Kiếm ý Thiên Ngoại Phi Tiên không thể sử dụng trên người nhưng không phải còn đạo bạch quang kiếm ý trong mi tâm sao ! Tâm trạng Lăng Tiếu bừng bừng hào hứng ,lập tức một lần nữa biểu hiện không một chút quý trọng hắn ném bí tịch Thiên Ngoại Phi Tiên qua một bên, nếu Diệp Cô Thành ở đây nhất định sẽ chẳng ngại mà vung kiếm băm vằm hắn ra. Nhắm mắt ngồi xuống, dùng nội lực bao trùm lấy làn bạch quang kiếm ý trong mi tâm rồi lập tức điều khiển nó hướng về huyệt đạo đâm một cái!
"Aaa...? Thông rồi!"
Hơi thở của hắn dần dần trở nên gấp gáp, tâm tình kích động mãnh liệt dù áp chế thế nào cũng không lắng xuống. Hôm nay quả nhiên là ngày may mắn của mình ha, hắn mừng thầm. Không những có được chí bảo ẩn chứa kiếm ý mà còn tìm được con đường tắt trở nên mạnh mẽ ! Nhân đà hưng phấn, hắn tiếp tục cố gắng không ngừng nghĩ công cuộc thông mạch của mình, kết quả sau đó nguyên một đám huyệt đạo bị nội lực trùng kích nhao nhao vỡ ra.
Mỗi một huyệt đạo khai mở đều khiến cả tuyến kinh mạch rung rung, mỗi một tuyến kinh mạch thông suốt đều khiến toàn thân run rảy. Lăng Tiếu hát vang bài ca một đường thẳng tiến, kỳ kinh bát mạch, hai mạch nhâm đốc, tất cả đều được kiếm quang hỏi thăm! Mảnh kiếm quang dài hẹp cứ từng đạo từng đạo, giống như ác ma có cặp mắt máu, hùng hổ dũng mãnh xuyên qua tất cả những trở ngại trong cơ thể.
Được rồi! Hắn đã làm được rồi! Đối với võ giả mà nói muốn đả thông kinh mạch toàn thân phải trải qua muôn vàn khó khăn trắc trở, còn hắn mất đúng ba phút hai mươi bảy giây thì thuận lợi đả thông! Cũng có chút bất công a!
"Ai nha! Nhanh quá cũng không biết làm sao đây! Có nên nói cho sư phó, có nên nói cho Thanh Long, hay là nên mở đại hội tuyên cáo thiên hạ nhỉ? Cảm giác về sự ưu việt của bản thân thực sự quá đã a, sau này mà không còn cảm giác này nữa thì làm sao sống nổi đây!"
Lúc này Lăng Tiếu đang ở trang thái tự sướng cực độ nên không hề hay biết có một sự biến hóa khí lưu đang xảy ra trong phòng, kinh mạch toàn thân hắn và thiên địa tạo thành một hệ thống tuần hoàn khí. Một luồng khí lưu dũng mãnh tiến vào huyệt Bách Hội, mới đầu còn chậm chạp nhưng theo thời gian luồng khí lưu ngày càng nhiều hơn, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
Lăng Tiếu thì vẫn còn đang ngây ngô cười khoái trí đột nhiên hắn cảm giác được có một thứ gì đó trên người phồng lên, đương nhiên không là dạ dày mà là kinh mạch toàn thân. Khi này hắn mới phát hiện ra kinh mạch trong cơ mình đã hoàn toàn tràn đầy khí lưu, nội lực ít ỏi vốn có cũng bị khí lưu chuyển hóa thành chân khí. Có được chân khí đồng nghĩa với việc đã trở thành tiên thiên cường giả! Nhưng gã lại không hề cao hứng ngược lại còn chau mặt co mày, bởi vì khí lưu vẫn đang không ngừng rót vào mà kinh mạch của gã thì đã đến lúc không chịu nổi nữa rồi.
Trên thế giới này vốn dĩ không tồn tại cái gọi là đường tắt, phàm là phương pháp học cấp tốc đều sẽ dẫn tới tác dụng phụ. Đả thông kinh mạch là cả một quá trình lâu dài cần tiến hành tuần tự trong đó mỗi khi một huyệt đạo được đả thông thì kinh mạch cũng phải đồng thời được cường hóa. Để có được điều này thì cần có thời gian dài bồi dưỡng, kinh mạch có mở rộng và cứng cáp thì sau này mới có thể tiếp nhận được thiên địa linh khí quán thâu.
Đó là dùng lý luận võ học để giải thích về Tiên Thiên cảnh giới, còn nếu dùng lý luận khoa học để giải thích thì chính là sức chịu nén bất đồng. Kinh mạch có đủ rộng đủ cứng thì mới có thể dung nạp nhiều khí thể, nếu không khi áp suất khi bên ngoài cơ thể lớn hơn áp khí nội thể thì sẽ xuất hiện hiện tượng thiên địa linh khí không ngừng rót vào này.
Kinh mạch của gã đả thông quá nhanh hoàn toàn không có mở rộng chút nào như vậy chỉ sau một thời gian ngắn cơ thể sẽ chịu không nỗi sự bạo phát của chân khí từ đó đó mà dẫn tới tử vong!
Hắn cảm giác được bóng ma thần chết lượn lờ xung quanh mình, thậm chí trong tai còn có thể nghe được những âm thanh kinh mạch dần dần bị xé nứt ra. Chân khí tán loạn khiến cho thân thể hắn trái lồi một khối phải phình một khối trong chớp mắt đã biến thành một người to mập hơn trước rất nhiều!
"Làm sao bây giờ? Cái này vui quá hóa buồn rồi, mắt thấy chuẩn bị thoát được kiếp khổ không ngờ lại sắp chết non trên chính tay mình! Chuyện này liệu có tính là tự sát? Không biết sau khi ta chết cái vị trí Bảo Long nhất tộc lại để cho cái tên súc sinh nào chiếm tiện nghi đây!" Lăng Tiếu chua xót cảm thán.
"Ngay lúc này một âm thanh vỗ cánh uỵch uỵch truyền đến, một chú bồ câu nhỏ đã đậu trước cửa sổ, cái mặt béo của gã vặn vẹo gian nan cố nặn ra nụ cười, vốn định đưa tay nắm bồ câu mà đã thấy ngay cái động tác thật nhỏ này mà sao cũng khó khăn đến thế.