tới những lời Lạc Tử Thiên đã nói, chẳng lẽ cả đời này anh nhất định phải làm một quân cờ?
Nhưng thế thì thật sự đáng giá sao?
Mấy ngày nay ở lì trong Tử Nhân, có lẽ là thời điểm ngẩn ngơ nhất cuộc đời anh. Trò khôi hài của Hạ Tư Linh ở quán rượu, hơn nữa xem phản ứng của Thiển Y, Lạc Tử Thịnh cảm thấy anh đã loáng thoáng biết được điều gì đó, nhưng lại giống như cái gì cũng không biết. Điều duy nhất anh có thể làm là đi bệnh viện tra ra chân tướng, nhưng đáp án mà bác sĩ cho anh hoàn toàn giống lí do của Thiển Y, điều này khiến lòng anh rất không dễ chịu. Anh phát hiện, vậy mà anh lại thật sự chờ mong cô có một đứa con của anh, đứa con của hai người. Ý nghĩ đó khiến bản thân anh cũng phải giật mình.
Anh hiểu, cục diện hiện tại đã khác với suy nghĩ lúc ban đầu của anh.
Chỉ là một phép thử nho nhỏ, nhưng Thiển Y lại có thể biểu hiện thờ ơ như vậy, thậm chí mọi thứ đều tỏ ra rất bình tĩnh. Anh nhíu mày, lúc này, anh thật sự không rõ lắm suy nghĩ của Thiển Y. Từ sau khi kết hôn, dường như cô chính là một bí ẩn, mà anh dần dần bị bí ẩn này hấp dẫn, nhưng cô lại không chịu cho anh lời giải tỏa nghi vấn cuối cùng.
Day day trán, cuối cùng anh bảo thư kí gọi điện cho Thẩm Thiển Vũ.
Lấy phần tài liệu ra, anh cười nhẹ, sau đó rút hiệp nghị chuyển nhượng vốn khác ra. Anh cũng không hiểu vì sao mình phải làm vậy, dường như không có lí do gì, cũng không suy nghĩ gì, lúc này, đối với anh, Thịnh Nhân đã sớm mất đi ý nghĩa như lúc trước.
Thẩm Thiển Vũ ngồi đối diện anh, cẩn thận xem hợp đồng ba lần, cuối cùng hơi nghi hoặc nhìn Lạc Tử Thịnh, “Ông xác định?”
Lạc Tử Thịnh cười, “Tôi tự cầm dao, ông nói xem tôi có xác định không?”
Đối với vẻ thờ ơ này của Lạc Tử Thịnh, vẻ mặt của Thẩm Thiển Vũ lại có vẻ nghiêm túc thận trọng, “Tôi không cho rằng ông có lí do để làm thế. Hơn nữa, tôi muốn hỏi, đây là ý của ông hay là ý của bác trai?”
“Ý của ai quan trọng sao?”
Thẩm Thiển Vũ lắc đầu, “Ông có biết hậu quả không?”
Lạc Tử Thịnh cười nhạo một tiếng, “Tôi biết tôi đang làm gì. Hơn nữa, hẳn ông cũng biết, chỉ cần tôi kí tên, hợp đồng này sẽ có hiệu lực.”
Thẩm Thiển Vũ cẩn thận đánh giá vẻ mặt của Lạc Tử Thịnh, anh biết rõ, hợp đồng này là cọng rơm cứu mạng Thẩm Thị hiện giờ, anh không được đánh mất. Anh thở dài một hơi, cuối cùng kí tên.
Cũng không cảm thấy thả lỏng vì nắm được hợp đồng này trong tay, Thẩm Thiển Vũ nhìn Lạc Tử Thịnh, “Thật sự không thêm điều kiện gì?”
“Không cần.” Lạc Tử Thịnh thản nhiên đáp lại.
Thẩm Thiển Vũ trầm mặc một lát, “Bây giờ, rốt cuộc ông nghĩ thế nào? Thiển Y, con bé…”
“Tôi sẽ gắng hết sức mình.”
“Hử?”
“Không phụ cô ấy.”
Dường như cả người Thẩm Thiển Vũ đều chấn động, anh có phần không thể tin nhìn Lạc Tử Thịnh, lại giống như có thể hiểu được, vẻ mặt anh biến hóa nhiều lần, cuối cùng mới bình ổn lại, “Ông biết cả rồi?”
“Biết gì?” Lúc này Lạc Tử Thịnh mới đặt toàn bộ tinh thần vào Thẩm Thiển Vũ.
“Tôi còn tưởng là ông biết rồi nữa, biết con bé vẫn luôn thích ông.”
Bàn tay Lạc Tử Thịnh khẽ giật, bắt đầu từ lúc nhìn thấy chú gấu bông trong phòng cô, anh đã có phỏng đoán đó, nhưng lời này được người khác nói ra, đột nhiên anh lại cảm thấy kiên định. Giống như hạt bụi ắt phải đậu xuống mặt đất.
Bởi vì câu nói đó, tâm tình cả ngày đều tối tăm của Lạc Tử Thịnh dường như cũng trở nên tốt đẹp, anh mỉm cười, “Tôi sẽ đối xử thật tốt với cô ấy.”
Thẩm Thiển Vũ tựa như hạ quyết tâm nào đó, “Vậy là tốt nhất.”
Lạc Tử Thịnh có chút khó hiểu, ánh mắt của Thẩm Thiển Vũ thêm ảm đạm, giống như đang ẩn nhẫn điều gì. Nhưng lúc này, tâm tình và lực chú ý của Lạc Tử Thịnh đều không đặt tới sự ảm đạm của Thẩm Thiển Vũ, bây giờ anh chỉ muốn về nhà sớm một chút. Cụm từ “về nhà” này, thật sự xa lạ, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy có một ngọn lửa nho nhỏ đang dần bốc lên.
Thẩm Thiển Vũ vừa đi, bản thân Lạc Tử Thịnh cũng ngồi không yên, cho dù trên bàn còn đống tài liệu nữa. Vừa định rời khỏi phòng làm việc, Hạ Tư Linh gọi điện đến.
“Vì sao buổi sáng không nhận điện thoại của em?”
“Di động hết pin.”
Dường như Hạ Tư Linh khẽ cười nhạo ở đầu bên kia điện thoại, Lạc Tử Thịnh mơ hồ có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn nhẫn nại nói chuyện với cô.
“Tử Thịnh, anh còn nhớ rõ lời anh từng nói không?”
Không cần nhắc nhở, Lạc Tử Thịnh đương nhiên biết cô ám chỉ điều gì. Vẻ mặt anh hơi cứng ngắc, sau đó anh liền nghe thấy Hạ Tư Linh nói: “Chúng ta gặp mặt đi!”
Danh Sách Chương: