• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không thể nói tình bạn giữa cô và Khang Vũ rạn nứt, cũng chẳng thể coi là hòa hợp. Kể từ sau khi Khang Vũ tỏ tình dưới trời đêm hôm đó, hai người đã chẳng thể nói với nhau câu gì. Chỉ là biểu hiện của cả hai đã có sự chuyển biến đáng kể. Điển hình như Kỳ Thư mỗi lần nhìn thấy Khang Vũ đều vô cớ tránh mặt, tuy rằng học cùng một lớp, ngồi chung một bàn nhưng cô lại không chịu nhìn cậu lấy một cái, lúc nào cũng tỏ vẻ bận rộn cắm cúi làm bài tập hoặc đi chơi. Tuyệt nhiên không để Khang Vũ có cơ hội bắt chuyện. Cô càng lánh mặt phũ phàng hơn sau khi trong trường xuất hiện một vài tin đồn lạ nói rằng cô và Khang Vũ đang hẹn hò.

Lúc biết chuyện này, Kỳ Thư quả thực tức giận. Trong cơn tức giận đó lại dấu không ít hoảng sợ. Cô không rõ mình sợ cái gì nhưng chỉ cần nhìn thấy bóng dáng Khang Vũ từ xa cô lại sợ đến chạy không kịp. Mặt mũi xanh lè. Từ khi quen Khang Vũ, đây là lần đầu cô thấy sợ cậu đến như vậy. Nỗi sợ này trỗi dậy lớn hơn khi bạn bè trong lớp càng cố ý gán ghép cô với Khang Vũ. Họ mua hoa, trải màn hệt như một tiệc cưới và viết lên những tờ giấy vở là thiệp cưới của cô và cậu. Càng không ngờ hơn đám Bùi Tuyết cũng đóng góp không nhỏ trong bữa tiệc này.

“Chúc mừng, chúc mừng. Trăm năm hạnh phúc nhé.”

“Đấy, tớ đã nói hai người này là một cặp mà không tin.”

“Giờ cả trường đều biết hai cậu hẹn hò rồi nhé....”

Nhìn mọi thứ được dàn ra, nghe những câu bông đùa của những đứa trẻ đó. Kỳ Thư tức giận đến mức run lên bần bật. Rốt cuộc là ai đã khiến cô trở thành trò cười như vậy?

“Tớ không có! Tớ và Khang Vũ chỉ là bạn bè bình thường.....” Kỳ Thư hét lên, rất muốn có ai đó tin cô nhưng không, không một ai coi lời cô nói là sự thật.

“Người trong cuộc chứng nhận, sao có thể là bạn bè bình thường được. Ha ha.” Thùy An bật cười nói.

“Người trong cuộc?” Kỳ Thư ngơ ngác. Chẳng lẽ.....

Cô còn chưa kịp định hình thì bóng Khang Vũ lừng lững từ xa đi về phía cô và đám bạn. Rẽ qua đám người, cậu đứng trước mặt cô mỉm cười thân thiện, hệt như cậu không hề để tâm đến chuyện xấu mà đám người kia làm ra. Sự việc càng trở nên nghiêm trọng hơn khi đám bạn kia nhanh tay đẩy Khang Vũ và Kỳ Thư về một góc, dùng bàn ghế chặn lại không cho cô có cơ hội thoát ra.

Lúc chạm vào Khang Vũ vì không gian quá chật, Kỳ Thư như bị dao kề cổ. Nỗi sợ hãi trong trái tim nhỏ bé bùng lên. Cô run rẩy không dám nhìn mặt Khang Vũ, cũng chẳng nói được lời gì tử tế vì vậy mà cô không rõ cảm xúc trên gương mặt cậu như thế nào. Chỉ nghe được loáng thoáng cậu nói vài câu.

“Nếu cậu muốn có thể trở thành bạn gái tớ.....” Và một vài câu gì đó. Nhưng đáp lại cậu không phải là câu trả lời mà là hai hàng nước mắt như bão lũ trôi trên gương mặt Kỳ Thư. Cô hoảng sợ đến mức bật khóc. Khóc đến long trời lở đất. Cứ mỗi giọt nước mắt rơi xuống là một lần cơn gào của cô to lên theo cấp số nhân.

Khang Vũ vì quá hoảng sợ mà đạp bay đống bàn ghế ép họ vào một góc cho thoáng khí. Cậu và đám bạn bè bày trò ngây ngốc nhìn Kỳ Thư khóc ngon lành trong một góc, khóc nhiều đến mức đám Bùi Tuyết, Thùy An và Nhã Uyên bỏ hết chuyện gán ghép mà chạy đến ôm cô hết lời an ủi.

Đến lúc giáo viên vào lớp, Kỳ Thư mới có thể ngưng khóc. Cô không nhìn bất cứ ai trong lớp, chỉ cúi gằm mặt muốn xin chuyển chỗ ngồi. Giáo viên không biết đã có chuyện gì, nhưng một học sinh ưu tú của một lớp quậy phá có thể khóc đến mức này ắt hẳn là có chuyện cho nên vì nể mặt bố cô mới đặc cách cho cô chuyển đến vị trí mà cô muốn, cách xa khỏi tầm mắt Khang Vũ.

Đám học sinh biết lần này đã quá tay khi chọc ghẹo cô cho nên không khí hối hận cũng bao trùm lấy không ít người. Khi cô dọn dẹp sách vở, sự trầm lặng của Khang Vũ càng khiến cho cô khó xử. Nhưng cô không muốn nói gì với cậu, cũng chẳng muốn nhìn cậu. Đối với cô bây giờ cậu chính là cơn ác mộng không tên. Cho đến mãi sau này cô mới hiểu được sự sợ hãi năm đó của mình là gì.

Năm đó trái tim non nớt của cô chưa thể tiếp nhận chuyện yêu đương, tuy rằng cô thầm thương trộm nhớ Thế Tuấn nhưng nếu anh cũng giống như Khang Vũ, trực tiếp bày tỏ cho cả trường biết như vậy thì anh cũng sẽ trở thành nỗi sợ hãi như Khang Vũ. Ngoài ra Kỳ Thư đối với Khang Vũ có một loại tình cảm đặc biệt gần giống với tình thân. Cô đã từng ỷ lại vào cậu, xem trọng cậu như tri kỷ cho nên cô sợ rằng nếu cậu thật sự thích cô. Tất cả những tình cảm đó sẽ biến mất. Cô sẽ mất cậu.

Đương nhiên loại suy nghĩ đó sau này cô mới nhận ra. Tính đến thời điểm hiện tại chỉ là trẻ vị thành niên bị những trò bông đùa của bạn bè trở thành trò cười cho thiên hạ đã khiến người bạn thân thiết trở thành cơn ác mộng của cô. Cũng là một trong những lý do khiến Khang Vũ càng ít xuất hiện hơn trong lớp học.

Kể từ sau lần đó, không ai còn dám mở miệng chọc ghẹo Kỳ Thư, cũng chẳng ai nhắc lại chuyện này nữa. Khang Vũ cũng đột nhiên trở thành bóng ma của lớp học này. Cậu thỉnh thoảng xuất hiện, tạt ngang vài tiết học rồi lại bỏ đi. Sắc mặt không vui không buồn, nhàn nhạt xách cặp đi học rồi lại nhàn nhã trốn tiết như chẳng hề gì. Kỳ Thư và Khang Vũ cũng đã từ lâu không còn chạm vào mắt nhau nữa dù cho thỉnh thoảng vẫn thấy bóng của nhau đi ngang qua.

Sâu trong trái tim là một sự trống rỗng, nỗi buồn nào đó không thể gọi tên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK