"Bạn...bạn học Lam Nguyệt,xin dừng bước. Không biết,chúng...chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"-Một cậu bạn trai dáng vẻ hơi nhút nhát đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng. Nàng mơ hồ chớp đôi mắt,hơi gật đầu,cậu ta thấy nàng gật đầu thì mừng rỡ,lấy hết dũng khí ra nói nhỏ nhưng đủ để nàng nghe thấy. Không biết cậu ta nói gì,chỉ thấy nàng lắc đầu,vỗ vai an ủi cậu ta rồi đi tiếp,để mình cậu ta ở lại trong sự sững sờ,cảm tưởng như trái tim vỡ vụn. Nàng cúi mặt,ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nàng trở về nhà,khoá trái cửa,một đạo khí lạnh lẽo bỗng xông thẳng ra,lan toả làm người ta thấy lạnh người. Ánh mắt nàng giờ,không còn ôn nhù hiền dịu nữa mà là âm lãnh vô cùng. Thay quần áo rồi bước vào bếp,mở chiếc tủ lạnh ra,thứ đầu tiên nàng thấy là một từ giấy nhắn của mẹ nàng. Không cần xem cũng biết bà ta lại có chuyện đi làm ăn xa,bỏ mặc con cái ở nhà rồi. Đáy mắt nàng không một tia gợi sóng,đôi tay vò nát tờ giấy rồi vứt đi,lấy một lon nước ngọt trong tủ lạnh uống. "Reng reng reng" ba hồi chuông điện thoại vang lên,nàng nghe máy,nhếch môi cười lạnh:"Sao? Có nhiệm vụ mới hả?". "Đúng"-Một giọng lạnh không kém ở đầu giây bến kia phát ra:"Một tên tham ô ăn bớt tiền vật liệu xây dừng. Toàn đồ rẻ tiền mà nói tốt". "Được"-Nàng uống một ngụm nước ngọt,đáp,người kia lại nói rồi dập máy:"Cách chỗ cô 200 mét về phía Nam,phố W. Làm xong thì về tổ chức,boss muốn gặp cô". Nàng cũng dập máy,nhấp thêm một ngụm nước ngọt,trong ánh mắt mang theo hơi thở chết chóc.
Yên tĩnh bao trùm con phố W,trên dàn giáo của một công trình sắp thi công,thân ảnh nàng đáp xuống,nhẹ nhàng như gió. Nàng cúi mình,gõ gõ vào thanh thép dưới chân,cười lạnh. Đúng như thông tin đã cung cấp,đều là hàng rẻ tiền,dễ hỏng,hẳn tên chủ thầu này đã ăn bớt không ít tiền vật liệu.
Loại người vì lợi nhuận mà sẵn sàng từ bỏ những tính mạng vô tội,sống chỉ làm chật chỗ
Nàng đứng lên,biến mất khỏi công trình,hướng đến nhà tên chủ thầu. Trong căn phòng tối um,chỉ có ánh trăng rọi sáng một góc phòng nhỏ,nàng có thể nghe thấy tiếng ngáy thô bỉ của tên chủ thầu. Nàng nhẹ nhàng bước gần chiếc giường,hừ lạnh một tiếng rồi đặt một quả bom hẹn giờ,nhanh chóng biến mất.
5...
4...
3...
2..
1...
0
Trái bom nàng đặt phát nổ,gây ra một trận kinh thiên động địa. Mọi thứ chỉ còn lại một đống đổ nát,cháy xém. Nàng đứng trên giàn giáo công trình,nhìn ngọn lửa địa ngục bốc lên mù mịt,toả sáng cả bầu trời,trong đôi mắt mang đầy ý cười:"Đó là do các ngươi bất nhân. Đừng trách ta"
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Ace,đến rồi?"-Một giọng lạnh như băng phát ra làm người ta thấy rợn người,tên mặc áo đen,khuôn mặt tuấn mĩ đi đến trước mặt Trương Lam Nguyệt,ngắn gọn nỏi. Nàng không đáp,chỉ gật đầu rồi đi theo hắn. Đến một căn phòng khoá trái,hắn dừng bước,truy cập mật mã rồi tránh sang bên,ra hiệu cho nàng. Nàng gật đầu,bước vào căn phòng,một người áo đen khác đã choè sẵn ở trong đó. Nàng hơi cuối đầu,lạnh giọng nhưng vẫn mang theo một phần kính trọng:"Boss". Boss xoay người,tiếp về phía nàng,cất giọng ồm ồm nói:"Làm tốt lắm Ace". Không khí đột nhiên căng thẳng,từ lòng ngực của Boss,một ánh sáng léo lên trong chớp mắt rồi vụt tắt,đến khi nàng có thể nhận ra,thứ ánh sáng đó đã ở giữa lòng ngực nàng. Một con dao găm rất nhọn,đâm xuyên qua lớp hắc y,cắm thẳng vào trái tim nàng. Nàng lùi lại một bước,khoé miệng từ từ tuôn ra tứ chất lỏng màu đỏ lạnh lẽo. "Ace,tha lỗi cho ta"-Boss nói một câu ngắn gọn rồi phất ta,ra lệnh cho người đang đứng ngoài cửa kia:"Đem Ace đi hoả thiêu"."Boss,ngài vẫn muốn mạng của Ace?"-Hắn hỏi."Ace là sát thủ ta tự hào nhất,nhưng tổ chức là mạng sống của ta"-Boss nói một câu không cảm xúc,xoay người rời đi. Hắn nhìn Boss rồi đưa cái xác của Trương Lam Nguyệt đi hoả thiêu. Nhìn ánh lửa mơ hồ từ từ bén vào thân thể bé nhỏ ấy,hắn cũng chỉ biết lắc đầu:"Trương Lam Nguyệt,đừng trách Boss,ông ấy chỉ vì tổ chức thôi. Nếu có kiếp sau,mong cô không phải hảo nữ hay sát nữ mà chỉ là một cô gái bình thường". Lửa dần tàn theo màn đêm khi hửng nắng
Bánh xe số phận bây giờ mới bắt đầu quay. Ngày mà Trương Lam Nguyệt tái xuất,đã không còn xa nữa rồi...