Chờ anh đi ra khỏi phòng làm việc, Bạch Khải Đông cau mày hỏi: "Cô Từ, học sinh vừa rồi rất kiêu ngạo, em ấy tên là gì?"
“Cậu ấy à, Trần Giang Hà.
”
"Chính là người tối hôm qua uống rượu say tỏ tình với cô?"
“Ừm, đúng vậy.
”
"Học sinh bây giờ quả thật vô pháp vô thiên, trong mắt không có giáo viên, quá khác người!"
“Cô Từ, đối với loại cứng đầu này, nhất định phải xử lý nghiêm túc, tuyệt đối đừng nương tay.
”
“Thầy Bạch, thầy phản ứng quá khích rồi, bản tính của bạn học Trần Giang Hà không xấu, cậu ấy là học sinh tốt.
”
“Ha hả.
”
Bạch Khải Đông cười gượng hai tiếng, nhưng từ trong vẻ mặt nghiêm túc "bảo vệ nghé con" của Từ Chỉ Tích, ý thức được mình vừa rồi quả thật quá khích.
Vì vậy làm bộ làm tịch đưa tay nhìn đồng hồ, sau đó nói: "Không để ý chút thôi mà đã mười một giờ rồi, cô Từ, cô đói bụng không? Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi, tôi mời.
”
“Không cần, tôi có thói quen ăn cơm một mình.
” Từ Chỉ Tích lạnh nhạt từ chối.
“À, ừm, là tôi mạo muội rồi.
”
Bạch Khải Đông khoát tay, nghĩ thầm lúc cô ăn cơm ở căn tin thì mình ngồi gần một chút, cảm giác cũng giống như vậy.
Từ Chỉ Tích không phản ứng nữa, ngồi xuống lật văn kiện trên bàn, thỉnh thoảng chú ý vào bảng giá.
Mười một giờ rưỡi, sàn chứng khoán tạm ngưng giao dịch.
Từ Chỉ Tích cầm thẻ cơm đi ra khỏi văn phòng, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa của tòa nhà giáo viên.
“Trần Giang Hà.
”
Từ Chỉ Tích lập tức đi về phía anh, cau mày hồ nghi hỏi: "Không phải em luôn đứng đây chờ tôi chứ?l”
“Không đâu, em học xong một tiết toán cao cấp mới đến.
”
Trần Giang Hà cười lắc đầu, liếc mắt nhìn cô Từ cầm thẻ cơm trong tay, cố ý trêu chọc nói: "Đã nói nếu cổ phiếu kiếm được tiền thì mời em ăn cơm, cô Từ sẽ không thừa dịp em không chú ý, lén lút chạy trốn chứ?"
“Chạy trốn?” Từ Chỉ Tích bị anh chọc cười, cũng rất nhanh lại nghiêm trang hỏi ngược lại: "Chưa đến ba giờ chiều, sao cậu có thể xác định mấy loại cổ phiếu kia nhất định có thể đứng vững đến lúc kết thúc phiên giao dịch?"
“Dù sao em cũng sẽ ăn… cơm của cô Từ thôi.
” Trần Giang Hà nhếch miệng cười, tự tin nói.
“Đi thôi, tôi mời.
”
Trên mặt Từ Chỉ Tích lộ ra nụ cười yếu ớt, đôi mắt dịu dàng như nước, vô cùng tươi đẹp động lòng người.
Rất nhiều học sinh ở trước mặt cô đều cực kỳ thận trọng, cẩn thận từng li từng tí, khách sáo, cứ như cô rất khó ở chung vậy.
Trần Giang Hà thì khác, tên nhóc này không chỉ dám mượn hơi rượu tỏ tình trước mặt mọi người, còn dám nói giỡn ở trên QQ, càng dám đứng đối diện trêu chọc, lá gan rất lớn, người cũng nghịch ngợm, nhưng cũng không làm cho người ta phiền chán, ngược lại lúc ở chung cảm thấy rất tự nhiên.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là giữ vững ranh giới cuối cùng, không vượt quá quan hệ cô trò bình thường.
Hai người cất bước đi về phía căn tin Nam Uyển, xếp hàng mua cơm.
Từ Chỉ Tích xếp hàng trước Trần Giang Hà, trong lúc thở Trần Giang Hà có thể ngửi thấy mùi tóc của cô, là mùi hoa lan nhàn nhạt, thấm vào ruột gan.
“Dì ơi, con muốn cái này, cái này, còn có cái kia, tám hào cơm.
”
“Thêm một phần rau xanh, váng đậu, canh bí đao, hai hào cơm.
”
Lúc cô Từ mua cơm, giọng nói ngọt ngào mềm mại, Trần Giang Hà ở phía sau nghe mà sửng sốt, cho đến khi cô xoay người đưa khay đồ ăn tràn đầy kia đưa cho anh, anh mới phục hồi tinh thần.
Hai người bưng khay đồ ăn tìm một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, Trần Giang Hà lại chậm chạp không động đũa.
Nhìn khay đồ ăn của mình, lại nhìn khay của cô Từ, anh kinh ngạc hỏi: "Cô Từ, cô ăn một chút như vậy có thể no ư?”
“Ừ, sức ăn của tôi nhỏ, ăn đơn giản một chút là được.
”
Từ Chỉ Tích cười nhạt.
Trong khay đồ ăn của cô hoàn toàn không có đồ ăn mặn, đều rất thanh đạm.
Trái lại khay đồ ăn của Trần Giang Hà rất phong phú, thịt xào ớt, cá dưa chua, trên cơm còn có một cái đùi gà mập mạp đang nằm, rưới chút súp gà lên trên, thoạt nhìn khiến người ta rất muốn ăn.
Sự đối lập của hai khay đồ ăn khiến Trần Giang Hà cảm thấy hơi ngượng ngùng, vốn định gắp món ăn vào trong đĩa cơm của cô Từ, nhưng liếc mắt một cái, lại nhìn thấy Bạch Khải Đông cách đó không xa.
Lão liếm cẩu này, thật sự là không chỗ nào không có mặt.
"Chẳng lẽ buổi sáng ăn cẩu lương chưa no, đặc biệt chạy đến nhà ăn ăn thêm?"
Trần Giang Hà híp mắt, trong lòng bắt đầu niệm chiêu đả cẩu bổng pháp thứ sáu, "Gậy đánh đầu chó", sau đó đưa tay cầm đùi gà, đưa đến bên miệng Từ Chỉ Tích: "Cô Từ, cô ăn chay quá rồi, em thật sự là không đành lòng, nể mặt em, cô chịu khó cắn một miếng đi.
”
Từ Chỉ Tích bị hành động to gan này của anh làm cho hoảng sợ, lại cảm thấy câu nói vừa rồi của anh rất khách sáo, cho nên cũng không tức giận, chỉ khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói: "Em mau bỏ xuống, rất nhiều người nhìn kìa.
”
------
Dịch: MBMH Translate
Danh Sách Chương: