A Lạc còn chưa mở mắt ra, bên tai đã vang lên một tiếng "Ầm" thật lớn, theo sau là những tiếng hô hoán kinh hoàng thất thố của rất nhiều người la to chạy đi, xen lẫn tiếng nước ào ào, xung quanh bỗng trở huyên náo lên.
"Có người rơi xuống nước, nhanh! Nhanh cứu người!"
"Có ai biết bơi không, mau gọi người đến đây!"
"Người nào bị rơi xuống nước vậy? Là quý nữ nhà nào?"
"Liếc mắt xem qua chính là Nhị tiểu thư Tô gia Tô Bạch Vi, vừa nãy vẫn còn đứng chung một chỗ nói chuyện với Tô Lạc Yên."
Vô số lời nói lộn xộn như thủy triều dâng lên, nhạy bén bắt được mấy từ ngữ then chốt, trong lòng A Lạc nhảy dựng lên, ngay tức khắc liền hiểu rõ mình đã đến thời điểm nào rồi.
Nàng mở mắt ra, nhìn thẳng về phía trước.
Trước mắt cách đó không xa là một hồ nước, nước hồ xanh lam u tĩnh, trên mặt nước điểm xuyết những bông sen nhỏ, giữa hồ còn có một chiếc thuyền hoa sơn son được chạm trổ tinh xảo.
Gió mát từ từ thổi tới, mang theo hương hoa nhàn nhạt, có thể coi là một thắng địa ngắm cảnh.
Nhưng vào giờ này khắc này, mặt hồ trơn nhẵn như gương bị phá vỡ, một thiếu nữ áo màu hồng phấn đang chìm nổi quẫy đạp ở trong hồ nước.
Trên bờ hồ có không ít người vây quanh, nhưng phần lớn chỉ là thờ ơ quan sát hoặc lên tiếng kinh hô.
Nơi này là yến hội thưởng hoa do Trưởng công chúa tổ chức, mời nam nữ trẻ tuổi trong kinh thành tới du ngoạn, khách mời hôm nay đều là tiểu thư công tử danh môn vọng tộc, bên này lại là khu nữ quyến, liệu những kiều tiểu thư kim tôn ngọc quý kia có mấy người biết bơi đây.
Huống hồ người rơi xuống nước Tô Bạch Vi chỉ là một thứ nữ không được sủng ái trong phủ Thái Phó, không được người khác coi trọng, vì thế những người đang hô hoán gọi người kia cũng đều từ tốn, bộ dáng không có lấy nửa điểm nôn nóng, vội vàng gì.
Mắt thấy đầu thiếu nữ trong nước dần chìm xuống, chỉ còn lại một đôi tay giãy dụa trên mặt nước, nam khách ngồi bên kia cũng nghe tiếng gió mà chạy tới.
Thân ảnh bọn họ vừa xuất hiện, chúng kiều khách vội vàng nghiêng người né tránh, giơ khăn lụa cùng quạt trong tay lên che lại nửa khuôn mặt, chỉ dám ngượng ngùng nhìn trộm.
Nhưng phản ứng của A Lạc lại hoàn toàn bất đồng với các thiếu nữ khác, khóe mắt nàng liếc thấy một bóng trắng, há mồm hô to một tiếng Muội muội, sau đó nhảy thẳng xuống hồ không một chút nghĩ ngợi, đúng là anh dũng xả thân đi cứu người.
Hành động bất ngờ này của A Lạc làm cho tất cả khách nhân đều kinh ngạc đến choáng váng, mọi người trơ mắt nhìn nàng rơi xuống hồ, nhào về phía Tô Bạch Vi, sau đó luống cuống tay chân kéo loạn hai cái, rồi bắt đầu dần dần chìm xuống.
Thời khắc này, tiếng lòng của mọi người đều nhất trí một cách kỳ lạ: Nhìn bộ dáng quyết tuyệt của nàng, còn tưởng rằng nàng sẽ biết bơi, hóa ra cũng chỉ là một bình hoa.
Nếu đã không biết bơi, Tô Lạc Yên lấy đâu ra dũng khí mà nhảy xuống? Chẳng lẽ là tỷ muội tình thâm?
Nếu A Lạc nghe được lời này, nhất định sẽ nói là do cốt truyện đó! Nếu không phải biết sẽ có người lập tức tới cứu mạng, sao nàng có thể ung dung đi chịu chết như vậy?
Có điều lúc này nàng lại không rảnh bận tâm đến cách nhìn của người khác, bởi vì thân thể này thật sự không biết bơi.
Nàng chỉ cảm thấy tay chân nặng nề, cả người chìm thẳng xuống dưới, tiếng kêu kinh hoảng truyền vào trong tai, loạn thất bát tao không phân biệt được.
"Nhanh lên...!Cứu...Đại tiểu thư Tô gia..."
"Thái tử điện hạ!" Tiếng hô này cực kỳ lớn, dù A Lạc ngâm mình trong nước, âm thanh bị dòng nước ngăn cách, vẫn nghe được rõ ràng.
Cách đó không xa lại Ùm một tiếng, một người nhanh chóng rơi vào trong nước.
Người nọ một thân huyền y, đen đặc một đoàn, lúc nhảy xuống tựa như một giọt mực văng vào trong nước, hiển nhiên kĩ thuật bơi của hắn rất tốt, thoáng chốc đã tới gần người gặp nạn.
Ngay sau đó, bóng đen kia tiến về phía trước cực nhanh, giống như một con cá lướt qua bên cạnh A Lạc mà không thèm quay đầu lại nhìn, tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới nàng đang chết đuối, hoặc là nói, lòng hắn nóng như lửa đốt đem tất cả ngoại giới đều xem nhẹ.
Người nọ trực tiếp lướt qua A Lạc, đi tới bên cạnh Tô Bạch Vi, duỗi cánh tay đem thiếu nữ phấn hồng kia ôm vào trong ngực.
Đối với một màn này, A Lạc không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Trái lại trên bờ truyền đến mấy tiếng kêu kinh ngạc, còn có người hô "Cứu nhầm người".
Không nhầm đâu, cứu người này là đúng rồi.
A Lạc nhớ rất rõ ràng, đây chính là bước ngoặt quan trọng nhất của cốt truyện.
Trong quyển sách "Thái tử bá đạo sủng tận tâm", nữ chủ Tô Bạch Vi là thứ nữ Tô gia, lại cùng vị hôn phu của đích tỷ là Thái tử thầm nảy sinh tình cảm, nàng thiết kế ở yến hội ngắm hoa rơi xuống nước, chỉ cần được Thái tử cứu, là có thể thuận thế gả cho Thái tử làm thiếp trước khi đích tỷ trở thành Thái tử phi.
Lại không ngờ cuối cùng người cứu nàng ngược lại là nam phụ thế tử, mưu đồ tính toán của nữ chủ thất bại, bởi vì trước mặt mọi người quần áo ướt đẫm, danh tiết của nàng bị hủy, không thể không gả cho nam phụ.
Nhưng rốt cuộc Tô Bạch Vi vẫn là là nữ chủ, mặc dù gả cho nam phụ, nhưng nàng một mặt làm Thế tử phi mặt khác lại lén lút thông đồng với nam chủ.
Hai người ở sau lưng làm trò hồng hạnh xuất tường, lừa gạt Đích thế tử quang phong tễ nguyệt cùng Thái tử phi đoan trang nhàn nhã.
Sau khi nam chính đăng cơ ở cuối truyện, Thái tử Cố Tu Yến còn quang minh chính đại phế bỏ nguyên phối Tô Lạc Yên, bất chấp sự phản đối của triều thần, mưu đoạt thần thê cưới Tô Bạch Vi làm hoàng hậu.
Thậm chí để diệt trừ hậu hoạn, hắn còn hạ lệnh đày Thế tử đi biên cương, khiến hắn vĩnh viễn không được hồi kinh.
Cuối cùng, nữ phụ Phế hậu Tô Lạc Yên ở lãnh cung bị hạ nhân giày vò đến chết, còn nam phụ thế tử thì cả đời phiêu bạt bên ngoài.
Cốt truyện tam quan bất chính như vậy, dĩ nhiên là có người không xem nổi, A Lạc chính là tồn tại bị oán niệm của ngàn vạn độc giả đánh thức.
Nhiệm vụ của cô là xuyên qua từng cuốn sách, cứu vớt những nam nữ phụ trong đó, đồng thời thay đổi số phận bi thảm của họ.
Hiện tại thời cơ này vô cùng tốt, cốt truyện chỉ vừa mới bắt đầu, muốn cứu nam nữ phụ, mấu chốt nhất chính là phá hư hôn sự của bọn họ.
Thái tử đã cứu Tô Bạch Vi, nữ chủ không có khả năng gả cho nam phụ Thế tử được nữa, kế tiếp nàng chỉ cần chờ nam phụ xuất hiện là được.
A Lạc bình tĩnh chờ đợi, trong lòng thầm đếm đến ba, lập tức mở miệng vẫn luôn đóng chặt ra, để cho nước chảy vào mũi, bao phủ hô hấp của nàng.
Dưới sự ức chế hô hấp, nàng nhanh chóng cảm thấy ngạt thở, giãy dụa dần trở nên yếu ớt.
Đúng lúc này, một bóng trắng từ trên trời giáng xuống, uyển chuyển giống như một con bạch điểu, nhẹ nhàng rơi xuống.
Động tác xuống nước của người nọ rất lưu loát dứt khoát, A Lạc chìm dưới nước, xuyên thấu qua hồ nước trong suốt, nhìn thấy hắn đang nhanh chóng bơi về phía nàng.
Thân ảnh tuyết trắng ở dưới đáy hồ u ám, phảng phất như tản ra ánh sáng nhu hòa.
A Lạc mỹ mãn nhắm mắt lại, để mặc ý thức dần trở nên mơ hồ.
Trong lúc nam tử siết chặt eo nàng, nâng nàng lên khỏi mặt nước, nàng chỉ kịp nắm chặt lấy vạt áo của hắn, liền hoàn toàn mất đi tri giác.
Hết thảy sự việc phát sinh tựa như rất lâu những kỳ thực đó chỉ là chuyện trong một khoảnh khắc.
Trên bờ, Trưởng công chúa cùng thuộc hạ cứu viện vội vàng chạy tới, lúc này hai người rơi xuống nước đã được cứu lên.
Tình trạng của Tô Bạch Vi tốt hơn một chút, vẫn giữ được sự tỉnh táo, nhu nhược dựa vào trong ngực Thái tử nhỏ giọng ho khan.
A Lạc – cũng chính là Tô Lạc Yên thì bị một vị công tử bạch y ôm ngang, hai mắt nhắm nghiền mất đi thần trí.
Người vây quanh hồ sắc mặt khác nhau, nhưng đều không nói một lời.
Quay mặt đối diện với Trưởng công chúa khoan thai đến muộn, cùng ánh mắt khác thường của những người xung quanh, thái tử sắc mặt không tốt, ngữ khí băng lãnh: "Hạ nhân trong phủ cô cô nên bị trừng trị một phen, lơ là bất cẩn như vậy, nếu các ngươi đến trễ chút nữa, người cứu lên đã biến thành quỷ rồi?"
Sắc mặt Trưởng công chúa cứng đờ, Thái tử nói chuyện với nàng như vậy, quả thực là không chừa cho nàng chút mặt mũi nào.
Cũng may tính khí nàng tốt, chỉ cho rằng là do hắn lo lắng quá mức.
Nhưng đến khi Trưởng công chúa nhìn kỹ lại, thấy người Thái tử cẩn thận bảo vệ trong ngực là một khuôn mặt thiếu nữ xa lạ, không phải Tiểu thư Tô gia Tô Lạc Yên mà nàng nghĩ đến, không khỏi buồn bực trong lòng.
Tô Lạc Yên không phải là thái tử phi nội định sao? Sao người Thái tử cứu không phải là nàng, ngược lại là thứ nữ kia?
Nàng cũng không kịp suy nghĩ kỹ, hai vị tiểu thư Tô gia xảy ra chuyện trong yến hội của nàng, khả năng chuyện này sẽ rất phiền toái.
"Điện hạ thứ tội, bản cung nhất định sẽ nghiêm trị hạ nhân sau.
Việc khẩn cấp trước mắt là cứu người trước đã, mau đem hai vị tiểu thư đến sương phòng phía sau, lại nhanh chóng mời thái y đến cho ta! Nghe rõ chưa, nhanh lên!"
"Công chúa điện hạ, không biết có thể nhờ người lấy hai bộ quần áo sạch sẽ đến không?" Một giọng nam thanh nhã đột nhiên vang lên, kéo tới sự chú ý của không ít người.
Trưởng công chúa theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một công tử mặc áo bào trắng, mặt như quan ngọc, mi mục thanh tuyển nhu hòa, khí chất quanh thân thanh nhã xuất trần.
Rõ ràng phong thái người này không tầm thường, nhưng lẳng lặng đứng ở nơi đó, lại không làm người khác chú ý đến, điềm đạm như trăng sáng không tranh với đời.
Đặc biệt nhất chính là đôi mắt màu hổ phách, đồng tử màu nâu nhạt tựa như lưu ly, dưới ánh mặt trời trong suốt thông thấu tận đáy.
Dựa vào đôi mắt đó, Trưởng công chúa nhận ra hắn: "Ngươi...!Ngươi là Văn Nhân Cẩn nhà Viễn Đình Hầu gia?"
Văn Nhân Cẩn gật đầu, mi tâm hắn khẽ nhíu lại, độ cong cũng không rõ ràng, trong miệng vẫn ôn nhu trả lời: "Chính là tại hạ." Dừng lại một chút hắn khẽ nhắc nhở, "Làm phiền điện hạ rồi."
Đang là giữa mùa hè, các quý nữ đều mặc sa y lụa mỏng mát mẻ, bị nước thấm vào liền trở nên trong suốt, lại khiến người ta nhìn thấy, đúng là làm mất hết lễ nghi, càng bất lợi hơn đối với thanh danh các nàng.
Lúc này Trưởng công chúa mới hoàn hồn, thu hồi tầm mắt rơi vào con ngươi của Văn Nhân Cẩn, nhận ra chính mình đã quá sơ suất, vội vàng phân phó thị nữ đi lấy quần áo.
Tuy rằng Tô Bạch Vi trốn trong khuỷu tay Thái tử, không ai dám liếc mắt nhìn nhiều một cái.
Tô Lạc Yên được người kia cẩn trọng ôm lấy, đối phương còn cố ý dùng tay áo rộng che đi thân thể nàng, ngay cả mặt cũng không nhìn thấy.
Nhưng dù vậy, điều này vẫn gây trở ngại đối với thanh danh của nữ tử.
Thấy người đã được cứu lên, các nam tử bắt đầu lảng tránh đi, trong sân chỉ còn lại nhóm nữ khách và hai vị công tử cứu người kia.
Từ trong lồng ngực Thái tử, Tô Bạch Vi được thị nữ dìu đi, nàng thuận theo cúi đầu, không dám ngước mắt nhìn bốn phía.
Nàng không nghĩ tới đích tỷ sẽ nhảy xuống cứu mình, nàng hiểu rõ, mưu kế lần này của nàng đều bị rối loạn hết rồi.
Tô Bạch Vi rất phối hợp, nhưng đến lượt Tô Lạc Yên thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thị nữ phát hiện vị Đại tiểu thư Tô gia này vậy mà lại nắm chặt lấy đai lưng của Thế tử Viễn Đình Hầu Gia, lực đạo lớn đến mức vô lý, xương ngón tay mảnh khảnh trắng bệch đều hiện lên, làm cách nào cũng không mở ra được.
Thị nữ không tin chuyện quỷ quái, nhất thời dùng sức lớn hơn một chút, liền nghe bạch y công tử chi lan ngọc thụ thản nhiên lên tiếng.
"Nếu không được, Cẩn có thể đi cùng, không cần phải cường ngạnh như vậy."
"Chuyện này...!E rằng không hợp lẽ cho lắm." Thị nữ khó xử nói.
Văn Nhân Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói bình thản: "Từ thuở nhỏ mắt Cẩn đã mang bệnh, không thể nhìn thấy được, không có gì đáng ngại."
Lời này vừa nói ra, không chỉ thị nữ, mà một số người ngoài cuộc cũng không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Tuy hai tròng mắt Văn Nhân Cẩn có màu sắc kỳ dị, nhưng ánh mắt trong trẻo, khi nói chuyện với người khác sẽ nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Mới vừa rồi động tác cứu người của hắn cũng vô cùng nhanh nhẹn, cứu người lên một cách chuẩn xác, không thể nhìn ra mắt hắn có một chút vấn đề nào.
Có lẽ biết được sự hoài nghi của mọi người, Văn Nhân Cẩn nói: "Chẳng qua là Cẩn đã từng tập võ nghệ, biết nghe âm thanh để phân biệt vị trí mà thôi, con mắt quả thật không nhìn thấy."
Trưởng công chúa lơ đãng liếc về phía Thái tử một thân huyền y, thấy sắc mặt hắn như thường, cũng không có biểu tình gì là không vui, liền nói: "Đã như thế, liền làm phiền thế tử đi cùng vậy."
Trưởng công chúa đã lên tiếng, lúc này mọi người mới bán tín bán nghi mà tin tưởng.
Một công tử hòa hoa phong nhã như thế, mà lại là một người mù? Trong lòng không ít người hiện lên ý niệm tiếc hận này..
Danh Sách Chương: