Hết thảy vẫn là như vậy, vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, hòa lẫn vào nhau. Gã đến thế giới này đã bốn năm , trong thời gian này gã cũng đã dần dần thích nghi hết với cuộc sống ở đây, chỉ ngoại trừ một cái khuôn mặt to đang xán tới!"Sư phụ! Phiền người nhấc cái mặt tuấn tú ra chỗ khác được không ?" Lời nói vui vẻ lại mang theo niềm hứng khởi làm cho người nghe khoan khoái, trong lòng không khỏi tự giác sinh ra hảo cảm. Chủ nhân của giọng nói là một vị thiếu niên tràn đầy anh tuấn, giờ phút này đang nằm trên một giường gỗ hơi cũ, gã mặc bộ quần áo màu trắng và đang đắp một chiếc chăn bông mỏng. Tuy trông sắc mặt còn tái nhợt nhưng qua lời nói vừa rồi xem ra đã không còn gì đáng ngại lắm. Người mặt to tuấn tú nghe vậy, chậm rãi dịch qua một bên, đây là một trung niên nhân chừng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo thì khỏi nói, khó mà hình dung nổi , đôi mắt như sao sáng, toàn thân phát ra chính khí mạnh mẽ là những điều ai cũng phải thừa nhận, nếu như không phải bị khuôn mặt có điểm đê tiện bỉ ổi bán rẻ thì quả thực rất hoàn mỹ !
Trung niên đại thúc đưa tay tạo thế kiếm chỉ, chọc chọc liên hồi vào người thiếu niên ,ngón tay thẳng tắp, động tác chuẩn mực phi thường, chỉ là thiếu niên hiểu rất rõ, lão gia hỏa thô bỉ này một tí tẹo võ công cũng không biết!
"Tên tiểu tử ngươi, đầu cũng to, tay cũng dài, vì sao lại để bị đánh ra nông nỗi này ?" Trung niên đại thúc có chút đau lòng nhìn vẻ tiều tụy của thiếu niên .Thấy cử chỉ ân cần của vị đại thúc, thiếu niên nọ có chút không đành lòng, thất vọng nói: "Dù sao cũng không phải là lần đầu bị đánh, nếu không phải cấm được dụng võ công bên ngoài, thì con đã đập cho mấy tên thất phu lỗ mãng kia lăn lóc ngoài đường rồi! hài chỉ tiếc sinh không gặp thời "
Đại thúc nghe vậy , trong mắt không dấu nỗi tự hào, nhưng lập tức nghĩ tới điều gì lại thở dài hỏi: "Lần này lại vì cái gì đánh nhau?"
"Con gặp lại mấy tên nhóc cùng đợt huấn luyện ba năm trước."
"Đây là chuyện tốt ! Sao lại đánh nhau?"
"Chuyện tốt? Cẩm y vệ đặc huấn, người cũng không phải không biết! Từ trong đó đi ra còn ai là người lương thiện!"
Trung niên nhân nghe vậy dừng lại, bất đắc dĩ lắc đầu: "Dù sao ngươi cũng là đệ tử của ta,bọn chúng dám khi dễ ngươi ư, chẳng lẽ là mi động thủ trước?"
"Bọn nó nói sư phó là sỉ nhục của Bảo Long nhất tộc!Chẳng qua là được Hoàng Thượng che chở!" Thiếu niên nhìn trung niên nhân, có cổ quật cường, có phần kiên trì, lại đầy sự tin tưởng! Trung niên nhân không khỏi cảm động nước mắt tuôn trào, ôm lấy thiếu niên khóc: "Là sư phụ bất tài, thực xin lỗi ngươi a! Hoàng Thượng anh minh thần võ, hết lần này tới lần khác bao bọc cho hai thầy trò vô dụng ta , sau này ta còn mặt mũi nào ở cạnh người nữa đây!"
Chỉ ngắn ngủn trong giây lát, vạt áo trên vai người thiếu niên đã ướt sũng, xem ra tâm trạng trung niên nhân tựa hồ có phần không kìm nén nổi, thiếu niên chặn lời lại nói: "Sư phụ! Con luôn tin tưởng ngươi là giỏi nhất! Một ngày nào đó Hoàng Thượng sẽ biết người mới là ngôi sao lớn nhất trên bầu trời này!" Nói xongmặt tỉnh bơ, rồi đẩy trung niên nhân ra.Trung niên nhân lau nước mắt, tâm trạng cũng đã tốt lên, bật cười nói: "Quả là lão phu đã không chọn lầm người! Trên đời này cũng chỉ ngươi và sư mẫu ngươi tin tưởng ta vậy thôi." Thiếu niên cười hắc hắc, muốn hót thêm vài lời động viên cổ vũ sư phó nữa thì chợt cửa phòng mở ra, kèm với đó là một thiếu phụ dáng vẻ thùy mị đi vào. Thiếu phụ không xinh đẹp lắm nhưng tạo cho người khác khi lần đầu tiếp xúc có cảm giác ôn nhu, khéo léo, xứng đáng là đại diện cho tuýp nhân vật vợ hiền truyền thống ! Thiếu phụ nhìn trung niên nhân đang lau nước, bèn cười nói: "Hai người các ngươi lại muốn náo loạn gì đây? Nào, Tiếu Tiếu đến đây, ăn bát mì! Ta đã cho thêm rất nhiều thuốc bổ! Cam đoan ngày mai con sẽ sinh long hoạt hổ!"
"Sư mẫu! Con lạy người? Lần trước người dùng rễ bản lam nấu mì hại còn thiếu chút nữa không còn khứu giác! Lần này lại gì nữa. hic!" Khuôn mặt anh tuấn nhỏ nhắn thanh tú của thiếu niên nép vào cột, ý tứ vô cùng rõ ràng, tuyệt đối không ăn!
Trung niên nhân thoáng thấy sắc mặt của thiếu phụ có chút không ổn, trong lòng kinh hoảng, bàn tay thô vung lên táng vào người thiếu niên một cái, quát lớn:"Sư mẫu của ngươi làm mì là kinh thành đệ nhất! Ngươi lại dám không thích!" Trung niên nhân tức giận mắng đồng thời còn không ngừng nháy mắt ra hiệu.
Thiếu niên thấy thương sư phụ quá, lại nhìn sư mẫu sắc mặt đã tái nhợt, cay đắng cố tự trấn an mình,nói: "Đùa thôi, con ăn mà, lần này sư mẫu bỏ thêm .. . thuốc gì thế?"
"Toàn nhân sâm không đó! Con ăn cho nhanh lại sức." Rồi quay sang nói với trung niên nhân: "Lão công!quỷ cái kia lại tới nữa." Trung niên nhân sững sờ, "ừ, để ta ra xem" Dứt lời liền rời đi ngay. Thiếu phụ đặt mì xuống, cười cười nhìn thằng nhỏ rồi cũng đóng cửa lại rời đi, để lại cậu thiếu niên một mình bưng bát mì mà lòng u sầu phiền muộn!...
Nhẹ nhàng buông bát xuống, gã đi lại chỗ cửa sổ mở lồng chim, một chú bồ câu tót ra, sau đó gã trèo lên giường nằm ngửa nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, múa tay ghi vài dòng: "Đầu giường trăng tỏ rạng, đất trắng ngỡ như sương. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương." Viết xong mấy câu thơ gã liền đem tờ giấy cột vào đùi chim bồ câu, rồi thả cho nó bay đi, "Cùng ta so tài văn chương? Ta đại biểu cho vô số thanh niên xuyên việt khinh bỉ ngươi! Hừ!"
Chẳng biết tự khi nào liên lạc bằng bồ câu đã trở thành việc không thể thiếu mỗi ngày của gã , giống như là ăn cơm đi ị vậy,khiến cho gã muốn ngừng mà không được. Đi vào cái thế giới này đã năm năm, ở đây không có công nghệ thông tin, vì vậy gã chỉ còn nước dùng phương thức cổ điểnnày!
Thế gian quả là có nhiều chuyện kỳ diệu! Vốn là có một thiếu niên tên là Chu Địch sống ở thời hiện đại và có nghề nghiệp phải nói là vô cùng oai phong. Xuất nhập luôn có tiền hô hậu ủng, đi về thì xe sang trọng đưa đón, việc nhẹ nhàng mà lại cao sang. Việc tốt này chính là làm trợ lý cho một đại ca xã hội đen ... hay cụ thể hơn là làm lơ xe! Sở dĩ gã lựa chọn công việc này là vì vị đại ca kia là bạn học đại học với gã, có thể nói cả đời này của gã đã hủy hoại trong tay những tiểu đồng bọn này!Ngày đó gã và lão Đại đi tham gia hội đấu giá đồ cổ , lão Đại bỏ ra 3000 vạn mua một thanh vỏ kiếm bằng gỗ nghe nói là có từ năm ngàn năm trước! Không sai, không nhìn lầm, chỉ là vỏ kiếm thôi! Nói chung thế giới của kẻ có tiền, phàm nhân vĩnh viễn không hiểu. Có điều trên đường về, bọn hắn bị hai mươi mấy xạ thủ chặn lại, vỏ kiếm kia thì đặt ở ghế phụ, mà bởi vì gã muốn tránh né đạn bay nên cũng nằm nấp tại cái ghế này. Chỉ tiếc lực đạn xuyên thấu quá mạnh, tựa như đem cả chiếc xe bắn thành một tổ ong vò vẽ. Trong sát na cái chết cận kề, chỉ thấy vỏ kiếm nọ đột nhiên vỡ vụn cùng với đó phát ra một đạo cường quang chói mắt, hào quang lóe lên, bủa vây lấy linh hồn gã mang tới cái thế giới này!...