Giữa đêm khuya rào rào những hạt mưa nặng trịch, đâu đó dội lại tiếng bước chân vội vã của một cô gái...
Gió thổi từng đợt, mạnh như táp vào người, mạnh như muốn xô ngã bóng dáng bé nhỏ ấy.
Yui đội mưa chạy một mạch, gương mặt cô tái đi, môi chuyển sang màu tím lạnh. Đâu đó trong con đường u tối, ánh sáng từ bệnh viện Beryl hắt ra càng thôi thúc bước chân cô.
Yui vội vã chạy lại quầy tiếp tân, gấp gáp hỏi thông tin, rồi cô chạy lại khu cấp cứu.
- Maiko! Cô Toyama! - Vừa lên tới nơi, Yui quýnh quáng hỏi.
- Nhị tiểu thư? Sao cô lại ướt nhẹp thế này? - Toyama hoảng hốt đỡ lấy Yui. Cô thoáng rùng mình khi thấy cả cơ thể Yui lạnh lẽo, run lên bần bật. - Thư kí Yumida đâu? Chẳng lẽ cô ta để cô dầm mưa sao?
- Không quan trọng... - Yui cố gắng điềm tĩnh gạt tay Toyama. - Cha... Cha sao rồi?
Mai đứng dậy, bước tới bên em gái, dịu dàng đỡ lấy vai em.
- Vẫn đang cấp cứu, chưa có kết quả cụ thể nào cả. Yui, bình tĩnh đi.
Nghe Mai trấn an, Yui chịu khó thở sâu, ổn định lại hô hấp.
- Còn mẹ? Mẹ vẫn chưa tới? - Yui ngó nghiêng xung quanh tìm bóng dáng bà.
- Mẹ bị ngất lúc nghe hung tin này. - Mai lắc đầu. - Giờ bà đang nằm trong phòng nghỉ đằng kia, đã có các y tá chăm sóc rồi.
Yui thoáng hoảng hốt khi nghe mẹ bị ngất, nhưng rồi cũng gật gù. Mấy năm gần đây, sức khỏe bà yếu đi, thường ngất đi khi bị chấn động.
- Thư kí Yumida đâu? Sao lại để cô ra nông nỗi này? - Toyama mượn được một cái khăn của bệnh viện, vội vã lau khô người cho Yui.
- Tôi tiếp khách ở gần đây nên chạy bộ sang cho nhanh. Còn Yumida, tôi đã điều đi làm việc với cảnh sát để điều tra kẻ gây ra vụ tai nạn này.
Ánh mắt Yui hằn học thấy rõ. Cô suýt đứng tim khi nghe cha cô bị một chiếc xe cố ý đâm vào rồi bỏ chạy. Chắc chắn có kẻ muốn hại cha cô và tập đoàn, đứng sau vụ tai nạn này.
Đèn cấp cứu vụt tắt, cả ba người đứng bật dậy. Lát sau một vị bác sĩ trung niên đi ra, tháo khẩu trang y tế.
- Bác sĩ! Cha tôi sao rồi? - Cả Yui và Mai vội vàng lao tới sốt sắng hỏi.
Nhưng vị bác sĩ kia bất lực thở dài, gương mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối.
- Chúng tôi đã cố hết sức, nhưng chủ tịch Satake bị chấn thương vùng đầu rất nặng. Có thể não ông ấy sẽ ngưng hoạt động một thời gian dài.
- Ý bác sĩ... là ông ấy trở thành người thực vật sao? - Yui run giọng.
Vị bác sĩ tiếc nuối gật đầu.
Thông tin này như một cơn sấm chấn kinh cả ba người. Nét mặt họ tái đi, bần thần, hàm răng đánh vào nhau ken két.
- Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển ông ấy vào phòng hồi sức sau cấp cứu. Phiền người nhà theo tôi đi làm thủ tục.
- Ông đùa à? - Yui giận dữ gào thét, nắm lấy vai vị bác sĩ, giằng co. - Bệnh viện Beryl tầm cỡ quốc tế cơ mà, chẳng lẽ không làm cha tôi tỉnh lại được?? Ông nghĩ tập đoàn Satake không có tiền chắc? Bằng mọi giá phải làm ông ấy tỉnh dậy!!
Thư kí Toyama hoảng hốt giữ lấy Yui, giằng cô ra khỏi người bác sĩ. Vị bác sĩ kia chỉnh lại kính, bất lực lắc đầu.
- Chúng tôi cũng đành chịu rồi. Chỉ còn trông chờ vào kì tích nữa thôi.
- Kì tích? Ông có còn lương tâm không vậy? Bác sĩ mà vô trách nhiệm phó mặc cho kì tích sao? - Yui vẫn điên cuồng gào lên, cố gắng vùng vẫy ra khỏi cái giữ tay của thư kí Toyama và chị Mai.
Lát sau, chiếc xe đẩy chở chủ tịch Satake Ikishige chầm chậm đi ra. Yui vội vã níu lấy giường, gào khóc.
- Cha!!
- Cô Satake. - Trong cơn khủng hoảng tuyệt vọng của Yui, một người phụ nữ vóc dáng mảnh mai bước tới.
- Thư ký Yumida. - Ánh mắt cô vẫn còn tối sầm, gọi tên cô thư kí riêng. Lát sau, Yui quay sang Mai, cố gắng bình tĩnh. - Chị và cô Toyama đi đến chỗ cha đi. Em muốn nói chuyện với Yumida.
Mai gật đầu. Chưa đầy một phút sau, Yui và Yumida Ena đã có một bầu không khí riêng để nói chuyện.
- Nói. Kẻ nào đứng sau vụ này? - Yui gằn giọng, cố gắng tiết chế cơn phẫn nộ trong lòng.
- Phía cảnh sát đã bắt được thủ phạm trên đường hắn tháo chạy về phía Saitama. Hắn được thuê để giết chủ tịch Satake với mức tiền thưởng khổng lồ. Sau khi điều tra, cuối cùng hắn cũng đã khai ra kẻ đứng sau chuyện này. - Ena lật quyển sổ tay ghi chép ra, khai báo chi tiết.
- Tôi hỏi kẻ nào!! - Yui hoàn toàn đánh mất sự bình tĩnh, gào lên.
Yumida Ena yên lặng hồi lâu, ánh mắt ái ngại nhìn Yui còn đang thở hổng hộc. Đến lúc bắt gặp cái lườm đặc mùi sát khí của Yui, Ena hoảng quá mà khai.
- Từ một chàng trai có tên S.H thuộc gia tộc Hanagato!
Yui chết sững lại, tròn mắt.
- Yumida... Cô nói... ai cơ? - Môi Yui nhếch lên lạnh lẽo.
- Tiểu thư Satake, cô biết rõ mà! Chính là người cô yêu, thiếu gia Hanagato Shukasa!! - Ena hoảng quá mà gào lên.
"Rầm!!"
Một cú đấm tung vào bức tường ngay phía sau lưng Ena, không khí xung quanh mỗi lúc một lạnh đi, gương mặt Yui tối đen khỏi nói.
- Cô điên à Yumida? Shukasa đang ở Mĩ cơ mà, anh ấy làm vậy để được gì? - Giọng Yui lạnh như băng. - Shukasa chẳng có lý do gì để làm điều đó...
- Hiện thiếu gia Hanagato đang giữ chức vụ phó giám đốc bộ phận bất động sản ở tập đoàn. Chủ tịch Hanagato Junkasa đặt ra thử thách cho thiếu gia là phải đấu thầu thành công khu đất ở bang California thì mới được thăng chức. Cô biết đấy, khu đất này cũng đang được tập đoàn chúng ta nhắm tới... - Ena có chút sợ sệt, nhưng vẫn kiên cường nói. - Cô thử nghĩ mà xem, tập đoàn Satake mất người điều hành, rồi cổ phiếu tập đoàn sẽ sụt giảm nghiêm trọng, chúng ta sẽ hoàn toàn đánh mất khu đất đó. Người có lợi nhất chẳng phải là Hanagato Shukasa hay sao?
Yui giật mình thẫn thờ, đôi chân phút chốc mất trọng lực. Cô ngồi phịch xuống sàn, nét mặt tái đi.
- Yumida... Phía cảnh sát ra sao rồi?
- Tin xấu, thưa tiểu thư. - Yumida lắc đầu chán nản. - Khai báo xong, tên hung thủ lăn đùng ra chết vì bị trúng độc. Cuộn băng ghi âm lời khai không lý do mà biến mất. Các sĩ quan cảnh sát lắc đầu làm ngơ như không có gì. Cô biết đấy, đối phương là người thừa kế tập đoàn Hanagato, họ đâu dám manh động. Chúng ta lại không có bằng chứng để kết tội.
Shukasa... Hanagato Shukasa... Người mà cô yêu đến thế, hóa ra lại là con người thực dụng và nhẫn tâm như vậy sao?
Anh ta hại cha của cô ra nông nỗi này, hại cả tập đoàn, cả gia tộc Satake, tất cả chỉ vì con đường thăng quan của anh ta?
Anh ta phụ lòng cô mong mỏi suốt ba năm qua, phụ bạc tình cảm của cô?
Anh ta hết lần này đến lượt khác phản bội cô, khiến cho cô thất vọng...
...
Hanagato Shukasa, tôi hận anh...
...
Tỉnh dậy giữa bầu trời mùa xuân, Yui vô hồn ra lệnh cho thư ký Yumida Ena.
- Thư kí Yumida, cô liên hệ với đoàn luật sư của tập đoàn, tôi sẽ thừa kế quyền điều hành tập đoàn từ cha.
- Nhị tiểu thư, nhưng cô chỉ mới hai mươi tuổi... - Ena giật mình phản bác.
- Hai mươi tuổi thì sao? Hai mươi tuổi là đã quá đủ cho việc lật đổ Hanagato Shukasa và cả tập đoàn thối nát của anh ta rồi! - Yui gằn giọng, kìm hãm sự tức giận từ sâu trong đáy lòng.
...
- Yui, em còn quá trẻ. Dù em đã chứng minh được thực lực, dù cha đã giao quyền thừa kế lại cho em, nhưng chỉ vì giới tính và tuổi tác của em mà người ta sẽ không ngại ngần dìm em xuống. - Mai dịu dàng vuốt lấy tóc Yui, lời nói chứa rất nhiều ẩn ý. - Em xem, hàng loạt nhân viên đòi nghỉ việc, cổ phiếu sụt giảm, cổ đông đòi thay thế người khác, nội bộ tập đoàn lục đục. Đừng nói đến việc lật đổ tập đoàn Hanagato, ngay cả việc ngồi lên chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị đã vô cùng khó khăn rồi.
- Vậy em phải làm sao? - Yui gào lên, tay đau đớn vò lấy tóc, gương mặt tái đi vì khủng hoảng.
- Điều em cần làm là tìm một chỗ hậu thuẫn lớn. Em phải có một người đủ khả năng chống lưng cho em, đứng sau lưng em giúp em giải quyết mọi chuyện. - Mai dịu dàng mà gắt gao giữ chặt lấy vai Yui, nghiêm túc. - Em hãy kết hôn đi.
- Kết hôn? Chị đùa à? - Yui giật mình giãy nảy.
- Em còn nghĩ đến tình cảm của riêng em sao? - Mai cười lạnh. - Đừng quên em phải trả thù cho cha. Em phải trả thù Hanagato Shukasa, đừng vì chút ích kỉ đó mà làm hỏng đại sự được không?
Yui bất giác chùng xuống, đôi vai buông thõng đầy bất lực. Cô khổ não ôm đầu, thở dài thườn thượt tự thương hại bản thân.
- Chị nói xem, em phải kết hôn với ai? Người nào có thể đồng tâm cùng em chống lại tập đoàn Hanagato, người nào có đủ khả năng và uy lực? Rốt cuộc là người nào??
Mai bình thản nhìn Yui, lâu sau nhẹ bâng thốt ra một cái tên.
- Oga Sewashi, người thừa kế tập đoàn Oga, từng là vị hôn phu của em.
...
Năm sáu tuổi, cô và anh gặp nhau. Anh bắt nạt cô, cô lập cô. Cô hận anh khôn cùng, bỏ đi thật xa, tập trở nên mạnh mẽ.
Năm mười sáu tuổi, cô và anh gặp lại nhau. Yêu rồi hận, hận rồi yêu, trải qua đủ cay đắng ngọt bùi, cô và anh nhận ra mình không thể sống thiếu đối phương.
Năm mười bảy tuổi, anh bất đắc dĩ phải rời xa cô. Anh bắt cô hứa sẽ chờ anh, chờ ngày anh trở về cầu hôn cô. Yêu anh, cô ngây thơ đồng ý. Ngày này tháng khác ngóng trông anh ở phương xa quay về bên cô.
Năm mười tám tuổi, cô trở thành giám đốc bộ phận bất động sản.
Năm mười chín tuổi, cô có đủ khả năng điều hành xuất sắc sáu bộ phận của tập đoàn.
Năm hai mươi tuổi, cô thu mua thành công hơn hai mươi công ti doanh nghiệp lớn nhỏ, kí được hợp đồng với hơn ba mươi doanh nghiệp lớn nước ngoài, kiếm về cho tập đoàn không dưới năm mươi dự án đầu tư lớn nhỏ. Cô được ca ngợi là nữ doanh nhân trẻ xuất sắc nhất.
Ba năm trôi qua, cô vẫn chờ đợi anh như thế.
Vậy mà...
Năm hai mươi tuổi, anh sai người ám sát cha cô, hủy hoại gia đình cô hòng thuận lợi bước lên chiếc ghế chủ tịch của tập đoàn anh.
Bao nhiêu yêu thương đợi chờ hóa hư vô, trong lòng cô chỉ còn mối hận thù sâu sắc với anh. Cô quyết tâm phá hủy công danh sự nghiệp của anh, phá hủy cả gia tộc anh đúng như cách anh từng làm với cô.
Năm hai mốt tuổi, cô kết hôn với người thừa kế tập đoàn đối thủ nhà anh, đồng thời trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của cả tập đoàn.
Năm hai hai tuổi, cô trở thành doanh nhân đáng gờm trên thương trường, có tiếng tăm tới mức người ta phải đắn đo khi trở thành đối thủ của tập đoàn cô.
Năm hai ba tuổi, lợi nhuận của tập đoàn đem về tăng gấp bội. Giá cổ phiếu tăng, số người muốn đầu tư vào tập đoàn tăng liên tục.
Năm hai tư tuổi, cô đưa tập đoàn của cô trở thành một trong ba tập đoàn có ảnh hưởng lớn nhất Nhật Bản, một trong bảy tập đoàn lớn mạnh nhất châu Á.
Năm hai lăm tuổi, cuối cùng anh cũng trở về sau tám năm xa cách. Nhưng giữa anh và cô, tất cả chỉ còn nỗi đau và thù hận...
___o0o0o___
Thay Đổi: Try to Forget...