• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xe đi xuyên qua vườn hoa được chăm sóc kỹ lưỡng, tuy đang là mùa đông nhưng vẫn còn những bông hoa tulip và dạ lan hương* e ấp khoe sắc trong gió lạnh, những cây tùng bách và những cây sen đầy sắc thái trải dài trên những viên đá cuội trên mặt đất đầy màu xanh. Tòa nhà dạy học trước mặt cũng trông rất khí thế đẹp đẽ với hai cánh cửa lớn mở rộng. Bên cạnh một cánh cửa viết "Lối vào khu nam", bên khác viết "Lối vào khu nữ". Đằng sau tòa nhà là hai khu kiến trúc nối dài. Gần như là hai cấu trúc đối xứng nhau.

Với một trường trung học mà nói, nơi này thật sự vô cùng xa hoa. Và với mức học phí như Lâm Kỳ đã nói thì điều này cũng rất bình thường.

Có một người đàn ông trung niên mặc đồng phục bảo vệ ở cửa đang ngồi xổm trên bậc thang và hút thuốc, khi thấy bọn họ thì lập tức đứng dậy. Lâm Kỳ dừng xe trước cổng, quay cửa kính xe xuống, bảo vệ đi tới, "Các cô cậu là học sinh mới tới đúng không? Phụ huynh đâu?"

Khóe miệng Sở Ương co giật, nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, không để nụ cười nén nhịn của mình bị lộ.

Lâm Kỳ cười ra vẻ ngây thơ sáng sủa, "Ba mẹ bận không rảnh nên để chúng tôi tự lái xe tới. Phiền chú chỉ cho chúng tôi biết chỗ đậu xe được không?"

Chú bảo vệ chỉ tay về phía phải, "Đi qua đó là bãi đậu xe. Nhưng nữ sinh trong xe tốt nhất nên xuống ở đây, nếu không lát nữa mắc công phải lết bộ quay lại. Hai cậu có thể vào thẳng khu nam bằng cửa sau của bãi đậu xe."

"Vậy tôi xuống trước nha."

Giọng nói của Bạch Điện làm Sở Ương phát hoảng mà đột ngột xoay đầu, xém chút vẹo cả cổ. Không biết đối phương đã dùng cách gì, mà biến một giọng nói của một người đàn ông chính tông thành một giọng nói kiểu loli? !.

Lúc Bạch Điện xuống xe còn lặng lẽ liếc mắt đưa tình cùng Sở Ương, sử dụng chất giọng nữ trầm thấp ngọt ngào để nói, "Anh trai giúp em xách hành lý với ~ "

Sở Ương bó tay, đành phải bước xuống hỗ trợ di chuyển hai chiếc vali màu hồng da báo, nhỏ giọng nói chuyện từ kẽ răng, "Giọng nói này của anh tuyệt thật đó...."

Bạch Điện cũng hạ thấp dùng giọng đàn ông bình thường nói, "Tất nhiên rồi, đây chính là tố chất cơ bản của đại lão nữ trang cơ mà." Nói xong lại nháy mắt phải với cậu, sau đó ngọt ngào nói với bảo vệ, "Ông anh, đồ đạc của tôi nặng quá, ngài giúp tôi cầm vào được không?"

Đối mặt với thỉnh cầu của thiếu nữ xinh đẹp, ông anh bảo vệ vô lực từ chối, thế là bước tới giúp đỡ. Bạch Điện quay đầu vẫy tay với họ xong đi về hướng cửa khu nữ sinh.

Sở Ương lo âu hỏi, "Anh ta là đàn ông con trai cứ thế vào khu nữ...có ổn không vậy...lỡ như bị coi là tên biếи ŧɦái thì phải làm sao?"

"Yên tâm đi, ký túc xá bố trí cho cậu ta là một phòng đơn, và ba người khác trong ký túc xá đó đã về nhà. Vì để cho cậu ta thuận tiện thăm dò tình hình bên phía khu nữ sinh thôi, ngày mai sẽ thay nam trang đi cùng với chúng ta." Lâm Kỳ nổ máy lần nữa, chậm rãi lái xe tới chỗ bãi đậu xe, "Cơ mà cậu ta cơ bản chính là đồ biếи ŧɦái đó chứ."

"Tôi vẫn muốn biết....Anh ta là thích mặc đồ nữ...Hay thật ra thích trở thành con gái vậy?" Sở Ương tò mò hỏi.

"Trường hợp của cậu ta là thích mặc đồ nữ, nhưng cậu ta có thể thành nam cũng có thể thành nữ. Xu hướng tính dục cũng là nam nữ đều tới hết ~ "

Nam nữ đều được luôn....vậy chẳng phải có thể là dị tính, gay, hoặc les cả sao?

Sau khi đỗ xe, hai người mang túi lớn túi nhỏ, kéo ba chiếc vali nặng quá mức của Lâm Kỳ đi vào từ cửa bên hông tòa nhà vừa rồi. Hóa ra tòa nhà kia chỉ là nơi dành cho khách ghé thăm, để học sinh sử dụng làm thủ tục nhập học và các công việc hành chính khác, giống như một lối đi hơn. Trong đại sảnh vắng vẻ không bóng người, cả đường đi thẳng tới lối cửa sau, lập tức xuất hiện một bức tường cao ngăn cách giữa khu nam và khu nữ ở bên phải, còn bên trái thì trống trải. Tòa nhà dạy học hình chữ L, còn tòa nhà hành chính và bức tường vây thì là một khoảng đất trống, ngay giữa có một vườn hoa nho nhỏ, bày biện một vài cái ghế dài, và đài phun nước cỡ nhỏ giữa khu vườn.

Một số nam sinh có lẽ là học sinh mặc đồng phục học sinh giống họ, đeo khăn quàng cổ và cầm sách từ đơn, hơi thở từ miệng họ biến thành khói và từ từ bốc hơi trong ánh nắng ban mai.

Nghe thất tiếng động, mấy nam sinh hiếu kỳ nhìn hai người họ đi qua. Lâm Kỳ chủ động cười nói với họ, "Bạn học, cho tôi hỏi ký túc xá nằm chỗ nào vậy?"

Ai ngờ phản ứng của đối phương lại lãnh đạm, một nam sinh cao lớn trong số họ chỉ tay về phía góc chữ L trước mặt, nói "Đi qua đó là tới."

"Được nghỉ rồi mà vẫn còn học từ đơn nữa?" Sở Ương nhỏ giọng lầu bầu. Toàn bộ trường học đều mang tới cho cậu cảm xúc đè nén ảm đảm, như thể đến những bông hoa và cây cối cũng trở nên ốm yếu và không còn sức sống.

Lâm Kỳ ngẩng đầu, nhìn lên sân thượng như có bóng người đang quanh quẩn trên đó, cánh mũi của hắn hơi phập phồng, như đang ngửi mùi vị trong không khí, "Tôi biết có khá nhiều học sinh lớp mười hai ở lại học thêm, mặc dù họ sẽ được gửi đi nước ngoài, nhưng họ vẫn phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, và họ cũng phải tham gia các cuộc thi lẫn hoạt động ngoại khóa khác nhau, bằng cách đó họ mới có cơ hội bước vào Ivy League* danh tiếng."

*Ivy League hay Liên đoàn Ivy (còn được gọi là The Ancient Eight) là một hội nghị thể thao cấp trường đại học Hoa Kỳ bao gồm 8 trường đại học nghiên cứu tư nhân ở Đông Bắc Hoa Kỳ. Thuật ngữ Ivy League thường được sử dụng ngoài ngữ cảnh thể thao để chỉ 8 trường này như một nhóm các trường đại học ưu tú với hàm ý về sự xuất sắc trong học thuật, tính chọn lọc cao trong tuyển sinh cùng những tầng lớp tinh hoa trong xã hội. Các thành viên trực thuộc Ivy League là Đại học Brown, Đại học Columbia, Đại học Cornell, Đại học Dartmouth, Đại học Harvard, Đại học Pennsylvania, Đại học Princeton, và Đại học Yale.

Đi hết thao trường rộng rãi cả tám trăm mét, họ đã vào tòa nhà ký túc xá. Lúc này tất cả học sinh đều đã đi ra ngoài, nhân viên quản lý ký túc xá như đã sớm biết họ sẽ tới nên đang đứng chờ ngay cửa, giúp họ mang đồ đạc lên tầng ba mà không cần thang máy. Phòng ký túc xá dành cho bốn người, có một nhà vệ sinh nhỏ. Sở Ương đi vào thì lập tức thấy ở hai giường khác có dấu vết của hai người.

Giáo viên quản lý ký túc xá khoảng chừng năm mươi tuổi, trên người toát ra loại thần thái lãnh đạm hời hợt đặc trưng của những người trung niên và cao tuổi khó tính, nhanh gọn nói cho họ biết nội quy của ký túc xá và vị trí quy định của đồ vật, những thứ chỉ được để trên tủ đầu giường là đồng hồ báo thức và ly nước; không được phép đem đồ ăn vào ký túc xá; quần áo phải để trong tủ đồ và không được vươn vãi ra ngoài; đồ dùng vệ sinh cá nhân chỉ được để trong ngăn kéo nhỏ; chăn mền phải phảng phiu gọn gàng, lấp gối đầu lại, không được để nhăn; dưới gầm giường chỉ được đặt tối đa ba đôi giày; thời gian tắm rửa của mỗi người không được quá mười phút; Mười một giờ đêm phải tắt đèn, tuyệt đối không được có ánh sáng và tiếng nói chuyện, sẽ có giáo viên đi kiểm tra, vân vân. "Các cậu tự sắp xếp đi. Cần gì thì tìm tôi. Tôi ở tầng một." Nhân viên quản lý nói xong cũng rời đi. Sở Ương nhìn lỗ nhỏ trên cửa phòng ký túc xá, nhưng không phải từ trong ra ngoài, mà là nhìn thiết kế từ ngoài vào trong...

"Ký túc xá này hơi giống nhà tù..." Sở Ương nhìn hàng rào sắt đóng đinh ngoài cửa sổ và bình luận.

Lâm Kỳ bắt đầu mở rương, lấy ra những cái bình ngâm những mẫu vật kỳ quái và lặng lẽ nhét chúng dưới gầm giường, "Thì vốn dĩ nơi đây là nhà giam cỡ lớn mà, cậu xem vị trí này coi, đến chim còn không thèm ị đó thôi."

"Chúng ta đã không thể thoát ra ngay khi chúng ta bước vào rồi." Sở Ương vừa trải chăn mền lên giường vừa cười khổ nói, "Giống như một trường học bị nghiện nét ấy."

"Vậy thì chúng ta sẽ mở một con đường máu ha~" Lâm Kỳ nói, lấy điện thoại ra, "Nào tới đây, chúng ta sẽ phát trực tiếp một đoạn ngắn, đăng lên mạng giới thiệu trước đôi chút."

"Lên mạng? Ở đây không có wifi mà? Với lại không được phép dùng điện thoại nữa."

"Điện thoại của người khác không lên được nhưng của tôi thì được." Lâm Kỳ cười thần bí, "Đừng quên rằng nó có thể kết nối mạng với thực tế song song đó."

Ờ ha....

Sở Ương cầm điện thoại của Lâm Kỳ, ấn vào biểu tượng của app, rồi quay camera về phía Lâm Kỳ.

"Nơi chúng tôi đang ở bây giờ chính là ký túc xá nam sinh của trường song ngữ quốc tế Tang Tự. Ngôi trường này là nơi livetream tiếp theo của chúng tôi. Đồng hành với tôi lần này không chỉ có anh bạn nhỏ người mới Sở Ương, mà còn có sự góp mặt của người bạn cũ là Bạch Điện. Có điều bây giờ cậu ta đang ở khu nữ sinh, mọi người hiểu mà....Nói chung tới ngày mai chúng tôi mới tụ hội cùng nhau." Lâm Kỳ nói câu này và nở nụ cười xấu xa, "Tiếp đó tôi có thể trái ôm phải ấp, có phải mọi người rất hâm mộ tôi không?"

Khung bình luận nổ tung. Fan hâm mộ của Bạch Điện kêu gào:

Giác, cái móng héo của anh thật to! ! ! Anh có mới nới cũ nha! ! !

Anh bạn nhỏ cái gì, là trà xanh thì có á!

Dám phá cp của tôi, đi chết đi! ! !

Ngoài ra còn có không ít người kêu rằng:

Bóp cp đều là học sinh tiểu học hay sao vậy? Chạy vô dark web nháo loạn cái gì, mau lo về mà làm bài tập đi!

Ôm anh Tiểu Ương của chúng ta đi thôi, không hẹn gặp lại.

Cp dễ thương, xin đừng KY, cảm ơn!

Khóe miệng Sở Ương giật giật, nhịn không được nói với Lâm Kỳ, "Bọn họ nói tôi là trà xanh của anh đó...."

"Ồ, cũng đúng mà, ít nhất cũng không biến cậu thành trà đào trà vải. Cậu không biết chứ cp của tôi nhiều lắm, tôi với Triệu Sầm Thương cũng là cp luôn đấy!" Lâm Kỳ đã thế còn vênh váo, "Cơ mà cậu đừng quá thương tâm, tôi cũng từng bị fan cp của Bạch Điện và người bạn tiểu thuyết gia Chung Ly chửi là trà xanh tận cả một năm, đồng thời còn bị phát tiền giấy nữa mà. Trong cái vòng này tôi bị mắng là trà xanh chẳng biết bao nhiêu lần rồi ấy chứ."

Sở Ương giận dữ trừng mắt, "Là do anh lúc nào cũng tỏ ra đáng thương không phải sao? ! Tôi thì không làm gì cũng bị nói, tôi rất oan ức được không? !"

"Ôi, thế ra cậu đang trách tôi không làm gì với cậu hả?" Lâm Kỳ nói, còn cố ý tà mị liếm môi một cái, "Hiểu rồi! Đêm nay tôi sẽ cố gắng hơn nha Baby!". Sở Ương không chịu nổi nữa cởi giày ném tới, bị Lâm Kỳ linh hoạt tránh né.

Kết quả khung bình luận lại hỗn loạn tưng bừng:

Liếc mắt đưa tình! Còn chưa được ăn tết đã bị nhét một đống cơm chó.

Tôi quyết định mình sẽ nhảy hố Giác Ương.

Sao tôi có cảm giác phản ứng xẹt điện của đôi này lại mãnh liệt hơn những lần Giác ghép với người khác nhỉ, đừng nói là real nha?

Sau đó Lâm Kỳ còn đổ thêm dầu vào lửa, "Các bạn có thể phát triển cp giữa Bạch Điện với Tiểu Ương đó? Các bạn chưa thấy nên không biết lần đầu tiên Bạch Điện gặp Tiểu Ương đã giở trò, lại còn kabedon người ta nữa cơ! Không những thế còn muốn cướp người với tôi!"

"Anh câm miệng ngay cho tôi!" Sở Ương rống giận.

Nhưng đã quá muộn....Virus đã phát tán ra ngoài, chỉ sợ chưa cần đến mai sẽ xuất hiện tổ hợp cp mới, vì trong bình luận đã có người gọi cậu là tiểu thụ muôn năm rồi.

Không đúng, dựa vào đâu mà cậu cp với ai cũng là thụ vậy? ! Rõ ràng thân cậu không cao cũng không thấp, không hề gầy yếu, thậm chí do kiên trì rèn luyện mà có cả cơ bụng luôn nha!

Khoan đã...sao sự chú ý của cậu lại lệch trọng tâm rồi....Sở Ương không khỏi bắt đầu ngẫm lại bản thân, ở với Lâm Kỳ lâu quá nên cậu bị biến thành tác phẩm điêu khắc trên cát luôn sao?*

*Chắc ý là bị người khác tùy ý đắp nặn hình tượng.

Lâm Kỳ cuối cùng cũng nghiêm túc dưới sự đe dọa bởi động tác ném chiếc giày kia của Sở Ương, "Thôi thôi, nói chuyện chính nè. Ngôi trường này nằm ở ngoại ô Bắc Kinh, gần chùa Đàm Chá. Là một trường nội trú khép kín. Mọi người có thể thấy, trang thiết bị của ký túc xá này không tệ, có điều hòa nhiệt độ và máy sưởi. Trường học được xây dựng vào năm 1998, với mức học phí đắt đỏ, nên học sinh nhập học đều có gia cảnh rất giàu có, sau khi tốt nghiệp có thể thi vào một số trường đại học danh tiếng ở Bắc Mỹ. Tuy nhiên, việc học ở nơi này rất áp lực, nghe nói đã từng có học sinh tự tử. Lý do chúng tôi đến đây lần này là vì đã có vài học sinh bắt gặp tình huống giống nhau mấy lần." Hắn nói xong, giơ bức ảnh đã được phóng to lên trước ngực.

"Nam sinh treo cổ này bị rất nhiều người trông thấy. Tình huống như này ở địa điểm quan sát đa chiều rất hiếm gặp, cùng một thực tế lại được xác định nhiều lần là vấn đề không bình thường, cho nên đây chính là mục tiêu điều tra trong chuyến đi này của chúng tôi." Lâm Kỳ buông tấm ảnh xuống, "Và tôi, Sở Ương cùng Bạch Điện đã mặc đồng phục học sinh để trà trộn vào, hãy chúc chúng tôi may mắn đi nào!"

Sở Ương vừa tắt livetream, bỗng nhiên có tiếng đập cửa. Cậu mở cửa ra, thì thấy một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề đứng bên ngoài, trông thân phận rất có địa vị. Thế nhưng khi anh ta vừa nhìn thấy Lâm Kỳ thì khẽ vuốt cằm nói, "Lâm thiếu gia, tôi nghe nói cậu đến nên tới gặp."

....Thiếu gia?

*Dạ lan hương Quỷ Vực Phát Sóng Trực Tiếp (Editing) - Chương 33: Trường học quý tộc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK