Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, Hàn Triệt đặc biệt không về trễ. Hơn bốn giờ chiều, kết thúc cuộc họp liền gọi điện thoại cho Hạ Đàn, dặn cô không cần nấu bữa tối, chờ anh về.
Đã rất lâu Hạ Đàn không hẹn hò ăn tối với Hàn Triệt, rất vui vẻ ở nhà gội đầu, tắm rửa thơm tho chờ Hàn Triệt về đón mình.
Cơn khủng hoảng của công ty đã xử lý gần xong, tiếp theo là quy trách nhiệm.
Là một tập đoàn bất động sản thực lực hùng hậu đã lên sàn giao dịch, nhà mẫu mới xây lại xảy ra vấn đề sập đổ, hiển nhiên chuyện này sẽ khiến cho mọi người nghi ngờ chất lượng công trình và độ an toàn nhà cửa của công ty, đối với công ty là danh tiếng và sự phát triển trong tương lai, ảnh hưởng to lớn như thế nào thì không ai cũng có thể đoán được.
Mặc dù dưới dự lãnh đạo của Hàn Triệt, các biện pháp khắc phục hậu quả đã được đưa ra, nhưng trong khoản thời gian ngắn này, công ty vẫn còn trong tình thế nước sôi lửa bỏng như cũ.
Mà sự kiện này phát sinh trong lúc Hàn Triệt đang quản lý công ty, muốn hỏi trách, người đầu tiên đứng mũi chịu sào đương nhiên là Hàn Triệt.
"Chuyện này thật sự rất kỳ quái, rõ ràng là có người âm thầm giở trò quỷ." Lần này, Hà Vũ vẫn luôn chịu đựng im lặng, nhưng mới vừa nghe ban giám đốc muốn hỏi trách, cuối cùng cũng không nhịn được được mà đứng về phía Hàn Triệt.
Ngược lại Hàn Triệt rất bình tĩnh. Anh ngồi ở trên ghế, đánh một từ cuối cùng trên máy tính, bấm gửi mail đi, rồi sau đó đóng máy tính lại. Đứng dậy, lấy áo vest treo trên giá áo ở phía sau bàn làm việc xuống, rất bình tĩnh nói: "Tôi biết."
Tất cả mọi người trong công ty đều biết, Hàn Triệt luôn luôn coi trọng chất lượng và an toàn của ngôi nhà. Đây là đều cơ bản nhất cũng là đều mà anh luôn đặt lên hàng đầu.
Mấy năm nay Hàn Triệt quản lý công ty, cho đến bây giờ chưa từng xảy ra vấn đề gì. Đây là lần đầu tiên, thế nên anh mới phái người đi thăm dò.
Tựa như Hà Vũ nói, chuyện này thật sự rất kỳ hoặc, chính xác là có người âm thầm giở trò quỷ.
Hiện tại Hà Vũ rất lo lắng, ban giám đốc sẽ xử lý Hàn Triệt như thế nào.
Chuyện đã xảy ra như thế, Hàn Triệt với tư cách là người phụ trách, đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm.
Thậm chí có thể sẽ bị giáng chức.
Hàn Triệt mặc áo vest, lại lấy tiếp áo khoác xuống, vắt lên khuỷu tay, nói với Hà Vũ: "Hai ngày này tôi sẽ không đến công ty, có chuyện gì thì liên hệ tôi."
Nói xong liền ra ra cửa.
Hà Vũ sửng sốt, vội vàng đuổi theo anh, bước đến bên người Hàn Triệt, có chút lo lắng hỏi: "Ban giám đốc bên kia...."
Hàn Triệt nói: "Tùy bọn họ muốn xử lý."
Dứt lời, đã đi ra tới cửa. Anh đẩy cửa ra rồi bước ra ngoài.
Ở cửa thang máy, vừa đúng lúc gặp được Hàn Nham đang đi xuống dưới.
Anh ta mặc bộ Âu phục màu xám, trong tay chống một cây gậy.
Hàn Triệt nhìn thấy anh ta, lịch sự gật đầu, "Anh."
Hàn Nham liếc mắt nhìn anh, cười cười, "Hôm nay về sớm à?"
Hàn Triệt đáp, "Có hẹn, bạn gái tôi đang chờ."
Dứt lời, cửa thang máy mở ra.
Hàn Nham chống cây gậy rồi bước vào, Hàn Triệt đi theo ở phía sau.
Trong thang máy rất im lặng, chỉ có hai người là Hàn Nham và Hàn Triệt.
Hơn hai mươi tầng lầu, phải mất một lúc lâu.
Một tay Hàn Triệt đặt trong túi quần, một tay còn lại ngắm nghía cái bật lửa.
Anh hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Qua lúc sau, mới nhỏ giọng nói: "Thật ra nếu anh muốn tôi rời khỏi công ty, chỉ cần một câu nói, còn muốn ban giám đốc cách chứ tôi thì không đáng phải hy sinh danh tiếng công ty."
Bỗng dưng Hàn Nham ngẩng đầu, đôi mắt đằng sau mắt kính không che giấu được sự tàn nhẫn.
Hàn Triệt ngẩng đầu, nhìn thẳng anh ta, mỉm cười nói, "Năm đó sức khỏe ông nội không tốt, anh lại chữa trị chân ở nước ngoài, không thể trở về chủ trì công việc. Ông nội mới tạm thời giao công ty cho tôi quản lý."
Mấy ngày nay tình huống sức khỏe ông nội không được tốt lắm, có lẽ Hàn Nham sợ anh tranh đoạt tài sản và công ty với anh ta, cho nên cố ý làm cho anh phạm một sai lầm lớn, muốn mượn cớ này để anh rời khỏi công ty.
Anh có thể hiểu được.
"Tôi chỉ là con nuôi của Hàn gia, từ nhỏ đến lớn, cho đến bây giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ thay thế anh, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ cướp đoạt bất cứ cái gì thuộc về anh." Hàn Triệt vân vê cái bật lửa trong tay, hơi cúi đầu, tiếp tục nói: "Lúc trước ông nội đem công ty giao cho tôi, tôi chỉ muốn giúp ông kinh doanh công ty thật tốt. Khi nào ông nội không cần tôi nữa, tôi sẽ rời đi lập tức."
Sau một lúc lâu, Hàn Triệt ngẩng đầu, nhìn Hàn Nham, "Chờ lần này kết thúc, tôi sẽ gửi đơn từ chức cho ban giám đốc."
Lúc này cửa thang máy mở ra.
Hàn Triệt bước ra khỏi thang máy, lập tức đi về phía đại sảnh.
Hàn Nham đi ở phía sau, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hàn Triệt, ấn đường nhíu chặt, ánh mắt phức tạp.
Bỗng nhiên anh ta không biết Hàn Triệt suy nghĩ cái gì.
Lúc Hàn Triệt trở về nhà, khi đi ngang qua cửa hàng bán hoa ở gần nhà, đậu xe ở ven đường, bước xuống rồi đi vào cửa hàng bán hoa.
Bà chủ cửa hàng hoa thấy Hàn Triệt, ôi chao một tiếng, "Hàn tiên sinh, đã lâu không gặp Ngài đấy."
Hàn Triệt cười cười, "Gần đây hơi bận."
Bà chủ cười cười nói đùa, "Bởi thế, tôi còn nghĩ cậu và bạn gái nhỏ của cậu chia tay rồi ấy chứ."
Đôi mắt lạnh lẽo của Hàn Triệt liếc nhìn bà ấy một cái.
Bà chủ lập tức ý thức được mình đã nhiều lời, vội vàng nhiệt tính hỏi: "Hôm nay cậu cũng muốn hoa hồng sao?"
Hàn Triệt ừ rồi chọn hoa ở quầy hàng một lúc, "Đúng vậy hoa hồng đỏ."
"Được rồi, Ngài chờ chút, lập tức gói lại cho Ngài ngay."
Động tác của bà chủ rất lưu loát, nhanh chóng gói một bó hoa cho Hàn Triệt.
Trên bông hoa còn vương vài giọt nước, rất tươi.
Hàn Triệt thanh toán tiền, ôm tay ôm bó ra bước ra khỏi tiệm hoa.
Lúc về đến nhà, đã là sáu giờ rưỡi, trời đã sắp tối.
Trong sân yên tĩnh, đèn phòng khách cũng không bật sáng.
Hàn Triệt đoán chừng Hạ Đàn vẫn còn đang ngủ. Đặt bó hoa lên bàn trà trong phòng khác, sau đó mới đi lên lầu.
Quả nhiên, đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy Hạ Đàn cuộn mình trong chăn, trong phòng không bật đèn, rèm cửa đóng kín, tối đen như mực, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng người cuộn mình trên giường.
Hàn Triệt bước qua, cúi người bật mở đèn ở đầu giường.
Bất thình lình có ánh sáng chiếu vào làm chói mắt Hạ Đàn, cô khẽ lẩm bẩm, vô thức vùi đầu giấu vào trong chăn.
Hàn Triệt thấy thế không nhịn được cười.
Anh ngồi ở mép giường, kéo Hạ Đàn từ trong chăn ra, ôm vào trong lòng.
Hạ Đàn biết Hàn Triệt đã về, không mở mắt, mơ mơ màng màng vùi đầu vào trong ngực anh, tay phải vòng qua ôm chặt eo anh.
"Em ngủ đến bây giờ sao?" Hàn Triệt cúi đầu, khẽ giọng hỏi bên tai Hạ Đàn.
Hạ Đàn lơ mơ mà ừ một tiếng, "Buồn ngủ lắm."
Giai đoạn trước kia phải ôn bài mỗi ngày, tối hôm qua cũng không được ngủ nhiều, hôm nay sau khi Hàn Triệt ra cửa, cô buồn ngủ không chịu được, liền về phòng đánh một giấc, nào biết một giấc này lại ngủ thẳng cẳng đến bây giờ.
Cô xoa nhẹ mí mắt, cuối cùng ngẩng đầu dậy hỏi, "Mấy giờ rồi anh?"
Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, rèm cửa đóng kín, không thể nhìn rõ được tình hình ở bên ngoài.
Hàn Triệt ôm ngang người cô ngồi dậy, "Gần bảy giờ rồi, trời sắp tối rồi."
"Em ngủ lâu vậy à?!" Hàn Đàn vừa nghe xong, kinh ngạc mở to cả hai mắt.
Cô biết mình đã ngủ rất lâu, nhưng không ngờ lại ngủ cả ngày như thế.
Hàn Triệt ôm cô vào phòng tắm rửa mặt, đặt cô ngồi trên bồn rửa mặt, trêu đùa, "Không sao đâu, ban ngày ngủ đủ giấc, buổi tối mới có tinh thần.
Hạ Đàn: "..."
Hạ Đàn ở trên lầu làm vệ sinh xong, vừa ra khỏi phòng, liếc mắt nhìn thoáng bên dưới lầu, chỉ thấy Hàn Triệt ngồi chờ cô ở dưới sô pha.
Cô vô cùng vui vẻ, chạy lạch bạch xuống lầu.
Hạ Đàn chạy xuồng cầu thang, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bó hoa hồng đặt trên bàn trà.
Cô chạy đến, hai tay ôm bó hoa, cúi đầu ngửi ngửi, đôi mắt cong lên nhìn về phía Hàn Triệt, "Tặng cho em à?"
Hàn Triệt nhướng mày, "Còn cho ai nữa? Chẳng lẽ đưa cho người khác à?"
Hạ Đàn trừng mắt, "Anh dám!"
Hàn Triệt buồn cười, "Ừ, anh không dám."
Hạ đàn vui rạo rực, đi đến trước bàn trà, ngồi xổm xuống, lấy bình hoa cổ trên bàn xuống, muốn cắm hoa vào.
Hàn Triệt kéo cô, nói: "Đi ra ngoài ăn cơm trước đã, chút nữa rồi em về cắm."
Hạ Đàn ờ một tiếng, đặt bó hoa xuồng rồi bước ra ngoài với Hàn Triệt.
Lúc này Hạ Đàn cảm nhận đã ngủ đủ giấc, không ăn cơm trưa, bữa tối lại có nhiều món cô thích, không thể kiềm chế được liền ăn nhiều hơn một ít.
Kết quả là ăn quá no, phải đỡ tường đi ra. Buổi tối về đến nhà, cô nằm trên sô pha không nhúc nhích.
Hàn Triệt lấy cho cô thuốc tiêu thực, cuối cùng mới thoải mái hơn được một chút.
Hàn Triệt trách móc cô, "Ăn no rồi thì dừng lại, bây giờ em biết khó chịu chưa?"
Hạ Đàn thở dài, "Lúc ăn em không thấy no đến thế."
Trong lúc ăn thì không cảm thấy no, đến khi ăn xong mới nhận ra thì bụng đã căng cứng.
Nói xong, chợt nhớ đến cái gì, cô nghiêng người qua nói với Hàn Triệt đang ngồi ở sô pha đối diện, "Thứ ba tuần sau em sẽ về nhà."
Thứ ba tuần sau, vậy là chỉ còn bốn ngày nữa thôi.
Hàn Triệt nhìn Hạ Đàn chằm chằm, sau một lúc cũng không nói chuyện.
Hạ Đàn cười, đứng dậy khỏi sô pha, lướt qua tay vịn của sô pha, đi đến bên cạnh Hàn Triệt, hai tay cô giữ lấy gương mặt anh, cười hỏi: "Sao thế? Luyến tiếc em à?"
Hàn Triệt ừ một tiếng, nhìn cô hỏi: "Khi em dẫn anh đi gặp cha mẹ vợ đây?"