Chân trần dẫm dẫm lên thảm, thả lỏng chân một chút, lúc nãy cô đi giày cao gót nên gót chân bị cọ xát bây giờ cũng không còn đau nữa.
Nhưng mà vẫn còn may là dọc đường đều ngồi xe, đi bộ không nhiều, nếu không thì ở phía sau gót chân của cô chắc chắn là bị chảy máu rồi.
Hàn Triệt vẫn đang làm việc, cô im lặng ngồi ở sô pha đợi anh, hai tay đặt trên đùi, đôi chân lắc qua lắc lại nhìn có hơi buồn chán.
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Triệt.
Anh ngồi trên ghế giám đốc ở phía sau bàn làm việc, dáng ngồi thẳng tắp, hơi cúi đầu, tay phải cầm bút, cực kỳ nghiêm túc viết viết lên tài liệu.
Anh mặc áo sơ mi trắng, tay áo cuộn lên đến khủy tay, hai cánh tay thon dài săn chắc.
Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa kính chiếu rọi vào trong phòng, một bên mặt của anh được chiếu một vầng sáng màu vàng nhạt.
Ngũ quan Hàn Triệt sắc bén, mặt mày anh tuấn, mũi cao thẳng. Cả người giống như được bao phủ trong vầng sáng vàng, Hạ Đàn ngắm anh, cũng không hề chớp mắt cái nào, hoàn toàn bị mê hoặc mà cô không hề nhận ra.
Cô rất thích ngắm dáng vẻ làm việc nghiêm túc của Hàn Triệt, rất mê người.
Cô ngồi trên sô pha, nhìn anh, bỗng dưng cảm thấy có chút kiêu ngạo.
Người đàn ông vừa đẹp trai vừa xuất sắc như thế này là người yêu của cô.
Nghĩ như thế, không hiểu vì sao có hơi xấu hổ, lặng lẽ cong khóe miệng lên.
Cô chăm chú nhìn đôi chân của mình, buồn tẻ ngoe nguẩy đầu ngón chân.
Văn phòng không có người khác, Hạ Đàn không biết Hàn Triệt phải bận rộn thêm bao lâu nữa, cô tự mình chơi một hồi, từ từ cũng hơi mệt, nhân lúc có nhân viên tìm Hàn Triệt báo cáo công việc, cô chuồn vào trong phòng nghỉ của Hàn Triệt, lên giường nằm ngủ một giấc.
Trong phòng mở máy lạnh, cô chui vào trong ổ chăn, kéo lên che mặt lại.
Chăn có mùi trên người của Hàn Triệt, hương thơm sạch sẽ, Hạ Đàn khẽ hít hít mũi, khóe miệng hơi vểnh cong lên, nhắm mắt lại.
Vì giữa trưa không ngủ nên lúc này thật sự mệt mỏi rã rời, Hạ Đàn nằm trong chăn một lúc thôi đã ngủ mất.
Cô không biết mình đã ngủ trong bao lâu, thế nhưng giữa cơn buồn ngủ mơ màng, lại có cảm giác có một ngón tay lạnh lẽo xoa xoa lên mặt mình.
Cơn lạnh đến bất chợt, làm cô rụt cổ lại, đầu chui vui vào trong chăn.
Cô vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ hồ nghe thấy một tiếng cười nhạo.
Cuối cùng Hạ Đàn cũng tỉnh tảo được đôi chút, cô mở mắt ra, kéo chăn xuống để lộ ra đôi mắt.
Hàn Triệt ngồi ở cạnh giường, nhìn cô cười, giơ tay kéo chăn xuống khỏi mặt cô, "Ngủ ngon không em?"
Đã hơn sáu giờ gần bảy giờ kém, trời cũng đã tối đen. Kèm cửa khép kín, ánh sáng hơi lờ mờ.
Hàn Triệt ôm Hạ Đàn ngồi dậy, kéo đầu cô dựa vào lồng ngực anh, cũng không lập tức bật đèn, nhỏ nhẹ nói chuyện với cô, "Em đã đói bụng chưa?"
Hạ Đàn ở trong lòng anh lắc lắc đầu.
Hàn Triệt khẽ cười thành tiếng, sờ sờ đầu cô, "Đi rửa mặt nào, chúng ta phải đi rồi."
Nói xong, cúi người về phía trước, mở đèn lên.
Đèn phòng rất sáng, cũng may là Hạ Đàn đã thích ứng được với ánh sáng rồi, nên cũng không cảm thấy chói mắt.
Hạ Đàn xuống giường, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Vệ sinh xong đi ra, Hàn Triệt đã không còn ở trong phòng.
Có lẽ là bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, vẫn còn hơi mơ màng, cô đứng ngây người ở trong phòng một lát, cho đến khi nghe tiếng của Hàn Triệt ở bên ngoài gọi cô.
Cô lập tức lấy lại tinh thần, xoay người đi ra cửa.
Ở bên ngoài chính là văn phòng.
Đèn trong văn phòng rất sáng, nhưng lại rất im ắng, nhìn thoáng qua văn phòng có vẻ vô cùng trống trải.
Hàn Triệt ngồi trên sô pha, trong tay cầm một chiếc giày cao gót của cô.
Thấy cô đi ra, môi nhếch lên một cái, "Lại đây."
Hạ Đàn đi chân trần chạy tới, ngồi ở bên cạnh Hàn Triệt, sau đó tự nhiên đặt chân lên đùi anh.
Hàn Triệt cúi đầu, cầm chân cô, giúp cô mang giày vào nói, "Mang đỡ đi, lát nữa anh dẫn em đến trung tâm mua đôi mới."
Hạ Đàn gật đầu. Đôi giày cao gót này cô cũng không dám mang nữa, thứ nhất là đau chân, thứ hai là cô cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ té ngã mất thôi. Trừ khi đến đó rồi, cô ngồi yên bất động.
Hàn Triệt giúp cô mang đôi giày vào, Hạ Đàn nhìn dáng vẻ nghiêm túc mang giày giúp cô của anh, đáy lòng cảm thấy ấm áp, trong đôi mắt trong suốt tràn ngập ý cười.
Hoạt động này bắt đầu lúc tám giờ, từ công ty đi ra, đầu tiên Hàn Triệt dẫn Hạ Đàn đi trung tâm thương mại mua một đôi giày đế bằng, tiếp đến mua cho cô váy và túi xách mới.
Chiếc váy màu vàng nhạt, đôi giày đế bằng cũng màu vàng nhạt, túi xách nhỏ màu trắng. Vừa tươi tắn lại xinh đẹp.
Hạ Đàn cũng không biết rõ hoạt động là như thế nào, nói chung là một hoạt động thương mại, có rất nhiều người, tất cả đàn ông đều mang Âu phục giày da, tất cả phụ nữ đều là ăn mặc lộng lẫy.
Lúc bọn họ đến nơi đã hơi trễ, trong đại sảnh đã có rất nhiều người.
Khi Hàn Triệt đi vào, gần như hơn một nửa số người ở đại sảnh đều nhìn về phía anh.
Thậm chí cũng có mấy người đàn ông cầm ly rượu bước đến, Hạ Đàn đoán rằng bọn họ muốn bàn chuyện làm ăn.
Hàn Triệt nắm tay Hạ Đàn, nói với cô: "Em đi ăn chút gì trước đi, anh ở đây hết bận sẽ tìm em."
Trong đại sảnh có khu ăn uống, một cái bàn dài, khăn trải bàn màu trắng, trên bàn bày ra các món ăn cho tiệc đứng như trái cây, đồ uống đều có đầy đủ.
Hạ Đàn gật đầu, "Vậy em qua bên kia chờ anh nhé."
HẠ Đàn ừ một tiếng rồi sờ sờ đầu cô, "Đi đi."
Động tác cưng chiều này, lọt vào trong mắt của rất nhiều người.
Một người đàn cầm ly rượu, muốn bàn chuyện hợp tác Hàn Triệt, cười nói: "Hàn tổng, khó có dịp ngài đến đây. Vị lúc nãy... Là bạn gái ngài sao?"
Vẻ mặt Hàn Triệt nhàn nhạt, nhắc đến Hạ Đàn, lúc này trên mặt mới lộ ra vẻ tươi cười, ừ một tiếng.
Anh nghiêng đầu, liếc mắt tìm kiếm bóng dáng Hạ Đàn giữa đám người.
Cô đang bước qua đám người, đi về phía khu vực ăn uống.
Chuyện làm ăn của Hàn Triệt cô không hiểu, dù sao thì cô chẳng qua là đi theo Hàn Triệt chơi, sẵn đó ăn thêm chút gì thôi.
Mặc dù bàn ăn đặt ở khu vực công cộng, nhưng trên bàn lại đầy ắp món ăn vô cùng phong phú.
Hạ Đàn có hơi đói bụng, cầm một chiếc bánh cupcake, cắn một ngụm.
Phía trên bề mặt bánh toàn là bơ, Hạ Đàn ăn một cái, ngọt ngấy đến mức phải nheo mắt lại.
Cô cầm một cái ly, tự rót cho mình một ly nước ép dưa hấu.
Gần đó có một đám người phụ nữ tụ tập đứng với nhau, liên tục quay đầu lại đánh giá cô.
Hạ Đàn phát hiện nhưng cô mặc kệ không quan tâm.
Cô đi vòng quanh bàn ăn tự chọn món, đồ ăn lại vô cùng phong phú, mỗi một món cô đều lấy ăn thử, thế là nhanh chóng no bụng.
Cô cầm ly nước ép dưa hấu, nhìn vào đám đông ở xung quanh.
Chỉ vừa liếc mắt một cái liền tìm thấy được Hàn Triệt.
Anh đứng giữa đám người, vóc dáng cao hơn so với người bình thường, thân hình cao ngất, rất chói mắt.
Cô nghe thấy được vài cô gái ở xung quanh đang bàn luận về Hàn Triệt, hay nói đúng hơn, là đang nói về cô ------
"Nghe nói là đến từ trấn nhỏ mà thôi."
"Sao mà cô biết thế?"
"Lần trước tôi ăn cơm chung với Trương Hân, cô ấy nói vậy đó."
Vài tiếng cười nhạo vang lên.
"Hèn chi nhìn phèn dễ sợ."
"Cho dù ăn mặc xinh đẹp đi nữa, cũng không che được loại quê mùa đó mà."
"Sao mà Hàn Triệt lại ở bên cô ta được vậy trời?"
"Đàn ông mà, ai lại không thích mấy cô gái nhỏ trẻ tuổi xinh đẹp chứ, chơi qua đường thôi, sao mà có thế lấy cô ta được chứ."
"Vậy cũng đúng."