• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhưng anh cũng không phải người thành thật gì cho cam, nếu Từ Chỉ Tích đã nói nhờ anh hỗ trợ phân tích, tất nhiên phải nhân cơ hội này mà đến gần một bước, mặt gần như dán sát vào mặt, ánh mắt nhìn về phía màn hình máy tính của cô.
“Ha ha ha.”
Liếc mắt lướt nhìn qua danh mục đầu tư của cô Từ, Trần Giang Hà rất không phúc hậu cười ra tiếng.
Trong danh mục đầu tư của cô, Kim Đức Phát Triển là cổ phiếu giảm khá nhiều, hơn nữa tỉ trọng cổ phiếu khá cao, xanh đến hốt hoảng.
Thông thường, các nhà đầu tư sẽ quen thuộc với hai thuật ngữ là "tăng tỉ trọng cổ phiếu" và "giảm tỉ trọng cổ phiếu".
Thật đúng là ứng với câu châm ngôn: Nếu muốn cuộc sống không có trở ngại, cổ phiếu sao có thể không có chút xanh?
“Cậu cười cái gì?”
“Không có gì, đột nhiên em nhớ đến chuyện vui thôi.”
“Hửm?”
“Mẹ em sắp sinh đứa thứ hai rồi.”

“Ồ?” Từ Chỉ Tích ngẩn ra, chợt mỉm cười nói: “Chúc mừng.”
Có lẽ do cảm thấy khoảng cách giữa mình và Trần Giang Hà có hơi quá thân mật, hai má đều có thể cảm nhận được hơi thở của Trần Giang Hà, hơi ngứa ngáy, cô vô thức xê dịch sang bên cạnh.
Trần Giang Hà nhận ra động tác nhỏ của Từ Chỉ Tích, đồng thời liếc về phía Bạch Khải Đông cách đó không xa.
Trong lòng anh rõ ràng, thầy Bạch liếm cẩu (*) cô Từ nhiều năm như vậy, thấy anh và Từ Chỉ Tích gần gũi như thế, chắc chắn đang cực kỳ đố kỵ.
(*) Liếm cẩu: Chỉ loại người không từ thủ đoạn để tiếp cận và lấy lòng người khác.

Nhưng nếu trong tình yêu sẽ chỉ người hay la liếm, simp (si mê) người khác dù họ có yêu lại hay không.
Nhưng mà người này không hề biểu hiện ra ngoài, trên mặt lúc nào cũng lộ ra nụ cười tao nhã lịch sự.
"Lão già, bình thường tỏ vẻ thanh cao nhưng trong bụng thì toàn ý nghĩ xấu xa."
Trong lòng Trần Giang Hà thầm mắng, anh vốn dĩ định sau này sẽ thiết kế một “bàn giết lợn” (*) đáp trả lại những gì gã đã làm với anh, thấy gã cười quá xấu, bỗng nhiên đầu óc anh chợt lóe ra suy nghĩ, anh muốn công kích tinh thần trước, vì thế quay đầu nhìn về phía Từ Chỉ Tích, giọng nói tràn đầy tình cảm gọi một câu: "Cô Từ.”
(*)Bàn giết lợn là một từ thông dụng trên Internet; nó là tên gọi phổ biến được các nhóm lừa đảo sử dụng để hẹn hò trên mạng và lừa đảo hôn nhân; nó đề cập đến một phương thức lừa đảo qua mạng trong đó những kẻ lừa đảo sử dụng Internet để kết bạn và xúi giục nạn nhân đầu tư vào cờ bạc.

Những kẻ lừa đảo chuẩn bị "thức ăn cho lợn" chẳng hạn như nhân cách và thói quen hẹn hò, gọi các nền tảng xã hội là "chuồng lợn" và tìm kiếm các mục tiêu lừa đảo mà chúng gọi là "lợn".

Bằng cách bước vào một mối quan hệ lãng mạn, tức là "nuôi lợn".
“Hả?”
Từ Chỉ Tích không biết trong hồ lô của anh lại bán thuốc gì.
Trần Giang Hà hít hít mũi, cười hỏi cô: "Cô dùng nước hoa nhãn hiệu gì? Mùi thơm quá.”

“Nước hoa?” Từ Chỉ Tích lắc đầu: “Bình thường tôi không dùng nước hoa.”
“Ồ?” Trần Giang Hà sờ sờ cằm, nghiêm trang nói: "Em nhớ giáo viên sinh học cấp ba từng nói, nếu một người không xịt nước hoa, mà trên người cô ấy lại có hương thơm, chứng tỏ gen đã lựa chọn."
“Cái này...” Từ Chỉ Tích giật mình, tên nhóc Trần Giang Hà lại dùng lý luận sinh học trêu chọc cô?
Một lát sau, lại thấy Trần Giang Hà giơ tay lên, dưới ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chú của Từ Chỉ Tích tiếp cận mặt của cô.
Từ Chỉ Tích trừng mắt, cảnh giác lui về phía sau, đã thấy anh rất nghiêm túc nói: "Đừng nhúc nhích, trên mặt có thứ gì, em lấy giúp cô.”
Nghe anh nói như vậy, Từ Chỉ Tích lấy lại tinh thần, Trần Giang Hà bất động thanh sắc giúp cô vén một sợi tóc dài rơi lả tả ở giữa lông mày ra sau tai.
Động tác này nhìn như bình thường, lại làm tim Từ Chỉ Tích trong nháy mắt tăng tốc, thân thể không tự giác căng cứng.
Bạch Khải Đông đứng cách đó không xa, nụ cười trên mặt ngưng đọng, trợn mắt há hốc mồm.
Từ trước đến giờ, gã coi Từ Chỉ Tích là nữ thần có thể nhìn từ xa không thể dâm loạn, mặc dù trong lòng thầm mến đã lâu, vả lại hai người cùng làm việc trong một văn phòng, gã lúc nào cũng khắc chế, hành động đúng quy củ, chưa bao giờ làm ra bất kỳ hành vi khác người nào với cô.
Trái lại tên nhóc Trần Giang Hà này, từ lúc vào cửa đã bắt đầu không tuân thủ quy củ, động tác kia càng cực kỳ to gan, có thể nói là trực tiếp đối mặt đùa giỡn giáo viên Từ.
“Được rồi, trở lại chuyện chính.”
Trần Giang Hà coi như không có việc gì quay đầu nhìn về phía màn hình máy tính, trực tiếp nói ra quan điểm:

“Hai cổ phiếu Kim Đức Phát Triển và Thụy Dương Kiến Tài nhanh chóng nhịn đau cắt lỗ đi.

Lô Châu Lão Giáo và Thủy Tỉnh Phường có thể giữ lâu dài.

Tỉ trọng của Lô Châu Lão Giáo hơi thấp, nếu có tiền thì đề nghị mua thêm, hoặc mua chút Mao Đài.”
Trần Giang Hà nói một hồi, tất cả đều nói rất ngắn gọn, không liên tục lải nhải, cũng không có chút ba hoa làm quá nào.
“Nghe ý của cậu, hình như rất coi trọng cổ phiếu rượu trắng.”
------
Dịch: MBMH Translate

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK