Ngày tôi kết hôn, nhìn thấy mình mặc váy cưới trong gương, tôi cười cười không nói, khóe miệng lộ ra độ cong của nụ cười. Váy cưới trắng tinh, tượng trưng cho tình yêu thuần khiết và tốt đẹp, tôi sờ sờ mặt mình, gương mặt vốn nên quen thuộc này, dưới bàn tay của chuyên gia trang điểm đã hoàn toàn thay đổi, không phải không đẹp, chỉ là thêm một lớp phấn ngụy trang. Giống như sự khác nhau giữa phong cảnh thiên nhiên và phong cảnh nhân tạo vậy, không phải sự khác biệt giữa đẹp và không đẹp, chỉ là, mọi người thường sẽ hướng về phía thiên nhiên.
Đây là hôn lễ của tôi, hôn lễ thuộc về tôi.
Ra khỏi phòng hóa trang, tôi lại khôi phục nụ cười tự tin, khôi phục nụ cười mà Trần Nhất Tâm tôi nên có. Hôm nay, hẳn là ngày tỏa sáng của tôi. Hạ Phi Phàm nắm tay tôi, “Hôm nay em là cô dâu đẹp nhất của anh.”
Đầy tính khen ngợi, tôi nhìn anh anh tuấn mặc vest, cũng không keo kiệt lời khen một chút nào.
Tôi biết, người đàn ông nắm tay tôi này, sẽ cho tôi sự yên bình và an ổn, sẽ cho tôi tất cả những thứ mà gia đình của tôi nên có. Dù sao thì anh cũng có tất cả những điều kiện thỏa mãn, anh tuấn tú giàu có, không có sở thích không tốt, quan trọng hơn là, anh là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hạ Viễn, điểm này hoàn toàn thỏa mãn điều kiện kén vợ kén chồng cho con của bố mẹ tôi.
Từ nhỏ, tôi đã biết, tôi không giống như Thẩm Thiển Y, cô ấy mãi mãi có thể lựa chọn thứ mà cô ấy thích, mãi mãi có thể tùy hứng, dù là lấy cuộc đời ra để đánh cược, nhưng tôi thì không. Tôi không có cơ hội để tùy hứng, dù rằng, thân phận của chúng tôi vốn nên giống như thế. Chúng tôi có gia thế giống nhau, thậm chí có anh trai anh tuấn bất phàm giống nhau, nhưng tôi mãi mãi không may mắn bằng cô ấy. Vì sự che chở của bố mẹ, vì tình yêu thương của anh trai, cô ấy mãi mãi không cần bước lên vận mệnh của một quân cờ. Mà tôi, bắt đầu từ lúc sinh ra, tôi đã nhất định trở thành vật hi sinh của một cuộc hôn nhân thương nghiệp. Điều có thể cho tôi lựa chọn, chỉ là lấy cậu ấm nhà nào mà thôi.
Đối với Hạ Phi Phàm, có lẽ tôi cảm kích, dù rằng đó không phải là yêu. Tôi cảm ơn sự tôn trọng của anh ấy, cảm ơn anh ấy ở bên cạnh tôi, anh ấy luôn nói những cô gái lí trí sẽ không dễ dàng có được hạnh phúc. Nhưng, anh ấy không biết, hạnh phúc của tôi đã mất đi từ năm đó rồi. Vì thế, tôi chỉ có thể mỉm cười, chỉ có thể mỉm cười với thế giới mà tôi đã bất lực này, giống như Thiển Y năm đó. Chỉ là cô ấy đã đạt được hạnh phúc.
Đây là hôn lễ của tôi, Thiển Y và Lạc Tử Thịnh gấp gáp từ nước ngoài trở về, phải cho tôi mặt mũi chứ. Năm đó Lạc Tử Thịnh mạnh mẽ giáng cho Lạc Tử Thiên một kích, Lạc Tử Thiên liền bệnh một trận nặng, từ đó không hỏi đến chuyện công ty nữa. Mà cũng không biết Lạc Tử Thịnh nghĩ thế nào, mở rộng công ty ra nước ngoài, ở nước ngoài rất lâu, mà phần trong nước thì giao cho anh trai anh ta. Có lẽ tranh giành lâu như vậy, rốt cuộc đã biết tất cả đều chỉ là mây bay mà thôi. Con nhà họ khôi ngô tuấn tú lắm, dù sao ngũ quan cũng giống Lạc Tử Thịnh như đúc.
Chỉ là thật không ngờ, Diên Y cũng tới, bụng cô ấy hơi nhô lên, tin rằng không lâu sau, Cố Vân Tu có thể mừng vui đến vênh mặt lên rồi. Cố Vân Tu đi theo Diên Y suốt, không cho ăn thứ này, không được chạm vào thứ nọ. Từ trước tới giờ tôi luôn cảm thấy Diên Y rất hạnh phúc, thật tốt, đều đã đạt được hạnh phúc rồi.
Tiệc cưới tiến hành đến tận khuya, tôi không từ chối ai mời rượu, đây là hôn lễ của tôi. Thì ra tôi tránh né lâu như vậy, cuối cùng vẫn lựa chọn chấp nhận số phận.
Chợt giật mình, tôi như thấy được chàng trai năm ấy. Ngửa đầu, rượu nhanh chóng tiến vào cổ họng, thiêu đốt đến mức mắt tôi chua xót. Tôi tự nói với mình, tôi không thể lấy anh ấy, đời này, bất luận là lấy ai cũng giống nhau cả.
Hồi học lớp 11, chuyện học tập bắt đầu căng thẳng hơn, tôi biết tôi phải dùng bảng điểm đẹp đẽ để đổi lấy nụ cười trên mặt bố mẹ. Từ mỗi lần nghe mẹ nói chuyện với bạn chơi bài, tôi đã biết, thành tích tốt của tôi chính là vốn liếng để mẹ ngẩng đầu tự hào, là niềm tự hào trong lời nói lơ đãng của bố. Những thứ này, phải trở thành trang sức của tôi, chúng đều trở thành vật trang trí cho sinh mệnh của tôi.
Khi mỗi ngày thầy cô giáo đều nhắc đi nhắc lại chuyện thi đại học, tâm tình tôi, tất cả đều bị chàng trai dựa vào thân cây ngoài phòng học hấp dẫn. Anh ấy cũng không thường xuất hiện, hơn phân nửa đều là chiều thứ sáu, một mình đứng dưới tán cây anh đào. Năm đó, anh đào nở rộ, tôi đột nhiên viết một câu lên giấy nháp: chết dưới tán anh đào, thành quỷ cũng phong lưu.
Anh ấy luôn dựa cơ thể thon dài của mình vào thân anh đào, chân phải khẽ nâng giẫm lên rễ cây, tay trái đút trong túi quần, tay phải cầm di động nhìn gì đó. Sau nhiều lần quan sát, tôi nghĩ anh ấy đang chơi trò chơi, dùng việc chơi trò chơi giết thời gian, sau đó kiên nhẫn chờ người anh ấy muốn chờ.
Tâm tư thiếu nữ nhanh chóng sinh trưởng tốt vào thời điểm ấy, mỗi lần khi cô ấy đi đến trước mặt anh ấy, rõ ràng cô ấy không mở miệng, nhưng anh ấy luôn ngẩng đầu lên, thuận tay cất di động, sau đó ôm eo cô ấy rời đi. Trường bọn tôi rất nghiêm, một vài cặp yêu nhau đều lén chơi trò yêu bí mật, nhưng động tác và vẻ mặt của hai người họ đều tự nhiên mà vô cùng thân thiết, trước giờ luôn coi như bên cạnh không có ai.
Giữa các bạn học không có bí mật gì, tôi nhanh chóng nghe được tên và lớp của nữ sinh kia. Hạ Ngâm, nữ sinh lớp 11 ban xã hội, nghe nói là một nữ sinh nghệ thuật. Về bạn trai của Hạ Ngâm thì có rất nhiều tin đồn, có người nói anh ấy là thiếu gia một tập đoàn nào đó, có người nói anh ấy là sinh viên đại học, có người lại nói anh ấy là một nghệ sĩ trẻ. Chỉ là khuôn mặt đẹp như thế, dù sao cũng không đến mức làm mấy chuyện không đâu vào đâu.
Tôi đã từng theo họ rất nhiều lần, anh ấy luôn thích lấy tay vò vò tóc Hạ Ngâm, rõ ràng là động tác rất đơn giản, nhưng trên khuôn mặt rạng rỡ của anh ấy, tôi lại cảm thấy ấm áp. Mỗi lúc như thế, Hạ Ngâm sẽ trừng mắt lườm anh, sau đó không nói gì tỏ vẻ kháng nghị. Nhưng sự kháng nghị của cô ấy trước giờ đều không được anh ấy thông qua, thường thường anh ấy chỉ nói mấy câu, cô ấy lập tức bó tay.
Anh đưa cô ấy đến vườn bách thảo, nói cho cô ấy nghe về tên từng loài từng loài một. Có nhiều loại xương rồng như vậy, anh có thể nói tất cả tên của chúng, những cây xương rồng hình thù kì lạ, anh luôn có thể nhìn một cái là biết ngay nó là giống gì. Mà cô ấy, sẽ vui tươi hớn hở nhìn anh, thỉnh thoảng anh bị cô ấy nhìn đến chán, sẽ nhìn lại như thế. Chỉ cần anh nhìn cô ấy, cô ấy sẽ nhanh chóng hỏng việc. Anh sẽ nắm tay cô ấy.
Thỉnh thoảng họ sẽ đến hồ nước trong trường, trong hồ nhân tạo thả rất nhiều loại cá đủ màu sắc. Những loại cá đó cũng không nổi tiếng và đắt cho lắm, giống cá bình thường, nhưng cô ấy sẽ cười khanh khách những lúc anh giải thích này giải thích nọ. Khi cười cô ấy rất xinh, mà lúc cô ấy cười, anh sẽ nhìn cô ấy đầy chiều chuộng yêu thương. Giọng nói của cô ấy rất êm tai, giống như tiếng chuông gió lướt qua đáy lòng, kích lên gợn sóng nhè nhẹ.
Có đôi khi anh sẽ đưa cô ấy đến công viên trò chơi, rõ ràng đã là người trưởng thành, nhưng giống như hai đứa trẻ vậy, la to hét to lúc đi tàu lượn siêu tốc. Cho dù nhiều giọng nói vang lên bên tai như vậy, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra câu “Anh yêu Ngâm Ngâm” đó. Giống như câu nói độc nhất vô nhị, rất lâu sau vẫn không thể quên trong tim.
Tôi vẫn luôn nghĩ, có phải tôi mãi mãi không biết học cách cười thuần khiết như vậy, cho nên tôi nhất định không có được tình yêu của anh?
Sau đó, tôi càng ngày càng chờ mong đến thứ sáu hơn, quen với việc nhìn chàng trai mặc sơ mi trắng đó xuyên qua ô cửa sổ, anh có khuôn mặt tuấn tú, có sườn mặt hoàn mỹ nhất, có nụ cười ngây ngô trong sáng khiến tôi say mê. Mấy lần, anh đứng đó cười về phía tôi, rõ ràng biết, đó là bởi Hạ Ngâm đi từ bên này qua, nhưng vẫn không thể khống chế được nhịp tim đang đập nhanh của mình. Nụ cười của anh, biến thành thuốc độc dưới đáy lòng tôi.
Sau khi lên lớp 12, bố đề nghị lái xe trong nhà đưa đón tôi đi học mỗi ngày, nhưng tôi cố chấp cự tuyệt. Mỗi lần tôi dắt xe đạp, đi ngang qua hai người họ, tôi lại nghĩ, anh ấy có thể cũng chú ý đến tôi một lần nào đó không?
Một lần bạn cùng bàn hỏi tôi, vì sao toàn dắt xe mà không đạp xe, tôi cười nhẹ, không trả lời.
Sau đó, thời gian anh ấy xuất hiện chuyển thành thứ bảy, bởi vì lớp 12 bắt đầu phải học thêm. Một lần nào đó, có lẽ thời gian gấp gáp, anh ấy vội vàng chạy tới, trên người còn mặc đồng phục của đội bóng rổ Đại học Thâm Hạ. Trên trán toát mồ hôi, cô ấy hơi tức giận, xị mặt, không biết anh ấy nói gì, cô ấy lập tức nở nụ cười, sau đó hai người họ rời khỏi trường. Tôi vô cùng không hiểu, lần nào cũng là anh ấy chờ ở đó, cô ấy chẳng qua chỉ chờ có một lần, vì sao cô ấy phải tức giận chứ. Cô ấy nên cảm thấy may mắn vì mình là một người may mắn biết bao.
Tôi giống như một kẻ trộm, quan sát hạnh phúc của họ, lại luôn không tìm được điểm để xuống tay.
Mà sau khi thi đại học, tôi vờ như vô tình hỏi thăm thành tích của Hạ Ngâm, nghe nói cô ấy đăng kí một trường đại học ở tỉnh khác, tên cũng có tiếng lắm. Mà bạn trai của cô ấy, cũng được lan truyền tin rầm rầm rộ rộ, đại khái là chàng trai đó bị gia đình bức đi du học, sau đó tình yêu say đắm của hai người họ không bệnh mà chết. Tôi luôn cảm thấy không đơn giản như vậy, bên trong chắc hẳn có ẩn tình, nhưng đó không phải điều tôi có thể biết được.
Một năm, hai năm, tôi vẫn luôn nhớ rõ chàng trai đó trong kí ức.
Cho đến ngày ấy, Lạc Tử Thịnh về nước, Trần Nhất Đình kiên quyết lôi tôi đến tham dự, nói là hôm nay mọi người đều không mang bạn gái theo, chỉ là nhóm bạn chơi với nhau đến đập phá vui vẻ một trận thôi. Tôi không từ chối được, hơn nữa lúc ấy thật sự không có chuyện gì, tôi cũng chỉ đành đi.
Lúc vào phòng bao, chợt nghe thấy bên trong đã ầm ĩ vui vẻ, Phòng Trạch Hoa một mực lớn giọng ồn ào. Tôi dừng ở cửa một chút mới đi vào, ai biết được hôm đó Phòng Trạch Hoa trẻ không tha già không thương, không tha cho bất kì ai, kiên quyết bắt tôi uống ba cốc rượu lớn, cũng thật độc ác mà.
Chỉ là thật không ngờ, khi chương trình chơi được một nửa, lại có người đẩy cửa phòng bao ra.
Tôi xoay người, khi nhìn thấy người đó, tim dường như ngừng đập, nháy mắt máu sục sôi. Tôi ngơ ngác nhìn bóng dáng đó, bóng dáng tôi từng trộm đi theo biết bao lần.
“Tử Địch, ông làm cái gì thế hả, muộn vậy rồi mới đến.” Phòng Trạch Hoa còn chưa kịp lên tiếng, anh trai tôi đã đến dạy dỗ người ta trước rồi.
Thì ra họ đều quen nhau, tôi khẽ cười khổ, thế giới này, thì ra nhỏ như thế.
Phòng Trạch Hoa không nói gì, trực tiếp dùng rượu thay cho suy nghĩ của anh ta. Hạng Tử Địch cũng không tỏ thái độ, lược bới mấy lời vô nghĩa, trực tiếp uống rượu, anh uống xong, dốc chai rượu xuống. Mọi người còn lại bắt đầu vỗ tay cổ vũ.
Tửu lượng anh dường như rất tốt, cho dù uống nhiều như vậy nhưng sắc mặt cũng không đổi, vẫn dáng vẻ thờ ơ như trước, vui đùa cùng mọi người.
“Tử Địch, gần đây lại hời một khoản nhỉ?” Thẩm Thiển Vũ như cười như không nhìn anh, “Thực sự định tự lập cơ ngơi riêng?”
Anh cười nhẹ, “Chỉ nhìn xem rốt cuộc mình học được bao nhiêu thôi.”
Sau đó tôi mới biết được, sau khi về nước, Hạng Tử Địch một lòng muốn lập một công ty của riêng mình, thật sự không cần một đồng nào từ bố mẹ anh. Thực sự là người có cốt khí, cho dù lúc sự nghiệp ở dưới đáy vực, vẫn kiên trì không chịu nhận sự giúp đỡ của bố mẹ anh.
Mọi người lại náo loạn một hồi, Phòng Trạch Hoa đột nhiên hỏi, “À, Tử Địch, trong mấy anh em, có ông vẫn luôn một mình nhỉ, ngay cả một cô gái cũng không nhìn thấy. Là ông ánh mắt quá cao hay là có nỗi niềm khó nói nào hả?”
Lời này hơi quá đáng, nhưng Hạng Tử Địch không so đo chút nào, “Còn chưa tới lúc đó. Hơn nữa tôi đâu so được với sức hấp dẫn của mấy ông?”
Lòng hơi đau, ngay cả với hội bạn thân này, anh cũng chưa từng nói với họ về sự tồn tại của Hạ Ngâm. Anh thực sự đặt Hạ Ngâm vào tận đáy lòng mình, không muốn chia sẻ với bất kì ai, chỉ muốn một mình hưởng thụ quãng thời gian tốt đẹp đó của anh.
Sau khi ồn ào đủ rồi, Phòng Trạch Hoa liền quấn lấy mọi người đòi đánh bài, nghe nói lần trước anh ta thua không ít.
Hạng Tử Địch không tỏ thái độ, vẫn là Lạc Tử Thịnh luôn trầm mặc từ lúc đến lên tiếng, “Muốn tặng tiền cho các anh đây à?”
“Phải đánh mới biết được.” Phòng Trạch Hoa không chịu phục.
Cho dù trước kia chưa từng thấy anh, nhưng đã từng nghe Trần Nhất Đình nói đến ba chữ Hạng Tử Địch, cho dù chưa bao giờ nghĩ rằng giữa họ có liên hệ gì. Đám người này đánh bài đều dùng thẻ đánh bạc, nhưng phong cách mỗi người lại không giống nhau. Lạc Tử Thịnh trước giờ đánh bài đều mạnh mẽ vang dội, rất có tinh thần hừng hực của người chiến thắng, nhưng Hạng Tử Địch thì tương phản với Lạc Tử Thịnh, Hạng Tử Địch đánh bài ôn hòa, luôn thích chém giết vào lúc cuối khiến bạn trở tay không kịp, tới cuối cùng, Lạc Tử Thịnh nhìn như thắng đậm nhất còn chưa chắc đã bằng Hạng Tử Địch. Nhưng trong nhóm người này, đại để thì họ đều tự tặng tiền cho Lạc Tử Thịnh và Hạng Tử Địch.
Nhanh chóng bày bài trên bàn.
Mới đánh vài vòng, Lạc Tử Thịnh đã thắng mấy ván, nhưng con người Lạc Tử Thịnh này không lộ nhiều cảm xúc ra ngoai, chỉ cần chưa đến thời khắc cuối cùng, anh ta sẽ không lơ là. Hạng Tử Địch không thắng, nhưng kĩ năng thành thạo nên không thua bài. Một lát sau, dường như Hạng Tử Địch có một cuộc điện thoại cực kì quan trọng.
“Em tới đánh giúp anh một chút.” Khi ngón tay thon dài của anh chỉ vào tôi, tôi cảm thấy cơ thể mình dường như đều bị đóng đinh.
Hình như anh cười nhẹ, “Đánh bài rất đơn giản, thua tính vào anh, thắng thì về em.”
“Đừng không hiểu chuyện như thế, bảo em đánh đấy, ngồi xuống xem nào.” Trần Nhất Đình kéo tôi, ý bảo tôi ngồi xuống.
Tôi ngồi xuống, chỉ một mực nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của anh, còn chưa phản ứng lại, cũng đã thua vài ván rồi. Phòng Trạch Hoa ở một bên bắt đầu cười không chút kiêng dè, “Nhất Tâm, em đúng là ngôi sao may mắn của anh mà.”
Anh ta nói vậy làm tôi càng thêm áy náy, tôi khẽ cắn môi, vẫn tiếp tục kiên trì.
“Đừng đánh lá đó.” Không biết Hạng Tử Địch đã trở lại từ lúc nào, cũng không có ý định chiếm lại chỗ, chỉ đứng bên cạnh tôi, “Đánh cây hai.”
Hơi thở của anh gần đến thế, hơi thở ấm áp khi anh nói chuyện dường như đều quanh quẩn trong không khí. Lòng tôi ngứa ngáy, nói không rõ là cảm nhận gì. Còn chưa kịp phản ứng, hai ván cuối, Hạng Tử Địch phản kích, khiến họ trở tay không kịp. Có điều thực sự cũng không thắng đậm, ngang mức với Lạc Tử Thịnh.
Lạc Tử Thịnh cười như không cười nhìn Hạng Tử Địch, “Ông không đi hành quân đánh giặc đúng là nhân tài mà không được trọng dụng đấy.” Anh vẫn nhớ rõ chuyện ngồi ngư ông đắc lợi của cậu ta hồi cấp ba, cái thằng giảo hoạt này.
“Có thể nghe được mấy lời này tuôn ra từ miệng ông, tôi coi nó như lời khen nhé.”
Sau khi kết thúc ván cuối, cũng chính là thời gian tan cuộc.
Đi chưa được mấy bước, Hạng Tử Địch đã đuổi theo, trên mặt anh vẫn là nụ cười nhàn nhạt, chỉ là trong đó có thêm chút lõi đời, “Đây là tiền của em.”
Nháy mắt tôi hiểu được đây là ý gì, “Không cần đâu, em căn bản không làm được gì cả. Tất cả đều là tự anh thắng được, huống chi em còn làm anh thua mấy ván nữa, anh không bắt em đền tiền, em đã thấy may lắm rồi.” Tôi cố gắng làm lời nói của mình trở nên thoải mái, lại thế nào cũng không thoải mái nổi.
Anh cười nhẹ, cũng không phản bác, “Dù sao trong mắt anh đây là số tiền thuộc về em, em không muốn, vậy quyên góp cho công trình hi vọng cũng được, ném vào thùng rác cũng được. Em xử lý sao thì tùy.”
Lúc tôi còn chưa phản ứng lại, anh đã biến mất trong màn đêm.
Rốt cuộc đã biết, sau đó, Lạc Tử Thịnh luôn nói anh là một tên nham hiểm.
Có lần tiếp xúc đầu tiên, sẽ có lần thứ hai. Quan hệ giữa tôi và anh, không thân mật, nhưng không quá xa cách. Dường như dưới mức bạn bè, trên mức người xa lạ.
Mỗi lần gặp sẽ uống mấy ly, phản ứng khi uống rượu của anh rất tốt, tửu lượng còn tốt hơn.
Năm hai đại học, thực tập ở công ty anh, mỗi ngày tôi đều đi theo anh từ sớm đến tối muộn. Tôi giống như rất nhiều người, không hiểu vì sao anh không làm cậu ấm, mà lại muốn phí sức lao động làm cái công ty tồi tàn này, nhưng tôi không dám nói những lời đó trước mặt anh.
Anh xã giao rất nhiều, cho dù tửu lượng tốt thì cũng bị chuốc đến gục.
Khi anh không cầm cự được, tôi hàn huyên với đối phương một lát rồi đưa anh về nhà. Chúng tôi ngồi ghế sau, tay anh kéo chặt tay tôi, may là anh say, không nhìn thấy được sắc mặt đỏ ửng của tôi.
Anh khẽ nói: “Ngâm Ngâm, em ở đâu? Em trở về đi, đừng rời xa anh nữa, bây giờ đã không còn ai có thể chia rẽ chúng ta nữa rồi. Bây giờ anh đã độc lập, không dựa vào người khác, anh gây dựng nên một thiên hạ vì em, chỉ thuộc về em, em trở về đi…”
Khí lực của anh càng lúc càng lớn, tay tôi bị nắm lấy, đau đến mức trái tim cũng cùng đau.
Không biết vì sao, từng giọt nước mắt tí tách rơi trên xe.
Thì ra, anh vất vả như vậy, chỉ để cho Hạ Ngâm một thiên hạ, chỉ để cho Hạ Ngâm một không gian tuyệt hảo. Lúc này, cuối cùng tôi cũng biết vì sao quan hệ giữa anh và bố mẹ anh không tốt, thì ra chỉ là vì Hạ Ngâm, có lẽ lúc trước hai người họ chia tay cũng là do bố mẹ anh ngăn cản. Để không chịu sự khống chế của người nhà nữa, anh lựa chọn tự gây dựng sự nghiệp, chỉ để chờ đợi Hạ Ngâm trở về.
Tôi đột nhiên cảm thấy, mình thật đáng buồn biết bao.
Tài xế ngờ vực xoay người nhìn tôi.
“Nhớ tới mối tình đầu của cháu.” Tôi mặt không đổi sắc, nói, “Đúng là đủ bi thảm mà.”
“Bây giờ mấy người trẻ tuổi động tí là bị tổn thương vì chuyện tình cảm, nghiêm trọng hơn thì liền tự sát. Cô nói xem tình cảm có thể làm cơm ăn à? Thật không biết nghĩ sao nữa.” Tài xế lắc đầu.
Đúng vậy, yếu đuối biết bao.
Nhưng, vì sao tôi vẫn muốn khóc?
Thời gian còn lại, tôi tận tụy ở công ty như trước, trở thành trợ thủ đắc lực của anh. Cùng mở hội nghị dài đến 5 tiếng đồng hồ, cùng đi công tác ở vùng núi xa xôi, cùng đi làm phỏng vấn. Tất cả những chuyện đó, tạo thành phần hoàn mỹ của tôi trong lòng anh.
Một ngày nào đó, tôi xem bài viết trên mạng, đột nhiên có xúc động muốn hút thuốc. Không chú ý, vậy mà anh đã đứng bên cạnh tôi, cũng không biết anh thấy bao nhiêu rồi. Lúc này tôi tay mắt lanh lẹ thu tờ giấy trên bàn lại, không xác định được anh thực sự nhìn thấy hay chưa.
“Thời gian đi làm lại lên mạng, có phải nên trừ tiền lương không?” Anh cười nhẹ.
“Nể mặt em đã đi mua cơm, bỏ qua cho em đi.” Tôi cũng cười, “Chỉ lần này thôi, lần sau tùy ý xử lý.”
Anh liếc mắt nhìn tôi, sau đó lấy hộp cơm qua.
Tôi vỗ vỗ ngực mình, chắc là anh không thấy đâu nhỉ.
Thời gian thực tập của tôi trôi qua rất nhanh, cho dù ở đây vất vả như vậy, nhưng vì một người, tôi lại cảm thấy rất hạnh phúc. Quả nhiên tình yêu có thể biến người ta thành kẻ ngốc mà.
Lúc tạm biệt anh trong phòng làm việc, vẻ mặt anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tôi nghĩ anh căn bản không nghe lời tôi nói. Anh có thể bình tĩnh như thế, giống như với một người xa lạ, lòng tôi hơi thắt lại, sau khi nói xong liền ra khỏi phòng, anh đột nhiên gọi tôi lại.
“Nhất Tâm.”
Tôi xoay người nhìn anh.
“Xem chưa, phim mới ra.” Miệng anh mỉm cười, dùng ngữ khí bình thường nói với tôi.
Nhưng tôi lại thấy giật mình, “Xem rồi, sao ạ?”
“Thật ra, chúng ta đều biết, nam chính đó động tình với hồ ly, nhưng anh ta sẽ không cưới nàng, cho dù Châu Tấn sắm vai hồ ly đẹp đến cỡ nào. Bởi vì anh ta phải chung thủy với vợ, lại hoặc là lúc đó anh ta phải chung thủy với tình yêu của mình.” Anh nhìn tôi, ánh mắt lắng sạch trước sau như một.
Tôi mơ hồ biết anh có ý gì, rồi tựa hồ lại không biết gì cả.
“Có đôi khi tình yêu cũng có thứ tự trước sau, bất luận em làm gì, bất luận em cố gắng cỡ nào. Đã muộn rồi thì chung quy vẫn là đã muộn.”
Ngón tay tôi run run, “Anh thế này là ý gì?”
Anh vẫn mỉm cười, “Chính là mấy điều hiểu được sau khi xem bộ phim đó mà thôi, thật sự không có gì cả. Được rồi, em ra ngoài đi!”
Tôi gần như tháo chạy.
Quả nhiên anh biết, quả nhiên anh hiểu.
Chắc chắn anh đã thấy nội dung được viết trên tờ giấy đó: Núi có cây, cây có cành; lòng yêu thích người, người nào có hay.
Chỉ là người đã biết, lòng khó thu.
Thật sự là người vô tình nhưng lại là người chung tình nhất, trách ai bây giờ?
Chỉ có thể nói là vận khí mình không tốt, không đợi được cơ hội hạnh phúc mà thôi.
Tôi uống một ly rượu, tôi nhìn người trước mắt, hơi bừng tỉnh. Hạng Tử Địch nắm tay Hạ Ngâm, rốt cuộc anh đã làm được rồi, mang lại cho cô ấy một hạnh phúc.
“Chúc cậu tân hôn vui vẻ.” Hạ Ngâm bưng rượu cười nhẹ.
“Cảm ơn nhé.” Tôi đương nhiên là ai đến cũng không từ chối.
Vừa mới định xoay người tiếp đón vị khách tiếp theo, chỉ nghe thấy bên tai có hơi thở ấm áp nồng đậm, quen thuộc như vậy, lại xa lạ đến thế, “Em nhất định phải hạnh phúc đấy.”
Đúng vậy, tôi sẽ hạnh phúc, chỉ là hạnh phúc đó, bởi vì không có anh nên đã chiết khấu rồi.
Hạ Phi Phàm đi tới nắm tay tôi, “Hôm nay em uống nhiều như thế, có muốn nghỉ ngơi chút không?”
Tôi lắc đầu, “Hôm nay là hôn lễ của chúng ta, phải tận hứng chứ.”
Lại uống rượu, phát hiện điều bất thường, tôi nhìn Hạ Phi Phàm, anh nháy mắt với tôi. Rượu bị đổi thành nước ngọt, tim lỡ một nhịp, chỉ có người thực sự quan tâm tôi mới làm như vậy nhỉ.
Tôi quay đầu lại, thấy Hạng Tử Địch bế con của họ, Hạ Ngâm đứng bên cạnh mỉm cười hạnh phúc.
Tôi quay đầu qua, tôi còn đang nhìn gì nữa?
Điều có thể làm cũng chỉ là nắm chặt lấy hiện tại, theo đuổi hạnh phúc của bản thân mình.
Lòng bàn tay chạm đến ấm áp, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười ấm áp mà sáng rỡ tựa ánh mặt trời của Hạ Phi Phàm, như gió tháng ba, thổi tỉnh từng cánh hoa đào.
~ Hết ~
Danh Sách Chương: