Tần Khanh rửa sạch vết máu trên tay, không chút bận tâm mà nghĩ, so với đơn thuần giết người, quả nhiên vẫn là phá huỷ tín niệm của bọn họ trước rồi khiến chúng chết đi trong tuyệt vọng mới khiến hắn ta sung sướng.
Diện mạo Tần Khanh anh tuấn, ngũ quan thâm thuý nhưng lại có nhiều nét dịu dàng, hắn đeo một cặp mắt kính gọng vàng kim, nhìn qua chỉ thấy văn nhã lịch sự nhưng lại sở hữu vóc dáng rất cao, chỉ khi đứng trước mặt hắn mới thấy cảm giác áp bách khổng lồ.
Hắn là tên nguỵ quân tử chính hiệu.
Rửa tay xong, hắn ngâm nga lời ca không rõ, phảng phất như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra bình tĩnh rời đi chốn thấp kém này.
—— mấy giờ sau, có bảo vệ phát hiện thi thể.
Chuyện này hoàn toàn nằm trong dự tính của hắn.
Dù rằng Tần Khanh vừa mới dùng dăm ba câu đã đánh sập thế giới nội tâm của một người, cũng là tàn nhẫn giết hại nạn nhân xấu số, hắn ta vẫn có thể biểu hiện bình tĩnh đến vậy.
Sau thấu kính kia, đôi mắt ấy không có dù chỉ một tia sóng gợn.
Chỉ có tiếng hừ nhẹ dễ nghe kia khiến người ta cảm thấy hắn có khả năng... đang rất thõa mãn.
Thật khủng bố.
Tần Khanh.
Hắn là phản diện của thế giới này.
Vĩnh viễn lý trí, vĩnh viễn bình tĩnh, quay vai chính vòng vòng như chơi, chưa từng có người thấy qua bộ dáng mất khống chế của hắn, chỉ khi đến đại kết cục mới hoàn toàn bị đưa ra công lý.
Tần Khanh khởi động xe, khi đi qua một cửa hàng hoa thì hắn ngừng lại.
Hắn thường xuyên tới cửa hàng này mua hoa, nói đến buồn cười, một người máu lạnh như vậy lại có thói quen hoa lệ đến thế, văn học đều nói hoa rất lãng mạn, giống như tính cách ôn hòa lễ độ của hắn chăng.
Nhưng với hắn, hết thảy chuyện này vẫn là quá nhàm chán.
Vô luận là màu mè chọn hoa làm thói quen sinh hoạt, thậm chí là kích thích ham muốn nguyên thủy của hắn.
Đều là những thứ nhàm chán đến chết được.
"Đinh linh——"
Chuông gió trên cửa vang lên.
"Ôi... xin chào, chủ cửa hàng không có ở đây... người vừa mới đi rồi."
Tần Khanh vừa vào cửa liền nghe thấy giọng nói kia.
Đồng tử hắn kịch liệt co rút lại.
Thanh âm này quá mỹ diệu, kích thích màng tai hắn chịu đựng từng đợt run rẩy.
Hắn có chút cứng đờ quay đầu, nhìn về nơi thanh âm phát ra.
—— là một thanh niên mềm mại xinh đẹp như đá quý.
Vẻ ngoài của thanh niên cực đẹp, ngũ quan như được thượng đế tỉ mỉ điêu khắc, tạo ra tạo vật hoàn mỹ nhất của ngài, bờ môi nhỏ xinh lúc đóng lúc mở, hơi lộ ra đầu lưỡi hồng phấn, thanh niên nom có vẻ vừa bước chân vào xã hội, trên mặt thấp thoáng vài tia không rành thế sự, giống như thiên sứ, cũng giống như một tinh linh, vô luận là gì cũng chỉ xứng với bầu trời mộng ảo, hoặc là thiên thần bé nhỏ rơi xuống trần gian.
Tần Khanh mất một lúc lâu mới có thể lấy lại được bình tĩnh.
Hắn cứ vậy mà vô phép tắc thẫn thờ, như một con chó không chủ nhìn chằm chằm thanh niên mới gặp lần đầu này.
Vợ yêu.
Là, vợ yêu của hắn.
Hắn đột nhiên thấy mình cũng không còn nhỏ, đã đầu 30, là thời điểm nói đến chuyện kết hôn.
Người trước mắt đây vừa vặn phù hợp với ái nhân trong tưởng tượng của hắn—— không, đây đích xác là bà xã của hắn!
Mặc cho ai cũng đoán trước được vị này kiên định với chủ nghĩa không bị hôn nhân ràng buộc, cho rằng ai cũng ghê tởm muốn mạng của đại vai ác hắn, ấy thế mà trong một buổi chiều yên yên bình bình, ngơ ngác nhất kiến chung tình với một thanh niên xinh đẹp như ngọc.
Thậm chí trong đầu đều là về vẻ bị tình quấy nhiễu của thanh niên kia.
Làn da của thanh niên thực trắng, hắn chỉ cần cắn một miếng là có thể lưu lại dấu ấn rõ ràng lên trên, nếu bọn họ làm tình, hắn tuyệt đối sẽ như một con chó đực đến mùa động dục, điên cuồng cắn mút làn da trắng nõn của thanh niên, muốn khắp cơ thể anh là dấu vết của hắn, bất luận là ai, có thể nhìn thấy bộ dáng bị chấn động kịch liệt kia đều nhìn ra dục vọng chiếm hữu mãnh liệt của hắn đối với thanh niên.
Chân của thanh niên rất dài, hoàn toàn thích hợp kẹp ngang eo hắn, bị hắn hung hăng đưa đẩy, rót đầy người tinh dịch của hắn, làm cho anh bất lực đáng thương hề hề ôm lấy bụng mình, thanh âm run rẩy mà cầu xin người đang cưỡng hiếp anh nhẹ một chút, chậm một chút.
Tần Khanh đắm chìm vào ý dâm điên cuồng trong đầu, bị ảo tưởng đẹp đẽ làm cho choáng váng hồ đồ.
Việc này dẫn tới cảnh tượng kì quái trong cửa hàng hoa nọ, một nam nhân mặc tây trang cao lớn, thẳng tăm tắp nhìn về thanh niên xinh đẹp hơn một phút.
Thanh niên, cũng chính là Lạc Vân Đường nhịn không nổi nhíu mày, mở miệng: "... Tiên sinh?"
Vị tiên sinh này.... Có vẻ hơi kì lạ.
Lạc Vân Đường hơi bất an, anh khẽ kéo ống tay áo của mình.
Hay là người này đang rất mong chờ mua được hoa, cho nên khi nghe thấy chủ cửa hàng vắng mặt mới biểu hiện thất thố như vậy?
Thanh niên xinh đẹp thiện lương đến vậy, nào biết ngay lần đầu gặp đã bị người lạ quấy rối trong đầu thành như này thế kia.
Dẫu sao anh cũng chỉ có thể nghĩ đến khả năng nam nhân cao lớn trước mắt này là do "Không mua được hoa nên quá mất mát" thôi.
Lạc Vân Đường mở miệng an ủi: " Tiên sinh, chủ hàng sẽ sớm về thôi, anh đừng quá buồn nhé."
Buồn?
Sao có thể chứ.
Hoàn toàn ngược lại.
Hiện tại Tần Khanh rất hưng phấn.
Cực kì hưng phấn.
Tia tỉnh táo duy nhất nói với hắn, so với lần đầu tiên giết người, hắn hưng phấn hơn gấp trăm lần.
Hưng phấn trong hắn thiêu trụi lý trí còn sót lại cuối cùng.
Phía dưới của hắn cứng đến đau nhói.
Tâm trí thiêu tàn, Tần Khanh như bị hạ đo ván, cả tâm và mắt đều là thanh niên.
Thế nhưng vào giờ phút này, hắn vẫn gắng gượng lấy lại một vài phần tỉnh táo mỏng manh, trả lời thanh niên.
"Xin lỗi, tôi có vẻ không phải phép lắm." Tần Khanh cười cười, theo Lạc Vân Đường đi xuống bậc thang, "Tôi quá muốn mua hoa, nhất thời không phản ứng kịp."
Quả nhiên là vậy.
Lạc Vân Đường thở phào nhẹ nhõm.
Nam nhân vừa vào cửa này có ánh mắt quá đáng sợ, làm anh nhịn không được sợ hãi, thế nên khi biết nam nhân chỉ đơn thuần muốn mua hoa cũng khiến anh an tâm phần nào.
"Tôi là bạn của chủ hàng, nếu tiên sinh vội, tôi có thể giúp anh chọn hoa."
"Được."
Tần Khanh si mê đi theo thanh niên, ngửi được hương hoa dạ lan nhẹ toả ra.
Sao có thể thơm như vậy?
Là cố ý tắm rửa chờ chồng yêu đến thương thương sao?
"Tôi tên Tần Khanh, còn cậu?" Vợ yêu.
"Lạc Vân Đường."
Đường Đường, bà xã Đường Đường của hắn.
Ngón tay trắng nõn của Lạc Vân Đường nghịch ngợm níu lấy từng cánh hoa, trong đầu Tần Khanh đều là làm cách nào để nhớp nháp liếm qua từng khe hở bàn tay kia.
Khi Lạc Vân Đường đưa hoa cho hắn, thấy anh mỉm cười nhìn hắn, Tần Khanh chỉ nghĩ đến vợ yêu là đang câu dẫn mình, vợ quả nhiên cũng vừa gặp đã yêu mình.
Này cũng dẫn đến bó hoa Lạc Vân Đường đưa qua, Tần Khanh không kịp nắm lấy.
Bó hoa rơi trên mặt đất.
Lạc Vân Đường hơi bất ngờ, nhanh chóng cúi người xuống nhặt.
Cổ áo rộng thùng thình theo động tác của chủ nhân khẽ lệch xuống.
Tần Khang đứng trước mặt Lạc Vân Đường, từ trên cao nhìn xuống, hắn thấy mồn một mỹ cảnh bên trong áo quần.
Thấy rõ hai đầu ngực hường phấn của anh.
Thật hồng.
Sao lại có thể hồng như vậy.
"Ong" một tiếng.
Sợi dây tỉnh táo duy nhất cuối cùng cũng đứt.
Tên điên lý trí này, mất khống chế.
Danh Sách Chương: