Cô mỉm cười, cầm điện thoại di động gõ chữ: "Đã về nhà rồi, còn cậu thì sao?"
Thẩm Hi: "Tôi cũng về đến nhà rồi, hiện tại tôi có một tin tốt, chị có muốn đoán xem nó là gì không?"
A Lạc nhướng mày: "Tin tốt? Cậu lại thăng cấp rồi hả?"
Thẩm Hi: "Có phải chị có hiểu lầm gì đó với tôi không.. loại đồ vật như cấp bậc chỉ cần có tay là với tới được này làm sao tính là tin tức tốt chứ?"
A Lạc: ".. Tôi đoán không được."
Thẩm Hi ở đầu kia đột nhiên phản ứng lại, lời này không phải là đang đâm chọc vào lòng chị ấy sao? Phân vị cấp bậc đối với hắn mà nói chỉ cần có tay là đoạt được, nhưng Tân Lạc cùng hắn chơi game mấy ngày, kết quả vẫn là một trận thao tác mãnh liệt như hổ, chiến tích một ván chết năm lần.
"Khụ khụ." Thiếu niên ho nhẹ hai tiếng, cũng không dám nhây nữa, nhanh chóng đánh chữ nói: "Mấy ngày nữa chị sẽ vào đoàn quay phim đúng không? Địa chỉ ở đâu vậy?"
Đầu ngón tay A Lạc dừng lại, không nghĩ tới thiếu niên lại chủ động nhanh như vậy, cô gửi tới một địa chỉ, thuận thế hỏi: "Muốn tới tìm tôi thăm ban sao?"
Thẩm Hi không giải thích, anh định cho cô một bất ngờ, vì thế liền nói: "Đúng vậy, bạn trai đến thăm ban bạn gái mình không phải là chuyện rất bình thường sao?"
Lúc nói lời này, cho dù không đối mặt với Tân Lạc, vành tai hắn vẫn không kìm được mà đỏ lên một mảnh.
Thời gian sau đó trôi qua nhanh chóng, giữa chừng hai người thường xuyên trò chuyện tán gẫu trên điện thoại di động, mỗi ngày Thẩm Hi sẽ luôn đúng giờ tìm A Lạc chơi game, qua mấy ngày, trực tiếp đưa A Lạc từ vị trí thấp nhất lên đoạn cấp cao nhất của "Anh hùng trở về" bản du ngoạn, toàn bộ đều dựa vào sức mình chơi một đánh năm, không thể nói là không cường hãn.
Rất nhanh đã đến ngày vào tổ, trợ lý đi cùng A Lạc đến đoàn làm phim. Ngày đầu tiên là nghi thức khai máy, với vị trí của A Lạc, đảm nhiệm vai nữ chính là chuyện không có gì là hồi hộp cả.
Sau khi nghi thức khai máy kết thúc, bữa tiệc mở ra, A Lạc trở lại phòng khách sạn, vừa tắm xong liền nghe thấy tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Lúc này, mọi người hẳn là đều ở bên ngoài ăn cơm, còn cô là do "bà dì" đến thăm nên không thoải mái mới trở về phòng nghỉ ngơi sớm, sẽ là ai tới tìm cô được nhỉ?
A Lạc nghi hoặc đi đến bên cửa, vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy một bóng người cô không ngờ tới.
Cô trợn tròn mắt: "Nhạc Nhạc?"
Thiếu niên mặc quần jeans đen, trên đầu cũng đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, vành mũ hạ thấp, đôi mắt sáng ngời từ dưới lộ ra.
"Hi, chị!"
A Lạc ngây người, trong suy nghĩ của cô, cho dù thiếu niên có đến thăm ban thì cũng sẽ không quá nhanh như vậy, ai ngờ hắn lại đến ngay ngày đầu tiên!
Cũng may cô phản ứng nhanh, nhanh chóng thò đầu ra nhìn xung quanh, thấy hành lang khách sạn chỉ có một mình Thẩm Hi, vội vàng giơ tay kéo anh vào trong phòng, cấp tốc đóng cửa phòng lại.
"Chị à?"
Ngữ khí thiếu niên nghi hoặc.
A Lạc quay đầu nhìn hắn: "Cậu có biết bây giờ mình đang rất nổi rồi không? Nếu bị người khác phát hiện ra hai chúng ta ở bên nhau thì nguy to đấy."
Thiếu niên chớp chớp mắt: "Nhưng tôi thấy rất nhiều người trên mạng nói hy vọng hai chúng ta ở bên nhau mà."
A Lạc kéo cậu đến bên sô pha, ấn thiếu niên ngồi xuống, nói: "Đó là bởi vì bọn họ cho rằng chúng ta là giả, nên sẽ không suy nghĩ quá nhiều, nhưng một khi thật sự truyền ra scandal tình ái, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người phản đối."
Dù sao chênh lệch giữa hai người họ cũng quá lớn, bất luận là tuổi tác hay là gia thế hoặc là bề ngoài, đều khác nhau một trời một vực.
Không ngờ sẽ nghe cô nói như vậy, ánh mắt thiếu niên ngược lại càng sáng hơn, phảng phất như có hai vì sao rơi xuống nơi đáy mắt, thoạt nhìn quả thực giống như đang lấp lánh ánh sáng.
"Vậy chị nói, hai chúng ta đang thực sự ở bên nhau sao? Không phải đang diễn kịch, không phải trong chương trình, mà là tình cảm giữa nam và nữ?"
A Lạc nhìn vẻ mặt kinh hỉ lại không dám tin của hắn, trái tim lập tức mềm nhũn.
Cô giơ tay lên, sờ sờ đầu anh, thiếu niên trông mong nhìn cô, cố chấp chờ cô trả lời.
"Như thế nào, hôn cũng đã hôn rồi, cậu không muốn phụ trách?" A Lạc cười hỏi.
Thiếu niên sửng sốt một lát, hồi lâu sau mới phản ứng lại, trên mặt thoáng chốc nở nụ cười thật lớn, răng nanh nhỏ cũng theo đó mà lộ ra, nhìn cực kỳ đáng yêu. "Phụ trách! Tôi chịu trách nhiệm với em cả đời!"
A Lạc nhịn không được cũng nở nụ cười theo, một giây sau liền thấy thiếu niên giơ tay lên, ôm lấy eo cô, dùng sức kéo cô về phía hắn.
Hắn ngồi trên sô pha, A Lạc đứng ở trước mặt hắn, đối mặt với động tác bất ngờ không kịp đề phòng của thiếu niên, cô không có bất kỳ phòng bị gì, trong nháy mắt đã bị thiếu niên ôm ngồi trên đầu gối hắn, gắt gao ôm lấy cô.
"Anh.. Này!"
A Lạc mới há miệng, môi lưỡi đã bị chặn lại, mặt mày Thẩm Hi còn mang theo ý cười sáng lạn, hai tròng mắt hắn trong suốt thấy đáy, thoạt nhìn vô hại tinh khiết như vậy, giờ phút này hành vi và vẻ bề ngoài lại hoàn toàn trái ngược.
Hơi thở thiếu niên nóng rực, môi cũng nóng đến mức muốn đem người hòa tan, dáng người hắn hơi gầy nhưng cánh tay lại mạnh mẽ hữu lực, lúc ôm nàng cô cả động cũng không nhúc nhích được.
Hô hấp bị cướp đoạt, thân thể bị khống chế, một tay anh đỡ lấy gáy cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái, một trận tê dại như điện giật kéo tới khiến cả người cô đều mềm nhũn xuống, vô lực phản kháng.
Trong ấn tượng của A Lạc, đại nam hài đơn thuần ngượng ngùng, vào giờ khắc này, lại lộ rõ sự cường ngạnh bá đạo trái ngược hoàn toàn với trước kia.
Thật lâu sau, rốt cục anh cũng buông cô ra, trong mắt tràn ngập ý tứ thỏa mãn, giống như một con thú được ăn no một bữa.
Thẩm Hi rũ mắt nhìn cô gái trong ngực, cánh môi đỏ tươi của cô còn mang theo màu nước trong suốt, hơi sưng lên. Ánh mắt cô gái mê ly, trong mắt tràn ngập một tầng sương mù mông lung, há miệng nhỏ khẽ thở dốc, giống như đóa hoa bị mưa gió vùi dập, yếu mềm lại kiều diễm.
Ánh mắt thiếu niên nặng nề, hít sâu một hơi, đè xuống cỗ khô nóng trong lồng ngực, thỏa mãn thở dài nói: "Chị, cuối cùng tôi cũng đợi được đến ngày này rồi."
Trong đầu A Lạc trống rỗng, nói không nên lời. Dưới ánh mắt chăm chú mỉm cười của thiếu niên, chậm lại một hồi lâu mới tỉnh táo lại, cô nhấp đôi môi tê dại, ngữ khí phức tạp, "Cậu.. sao cậu lại thành thạo như vậy?"
Thẩm Hi không ngờ phản ứng đầu tiên của cô lại là cái này, ngạc nhiên trong chớp mắt không khỏi cười ra tiếng, nói: "Có lẽ là bởi vì suy nghĩ nhiều đến, tự nhiên sẽ tốt đi."
A Lạc không nói nên lời, thiếu niên bề ngoài là một tiểu nãi cẩu, sau lưng lại là chó sói nhỏ, là loại ăn tươi nuốt sống kia, khiến hiện tại đầu óc cô trăm mối ngổn ngang.
Không giống như cô, trong lòng Thẩm Hi đang vô cùng cao hứng, khóe môi nhếch lên chưa từng giảm xuống.
Hắn ôm cô không buông tay, mỉm cười hỏi: "Chị đoán xem, hôm nay tôi tới đây làm gì?"
A Lạc theo bản năng hỏi: "Không phải đến thăm ban tôi sao?"
Thiếu niên lắc đầu: "Là thế thật sao?"
Đột nhiên trong lòng A Lạc khẽ động, hôm nay khi tham gia lễ khai máy, đại bộ phận diễn viên đều đã đến, nhưng có một nhân vật nam số 4 không có nhiều phân cảnh là chưa thấy tới, trước đó cũng không truyền vai diễn này sẽ định cho ai, lại kết hợp với nam số 4 trong kịch bản là một tiểu thiếu niên sáng sủa hoạt bát, A Lạc nhất thời bừng tỉnh: "Cậu là người đóng vai Nam Chỉ?"
Thẩm Hi cũng có chút kinh ngạc, hắn chỉ gợi ý một chút mà cô đã lập tức đoán được đáp án chính xác, không khỏi cảm thán: "Chị thật thông minh."
Bộ phim lần này của A Lạc tên là Thanh Cung Từ, là một câu chuyện tình yêu tiên hiệp, cô là nữu chính Lưu Tô, nhân vật nam 4 do Thẩm Hi thủ vai là người bảo vệ của cô, cuối cùng sẽ vì cứu Lưu Tô mà chết.
Không thể không nói chọn nhân vật này là rất phù hợp, thiết lập nhân vật Nam Chỉ trong phim gần như giống với Thẩm Hi ngoài đời, cho dù diễn xuất của cậu không đến thì cũng có thể bộc lộ ra bản sắc của mình mà không lo diễn xuất kém.
A Lạc khẽ nhướng mày, đề nghị: "Nhạc Nhạc, xem ra chúng ta có rất nhiều phân cảnh quay cùng nhau, có muốn đối diễn trước một chút hay không?"
"Không vội," Thẩm Hi lắc đầu, đưa tay với lấy ba lô mình mang theo, trong túi có một cái cốc giữ nhiệt không lớn, anh xoay cốc giữ nhiệt ra, đưa tới trước mặt A Lạc: "Không phải hôm nay chị không thoải mái sao? Tôi mang trà gừng đường nâu đến cho chị, hôm nay nghỉ ngơi đi."
Lần này, A Lạc thật sự rất kinh ngạc, "Sao cậu biết.."
Thiếu niên nhướng mày cười rộ lên, trên vẻ mặt tất cả đều là tiểu đắc ý, "Chẳng phải lúc trước đã nói qua rồi sao, tôi sẽ nghiêm túc tìm hiểu rõ về chị, bây giờ tôi cũng không phải là tôi của trước kia nữa."
Sau khi trải qua chuyện sai toàn tập ở năm câu hỏi nhanh đáp nhanh, Thẩm Hi đã rút ra được một phen kinh nghiệm xương máu, trong khoảng thời gian này, hắn thậm chí còn trực tiếp trà trộn vào một fanpage của Tân Lạc, từ đó biết được rất nhiều tin tức về cô.
Mỗi lần Tân Lạc đến kỳ sinh lý đều tướng đối nghiêm trọng, có đôi khi phải dựa vào uống thuốc mới có thể duy trì sinh hoạt hàng ngày, chuyện này phần lớn fac của cô đều biết, bởi vì đã từng có nhiều lần xảy ra tình huống ngất xỉu trên phim trường hoặc khi đang tham gia các chương trình, vì không muốn bị người ta nói là đánh bóng tên tuổi, lúc ấy còn phải đặc biệt giải thích với bên ngoài một chút.
Thần sắc A Lạc chợt bừng tỉnh, hai gò má cô lại nóng bừng lên.
Lấy loại chuyện tương đối riêng tư này ra nói, dù biết là thiếu niên tri kỷ nhưng cô vẫn có chút ngượng ngùng.
Bưng cốc giữ nhiệt lên uống vài ngụm, trà gừng đường nâu này nấu rất ngon miệng, ngọt thanh lại không mang theo vị cay của gừng, nhiệt độ cũng thật vừa được giữ ở mức hơi nóng, một ngụm từ dạ dày đến toàn bộ thân thể đều giống như trở nên ấm áp hẳn lên.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Hi vẫn nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, thấy sắc mặt tái nhợt của cô khôi phục một chút hồng nhuận, lo lắng trên mặt cuối cùng cũng tiêu tán.
A Lạc an ủi hắn: "Thực sự không có gì to tát cả, tôi đã quen rồi, qua vài ngày nữa là tốt lên mà."
Thiếu niên lại nghiêm túc nhìn cô nói: "Nhưng chị khó chịu, tôi cũng sẽ đau lòng."
Mặt A Lạc lại nóng lên, có lẽ là lần đầu tiên yêu đương, mọi tình cảm thiếu niên đều không chút nào kiềm chế mà thẳng thắn, thân thiết thể hiện ra với cô, điều này khiến cô có chút không được tự nhiên.
Phải biết rằng, đây cũng là lần đầu tiên cô yêu đương, ai cũng không có nhiều kinh nghiệm hơn ai.
"Chị, chị đỏ mặt hả?"
Thẩm Hi hậu tri hậu giác phát hiện, sự im lặng của Tân Lạc dường như là thẹn thùng, cô gái trong chương trình tạp kỹ nhìn như thành thạo, bộ dáng chân thật lại vô cùng ngây ngô.
Nhưng mà hắn cũng không có nhiều kinh ngạc, trên thực tế, Thẩm Hi đã sớm phát hiện Tân Lạc khác xa so với lời đồn đãi bên ngoài.
Trong miệng người ngoài, cô là hoa phú quý nhân gian, rất nhiều người có định kiến về vẻ bề ngoài của cô, cho rằng cô không phải là người phụ nữ đơn thuần, dù cho cô có tuyên bố với bên ngoài mình không có kinh nghiệm tình cảm thì phần lớn mọi người cũng sẽ không tin.
Giống như lần đầu tiên hắn gặp cô, hắn vội trả lời sai những câu hỏi đó, đấy chính là tỏ vẻ thành kiến với cô.
Cũng may Thẩm Hi nhanh chóng ý thức được sai lầm của mình, thể hiện tình cảm của bản thân, cũng nhận ra sự đáng yêu của Tân Lạc trong thời gian sau đó. Có lẽ ban đầu hảo cảm của hắn đối với cô xuất phát từ vẻ ngoài xinh đẹp, sau đó thứ thực sự khiến hắn động tâm chính là con người bên trong cô.
Cô sẽ tự tay nấu một món ăn ngon, sẽ thức khuya chờ hắn về nhà, sẽ mặc cho hắn làm việc mà không phàn nàn một câu, sẽ bởi vì muốn chơi game cùng với hắn mà tìm tòi học hỏi những thứ mình không am hiểu. Còn có máy chơi game Sâm Hải kia, có lẽ từ trước khi chương trình bắt đầu, cô đã chuẩn bị rồi?
Đối mặt với một người như vậy, ai có thể cứng rắn mà không động tâm chứ?
Dù sao, Thẩm Hi cậu cũng không làm được.