Hai người trên giường giống như không nghe thấy lời Thượng Quan Lâm Thiên nói,vẫn tiếp tục triền miên cuốn lấy nhau. Triệu thị thấy một màn này,khoé môi liền gợi lên một nụ cười sung sướng,hướng Khương mama ra lệnh:
"Khương mama,ngươi mau vào trong lôi hai kẻ không biết xấu hổ này ra."
"Dạ thưa phu nhân."
Khương mama cũng là một bộ dạng vui sướng không kém,liền cùng hai nha hoàn vào lôi hai người trên giường xuống. Hai người này lúc này mới hốt hoảng nhận ra mình vừa làm gì,vội vàng tìm thứ gì đó che đi phần cảnh xuân đang trần trụi của mình. Thượng Quan Lâm Thiên phất tay áo hừ lạnh một tiếng,chỉ vào hai người đang đầu tóc rối bù quỳ ở dưới nền,giọng vang như sấm rền:
"Hai kẻ bại hoại các ngươi,đêm hôm khuya khoắt ở đây giở trò bất chính. Ngươi đa biết tội của mình chưa hả? Thượng Quan Lam Nguyệt."
Bốn chữ "Thượng Quan Lam Nguyệt" vừa được nói ra,lập tức đằng sau vang lên lời đáp quen thuộc:
"Phụ thân cho gọi nữ nhi."
Tất cả mọi người đều sửng sốt,quay lại nhìn Trương Lam Nguyệt một thân lam y,khuôn mặt đầy sẹo xấu xí làm người ta ghê sợ,bộ dạng yếu ớt dựa vào người Huyên Huyên,đứng bên cạnh là Diệp Từ đang đỡ tay nàng. Thượng Quan Lâm Thiên trừng to mắt đầy ngạc nhiên,sâu trong đáy mắt phát ra những quang mang mạc danh kì diệu. Thượng Quan Lâm Hiên,Thượng Quan Lâm Linh,Liễu di nương đồng loạt trong lòng liền dài nhẹ nhõm. Còn lại,Triệu thị,đám người Khương mama,Thượng Quan Lâm vân và Thượng Quan Ngọc Kỷ sửng sốt cùng kinh hoàng không thôi. Rõ ràng là Thượng Quan Ngọc Huyền gọi bọn họ đến đây chứng kiến cảnh Thượng Quan Lam Nguyệt hoa tàn ngọc vỡ,sao bây giờ người vẫn còn lành lặn đứng kia. Mà Thượng Quan Ngọc Huyên đâu?
Đám người Triệu thị nghĩ đến đây liền hoa dung thất sắc,đều quay đầu nhìn cái nư nhân đầu tóc bù xù đang cuống cuồng tìm y phục mặc vào. Nữ nhân vừa tìm y phục,vừa nhận thấy có người đến đây,liền trực tiếp ngã lăn ra đất,sắc mặt trắng bệch mà gào khóc:
"Mẫu thân,nữ nhi bị người khác vu hãm,nữ nhi bị kẻ khác vu hãm."
Vậy là đúng rồi. Mấy người Triệu thị đồng loạt nhìn nhau rồi lại nhìn nữ nhân kia,trong lòng kêu không ổn,Thượng Quan Lâm Thiên nghe thế liền sai gia đinh vén tóc nữ nhân lên xem rõ thực hư. Cư nhiên không sai,khuôn mặt tèm lem xơ xác của Thượng Quan Ngọc Huyền hiện ra trong tầm mắt làm người ta sợ hãi. Vài nha hoàn nhát gan nhìn khuôn mặt nàng hiện tại lặp tức giống như gan heo,không nhịn được chạy ra chỗ khác mà nôn mửa.
Nha,Thượng Quan Ngọc Huyền bây giờ giống hệt một "đại mĩ nhân" làm người khác phải "ghen tị". Khuôn mặt vặn vẹo sơ xác,phấn son hết thẩy đêu bị nước mắt là cho tèm lem,nhơ nhác đến cực điểm. Toàn thân bây giờ nổi lên nhưng vết hồng do vừa trải qua một cuộc vu sơn vân vũ*,vừa nhìn đã thấy khinh bỉ. Thượng Quan Ngọc Huyền hiện tại so với Thượng Quan Lam Nguyệt lúc trớ bị huỷ dung hay với cái mặt nạ Triệu Nhược Phong trong lần gặp đầu tiên cho Trương Lam Nguyệt đều là chỉ hơn chứ không hề kém.
*Vu sơn vân vũ: Cảnh mây mưa,nói rõ ràng hơn là cảnh H
Triệu thị chân run cầm cập vô lực khuỵ xuống,ôm lấy Thượng Quan Ngọc Huyền mà thảm thiết hoa lệ:
"Huyền nhi,sao vậy? Sao lại có chuyện này? Nam nhân kia là ai?"
"Nữ nhi không biết,nữ nhi không biết."
Nam nhân vừa khi nãy còn ngơ ngác vì trong phòng có xuân dược,hiện tại không còn chút dấu tích liền đã tỉnh,nhìn một màn trước mắt thấy khó hiểu. Hắn ngẩn người,nghiêng đầu một chút nhìn Thượng Quan Ngọc Huyền cực điểm xấu xí ở trong lòng Triệu thị mà khóc,kinh sợ không thôi,lại nhận ra đây là nữ nhân mình yêu thích liền hỏi:
"Huyền nhi,có chuyện gì vậy? Cái này,cái này là sao?"
"Ngươi gọi ta là gì? Ta không biết ngươi. Đừng có mà giả vờ thân quen,ngươi là cái đồ hái hoa tặc đáng khinh bỉ,ta không quen với ngươi."
Thượng Quan Ngọc Huyền nghe nam nhân gọi tên mình,nhịn không được cảm thấy chính mình bị xúc phạm. Hừ,tên nam nhân chết tiệt,nhờ có chút chuyện cỏn con ma cũng làm không xong,lại còn liên luỵ đến nàng,khốn nạn.
Nam nhân nhìn một màn này,khuôn mặt đang ngơ ngác bỗng tối sầm lại,cười như điên chỉ về phía Thượng Quan Ngọc Huyền:
"Đúng,ta chỉ là tên hái hoa tặc đáng khinh bỉ,ta chỉ là tên hái hoa tặc đáng khinh bỉ do ngươi nhờ vả đi phá hoại trinh tiết của kẻ khác thôi,haha."
Rồi hắn bước về phía Trương Lam Nguyệt,vạn phần khinh bỉ hừ lạnh:
"Thượng Quan tứ tiểu thư muốn ra sao cứ xử phạt,tôi chỉ là tên hái hoa tặc đáng khinh bỉ do ngũ tiểu thư đây phái đến thôi."
Trương Lam Nguyệt còn chưa kịp nói gì,Triệu thị đã lên tiếng phản bác:
"Còn xử phạt kiểu gì nữa,đương nhiên là bắt đến công đường cho giải quyết rồi."
Trương Lam Nguyệt trong lòng thầm cười nhìn Triệu thị,nói:
"Không được,nếu mang người đến công đường thì ngũ muội do ai rước về."
Triệu thị nghe Trương Lam Nguyệt nói,trong lòng đã căm lại càng hận hơn,tay nắm chặt thành hình quả đấm,đang muốn nói gì đó thì Thượng Quan Lâm Thiên đã quyết định:
"Thôi muộn rồi,gia đinh đâu? Đem tên này giam tạm vào một nơi nào đó,mai ta sẽ đích thân giải quyết."
Nói rồi phất ống tay áo rời đi,Triệu thị muốn nói gì đó nhưng thấy Thượng Quan Lâm Thiên đã quả quyết,biết không làm gì được,chỉ có thể căm tức nghiến răng cũng rời khỏi. Những người khác thấy hai người kia rời đi,cũng lũ lượt bỏ về. Trương Lam Nguyệt,Huyên Huyên,Diệp Từ ngoài mặt không biểu hiện nhưng trong lòng cười đã sắp cười. Trương Lam Nguyệt nhìn về phía cây,nơi nãy giờ Độc Cô Thiên Sát nấp,hỏi:
"Độc Cô các hạ thấy sao? Vở kịch của chúng tôi dàn dựng hay chứ?"
Độc Cô Thiên Sát gật đầu,chớp mắt đã phi thân rời khỏi,trước đó cũng không quên bỏ lại một câu:
"Rất tuyệt,Trương cô nương quả nhien đa tài."