Người đàn ông đứng trước mặt cô, chính là chủ tịch tập đoàn bất động sản xuyên quốc gia lớn nhất thế giới, Wiatt Lambert.
- Cô mua chiếc đồng hồ này cho ai vậy? - Wiatt đưa chiếc đồng hồ triệu đô lên ngắm nghía. - Nhắm tới chiếc đồng hồ của tôi, cô cũng gan tày trời.
- Thích chiếc đồng hồ của ngài là tội sao? - Sau một lát, Yui cười nhẹ, cố gắng lấy vẻ tự tin ngạo mạn. - Tôi muốn tặng cho chồng tôi.
- Chồng cô?
- Ừm. Nhân ngày sinh nhật của anh ấy. Bởi vậy tôi rất mong ngài đồng ý nhường cho tôi chiếc đồng hồ hoàn mĩ ngài đang cầm.
Wiatt cười khẩy. Nhìn người đàn bà trước mắt ai dám nghĩ có chồng? Tuổi còn trẻ, nhan sắc tuyệt trần, khí chất và phong thái đều như gái tuổi 20.
- Vậy nếu như tôi tặng không chiếc đồng hồ này cho chồng cô coi như quà sinh nhật của tôi được không? - Giọng điệu của hắn bỗng trở nên ma mị và quỷ dị.
Yui vô thức rùng mình.
- Không quen không biết, đây còn là chiếc đồng hồ đắt giá, thực sự không nên.
- Đắt giá sao? Với tôi cũng chỉ là một con số. - Wiatt đưa chiếc đồng hồ lại cho Yui, cười nhẹ. - Nói với chồng cô, tôi tặng nó cho anh như một món quà sinh nhật. Đổi lại, tôi muốn lấy đi một thứ của anh.
Yui rùng mình vì sát khí cũng như cách hành động của hắn, cô liền trả lại ngay chiếc đồng hồ, vội vàng.
- Thôi vậy, tôi sẽ chọn chiếc đồng hồ khác. Cảm ơn ngài.
Wiatt cứng đơ người nhìn Yui có chút vội vàng chạy lại chỗ nhân viên bán hàng, xem một vài mẫu khác. Giây sau, đôi môi hắn nở nụ cười quỷ dị.
Hắn đưa chiếc đồng hồ cho nhân viên gói lại, rồi đưa cho trợ lí của hắn, ra về.
Vừa rảo bước, hắn vừa đưa tấm danh thiếp của Yui cho trợ lí, giọng trầm trầm.
- Điều tra cho tôi toàn bộ mọi thứ liên quan về cô gái này. Tôi muốn thấy hồ sơ của cô ta trong mail của tôi trước mười giờ tối.
___o0o0o___
Sau khi xem xét chỗ đồng hồ, cuối cùng Yui quyết định đặt riêng một chiếc đồng hồ gần giống cái của Wiatt và gửi về Nhật Bản sau bảy ngày.
Cô khệ nệ xách chỗ quần áo và quà tặng xuống tầng hầm để xe, đặt hết vào trong.
Đạp ga, Yui phóng êm ru ra khỏi tòa trung tâm thương mại.
Chiếc xe lao vun vút trên đường cao tốc, chưa đầy nửa tiếng nó đã đưa Yui tới bệnh viện nơi cha cô điều trị.
- Sức khỏe của cha ổn cả chứ? Cha ăn có ngon miệng không? - Yui nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy gò của Ikishige, hỏi han.
- Ta ổn. - Ông cười. - Bác sĩ nói ta hồi phục rất nhanh, đến ngày xuất viện thì cũng đã khỏi hoàn toàn.
- Vậy là con yên tâm rồi.
Hai cha con ngồi nói chuyện phiếm một lát, Ikishige liền liều hỏi.
- Yui, trí tuệ ta đã đủ minh mẫn. Con hãy kể cho ta mọi thứ trong suốt năm năm qua đi.
Gương mặt Yui liền đanh lại.
- Chúng ta đã thỏa thuận trên đường trở về Nhật Bản con sẽ kể cho cha. Bây giờ con muốn tinh thần cha thật sự thư thái đã.
Ikishige thở dài bất lực. Con gái ông quả nhiên cứng đầu, từ khi nói chuyện được ông cứ gặng hỏi cô, thế nhưng chẳng ai chịu trả lời cho ông.
- Hai cha con ăn chút táo không? - Cánh cửa phòng đẩy ra, bà Kaemi bưng một khay hoa quả bước vào, niềm nở.
Yui nhìn mẹ mà lòng phơi phới. Hôm nay bà đã biết ăn diện, nhìn người đàn bà này trang điểm nhẹ, tóc chỉn chu, quần áo hợp mốt mà không khỏi mừng rỡ. Đã lâu lắm rồi cô không thấy bà như vậy, suốt năm năm qua bà tiều tụy không màng ngoại hình vì chứng bệnh trầm cảm, bây giờ Ikishige tỉnh mà bà cũng dần khỏi bệnh, ý thức được. Cả nhà cô đang dần hạnh phúc trở lại như xưa.
Kaemi ngồi gọt vỏ táo, âu yếm nhìn cha con Yui nói chuyện huyên thuyên, thỉnh thoảng chêm thêm vài câu nói đùa. Bầu không khí u ám của bệnh viện cũng đã nguôi đi mấy phần.
___o0o0o___
Trong căn phòng tối đen, chỉ loáng thoáng ánh sáng màu vàng nhợt nhạt của chiếc đèn chùm, một người đàn ông dựa người vào ghế, lướt màn hình điện thoại, thỉnh thoảng đôi môi nhếch lên cười.
- Thưa ngài, cô gái này và tập đoàn tài phiệt Satake thực sự rất có tiềm năng. Sau khi chủ tịch Satake liên hôn với người thừa kế tập đoàn Oga, doanh thu của tập đoàn vượt xa những năm trước rất nhiều. Nhưng hình như giữa cô gái này và tập đoàn Hanagato lại có mâu thuẫn gì đó khiến hai bên không ngừng tranh chấp. - Một người đàn ông đứng nghiêm chỉnh báo cáo. - Tuy nhiên cô gái này lại khống chế truyền thông rất tốt khiến cho thông tin tìm được về cô ta không nhiều."
Wiatt nhếch môi cười khẩy, ánh mắt không ngưng nhìn vào những dòng thông tin về cô gái. Satake Yui, quả nhiên làm hắn để tâm.
- Bản thân là người thừa kế tập đoàn Satake, người yêu cũ của người thừa kế tập đoàn Hanagato, vợ của người thừa kế tập đoàn Oga, là kình địch của người thừa kế tập đoàn Kanami. Cô ta là mấu chốt của bộ não bốn tập đoàn cốt lõi của Nhật Bản. Quả nhiên khiến tôi quan tâm.
Nụ cười ngạo mạn, ánh mắt sắc bén, hắn khẽ liếc sang chiếc đồng hồ mà Yui hứng thú, rồi lại nhìn chăm chăm vào bức ảnh của cô trên điện thoại.
___o0o0o___
Chiếc phi cơ riêng cất cánh, chở theo cả gia đình Satake lên đường từ Paris về tới Tokyo.
Ikishige đã bình phục hoàn toàn, trừ đôi chân mang di chứng vĩnh viễn không thể đi lại nổi. Ông luôn tò mò chờ tới ngày được nghe Yui kể mọi thứ trong suốt năm năm qua.
Suốt mấy tiếng trên máy bay, Yui kể không sót một điều cho ông, không mảy may giấu giếm, kể cả về đứa con gái Satake Akako của ông.
- Con gái của ta giờ lại là cháu ngoại trên danh nghĩa? - Ban đầu ông còn sửng sốt, nhưng rồi lại cười nhạt lặp lại.
- Điều này tốt cho Akako. Con không có ý định lừa dối con bé. Cha không giận con chứ?
- Dĩ nhiên. Ta chỉ ngạc nhiên vì con đã nghĩ ra cách sáng suốt này. Nhưng con định giải thích thế nào với em gái con?
Yui trầm ngâm một lát, ngón tay nhịp nhịp lên ghế ngồi, rồi nhẹ nhàng.
- Tuy hơi khó khăn nhưng mong cha mẹ hãy cùng bọn con hoàn thành cuộc đời con bé. Xin hãy cứ đến Akako làm con gái con cho tới khi nó đủ trưởng thành để hiểu.
Kaemi ngồi kế bên khẽ gật đầu. Suốt năm năm bị trầm cảm bà cũng quên mất Akako chính là con gái bà, nhưng khi được điều trị khỏi hẳn thì dần lấy lại ý thức.
Ikishige xoa nhẹ đầu Yui, nhẹ giọng.
- Một lần nữa ta lại phải lừa dối con gái của ta. Gần hai mươi năm trước ta cũng đã cùng mẹ con diễn kịch lừa gạt con, con đã hận ta bao nhiêu. Bây giờ con có chắc để Akako rơi vào hoàn cảnh giống con không?
Yui đau lòng im lặng, hai mi mắt khẽ nhắm.
- Con tin Akako sẽ tha thứ cho con, giống năm xưa con cũng tha thứ cho cha mẹ.
- Vậy theo ý con. - Kaemi cười đôn hậu. - Dù sao bây giờ Akako cũng đã là con gái con và Sewashi trên danh nghĩa. Thôi coi như ta cho con một người con gái vậy.
- Nhưng mà Yui, con và Sewashi kết hôn bằng ấy năm mà vẫn chưa có con sao? - Như sực nhớ ra, Ikishige gấp gáp hỏi lại.
Yui ấp úng hẳn. Cô đâu dám nói với cha giữa cô và Sewashi chưa hề có chuyện gì. Hai người ngủ ai phòng khác nhau, chưa một lần chạm vào cơ thể, đến hôn môi cũng chưa. Mọi thứ chỉ là danh nghĩa, tình cảm hoàn toàn không.
- Chẳng lẽ con mắc bệnh gì? - Kaemi lo lắng.
- Không, con hoàn toàn khỏe mạnh. Chỉ là...
- Hay là con không muốn sinh nở? - Ikishige chau mày. - Yui, gia đình Oga là ân nhân của chúng ta, không chỉ giúp con ổn định và phát triển tập đoàn, họ còn bằng lòng cho Akako vào gia phả nữa. Sewashi là con trai độc nhất của họ, họ cần có cháu. Con phải làm tròn nghĩa vụ của mình, biết không?
- Dạ... - Yui khó khăn trả lời. Cô với anh không tình không nghĩa, cô làm sao muốn trao thân?
Im lặng một lát, Ikishige mới mở lời tiếp.
- Nhưng tại sao con và Sewashi lại kết hôn? Ta tưởng con sống chết yêu Shukasa mà bội hôn với nhà Oga mà. Có phải vì Shukasa biệt tăm ở bên Mĩ không thể giúp con không?
Nghe đến cái tên này, bàn tay Yui vô thức vò chặt lại.
- Hừ... Cha chẳng lẽ không biết ai là kẻ đẩy gia đình mình vào bước đường này hay sao?
Ikishige mặt mày ngơ ngác nhìn con gái đang phẫn nộ, đôi mắt tóe lửa.
- Chính tên khốn đó đã phụ con, chính hắn đã tấn công cha khiến cha trở nên nông nỗi này.
Ikishige và Kaemi sững lại, bần thần. Bằng một giọng điệu đay nghiến gay gắt, Yui kể lại toàn bộ vụ án năm năm trước.
Nghe xong, Ikishige lắc đầu.
- Con sai rồi, Yui. Tại sao con lại không tin Shukasa cơ chứ? Con là người yêu nó nhất, vậy mà lại mất niềm tin nơi nó chỉ dựa vào chút chứng cứ mập mờ đó thôi sao.
- Con...
Yui nhất thời cứng họng không biết phản bác ra sao.
- Yui, vậy là con không biết những gì mà Shukasa làm rồi. - Ikishige thở dài. - Nó đi Mĩ, bị phu nhân Hanagato kiểm soát chặt chẽ mọi hoạt động nên không thể liên lạc hay tìm hiểu về con. Nhưng qua những dự án, chính nó luôn đứng sau giúp đỡ con suôn sẻ thăng tiến ở tập đoàn. Nó cũng đã giúp đỡ ta khi ta bay sang Canada làm việc, không lí nào nó hãm hại ta cả.
- Nhưng mà chứng cứ...
- Con xốc nổi quá Yui, con đáng lí ra phải điều tra cho rõ chứ. Con không nghĩ đến trường hợp có một thế lực thứ ba bẩy xích mích giữa hai tập đoàn để trục lợi sao?
Yui cúi gằm mặt, cặp mày nheo lại, hai hàm răng cắn chặt vào nhau.
Quả thật cô đã quá bộc trực rồi.
- Nếu con không tin thì ta sẽ cho con thêm một dẫn chứng. - Ikishige thở dài. - Năm năm trước, ngay trước lúc ta xảy ra tai nạn, ta đã thất bại trong một cuộc mua bán với doanh nghiệp Đức. Lúc đó tập đoàn Hanagato mà cụ thể là Shukasa sẽ là người được hưởng lợi nhiều nhất sau vụ làm ăn thất bại này. Thế nhưng nó đã đứng ra dàn xếp giúp ta. Vì vậy mà chủ tịch Hanagato đã quở trách nó rất nhiều, toàn bộ công sức làm ăn của nó trong năm bị xóa bỏ, nó đồng thời bị vuột mất dự án tài chính lớn mà có thể giúp nó thăng tiến. Nếu không nhờ nó, tập đoàn đã bị ảnh hưởng không ít, đặc biệt là con. Chính cái lúc con phụ trách dự án trao đổi hàng hóa với tập đoàn tư nhân của Đức đấy.
Cơ mặt Yui căng lên, đôi mắt giãn tròn, cô nắm chặt lấy tay ông, run rẩy.
- Sao anh ấy làm cho con nhiều vậy, cha lại không nói? - Sắc mặt tái đi, ngữ điệu gấp gáp. - Anh ấy đi lâu như vậy mà không liên lạc với con, mạng xã hội cũng không dùng, con không tài nào liên hệ được nên càng nghĩ anh ấy quên con rồi. Lúc đó chứng cứ lại đầy đủ khiến con không thể không nghi ngờ anh...
- Chính nó đã yêu cầu ta giữ bí mật với con. Nó sợ liên lạc với con sẽ khiến nó không thể chú tâm vào công việc để nhanh chóng về nước. - Ikishige ấm áp. - Hai đứa yêu nhau như vậy, sao lại đến nông nỗi này hả con?
Yui lạnh sống lưng, da gà nổi đầy mình. Cô vô thức co người lại, ôm tay cúi gằm mặt.
- Nhưng bây giờ quá muộn rồi. - Kaemi lắc đầu. - Con đã gả cho Sewashi, Shukasa cũng đã có hôn thê. Số phận định sẵn bọn con là không thể, yêu nhau cách mấy cuối cùng cũng chỉ là người bước qua thanh xuân thôi.
Nhưng bây giờ, tai Yui đã ù đi. Cô chẳng còn nhận thức được gì, chỉ trách bản thân mình quá bồng bột xốc nổi. Đã bao nhiêu lần cô đánh mất anh, cô không hề tin anh, vu oan giá họa cho anh. Để rồi bây giờ thì sao, cô làm tổn thương anh, cô cũng đau đớn đến tê dại. Hiểu lầm chồng chất hiểu lầm, cô còn bị nghi ngờ hành hung cha anh, anh cũng tin cô không còn trong sạch trao cho anh nữa.
Yêu nhau cách mấy, cuối cùng cũng chịu thua trước số phận mà thôi.
Bây giờ hối hận cũng đã không kịp. Anh đối tốt với cô như vậy, cô lại phụ lòng anh, cô lựa chọn rời xa anh, bây giờ cũng chẳng còn cách quay về bên anh nữa.
Satake Yui, cô hận bản thân mình đến ứa máu!
___o0o0o___
Hết chương 11.