“Thế giới này, có người sống trong nhà cao tầng, có người sống trong rãnh sâu, có người sáng chói, có người lại bị rỉ sét bao phủ.”
Trần Giang Hà đứng trên sân thượng, nhìn ánh đèn nhấp nháy trong thành phố và dòng xe cộ tấp nập, lẩm bẩm một mình: Cuộc sống thật nhàm chán.
Nhìn lại ba mươi sáu năm ngắn ngủi của cuộc đời anh, dường như ông trời luôn muốn chống lại anh.
Sinh ra ở một vùng nông thôn, gia cảnh bình thường, tài năng không có gì nổi bật, từ nhỏ anh đã chăm chỉ học tập và nỗ lực hết mình mới miễn cưỡng thi vào được ngôi trường loại hai bình thường.
Khi còn là sinh viên năm nhất, cha anh, làm công việc trên cao ở một công trường, không may bị trượt chân rơi xuống, vô phương cứu chữa, mẹ anh vì quá thương nhớ chồng nên sinh bệnh, không lâu sau cũng đi theo cha anh.
Không còn chỗ dựa, Trần Giang Hà chỉ có thể tiến về phía trước với gánh nặng lớn, anh ta liều mạng nhận một số công việc bán thời gian để có chi phí hoàn thành việc học.
Sau đó vất vả kiếm được số vốn đầu tiên trên thị trường chứng khoán và thành lập một công ty thương mại với con đường phát triển đúng đắn, sau khi đạt được thành công ngắn ngủi, anh ta bị dẫn vào một vụ lừa đảo có chủ đích, mất hết tiền và nợ nần chồng chất.
Bây giờ bạn bè cùng trang lứa với anh đều đã lập gia đình và có con, thậm chí có người đã kết hôn lần thứ hai, thứ ba, nhưng anh vẫn độc thân, không phải là anh không muốn yêu, mà là anh đến bản thân mình còn không bảo vệ được, thì hà tất phải liên lụy đến người khác?
"Kết thúc đi."
Trần Giang Hà nhắm mắt lại, tiến về phía trước mấy bước, không chút do dự nhảy xuống.
“Phanh!”
Một tiếng động lớn vang lên.
"Tỉnh, tỉnh, Giang Hà, sàn chứng khoán mở cửa rồi."
Trong lúc mơ mơ màng màng, Trần Giang Hà nghe thấy có người đang gọi mình, anh mở mắt ra, đập vào mắt chính là một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
"Mẹ nó, nhảy xuống từ tầng 89 vẫn còn có thể cứu được hả?"
Trần Giang Hà ngơ ngác, đầu đau như muốn nứt ra, nếu biết trước sẽ đau như thế, anh sẽ không lựa chọn nhảy lầu mà đổi thành đốt than.
Sau khi định thần lại, ánh mắt của anh mới rơi vào người trẻ tuổi mắt to mày rậm, thoạt nhìn chỉ khoảng 20 tuổi đang đứng bên cạnh.
"Anh, anh..."
Trần Giang Hà muốn nói lại thôi.
"Đừng có giả bộ nữa, tôi là anh Lưu của cậu - Lưu Đống Lương nè!"
"Ọe."
Trần Giang Hà không chỉ đau đầu, mà còn cảm thấy đau dạ dày nữa.
Anh đỡ khung giường nôn khan, nhưng mà lúc này sự khiếp sợ trong lòng anh còn mãnh liệt hơn sự khó chịu trong dạ dày nhiều.
Lưu Đống Lương thấy sắc mặt của Trần Giang Hà không được tốt liền đi tới gần vỗ nhẹ lên lưng của anh, lải nhải nói:
"Cậu cũng thật là, không uống được thì đừng uống."
"Bình thường y như cái hũ nút, uống say liền trở thành một tên hướng ngoại.
Khi buổi tiệc kết thúc còn kéo lấy tay của cố vấn tỏ tình.
Một loạt hành động của cậu đúng thật là làm cho anh em mở mang tầm mắt."
"Cố vấn là ai chứ, cô ấy vĩnh viễn là hoa khôi của trường Đại học Tài chính Quảng Đông, đừng nói là tỏ tình trước mặt mọi người, ngay cả việc mơ thấy được cô ấy cũng xứng đáng để khoe khoang."
Trần Giang Hà nghe anh lải nhải một trận xong thì xoa xoa đùi để lấy lại tinh thần, mạnh miệng hỏi:
"Có thuốc lá không?"
Lưu Đống Lương trừng mắt nhìn anh, sau đó lấy thuốc lá từ trong túi ra, buồn bực nhìn chằm chằm Trần Giang Hà, nói:
"Không phải cậu không hút thuốc sao?"
Trần Giang Hà nhìn bộ dạng ngạc nhiên của anh, xoay xoay đầu:
"Tôi vừa mới mơ một giấc mơ rất dài, đầu óc vô cùng hỗn loạn, muốn hút một điếu để bình tĩnh lại."
"Ồ."
Lưu Đống Lương ồ một tiếng, lập tức lục lọi túi, lấy hộp Hồng Song Hỷ ra, rút một điếu thuốc, cầm bật lửa châm vào:
"Tới đây, anh đây châm lửa cho cậu."
"Khụ khụ."
Trần Giang Hà vừa hút được hai cái đã không nhịn được mà ho khan.
Anh cầm điếu thuốc, nhịn cơn ho xuống, cúi đầu quan sát kỹ lưỡng tay chân của mình, đột nhiên phát hiện bản thân hình như sống lại!
Cơ thể hiện tại rất trẻ trung, lá phổi cũng không trải qua sự hun đúc của khói thuốc lá, vô cùng non nớt.
"Người như tôi mà cũng có cơ hội được sống lại ư?"
Trần Giang Hà thầm than trong lòng.
Anh đưa tay khẩy tàn thuốc xuống.
Cái này có lẽ là khổ tận cam lai đi.
Ở kiếp trước, cha mẹ anh đều đã mất, công ty phá sản, trên đầu mọc sừng, nhảy từ trên cao xuống, có lẽ ngay cả ông trời đều không nỡ nhìn, cho nên lặng lẽ nhấn nút khởi động lại.
Lưu Đống Lương nhìn Trần Giang Hà, tuy bộ dáng cậu ấy bị sặc khói thuốc lá khi nãy trông chật vật thật, nhưng tư thế cậu ấy khảy tàn thuốc xuống trông rất ngầu.
Trong mắt cậu ấy cũng toát lên sự sâu sắc mà độ tuổi này khó có được.
Cậu ấy giống như thay đổi rất nhiều, khác hẳn với người mà anh ta quen khi trước.
"Được rồi, hút hai cái là được rồi.
Sàn giao dịch chứng khoán sắp mở cửa rồi, mau phân tích giúp tôi một chút, hôm nay nên mua cái nào thì tốt."
Lưu Đống Lương quay người trở lại chỗ cái bàn của mình, anh nhìn màn hình máy tính xong mắng:
"Oh f*ck, vừa mới đặt lệnh thị trường, cổ phiếu của ông liền giảm 3 điểm, không phải đã nói là thị trường chứng khoán sẽ tăng giá sao?"
------
Dịch: MBMH Translate
Danh Sách Chương: