Hiện tại,Thượng Quan gia là một màn náo nhiệt,nhất là sở tại phòng ngũ tiểu thư.
"Ta không mặc,không mặc,có chết cũng không.'
Trong phòng Thượng Quan Ngọc Huyền hiện tại là một mảng hỗn độn. Đồ đạc trong phòng hết thẩy bị nàng ta đem ra làm vật uy hiếp các nha hoàn,cái thì vứt lăn lóc dưới đất,cái thì vỡ tan thành từng mảnh. Trên giường,một bộ đỏ rực hỉ phục xinh đẹp bị nàng ta làm cho nhàu nát,cơ hồ còn đôi chỗ bị rách nữa. Đám nha hoàn nhìn tiểu thư nhà mình giận dữ,chỉ là bộ dạng hoảng sợ,lại tuyệt không hé răng nửa lời ngăn cản. Các nàng hiện tại mới 14,15 tuổi,hưởng thụ một kiếp còn chưa đủ,đâu ngu đến mức mở miệng rước họa vào thân.
Thượng Quan Ngọc Huyền nhìn một đám nha hoàn khiếp sợ nép vào cửa,trong lòng giận còn giận thêm,tay đang cầm bình hoa thuận tiện hướng về phía đó mà ném. Nha hoàn hết cả luống cuồng tránh né,vội lui ra một khoảng cho bình hoa bay đến không trúng chính mình,không may là đúng lúc cửa đột nhiên hé mở,Triệu thị viên mãn hướng chọn một bình hoa. Thượng Quan Ngọc Huyền lập tức đình trệ động tác,run run chỉ tay hướng Triệu thị muốn giải thích nhưng không biết phải nói ra sao. Mà Triệu thị sắc mặt hiện tại vặn vẹo đến khó coi,mắng;
"Huyền nhi,ngươi nháo cái gì thế hả? Chuyện này là sao?"
"Mẫu thân,Huyền nhi"
Thượng Quan Ngọc Huyền lắp ba lắp bắp mãi chẳng nói được chữ nào,Thượng Quan Lâm Vân thấy không ổn liền kéo kéo tay Triệu thị:
"Mẫu thân,đừng nóng,nữ nhi thấy có lẽ muội muội là vô tình thôi,hoàn toàn không có chủ ý sẵn"
Dù sao cũng là con mình,lại hôm nay một ngày tồi tệ,Triệu thị cũng không trách mắng gì thêm về chuyện này,mà nhìn một màn giá y nhàu nát trên giường,hít một ngụm khí lạnh:
"Huyền nhi,ngươi sao có thể dại dột vậy? Giá y như thế này,giờ sao mặc được?"
Thượng Quan Ngọc Huyền bộ dạng quyết tâm lắc đầu:
"Mẫu thân,ta không mặc,không mặc,có chết cũng không mặc."
"Ngươi còn hồ nháo được nữa sao?"
Đúng lúc đó,thanh âm lạnh lẽo xen vài phần tức giận vang lên,Thượng Quan Lâm Thiên tiến vào,liền không lưu tình hướng Thượng Quan Ngọc Huyền một cái bạt tai,như thể đó không phải thân sinh của mình nhi nữ,quát:
"Ngươi xem ngươi đã làm ra loại sự tình gì? Không phải ngươi đêm hôm thông đồng với ngoại nhân,để chuyện truyền ra làm Thượng Quan gia xấu mặt sao? Giờ còn ở đây giở giọng,lớn lối hồ nháo hả?"
Thượng Quan Ngọc Huyền ủy khuất,trong mắt nồng đậm cay đắng,hét lên:
"Phụ thân,nữ nhi cũng là con người,nữ nhi cũng biết suy nghĩ,người không thể nào bắt ép con gái thế được."
'Chát'-Thêm một tiếng bạt tai nữa vang lên,Thượng Quan Lâm Thiên tức giận:
"Đồ bất hiếu,mày dám ở trước mặt phụ thân nói những lời đó sao,đức hạnh của mày bình thường thích phơi bày ra đâu rồi?"
Thượng Quan Ngọc Huyền trực tiếp bị cái bạt tai nặng nề vừa rồi làm cho ngã nhào xuống sàn,ánh mắt đầy khiếp sợ cùng không cam lòng. Thượng Quan Lâm Thiên định hướng nàng ta một cái bạt tai nữa thì bị Triệu thị giữ lại:
"Lão gia,tôi xin ông,dừng tay lại. Huyền nhi nó không cố ý,cũng không biết sự việc sẽ đến mức này"
Thượng Quan Lâm Thiên hừ lạnh một cái,xoay người ly khai,trước đó không quên ném cho ba người Triệu thị một cái liếc mắt kinh bỉ:
"Quản cho tốt nữ nhi của bà đi"
Đợi Thượng Quan Lâm Thiên đi khỏi,Thượng Quan Ngọc Huyền lại khoc nức nở,Triệu thị chua sót ôm lấy nữ nhi khóc theo,Thượng Quan Lâm Vân liếc nhìn bộ giá y trên giường,hướng nha hoàn ra lệnh:
"Còn không mau đi lấy một bộ khác cho ngũ tiểu thư."
Nha hoàn vâng dạ vài tiếng rồi lần lượt lui ra,còn lại ba người Triệu thị,Thượng Quan Lâm Vân bấy giờ mới vỗ vai Thượng Quan Ngọc Huyền,hỏi:
"Huyền nhi,nói cho đại tỉ biết,sao chuyện lại ra nông nỗi này?"
"Đại tỉ,mẫu thân,ô ô,muội không biết,không biết. Muội rõ ràng là,nói tên đó,huỷ đi Thượng Quan Lam Nguyệt,vậy mà"
Triệu thị trong mắt loé lên một tia âm độc,móng tay cắm chặt vào da:
"Thượng Quan Lam Nguyệt,lại là Thượng Quan Lam Nguyệt,xúi quẩy nữ nhân"
Thượng Quan Lâm Vân như nhận ra có gì không đúng,liền hỏi lại:
"Mẫu thân,sự tình này phải chăng có gì đó rất lạ."
Triệu thị liếc nhìn Thượng Quan Lâm Vân,như nhận ra lời nàng ta,bắt đầu suy nghĩ lại tất cả sự việc,ngay lúc đó,Thượng Quan Ngọc Huyền hét lên:
"Chẳng lẽ,sự tình hết cả đều do Thượng Quan Lam Nguyệt?"
"Ngoài ra không còn lời giải nào hợp lí hơn nữa"
Thượng Quan Lâm Vân phụ hoạ,Triệu thị giống như ngồi trên đống lửa,cả mặt đều đỏ lên vì giận dữ:
"Chết tiệt,tiện nhân chết tiệt,biết có ngày hôm nay như vậy,ta sớm đã bóp chết nó từ trong trứng nước rồi."
Thượng Quan Lâm Vân thấy Triệu thị,Thượng Quan Ngọc Huyền giận dữ,trong lòng thầm chắc mẩm thời điểm,liền hướng hai người bầy kế:
"Mẫu thân,nữ nhi thấy Thượng Quan Lam Nguyệt nếu còn sống chắc chắn đả động đến chúng ta,chi bằng,đêm nay chúng ta thiêu rụi Vị Ương hiên của ả,như vậy có phải bớt đi một chướng ngại vật rồi."
Triệu thị suy tư một hồi,liền vỗ tay đôm đốm:
"Hảo kế sách,hảo kế sách,không hổ là nữ nhi của Triệu Diệp Dung ta"
"Vật còn nữ nhi thì sao mẫu thân?"
Thượng Quan Ngọc Huyền tiếp tục một màn khóc lóc hướng Triệu thị hỏi,Thượng Quan Lâm Vân ôn nhu xoa đầu thân muội muội chính mình:
"Yên tâm,muội cứ uỷ khuất ở cùng tên hái hoa tặc đó vài ngày,tỉ tỉ sẽ thuê một nhóm người cứu muội ra."
Thượng Quan Lâm Vân nói xong,liền đúng lúc nha hoàn mang một bộ giá y mới đến,Thượng Quan Ngọc Huyền mặc dù không tình nguyện nhưng nhớ đến hứa hẹn của đại tỉ liền tức tối mặc vào giá y,đợi nhà trai đến rước dâu.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Giờ lành đã điểm,Thượng Quan Ngọc Huyền được bà mối trùm khăn hỉ rồi đượ dắt ra đại sảnh bái phỏng phụ mẫu trước khi đi. Một màn như vậy đã xong,bà mối liền dẫn nàng ta ra ngoài cửa,nơi kiệu hoa đã chờ sẵn. Tên hái hoa tặc nhìn Thượng Quan Ngọc Huyền một thân hỉ phục đỏ rực,liền hừ hừ vài tiếng,khi bà mối chuyển bị trao nàng ta cho hắn lại bị cự tuyệt:
"Không dám,ngũ tiểu thư thân thể cao quý,thấp hèn như ta nào dám đụng chạm,kính mời tiểu thư tự mình lên xe"
Nói vậy chẳng khác nào đem mặt mũi Thượng Quan Ngọc Huyền vứt sạch trong ngày hỉ. Thượng Quan Ngọc Huyền thực sự muốn hiện tại vạch lên khăn hỉ,trực tiếp đem tên này lôi đi cho một trận,lại nghĩ đến lồ hứa với Thượng Quan Lâm Vân liền nhịn xuống,tự mình bước vào kiệu hoa. Hái hoa tặc hừ lạnh,lộ rõ vẻ châm biến khinh thường nhìn vào kiệu hoa,đến nói với cha mẹ vợ một câu cũng không muốn,trực tiếp xoay ngựa ly khai.
Mặt mũi Thượng Quan gia ngày hôm ấy trước mặt bàn dân thiên hạ coi như mất sạch.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vị Ương hiên,Trương Lam Nguyệt không tham dự lễ hỉ,mà lười biếng ở tại đây ăn bánh uống trà. Diệp Từ hiếm khi thấy nơi này có náo nhiệt,muốn đi xem nhưng tỉ tỉ lại không đi,liền đành ở lại cùng tỉ tỉ tán gẫu vài câu:
"Tỉ tỉ không định xem náo nhiệt sao?"
Trương Lam Nguyệt lười biếng nâng mi,lắc lắc đầu:
"Ta đã thế này xấu xí,giờ muội nói ta sao xuất hiện mà không có mu sa? Chỉ là ta lười không muốn thôi."
"Cũng phải"
Diệp Tư gật đầu,mu sa mấy hôm trước không biết tại sao lại bị rách lớn,Huyên Huyên phải đi mang vá lại,Trương Lam Nguyệt mà không có mu sa đương nhiên không ra ngoài.
"À phải rồi,Huyên tỉ sao giờ này không thấy?"
"Là ta nhờ muội ấy tới lần trước y quán tìm Độc Cô Thiên Sát nhờ việc,đã đến lúc chúng ta phải rời đi rồi."
Diệp Từ nháy mắt lộ ra kinh diễm,hỏi:
"Rời đi? Bằng cách nào?"
Trương Lam Nguyệt tay xoa cằm khẽ hừ lạnh một tiếng:
"Đương nhiên là có người sẽ giúp ta rồi. Muội mau thu dọn đồ đi,chúng ta sẽ dàn dựng thêm một vở kịch đặc sắc khác nữa."