• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Để tăng thêm tính thú vị cho cuộc hành trình, trên đường hồi kinh A Lạc và Văn Nhân Cẩn thay đổi một con đường khác, mất thời gian hơn so với con đường ban đầu nhưng được chơi tận hứng rồi mới trở lại kinh thành.

Lúc đi là giữa tháng bảy, lúc trở về, đã gần đến cuối tháng tám.

Không lâu sau khi hồi kinh, Triệu Thu Thần đã cùng Thất hoàng tử Cố Kỳ Lâu thành hôn, A Lạc không tham dự hôn lễ kia, bởi vì nàng đột nhiên sinh bệnh.

Vừa mới bắt đầu, chỉ là sau bữa ăn thỉnh thoảng sẽ có chút buồn nôn, A Lạc cho rằng khí hậu mùa hè ở kinh thành nóng bức, cho nên mới không có khẩu vị, liền không để ở trong lòng.

Thời tiết quá nóng, để tránh nóng, A Lạc thường kéo Văn Nhân Cẩn ra hồ trong hoa viên chèo thuyền.

Sau khi mặt trời lặn vào lúc hoàng hôn, sắc trời còn chưa tối, thuyền hoa bỏ neo dưới bóng râm, cảm nhận gió hồ mát mẻ, có một phen tư vị đặc biệt, nếu có hứng thú còn có thể len lén xuống nước bơi một vòng.

A Lạc vốn không biết bơi, nàng lại muốn giải nhiệt, liền lấy cớ muốn học bơi quấn lấy Văn Nhân Cẩn, hơn nửa tháng qua, thế nhưng thật sự dạy nàng học được.

Có một ngày nàng cùng du hồ với Văn Nhân Cẩn, ngoài ý muốn bắt được một con cá, A Lạc giao cho phòng bếp nấu, đêm đó uống canh cá xong.

Kết quả nửa đêm nàng đột nhiên tỉnh lại, trực tiếp nôn ra một hồi.

A Lạc phun xong ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt Văn Nhân Cẩn trắng bệch, nhìn bộ dáng còn giống như sinh bệnh hơn cả nàng.

Lúc ấy nàng còn cảm thấy mình chỉ ăn nhiều nên bụng dạ không tốt, hoặc là say nắng, thật vất vả lắm mới trấn an được Văn Nhân Cẩn, không có nửa đêm đi tìm đại phu.

Nhưng sáng hôm sau dùng bữa, vừa nhìn thấy chén cháo trắng kia, A Lạc lại bắt đầu nôn khan, tại chỗ phun ra một ngụm nước chua.

Lúc đó nàng có linh cảm, khả năng chuyện này không phải là sinh bệnh.

Quả nhiên, đợi đến khi đại phu tới, vừa mới bắt mạch liền lộ ra tươi cười, trong miệng chúc mừng: "Thế tử phi đây là có thai, hẳn là hơn một tháng rồi."
Tính toán thời gian một chút, chắc là mang thai lúc trên đường đi.


Tuy rằng ở trong mắt mọi người đây là chuyện vui khó có được, bất quá trong mắt A Lạc, lần mang thai này cùng sinh bệnh không khác gì, đều khó chịu như nhau.

Ăn cái gì nôn cái đó không nói, ngày thường chỉ có thể uống chút nước, người hầu hạ bên cạnh cũng trở nên nghiêm túc, không cho nàng ra hồ chơi nữa, buổi tối cho dù muốn chút mát mẻ đá văng chăn ra, Văn Nhân Cẩn cũng sẽ lập tức bừng tỉnh lại đắp chăn cho nàng.

Chưa đến nửa tháng A Lạc đã gầy đi một vòng, bởi vì phản ứng mang thai quá nghiêm trọng, hôn lễ của Triệu Thu Thần bị nàng đùn đẩy, mỗi ngày cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, ở nhà dưỡng thai.

Nghe nói A Lạc có thai, mẫu thân Diêu thị cùng tẩu tử Chung thị đến thăm nàng, ngược lại mang đến một tin tức khác.

Sau khi Tô Bạch Vi vào phủ Thái tử, thế nhưng cũng có thai rất nhanh, hiện giờ đã gần ba tháng, chắc là đầu tháng bảy vừa mới vào phủ liền mang thai.

Có lẽ là tình cảm đắc ý, Thái tử ở trong triều đình càng lúc càng cao giọng.

Hắn là đích tử trung cung danh chính ngôn thuận, sinh ra đã được lập làm Thái tử, hiện giờ theo tuổi tác dần lớn, đã bắt đầu hình thành vây cánh cho mình, bên người cũng tích lũy không ít người ủng hộ.

Huống hồ hai năm trước hắn ở trong quân cũng lập được một ít công lao, nay lại cưới nữ nhi Tống gia, được Tống gia trợ lực, uy vọng trong triều ngày càng thịnh.

Nhưng Thái tử biểu hiện càng cường thịnh, Hoàng đế càng kiêng kỵ người nhi tử này.

Gần đây không ít quan viên dâng tấu xin chỉ thị, tỏ vẻ hoàng đế nên phân quyền cho Thái tử, để hắn làm một chút việc thực tế, cũng tốt cho việc rèn luyện năng lực của hắn, tích lũy danh vọng cho Thái tử trong dân gian.

Hoàng đế chậm chạp không tỏ thái độ, lại bị thúc giục đến tàn nhẫn, còn xử trí một nhóm quan viên Tống môn.

Tuy rằng chỉ là một ít tiểu quan không có phân lượng, nhưng điều này cũng lộ ra một tin tức.

Người sáng suốt đều nhìn ra, Hoàng đế rốt cuộc không nhịn được Tống gia nữa.

Từ khi Hoàng đế lên ngôi tới nay, Tống gia vẫn luôn như xương cá mắc nghẹn trong cổ họng hắn, binh quyền hắn đích thân giao ra năm đó, nếu Tống Hâm Châu có dã tâm không thần phục, trực tiếp mang theo hai mươi vạn đại quân đến hoàng thành, vậy Đại vinh này liền có thể trực tiếp bị diệt.

Cho nên vì trấn an Tống gia, sau khi hắn cưới nữ nhi Tống gia, hài tử vừa sinh ra chính là Thái tử.


Hoàng hậu chết hơn mười năm, hậu vị vẫn treo lơ lửng, đến nay không dám lập tân hậu.

Điều này khiến cho Hoàng đế uất ức, hắn mấy lần triệu Tống Hâm Châu hồi kinh, trong tối ngoài sáng đều bị âm thầm ngăn trở về, chỉ cần binh quyền vẫn còn ở Tống gia, hắn vẫn phải chịu người Tống gia hạn chế như cũ.

Hoàng đế sớm đã chịu đủ Tống gia, mắt thấy nhi tử của mình lại cùng Tống gia buộc chung một chỗ, tương lai rất có thể sẽ giống như hắn, bị ngoại tộc kia kiềm chế, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Lại thêm chuyện Thái tử kết thân với Tống gia, càng khiến Hoàng đế thêm thất vọng.

Hắn đang dần già đi, thân thể ngày càng suy yếu, giang sơn này sớm muộn gì cũng phải giao cho thế hệ sau.

Nguyên bản Hoàng đế không nghĩ tới việc lập Thái tử mới, bởi Thái tử cũng có chỗ xuất chúng của hắn, chỉ là Thái tử càng ngày càng không thấy rõ tình thế, Hoàng đế thất vọng đã lâu, bắt đầu tự hỏi rốt cuộc Thái tử có thích hợp làm một đế vương hay không.

Mấy ngày trước, tựa hồ cuối cùng Hoàng đế cũng bị triều thần thuyết phục, bắt đầu kêu Thái tử làm việc.

Nhưng mà phần vinh dự này cũng không chỉ có Thái tử mới có được, mấy hoàng tử đồng dạng sắp trưởng thành cũng đều được trao công việc.

Trong đó còn có Thất hoàng tử vừa mới thành hôn không lâu, Cố Kỳ Lâu vừa tròn mười bảy tuổi.

Ý tứ này của Hoàng đế rất rõ ràng, hắn không hài lòng với Thái tử, lần này là hắn tính toán khảo nghiệm mấy hoàng tử cùng nhau, xem người nào thích hợp làm người kế vị tiếp theo.

Diêu thị nắm tay A Lạc, ưu sầu nói: "Nước ở kinh thành này sắp đục rồi, ngươi cũng biết phụ thân ngươi không muốn tham dự những chuyện này, nhưng Tô Bạch Vi tiến vào phủ Thái tử, ở trong mắt người khác Tô gia chúng ta đã có liên lụy đến đảng phái của Thái tử.

Để tránh khỏi phân tranh, phụ thân ngươi liền dự định từ quan cáo lão, ca ca ngươi cũng nộp sổ con tự mình xin ra bên ngoài, đến lúc đó e rằng một nhà chúng ta đều sẽ rời kinh, để ngươi một mình ở đây, trong lòng nương sẽ luôn không an tâm được."
A Lạc ôm mẫu thân, an ủi nàng nói: "Nương không cần lo lắng cho nữ nhi, thế tử đối xử rất tốt với ta, hắn sẽ bảo hộ ta chu toàn."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng sau khi tiễn Diêu thị đi, đến trước mặt Văn Nhân Cẩn, A Lạc mới biểu hiện ra thương cảm biệt ly.

Có lẽ là do mang thai, tâm tình của cô cũng trở nên đa sầu đa cảm, chỉ là chuyện người nhà muốn rời đi, tâm tình liền sa sút mấy ngày.


Văn Nhân Cẩn yên lặng nhìn, có một ngày đột nhiên nói với A Lạc: "Chờ qua mấy tháng nữa, thời tiết dần trở lạnh, chi bằng chúng ta đi phương nam tránh đông, được không?"
"Hả? Là bởi vì ta sao?" A Lạc nhanh chóng phản ứng lại.

Sau khi mang thai, Văn Nhân Cẩn càng chăm sóc nàng cẩn thận hơn, có đôi khi nàng ngẫu nhiên nói một câu muốn ăn gì đó, muốn xem cái gì đó, mặc kệ khó khăn cỡ nào, hắn sẽ luôn mang thứ kia đến cho nàng.

Vốn là mỗi ngày đều có người mời hắn đi tham gia một vài thư hội, thi hội, Văn Nhân Cẩn rất ít khi cự tuyệt, kết quả bởi vì nàng mang thai, hắn không bao giờ ra cửa, không rời khỏi nàng một bước.

Hiện tại nhìn nàng luyến tiếc không nỡ rời xa người nhà, liền muốn mang theo nàng chuyển đi, A Lạc cũng không ngạc nhiên chút nào.

A Lạc khẽ chạm qua ấn đường hắn, cười cười: "Không có việc gì, ta chỉ có chút không nỡ mà thôi, so với chuyện này, ta càng muốn làm bạn bên cạnh chàng."
Văn Nhân Cẩn lắc đầu, ôn nhu nói: "Cũng không hẳn tất cả nguyện do đều là như vậy, bản thân ta rất thích du lịch khắp nơi, ngược lại không thích ở lại kinh thành lâu dài."
Điều này là đúng, trước kia A Lạc rất ít khi nghe nói đến thanh danh của hắn, Thế tử Viễn Đình Hầu càng nổi danh trong giới văn nhân, rất ít khi xuất hiện ở các yến hội kinh thành.

Lần trước có thể nhìn thấy hắn ở yến hội ngắm hoa của trưởng công chúa, cũng là một chuyện hiếm lạ.

Sau đó A Lạc hỏi, mới biết được thì ra là Viễn Đình Hầu chờ mong có con dâu, bức bách Văn Nhân Cẩn đến đó.

Tóm lại, chính Văn Nhân Cẩn cũng không thích kinh thành xa hoa hưởng lạc này, càng thích tiêu dao tự tại bên ngoài, hai người thương lượng một chút, quyết định đợi đến khi thời tiết lạnh, A Lạc mang thai tháng ba ổn định sẽ khởi hành rời đi.

Hai người bọn họ đều vui mừng, người duy nhất không cao hứng chỉ có Viễn Đình Hầu, muốn ôm tôn tử mà vừa mới có mầm mống liền chạy đi mất.

Đáng tiếc hắn không quản được nhi tử, cũng hiểu Văn Nhân Cẩn không ở lại nơi này được, liền nói chờ A Lạc sinh hài tử, sẽ đi phương nam ôm tôn tử của mình.

Lúc này Hầu phủ liền có hành động, lần này không giống như trước kia chỉ có một mình Văn Nhân Cẩn, còn muốn mang theo A Lạc đang mang thai, coi như là một lần chuyển nhà nhỏ, vì thế trong phủ đã bắt đầu an bài từ sớm.

Triệu Thu Thần tới vào ngay lúc này, A Lạc nằm trên xích đu ngoài hiên đong đưa, nha hoàn gã sai vặt ở trong sân phơi sách, bạch y công tử tuấn dật xuất trần bên cạnh một bên quạt cho nàng, một bên đút nàng ăn nho, tư thái hưởng thụ kia quả thực giống như nữ hoàng nuôi nam sủng.

"Mỗi lần đến gặp ngươi, ta đều hận chính mình không thể như chưa từng tới." Triệu Thu Thần cảm thán nói.

A Lạc liếc nàng một cái, phân phó hạ nhân cầm ghế tới, cũng không đứng dậy, chậm rãi nói: "Thế nào, hâm mộ hả?"
Triệu Thu Thần ngồi xuống, nửa thật nửa giả cười: "Đúng vậy nha, không chỉ hâm mộ, mà còn ghen tị."
Hôm nay quý nữ cả kinh thành, có ai mà không hâm mộ Tô Lạc Yên? Lúc trước có bao nhiêu người chế nhạo nàng nhặt vừng ném dưa hấu, hôm nay liền có bấy nhiêu người đỏ mắt đến chảy máu.

Văn Nhân Cẩn đối xử tốt với A Lạc là chuyện rõ như ban ngày, rất nhiều người không chỉ một lần nhìn thấy hắn ở bên ngoài giữa lúc mặt trời nắng gắt tự mình mua đồ ăn, bị hỏi đến thì luôn mỉm cười trả lời, phu nhân muốn ăn.


Muốn hỏi nữ tử lựa chọn hôn phu như thế nào, là chọn người có thân phận tôn quý nhưng lại vô tâm vô tình, hay là thật tâm đối đãi với ngươi như châu như bảo?
Có thể nói tất cả mọi người sẽ chọn người thứ hai, mà Văn Nhân Cẩn chính là cực phẩm trong lớp người thuộc vế sau.

Có người cười hắn bị thê tử quản nghiêm, lại nói nữ nhi Tô gia kia giống như mẫu thân nàng, là một hãn thê đố phụ.

Lúc này, Văn Nhân Cẩn trả lời, thê tử là người cùng nâng đỡ, cùng đi với hắn cả đời, nàng phó thác chung thân cho hắn, sinh con cho hắn, hắn cũng nên dốc hết toàn lực hồi báo lại những gì nàng đã trả giá.

Cả đời nàng chỉ có một phu quân là hắn, hắn cũng chỉ có một phu nhân là nàng.

Những lời này được lưu truyền ra, khiến một đám quý nữ vốn cười nhạo Tô Lạc Yên đều bị vả mặt bốp bốp thật vang, trong nháy mắt A Lạc cũng biến thành nữ nhân được người ta hâm mộ nhất kinh thành.

Bất quá Triệu Thu Thần cũng chỉ nói, nàng đang tân hôn vui vẻ, cùng thất hoàng tử nồng tình mật ý, cũng không thật sự hâm mộ A Lạc.

A Lạc: "Sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi đến tìm ta?"
Triệu Thu Thần: "Đây không phải là được rảnh sao? Gần đây Kỳ Lâu phải chuẩn bị ban sai, cả ngày rất bận rộn, ta gả cho người cũng không tiện đi ra ngoài, chỉ có thể tới tìm ngươi nói chuyện."
Vừa nói vậy, A Lạc lập tức nhớ tới chuyện lúc trước thiếu chút nữa đã quên.

Bởi vì nội dung vở kịch bị cô thay đổi, nữ chính gả cho nam chính, hiện tại toàn bộ cốt truyện đều xảy ra biến hóa.

Nguyên bản nam chủ lúc này còn chưa thông gia với Tống gia, Hoàng đế cũng không nhanh chóng đẩy mấy hoàng tử ra ngoài như vậy, nhưng bởi vì tiến triển nhanh hơn, A Lạc lo lắng Thất hoàng tử cũng sẽ gặp nạn sớm hơn trong sách.

"Ta có một tin tức, trong huyện Đàm bên cạnh kinh thành có một đám sơn phỉ vô cùng hung ác tàn bạo, nếu các ngươi đi qua nơi đó, nhất định phải phòng bị thật tốt."
Trong sách, có lần Thất hoàng tử đi ban sai, kết quả gặp phải sơn phỉ chặn đường, lại không mang theo nhiều người, trực tiếp gặp nạn bị hại.

Bởi vì ái tử Thất hoàng tử mất đi, khiến Hoàng đế ngã bệnh, lúc đó mới chân chính mở ra cuộc chiến đoạt vị.

Triệu Thu Thần có chút khó hiểu, huyện Đàm hẻo lánh, không ai sẽ vô duyên vô cớ đến đó? Nhưng bởi vì lời nhắc nhở thiện ý, nàng liền nghiêm túc ghi nhớ.

Tiếp theo A Lạc lại đem chuyện mùa đông mình muốn rời đi, hai người ước định sau này sẽ liên lạc qua thư, Triệu Thu Thần không ngồi được bao lâu liền cáo từ.

Mặc dù nói là mùa đông, nhưng kỳ thật đến cuối tháng mười, lá cây đã nhuốm một lớp màu vàng nông sâu khác nhau, A Lạc liền cùng Văn Nhân Cẩn bước lên hành trình đi về phía nam.
Một nhà Tô gia cũng đã sớm ổn định cuộc sống bên kia, còn mua nhà cho bọn họ, chỉ chờ bọn họ tới nơi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK