Beta: Min
Hạ Đàm vừa từ bên ngoài trở về, trên tay còn mang theo hai con cá, là do Bà nội Lưu ở thôn Tây tặng cô.
Bà nội Lưu tuổi đã lớn lại cô đơn một mình, không có con cái. Hạ Đàn cảm thấy bà một mình lẻ loi, ngày thường nếu không bận việc thì sẽ qua trò chuyện với bà, giúp bà làm chút việc vặt trong nhà. Bà nội Lưu biết cô tốt bụng, mỗi lần đều tìm mọi cách đưa cô vài thứ đồ để cô mang về.
Hai con cá này là do bà kiên quyết đưa cho cô, đùn đẩy qua lại mãi không xong, bà bảo nếu cô không nhận thì không cho cô đến thăm bà nữa.
Hạ Đàn mang hai con cá vui vẻ trở về nhà.
Nhà cô ở một trấn nhỏ Giang Nam, vùng này là một khu du lịch nổi tiếng, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến du lịch, theo thành đoàn cũng có, đi tự do cũng có, có nhóm kết hợp ba đến năm người, đôi khi chỉ có một người thôi.
Gia đình của Hạ Đàn có mở một khách sạn trong trấn. Dù sao khu du lịch này cũng thu hút rất nhiều khách, hơn nữa vị trí và dịch vụ của khách sạn rất tốt, cho nên không lo không sinh lời.
Đương nhiên, khách sạn của gia đình cô thuộc vào loại thoải mái dễ chịu, nên cũng không thể so với khách sạn năm sao sát bên.
Hạ Đàn mang theo hai con cá về khách sạn, Tiểu Trương và Thanh Thanh đứng ngoài cổng, hai người hết sức chăm chú nhìn ra ngoài, khuôn mặt còn có một chút kích động.
Tiểu Trương là nhân viên dọn phòng, còn Thanh Thanh làm ở quầy lễ tân, cả hai cô nàng đều đã hai mươi tuổi.
Hai người này bình thường không có sở thích gì khác, chỉ thích ngắm trai đẹp.
Hạ Đàn cười tủm tỉm đi qua, đặt tay lên vai của Thanh Thanh, theo ánh mắt của các cô ấy nhìn ra bên ngoài, "Lại thấy anh chàng đẹp trai nào sao?"
"Bờ sông, có nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz không?" Thanh Thanh giơ tay chỉ chỉ, "Người đứng kế bên chiếc xe đó."
Thật ra không cần Thanh Thanh chỉ, Hạ Đàn liếc mắt một cái cũng đã thấy được.
Đó là một người đàn ông mặc Tây trang màu đen, thân hình rất cao, chân dài vai rộng, dáng người cũng đẹp hơn rất nhiều so với mấy người mẫu trên TV.
Quan trọng nhất là khuôn mặt đó, đường nét cứng rắn, đôi mắt thâm thúy, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng hơi hé mở.
Người đàn ông đang gọi điện thoại, lông mày hơi nhíu lại, dường như có chút không vui.
Hạ Đàn nhìn đến say mê, cô chưa từng thấy một người đàn ông nào có dáng dấp đẹp đến như vậy. Trong đời thực chưa từng thấy qua, trên TV cũng không gặp nốt.
Trên người anh có một loại khí chất mà chỉ cần là phụ nữ, đều sẽ bị nó hấp dẫn.
Cái khí chất đó gọi gì nhỉ? Là người đàn ông thành thục trải đời.
Hạ Đàn cảm thấy người này rất có hương vị đàn ông, không giống như các bạn học nam trong trường của cô.
Đôi mắt cô đảo qua đảo lại, không biết đang suy nghĩ cái gì. Cô nhét hai con cá vào tay của Thanh Thanh, quay đầu chạy lên lầu.
Không bao lâu sau đi xuống lầu, lúc này cô đã thay bộ váy vừa mới mua để mặc khi đi học Đại học.
Là một chiếc chiffon bó sát thân người màu hồng nhạt, làm nổi bật vòng eo nhỏ gọn chỉ cần một tay có thể ôm hết của cô, lộ ra cái cổ trắng nõn cùng xương quai xanh xinh đẹp.
Mái tóc ban đầu được cột lên phía sau giờ cũng đã được thả xuống, xõa ra trên vai, nhìn thành thục hơn mấy phần.
Phối hợp với chiếc váy là đôi giày cao gót màu trắng dưới chân.
Đây là lần đầu tiên cô ăn mặc như vậy, đi trên đường có đôi chút khó khăn.
Nhìn cô từ trên lầu đi xuống, Thanh Thanh che miệng cười, "Em mặc như vậy định đi đâu đấy?"
Hạ Đàn nắm váy, cúi đầu vừa đi xuống vừa nói: "Chị không thấy hả? Em đang tập đi giày cao gót đó, một tháng nữa là khai giảng rồi, em phải luyện tập cho tốt."
Hạ Đàn "luyện tập" một hồi luyện ra đến bên ngoài, sau đó luyện tiếp đến chỗ người đàn ông đứng kế bên xe Mercedes-Benz.
Hàn Triệt đang đứng ở bờ sông gọi điện thoại, "Tìm không thấy là có ý gì? Tin tức không sai, địa chỉ cũng không sai, mà trấn Thiệu lại nhỏ như vậy, cậu dám nói với tôi là tìm không thấy?"
Đầu dây bên kia không biết nói cái gì, người đàn ông nhíu mày càng chặt hơn, sau đó anh cố nén tức giận mà nói: "Cho cậu thêm nửa giờ, nếu vẫn không tìm thấy thì tự động từ chức đi."
Hàn Triệt cúp máy, vừa định gọi một cuộc điện thoại khác, bên tai đột nhiên nghe thấy một giọng nói trong trẻo.
"Anh đang tìm người sao?"
Hàn Triệt sững sờ, quay đầu nhìn theo hướng giọng nói.
Đó là một cô gái nhỏ mặc váy màu hồng nhạt, ngồi bên bờ sông đang nhìn anh.
Cô hơi nghiêng đầu, đôi mắt to tròn trong trẻo mang theo chút nghi hoặc.
Mặc dù cách ăn mặc nhìn qua rất trưởng thành, nhưng nhìn ra được cô gái này nhiều nhất cũng chỉ mới mười tám mười chín tuổi.
Ánh mắt rất trong suốt, chính xác là một tiểu nha đầu.
Hàn Triệt "ừ" một tiếng, vừa thu hồi tầm mắt, vừa chuẩn bị gọi điện thoại tiếp.
Giọng nói đó lại vang lên, "Vậy anh hỏi tôi đi, tôi là người của trấn Thiệu, không phải khoác lác chứ chỉ cần là người ở đây, tôi hầu như đều quen biết hết đó."
Động tác gọi điện thoại của Hàn Triệt dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía cô gái đang ngồi bên bờ sông.
Gió sông thổi làm tóc của cô hơi rối một chút, cô gái nhỏ cong cong mắt liếc sang, cười giảo hoạt như một con hồ ly nhỏ, "Tôi giúp anh tìm người, anh xem xét đến chuyện làm ăn của nhà tôi được không?"
Hàn Triệt híp híp mắt, giọng điệu có chút không vui, "Cô dám bàn điều kiện với tôi?"
Hạ Đàn chớp chớp mắt, "Chẳng qua chỉ là muốn anh xem xét đến chuyện làm ăn của nhà chúng tôi thôi, nếu anh không đồng ý thì thôi vậy."
Hạ Đàn khẽ nhún vai bày ra dáng vẻ chẳng có chuyện gì quan trọng.
Hàn Triệt nhìn cô chằm chằm, lát sau mới hỏi: " Vậy nhà cô làm gì?"
Trong lòng Hạ Đàn vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh, thuận tay chỉ về phía sau một chút, "Đó là khách sạn của nhà tôi."
Hàn Triệt nhìn theo hướng ngón tay của cô.
Cái khách sạn kia anh cũng vừa chú ý tới. Nhiều người ra ra vào vào, rõ ràng làm ăn rất tốt.
Thu hồi tầm mắt, ánh mắt lại rơi xuống người Hạ Đàn.
"Thế nào?" Hạ Đàn thấy anh nhìn mình chằm chằm nhưng lại không nói gì, có chút sốt ruột hỏi.
Hàn Triệt dán mắt nhìn cô, sau một lúc lâu, cuối cùng cũng trả lời, "Được."
Đáy mắt Hạ Đàn đột nhiên hiện lên một tia vui mừng, nhưng cũng che giấu rất nhanh, nói: "Tôi sẽ chuẩn bị cho anh một căn phòng sang trọng! Anh yên tâm đi, phòng nhà chúng tôi cũng không thua kém khách sạn kế bên đâu!"
Hàn Triệt nhướng mày, "Thật sao? Khách sạn nhà cô cũng là năm sao à?"
Hạ Đàn lập tức nghẹn họng, không nhịn được trừng mắt nhìn Hàn Triệt. Người này sao mà độc miệng như vậy chứ?
Hàn Triệt lần đầu tiên phát hiện có người trừng mắt với bộ dáng như vậy, con mắt mở căng to tròn, rõ ràng đang trừng người khác nhưng bộ dạng lại rất đáng yêu.
Anh không khỏi buồn cười, "Lần sau có muốn khoác lác, nhớ soạn trước bản nháp."
Hạ Đàn: "......"
Đối phương cười nhạo cô xong, xoay người bước đi.
Hạ Đàn sốt ruột hô lên, "Này, anh đi đâu vậy?"
Hàn Triệt dừng bước, quay đầu lại hỏi, "Không phải nói quan tâm tới chuyện làm ăn của nhà cô sao?"
Hạ Đàn sửng sốt.
Hàn Triệt lại nói: "Không phải cô nói giúp tôi chuẩn bị phòng sang trọng sao? Còn đứng ngốc ở đó làm gì?"
"À, vâng...." Hạ Đàn hoàn hồn, nhìn chằm chằm Hàn Triệt hai giây, có điều vẫn ngồi yên ở đấy không nhúc nhích.
Hàn Triệt nhíu mày, lại đột nhiên nghe cô nói: "Anh có thể lại đây đỡ tôi một chút được không? Tôi vừa mới bị trật chân rồi."
Hàn Triệt sửng sốt.
Hạ Đàn nói tiếp: "Nếu anh cảm thấy không tiện, vậy anh vào khách sạn gọi người ra giúp tôi cũng được?"
Chiêu này gọi là lấy lui làm tiến.
Trong lòng Hạ Đàn dương dương tự đắc nghĩ Hàn Triệt chắc chắn sẽ qua đỡ cô, nhưng lại nghe anh nói: "Chờ."
Sau đó anh liền xoay người, một mình bước về phía khách sạn.
Hạ Đàn nhìn theo bóng lưng của anh, há miệng, sững sờ ngây ngốc.
Cô vẫn ngồi ở đấy, trơ mắt nhìn Hàn Triệt bước vào khách sạn, rồi lại nhìn thấy Tiểu Trương bước ra.
Cô không khỏi bĩu môi, cúi đầu nắm váy.
Tiểu Trương còn chưa kịp chạy đến trước mặt của cô đã hô lớn. "Trời đất ơi, em nói cái gì với anh đẹp trai đó vậy? Sao cuối cùng anh ta lại đến khách sạn của chúng ta rồi?"
Lái Mercedes Benz, toàn thân đều mang hơi thở cao quý, đáng lẽ ra nên ở khách sạn năm sao kế bên nha!
Hạ Đàn đứng lên, "Cao nhân ắt có diệu kế."
Tiểu Trương chỉ vào chân cô, nghẹn họng nhìn trân trối, "Chân chân chân... chân em bị làm sao vậy? Anh đẹp trai đó nói em bị trật chân, bảo chị ra đây đỡ em."
Hạ Đàn cúi đầu sửa lại váy một chút, hết sức bình tĩnh nói: "Giả vờ thôi."
"....."
Hạ Đàn dẫm dẫm lên giày cao gót, ung dung chậm rãi đi về phía khách sạn.
Tiểu Trương hơn nửa ngày mới đuổi theo, "Hạ Đàn, sao em gạt người ta vậy?"
Hạ Đàn nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.
Tiểu Trương mở to hai mắt, đột nhiên hiểu ra, "Không phải, không phải em coi trọng người ta đấy chứ?"
Hạ Đàn vội vàng che miệng cô ấy lại, "Chị nói nhỏ một chút!"
Tiểu Trương không vui vẻ nổi, "Em được lắm, mặt hàng cực phẩm này chỉ được nhìn từ xa chứ không thể đùa bỡn, em đừng có học người người khác mà đi tìm sự diễm lệ, tình một đêm với người ta, ba em mà biết được, không đánh chết em mới lạ đó!"
Hạ Đàn: "Em không có mà."
Tiểu Trương như một chị gái tri kỷ, sâu xa nói: "Kiểu đàn ông như thế này, chỉ có thể đứng từ xa nhìn thôi, người ta cũng chỉ ở vài ngày rồi đi, em có thể theo đuổi được sao? Hơn nữa, nhìn đẹp trai như vậy, nói không chừng đã sớm kết hôn rồi."
Hạ Đàn bước chậm lại, nghiêm túc nói: "Em có nhìn kỹ rồi, anh ấy không có mang nhẫn cưới mà."
Tiểu Trương chế nhạo cười một cái, lấy tay chỉ chỉ vào trán cô, "Thật là ngây thơ, có một số người họ chỉ đơn giản là không thích mang nhẫn cưới mà thôi."
"......."
Tác giả có lời muốn nói:
Ngọt văn, không ngược.
Đây là một hồi nhàm chán trước khi bước vào câu chuyện, tạm thời mở hố, cũng chưa có ý định lấp lại, nếu mọi người thích thì lưu lại nha ~ ~ ~
Bà Min có lời muốn nói:
Ngọt văn, ngọt không ngấy.
Ngược văn, ngược chết cẩu FA.
Chính thức khai máy bộ Tham Luyến rồi, hy vọng mọi người ủng hộ em nó, tạo động lực cho edit và beta sớm hoàn thành nhé.