• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rạng sáng, Lâm Kỳ dự định thử lái xe rời khỏi đây lần nữa, ai ngờ khi ra tới cửa xem xét thì thấy chiếc xe việt dã như bị xe tăng nghiền ép, mui xe sụp xuống toàn bộ, đã báo hỏng mất.

Sở Ương ra cùng hắn cũng trợn mắt há hốc. Tiếng sấm tối qua lớn cỡ nào, đến nỗi âm thanh xe bị đè nát cũng không nghe được tí gì.

Đó phải là thứ khổng lồ ra sao mới có thể đem một chiếc xe việt dã đè bẹp thành như vậy chứ?

Sở Ương cẩn thận kiểm tra dấu chân trên mặt đất, nhìn trông giống như móng chân của hươu, rải rác trong đống tuyết, hoàn toàn không có sự liên tục. Cậu đi tới bên hồ tìm cái xác của con hươu kia, nó vẫn ở đây, thân thể vùi dưới lớp tuyết, cái sừng cứ chỏng chơ hướng lên trời. Có lẽ đêm qua, con mắt chết chóc đục ngầu này đã chứng kiến hết thảy thứ đã phá hủy rừng rậm và ô tô.

Trong bốn người bọn họ, chỉ có Robert là tận mắt thấy thứ kia. Tiếc là từ tối hôm qua tới giờ, anh cảnh sát trưởng không sợ trời không sợ đất ấy hiện tại dính chặt lấy cái ghế sô pha, có hỏi cái gì cũng không trả lời, như bị ngu người cứ ôm đầu gối lắc đầu mãi. Lâm Kỳ bảo rằng đối với người quan sát cấp không, một khi bắt gặp chủng tộc thần sẽ làm họ phát điên. Chỉ những người quan sát đa chiều như bọn họ có đủ Sanity mới chống lại được các loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ về thị giác, thính giác, khứu giác hoặc xúc giác vượt ngoài phạm trù bình thường.

Điều kiện tiên quyết là Sanity không bị Dấu Thánh thôn phệ.

Sở Ương phẩy phẩy dấu móng hươu trong tuyết nhìn thật kỹ, rồi so sánh với dấu móng trên mặt đất. Cậu phát hiện những dấu chân trông thì giống nhau, nhưng hình dạng không đồng nhất, có khi quá rộng, có khi quá hẹp, có khi lớn cỡ một vòng, có khi lại nhỏ như móng chân nai con. Tựa như người bắt chước vụng về vẽ ra cái móng chân hươu vậy, hơn nữa dù có vẽ thế nào cũng chả giống nổi. Sở Ương nghĩ đến Adok, nhưng thi thể của con hươu còn đó, và hiển nhiên kiểu cách bắt chước không tinh vi bằng Adok, trái lại nhìn có hơi nguệch ngoạc, mang theo chiều hướng mới lạ của trẻ em lúc vẽ, không hề cố ý để bắt chước cho thật giống.

Xe của Robert và Tái Ngõa Đề bị kẹt trong tuyết vì tránh con hươu đột nhiên xuất hiện trên đường. Cùng với chủ nhân của những cái dấu móng này, phá hủy rừng rậm và xe việt dã chẳng lẽ nào là Shoggoth mà Lâm Kỳ đã nhắc tới? "Nó đang cố gắng vậy nhốt chúng ta." Lâm Kỳ đứng sau lưng Sở Ương không biết từ lúc nào, vẻ mặt bực bội vô cùng, "Shoggoth này đã ngủ say ở đây từ rất lâu, không những thế kích cỡ cũng khá lớn, thậm chí còn có sức mạnh bóp méo không gian trong một khu vực nhỏ. Có điều nó ngủ say lâu như thế, tại sao tự dưng lại thức tỉnh? Và tại sao lại muốn vây nhốt nhóm người chúng ta?"

Sở Ương cụp mắt, trong lòng vừa sợ vừa áy náy, rù rì nói, "Nó rất đói....Nó muốn ăn chúng ta chăng?"

"Nếu thật là vậy thì với cái hình thể của nó chắc chắn có thể đè bẹp căn nhà của chúng ta dễ như trở bàn tay, hà cớ gì phải vây nhốt chúng ta?"

"Có lẽ do....tò mò?" Sở Ương duỗi tay, đặt lòng bàn tay lên dấu móng chân hơi méo mó, khẽ nói, "Anh nói nó đã ở đây ngủ say từ rất lâu, thậm chí còn có khả năng nó đã ngủ say từ trước khi người vượn xuất hiện, suy ra nó chưa từng gặp gỡ con người. Có lẽ nó đang cố thăm dò xem mình đang ở nơi nào, một thế giới ra sao. Nó cảm nhận được mùi vị của chủng tộc thần trên người chúng ta. Và có thể nó coi chúng ta là đồng bạn...."

Lâm Kỳ có chút ngỡ ngàng nhìn hai mắt xuất thần của Sở Ương, từ từ ngồi xổm xuống, quan sát bàn tay đang dán lên dấu móng kia, "Làm sao em biết rõ như vậy?"

"Em có thể....cảm giác được vài điều kỳ lạ." Sở Ương ngẩng đầu, sâu trong ánh mắt lóe lên sự mông lung và bất an, "Từ khi tiếp nhận Dấu Thánh đã có năng lực này."

Lâm Kỳ phóng tầm mắt trông ra xa, xuyên qua mặt hồ, nhìn về phía cây cối đổ sập trong rừng rậm, chúng như bị quái vật khổng lồ quật ngã, "Chắc....Chúng ta phải nghĩ cách cho nó ngủ lần nữa mới có thể thoát khỏi đây."

............

Vì chân của Robert bị gãy không thể hoạt động, cộng thêm tinh thần thất thường, miệng liên tục lẩm bẩm "Con mắt con mắt con mắt", nên Lâm Kỳ bảo Tái Ngõa Đề ở lại chăm sóc anh ta, cậu và Lâm Kỳ đem theo một ít đồ hộp tiện ích, đeo túi ngủ chống lạnh, chăn mền, lều trên lưng, cùng với các dụng cụ sinh tồn như bật lửa, dây thừng, đèn pin, dao găm Thụy Sĩ, xong bắt đầu xuất phát đi về hướng khu rừng đối diện cái hồ.

Kế hoạch của bọn họ là tìm ra hang ổ của Shoggoth, để xem nó lớn bao nhiêu, sau đó nghĩ cách khiến nó ngủ say.

Hai người chậm rãi từng bước đi bộ giữa tuyết và rừng cây, lần theo dấu vết của mấy cây to bị đổ vào sâu trong núi. Vách đá dựng đứng hai bên dường như đang dồn ép họ, cảnh đẹp tuyệt vời làm người ta hoa mắt ban đầu giờ đây bỗng trở nên hiểm ác.

Đi cả buổi, hai người chợt nghe thấy tiếng gọi vang vọng trong thung lũng. Có hơi giống kiểu người da đỏ bắt chước tiếng cú mèo để truyền tín hiệu. Lâm Kỳ lập tức lấy dao găm Thụy Sĩ ra, rút lưỡi dao trong tích tắc. Cái dao găm quân dụng nho nhỏ này, nếu dùng nó để đối phó với bộ lạc người da đỏ nguyên thủy hung hăng tàn bạo, có thù tất báo, chỉ sợ chẳng khác nào gãi ngứa, nhưng Lâm Kỳ vẫn siết chặt nó, nửa chắn trước người Sở Ương.

Chỉ có âm thanh mà không có người. Bọn họ dựa theo âm thanh và vết cây đổ, họ dần đến khúc con đường có biển báo sạt lỡ lúc trước. Sở Ương hỏi, "Có vào không?"

Lâm Kỳ nói, "Tới cũng tới rồi, đâu thể tay không quay lại." Xong hắn bước qua thanh chắn ngang, tiếp tục đi sâu vào khu rừng.

Mãi đến khi sắc trời dần dần tối sầm, dấu vết đổ nát vẫn còn kéo dài. Nhưng nếu cứ đi tìm nữa sẽ không an toàn. Hai người đành phải kiếm một bãi đất trống, quét bớt tuyết đọng đi, dựng lều vải, tìm cành cây khô nhóm lửa nấu thức ăn. Lâm Kỳ đi tìm thêm nhiều củi gần đó, Sở Ương thì cầm thìa khuấy đều hạt đậu đậm đặc nổi lốc bốc trên đốm lửa, đột nhiên lại nghe thấy tiếng người như tiếng cú mèo kêu. Cậu ngẩng đầu, mượn ánh sáng của ngọn lửa nhìn rừng rậm đen kịt đang vây quanh mình.

Bất thình lình, lẫn trong bóng tối âm u có một bóng người đứng đó.

"Lâm Kỳ?" Vừa dò hỏi một câu cậu đã hối hận. Người nọ chắc chắn không phải Lâm Kỳ. Lâm Kỳ cao hơn gã, càng không cường tráng tới vậy. Hình như gã là một người da đỏ khỏe mạnh, và hiển nhiên là bộ tộc khác với Tái Ngõa Đề. Dưới trời đông giá rét thể này, trên người lại không có mảnh vải che chắn, vẽ đầy thuốc màu nhơ nhuốc bẩn thỉu cực kỳ. Tóc gã rất dài, xoắn xuýt rối tung, như chưa từng chải chuốc. Gương mặt thoa đầy vôi màu trắng, chỉ chừa còn mắt là không bôi, đứng trong bóng tối y chang cái mặt quỷ dữ tợn, hơn nữa đôi mắt chỉ còn là hai cái lỗ đen như hang động.

"Anh là ai?" Sở Ương lớn tiêng gào to, hi vọng Lâm Kỳ đang kiếm củi xung quanh nghe được.

Đối phương vẫn không nói lời nào, tiến lên một bước về phía cậu.

Một bước này, Sở Ương càng thấy có thêm nhiều bóng người từ trong tối tản ra, bọn họ đều giống với người da đỏ đầu tiên, thấp bé cường tráng, trên mặt vẽ thuốc màu trắng toát. Bọn họ vây quanh Sở Ương, như đàn sói bao vây cừu non.

"Mấy người là người Ahwahnee?" Sở Ương không còn đường lui nên muốn kéo dài thời gian, nhưng mặc kệ cậu hỏi cái gì thì những người da đỏ đó không ai trả lời. Chỉ lẳng lặng vây quanh cậu, làm cậu không biết làm sao. Từng cặp mắt trống rỗng nhìn chằn chằm vào cậu, khiến lông tơ cậu dựng đứng, tim đập loạn.

Bọn họ muốn làm gì?

Đến khi trong rừng sâu đột ngột có tiếng sấm rền vang. Như thể bắt được một loại tín hiệu, tất cả người da đỏ bỗng chốc nhanh chóng biến mất vào bóng đêm, như cái cách mà họ xuất hiện. Không lâu sau Sở Ương nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Lâm Kỳ.

"Tiểu Ương! Sao rồi?" Lâm Kỳ cả đường chạy về, gương mặt đỏ bừng thở dồn dập, lồng ngực ôm đống củi khô.

Sở Ương chán nản ngồi cạnh đống lửa, đem chuyện mới nãy kể ra, "Đây không phải là tiếng sấm...." Lâm Kỳ cầm bó cũi tới gần đống lửa, "Đó là tiếng kêu của Shoggoth. Về phần những người da đỏ kia có lẽ là hậu duệ từ nhánh núi sâu của người Awanich. Bấy lâu này không có tin tức của họ, nếu như họ vẫn luôn sống ngăn cách trong núi sâu thì có lẽ nghe không hiểu người ngoài nói tiếng Anh, cũng hoàn toàn không thể giao tiếp với chúng ta."

Sở Ương lập tức nhớ đến cái ngày Lâm Kỳ dẫn cậu đi động băng, lúc ý thức của cậu tiến vào trạng thái giác quan mở rộng kỳ lạ cũng từng nghe thấy tiếng sấm tương tự....

Quả nhiên....Là nó....

Cảm giác bành trướng tận sâu kéo dài từ ngọn núi và mặt đất, chẳng lẽ không phải là tưởng tượng của cậu, cũng không phải áo giác của cậu. Mà là thật sự xảy ra. Hơn nữa sự xâm nhập này, dù là trong lúc vô tình chạm vào nơi sâu nhất của ngọn núi lớn, đã khiến thứ không nên thức tỉnh tỉnh giấc.

Con hươu kia là thần hộ mệnh của khu rừng. Nó đã nhận ra sự biến hóa của ngọn núi lớn, nên chắc chắn sẽ đi thăm dò. Có lẽ lý do nó chết trước căn nhà của họ là vì nó muốn cầu cứu họ.

Quả nhiên, là mình hại nó.

Sở Ương không ăn bữa tối, đi vào túp lều lấy vở và bút ra, bàn tay run rẩy vội vàng viết cái gì đó. Lâm Kỳ xốc màn lều lên, lo lắng nhìn nét mặt của Sở Ương có mấy phần dấu hiệu rối loạn thần kinh, dè dặt hỏi thăm, "Tiểu Ương, em vẫn ổn chứ?"

"Nếu như bọn họ chính là tín đồ của Shoggoth, bây giờ chúng ta đã gặp bọn họ rồi, chứng tỏ chúng ta cách Shoggoth không còn bao xa nữa. Em nhất định phải hoàn thành ca khúc này." Sở Ương nói. Ánh mắt cậu rất chuyên chú, chỉ là kiểu chuyên chú ấy trộn lẫn với triệu chứng lo âu.

Sanity khó khăn lắm mới hồi phục như cũ, vậy mà hình như có vẻ dần dần mất ổn định rồi.

Lâm Kỳ lấy thuốc do bác sĩ tâm lý kê cho Sở Ương ra, cầm bình nước ấm giữ nhiệt đưa tới cho Sở Ương, liếc mắt nhìn những âm tiết liên tiếp tuôn ra từ tay Sở Ương, "Ca khúc thôi miên?"

Sở Ương không ngẩng đầu, giọng điệu dồn dập có chút lơ đễnh nói, "Có lẽ....Có lẽ là có tác dụng khác....Em không biết....Nhưng nó chắc chắn hữu dụng....Em cảm nhận được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK