• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhung

Beta: Uyên

Sở Ương vô cùng bực bội.

Từ lúc đi ra khỏi nhà hàng, tên streamer đó vẫn luôn đi theo cậu, theo đến tận Wal-Mart. Nếu không phải có nhiều người ở xung quanh, thì cậu đã quay lại đánh cái tên đáng ghét tự kỷ này một trận rồi.

Vươn tay lấy một chai dầu gội đầu trên giá, tự dưng Lâm Kỳ ở bên cạnh cũng cầm lấy một chai rồi mở nắp ra ngửi thử, khuôn mặt lộ ra vẻ ghét bỏ, “Mùi thơm gì mà nồng gần chết.”

Sở Ương liếc mắt xem thường, khi cậu định mua một cái gì đó thì người đứng bên cạnh lại cầm lên nói mấy câu nhận xét, thật không thể nào chịu nổi, “Sao anh cứ đi theo tôi mãi thế, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không cần anh làm vệ sĩ cho tôi!”

Lâm Kỳ quay đầu, trên mặt đầy vẻ vô tội oan ức như đang nói, “Cậu hung dữ quá.”

Cơn giận của Sở Ương bị đôi mắt thoạt nhìn hơi ma mị nhưng lại bán manh giống như một con nai tơ làm cho nghẹn lại.

Lầm Kỳ lại nói tiếp, “Tôi chỉ muốn chịu trách nhiệm với cậu thôi.”

Hít một hơi thật sâu, tự nhủ mình phải bình tĩnh, quay người đi đến quầy thu ngân xếp hàng. Sở Ương đeo tai nghe, bật âm lượng đến mức lớn nhất, quyết định không muốn nghe Lâm Kỳ đang luyên thuyên không ngừng nữa.

Sau khi thanh toán xong, cậu cầm túi ni lông đi về phía cửa ra vào tự động, khi cậu chuẩn bị bước chân qua cánh cửa thì đột nhiên cánh tay bị siết chặt, có một lực mạnh mẽ đột ngột kéo lại.

“Rốt cuộc thì anh muốn cái gì đây!” Sở Ương điên lên, quay đầu giận giữ trừng Lâm Kỳ, lại thấy Lâm Kỳ đã thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, nghiêm túc nhìn cậu.

“Cậu nhìn kỹ khung cảnh bên ngoài đi!”

Sở Ương nghe hắn nói vậy, mới cẩn thận nhìn ra ngoài cửa. Lúc này mới cảm thấy bất thường.

Hồi nãy khi đi vào rõ ràng còn nhìn thấy bãi đậu xe đã kín chỗ, nhưng bây giờ lại không thấy chiếc xe nào cả, cũng không có một bóng người. Trống rỗng, giống như bị bỏ hoang. Không chỉ như vậy, cả bóng đèn cũng đã tắt, nơi nơi đều tối đen như mực, nhìn xa cũng không thấy một chút ánh đèn đường nào, chỉ nhìn thấy ánh trăng mờ nhạt hắt lên một màu xanh thẳm lạnh lẽo.

Một người mua sắm bên cạnh đẩy xe hàng đi ngang qua, Sở Ương chưa kịp cản thì đã thấy người đó đi đến cánh cửa, biến mất cùng với chiếc xe của hắn. Sở Ương trợn mắt há hốc mồm, Lâm Kỳ đứng bên cạnh nói, “Nơi này không phải địa điểm đặc thù giống như khách sạn, trừ tôi và cậu ra, người thường nhìn không thấy, cũng vào không được.”

Sở Ương lùi vài bước về phía sau, “Chỉ cần không nhìn thấy nó là sẽ trở lại như bình thường đúng không?” Cậu vừa nói xong, nhắm chặt mắt lại. Khi mở ra lần nữa, trước mắt vẫn là bãi đỗ xe tối đen như mực.

Những người khác ở xung quanh vẫn liên tục lướt qua rồi biến mất trong không khí, còn có một số người nhìn họ một cách kỳ lạ. Sở Ương cau mày, “Tại sao tôi vẫn nhìn thấy nơi này?”

Hình như Lâm Kỳ cũng hơi căng thẳng, nhỏ giọng nói, “Chúng ta thử đổi cửa ra vào khác xem sao.”

Hai người đi qua Wal-Mart, định tới lối ra khác của trung tâm mua sắm. Lúc này hầu hết các cửa hàng ở trung tâm mua sắm đều sắp đóng cửa, những cửa hàng trên đường bình thường rất náo nhiệt nay lại vô cùng vắng vẻ, ngay cả bảo vệ túc trực cũng không có. Bọn họ vội vàng ra ngoài, chạy về phía cửa lớn ở trung tâm. Nhưng khi chạy đến, bọn họ lại dừng bước.

Bên ngoài vẫn là cảnh tượng âm u tối tăm, gần đó còn có mấy chiếc xe sắp bị cỏ dại bao phủ, kim loại lộ ra ngoài đều đã bị rỉ sét, không biết đã bị bỏ hoang ở đây bao lâu rồi. Nhựa đường trong bãi đỗ xe rạn nứt, cỏ dại mọc đầy từ những vết rạn nứt đó, bầu không khí hoang vắng kỳ lạ ập vào mặt, mang theo hơi thở nguy hiểm không lường trước được, hoàn toàn khác với không khí của trấn nhỏ trong núi mà cậu quen thuộc.

“Sao có thể như vậy?” Trong lòng Sở Ương bắt đầu hoảng sợ, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, “Thử đi đến lối ra của The Bay xem!” Cậu nói xong, cũng không để ý đến Lâm Kỳ đang gọi cậu, tự vọt qua trước.

Mà Lâm Kỳ theo sau cậu, vừa đi vừa đảo mắt nhìn xung quanh.

Yên tĩnh, không một bóng người. Những người mẫu ở sau tủ kính, với tư thế hờ hững và khuôn mặt trống rỗng, lặng lẽ nhìn bọn họ từ hai phía. Trong lòng của Lâm Kỳ trầm xuống, hắn nhận ra có lẽ mình đã mắc một sai lầm.

Khi tới chỗ Sở Ương đang đứng cạnh cửa của The Bay, thì thấy Sở Ương đang nhìn chằm chằm bãi đất vắng hoang tàn và tối tăm như bên kia.

“Thật sự vẫn không được sao….”

Túi ni lông trong tay Sở Ương bị cậu vứt xuống đất, vừa lo lắng hỏi “Bây giờ làm sao đây?” vừa nhìn Lâm Kỳ, chợt trong lòng bùng lên một ngọn lửa.

Cậu cướp điện thoại trong tay Lâm Kỳ, không dám tin mà trợn mắt nhìn hắn, “Lúc nào rồi mà anh còn dám livestream?!”

Lâm Kỳ chậc một tiếng, “Tình huống kỳ dị như vậy đương nhiên phải phát livestream chứ. Mau trả lại cho tôi.”

Sở Ương cúi đầu nhìn điện thoại của hắn, thấy mặt của mình cùng với hàng loạt bình luận không ngừng nổi lên. Trong vài phút ngắn ngủi, lượt xem đã lên tới hai nghìn người?!

Tất cả bình luận đều gào rú:

“Đây là anh trai gác cửa ngày hôm qua nè!!!”

“Giác ơi, thì ra anh đã hẹn với người ta nha!!!”

“Có gian tình! Có gian tình!”

“Giác ơi, anh lại vượt tường*! Anh là vua vượt tường!”

“Bạch Điện nhà anh có biết anh lại ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt hay không?!”

*Vượt tường: thuật ngữ internet, ám chỉ việc nɠɵạı ŧìиɦ.

Sở Ương cầm điện thoại của mình lên xem, ngẩng đầu khó hiểu nhìn Lâm Kỳ, “Sao điện thoại của anh vẫn kết nối internet được vậy? Của tôi lại không tín hiệu gì.”

Lâm Kỳ giật lại điện thoại di động, hơi đắc ý nhướng mày nhìn cậu, “Đây là bí mật thương nghiệp.”

“… Vậy mời ngài hãy nghĩ biện pháp, bây giờ chúng ta đi ra ngoài thế nào đây?”

“Không phải là đi ra ngoài như thế nào, mà là làm sao để trở về.” Lâm Kỳ nói xong, ngón tay chỉ hướng bọn họ đến, “Cậu nhìn đi.”

Sở Ương nhìn qua hướng mà hắn chỉ, bỗng nhiên da đầu tê dại. Hồi nãy bọn họ còn nhìn thấy người đến người đi ở Wal-Mart, bây giờ lại vắng vẻ không nhìn thấy một ai. Hàng rào sắt rơi trước cửa dường như bị một ngoại lực nào đó thô bạo mà phá nát, thanh sắt vốn cứng rắn bây giờ đã bị uốn cong vào trong.

Hiển nhiên trong nháy mắt khi bọn họ rời khỏi Wal-Mart đã không cẩn thận đi vào một thực tế có tính đánh lừa.

Sở Ương cảm thấy lông tóc dựng đứng lên, ác mộng ngày hôm qua vẫn còn rõ ràng trước mắt, sao nhanh như vậy lại gặp thứ mà cậu có thể nhìn thấy, rõ ràng cậu không ở trong khách sạn mà?

Nhìn Sở Ương đang ngớ người, vẻ mặt kinh hoàng, Lâm Kỳ vươn tay kéo Sở Ương quay lại nhìn hắn, “Đây là lý do vì sao lúc nào tôi cũng phải đi theo cậu đấy, bây giờ thấy tôi có tri kỷ chưa?”

Dường như Sở Ương không lộ ra vẻ mặt cảm kích, mà lại nghi ngờ nhìn hắn, “Có phải anh đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra đúng không?”

Lâm Kỳ ho nhẹ một tiếng, “Có vẻ năng lực quan sát của cậu mạnh hơn so với người thường, nhất là ngày hôm qua cậu đi vào thực tế khác, đã vậy còn tiếp xúc với những thứ dơ bẩn ở đó, tiếp theo ít nhất trong một tuần cậu sẽ hay gặp quỷ hơn bình thường. Kể cả những nơi ngoài khách sạn.”

“…”

“Đừng có bày ra vẻ đáng thương như vậy, cậu yên tâm, có tôi ở đây, nhất định sẽ tìm cách đưa cậu về.”

Sở Ương mệt mỏi nhìn hắn, “Anh có cách trở về không?”

Lâm Kỳ: “Có thì có, nhưng cậu phải nghe theo lời của tôi, không được tự ý hành động.”

Sở Ương kiên trì nói, “Được.”

“Còn nữa, cầm điện thoại quay cho tôi.”

“Hả?”

“Ý là làm thợ quay phim cho tôi ấy, tôi vừa tìm đường vừa cầm điện thoại bất tiện lắm.”

“Phải livestream nữa hả…”

“Đúng vậy, đây là công việc chính của tôi!” Lâm Kỳ kiên trì nói.

Sở Ương ngoan ngoãn cầm điện thoại, quay camera ra phía sau. Sau đó cậu liền nhìn thấy loạt bình luận cùng với quà tặng. Nào là Lamborghini nào là du thuyền không chút keo kiệt mà nhảy ra.

Đống này bằng với việc cậu nhận tiền bo trong những ngày làm phục vụ phòng đó nha….

Lâm Kỳ lấy một cái đồng hồ quả quýt có chút cũ kỹ từ trong túi áo khoác ba-đờ-xuy, mở ra vanh lên một tiếng cạch. Mặt trong của vỏ đồng hồ quả quýt kia có dán một bức ảnh của một người phụ nữ nước ngoài cổ điển, cô có mái tóc xoăn màu nâu sẫm gần đen và làn da trắng, giống như một người phụ nữ bước ra từ bức tranh sơn dầu thời kỳ phục hưng*, với khí chất hòa nhã mà xa cách, cao ngạo, nhưng lại không phù hợp với vẻ đẹp thường thức của ngày nay. Sở Ương cũng không nhiều chuyện mà hỏi là ảnh của ai, chẳng lẽ là bạn gái của anh ta? Nhưng ảnh chụp đã có chút phai màu, nhìn có vẻ rất lâu rồi…. Lâm Kỳ ấn xuống một cái, mặt đồng hồ bật lên, ở dưới còn một mặt đồng hồ khác, nhưng cũng không để giờ giấc, mà là một vài chữ tượng hình Sở Ương không biết, và một cây kim đồng hồ lắc lư liên tục.

Lâm Kỳ nắm đồng hồ trong lòng bàn tay, mặc cho kim đồng hồ kia chuyển động loạn xạ, cuối cùng run rẩy dừng trên một chữ tượng hình như con nòng nọc xoắn.Hắn ngẩng đầu nói với Sở Ương, “Chúng ta đi lên lầu.”

Sở Ương không rõ làm sao Lâm Kỳ có thể nhìn ra là phải đi lên lầu, những lúc này cậu cũng không có cách nào, chỉ có thể theo sát Lâm Kỳ, còn phải dùng điện thoại livestream bóng dáng đang đi đằng trước.

Cả trung tâm thương mại không một bóng người, tất cả cửa hàng đều tắt đèn, chỉ có ánh đèn trên những con đường là sáng. Tuy rằng đèn sáng trưng nhưng không hiểu sao họ lại cảm thấy bầu không khí thật u ám. Nhất là những người mẫu mặc trang phục trong cửa hàng, một số không có đầu, một số nở nụ cười vặn vẹo, một số thì biểu cảm đờ đẫn, thoạt nhìn cứ như một người bình thường đang đứng im mà nhìn bọn họ. Soi kỹ lại thì phát hiện tử kính có một lớp bụi mỏng, hàng rào sắt và cửa lớn đóng chặt đã lâu không mở, thậm chí còn có một lớp vôi trên mặt đất, khi đi qua sẽ để lại dấu chân.

Bọn họ xuôi theo thang tròn đi lên, thấy lầu hai tương tự như lầu một, đã vậy ánh sáng còn tối hơn, chỉ có lẻ tẻ vài bóng đèn khẩn cấp được bật.

“Tôi thấy bãi đậu xe bên ngoài dường như đã bị bỏ hoang lâu rồi, mà sao trong khu thương mại này vẫn có điện?” Sở Ương lo lắng quan sát xung quanh, có lẽ cảm thấy quá im lặng nên cậu hơi căng thẳng, tìm đại một nội dung để hỏi, “Mọi người đi đâu hết rồi?”

“Không biết. Có quá nhiều thực tế, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Coi chừng ở trong thực tế này có sự bùng phát zombie đấy?” Giọng điệu của Lâm Kỳ vô cùng thoải mái, thậm chí còn mang theo chút ý cười trong đó.

Nhưng khi hắn vừa nói xong, hai người lại đột ngột dừng bước.

Ngay trong góc ở con đường phía trước, có một đống thứ đang tuôn ra.

Lúc đầu bọn họ không nhìn ra đó là gì, nhưng khi đống đó dừng lại trong chốc lát, thỉnh thoảng run run như co giật, lúc này Sở Ương mới mơ hồ nhìn thấy có rất nhiều tay và chân của con người vướng vào nhau.

Đủ loại màu da, độ dày và kích thước khác nhau, giống như một cuộn len bị mèo con chơi đùa trở nên rối tung, chặt chẽ dính một chỗ, nhìn không ra bộ phận nào khác. Nó tiến đến theo kiểu “lăn tròn”, vô số tay chân liên tục thay nhau chống trên mặt đất, tạo ra những âm thanh bộp bộp và hỗn loạn.

Tự dưng Sở Ương cảm thấy tay chân lạnh lẽo, suýt rớt luôn cái điện thoại trên tay. Loạt bình luận muốn bùng nổ, đa số đều là “Cái quái gì thế!” “Trời ơi quỷ!!!” “Sợ muốn tiểu ra quần rồi!”.

Thứ đó dừng lại vài giây, sau đó đột nhiên lăn về phía bọn họ. Tay chân giống như thủy triều liên tục tiếp xúc với mặt đất tạo nên tiếng vang trong khu thương mại im ắng khiến cho người ta sợ hãi, như bị đánh úp từ bốn phương tám hướng. Sở Ương nhanh chóng xông lên kéo Lâm Kỳ chạy trốn, nhưng khi chạy được vài bước thì Lâm Kỳ hất tay cậu ra, từ trong áo lấy một sợi dây chuyền, hình như được làm từ xương cốt của động vật nào đó, mặt trên khắc ký hiệu một nhánh cây, hắn tháo dây chuyền xuống, cầm nó trên tay rồi nhanh chóng ném về phía quái vật dị dạng, trong miệng nói ra một chuỗi từ Ả Rập nhưng lại không giống, cứ như một loại ngôn ngữ kỳ dị nào đó.

Kỳ tích xảy ra, con quái vật cách họ vài mét đột nhiên dừng lại, rồi như sợ hãi điều gì đó hay cảm nhận được sự đau đớn, điên cuồng vặn vẹo nhúc nhích, lao vào vách tường, thậm chí còn lăn lộn lên trần nhà. Mấy cái tay giống như giác hút, di chuyển nhanh như rết, chẳng mấy chốc đã trốn vào một lối rẽ trong bóng tối.

Hai chân Sở Ương mềm nhũn, nếu không phải đang dựa vào lan can thì có lẽ cậu đã ngã bệt dưới đất rồi.

“Nó là…Nó là cái thứ gì vậy!” Cậu tưởng rằng chỉ có thể nhìn thấy mấy con quái vật trong một trò chơi như Silent Hill, ai ngờ nó lại thật sự tồn tại trong một thực tế khác?!

Lâm Kỳ cau mày, đeo dây chuyền lên cổ, “Có lẽ đây là một thực tại sắp sụp đổ. Càng đến gần sự sụp đổ, tất cả quy luật trong thế giới này sẽ trở nên hỗn loạn, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi.”

*Tranh sơn dầu thời kỳ phục hưng:Quỷ Vực Phát Sóng Trực Tiếp (Editing) - Chương 05: Trung tâm mua sắm kinh hoàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK