Lưng chừng giữa cuộc đời phong ba bão táp là một cái tôi cô độc không nơi dựa dẫm, để có thể một tay che cho gia đình yêu thương qua ngày giông bão, bản thân phải học cách đứng dậy sau mỗi thất bại.
Trên thế giới này không có con đường nào không thể đi qua, không có tình yêu nào không thể từ bỏ, không có ước mơ nào không thể đạt được. Chỉ cần bản thân mình không ngừng cố gắng, mọi thứ đều có thể.
Tôi không phải là một nhà văn nổi tiếng nào đó, cũng chẳng đưa được tác phẩm của mình lên kệ sách, tôi chỉ đơn giản là ‘Âu Dương Thế Ninh’, một nhà văn mạng được đọc giả công nhận qua hai tác phẩm ‘Đại Náo phủ đại tướng quân’ và ‘Thượng Tình: Chạy đi cho thoát’. Đến với sự nghiệp văn học giống như một cơ duyên bởi viết truyện không phải là công cụ để tôi kiếm sống mà là nơi tôi nuôi dưỡng một thế giới cho riêng mình và cho các độc giả của tôi, cho nên nó là toàn bộ niềm đam mê của tôi. Nếu có thể hãy giúp tôi đưa nó đi thật xa, đến những nơi mà có con người chán những hiện thực tàn nhẫn cần được một giây thanh thản...
Tôi lần nữa dùng tấm chân tình của mình để vẽ lên một bức tranh từ lâu đã bị xé rách, bức tranh phác họa một bông hoa xinh đẹp nở rộ len lỏi mọc ra từ đá, sự kiên cường của cành hoa nhỏ nhắn yếu ớt đó không bất cứ loài hoa nào sánh bằng:
- Tác phẩm: Bông hoa đẹp nhất nở rộ vì em.
- Tác giả: Âu Dương Thế Ninh.