Thụ hưởng được đạo lý của lão Đại cho nên Lăng Tiếu cũng không phải là người dễ buông bỏ, hắn luôn có thể ở trong khốn cảnh mà nghịch tập vươn lên.
"Ngẫm lại, nhanh ngẫm lại! Rốt cuộc nên giải quyết thế nào? Gia tăng độ rộng và tính bền dẻo của kinh mạch! Không kịp, cũng không có linh dược. Cải biến khả năng chịu nén? Ặc, có bản lãnh đó thì mình cũng không cần ôm đùi Linh Linh Phát rồi! Như vậy phương pháp trị tận gốc không được cũng chỉ có thể trị phần ngọn thôi. Ngăn chặn lối vào của thiên địa linh khí? Có khả thi nhưng chân khí trong cơ thể đã sắp bùng nổ! Xem ra chỉ còn nước tìm cách đầy chân khí ra ngoài."Vừa muốn đưa tay đánh chân khí ra ngoài cơ thể, đột nhiên Lăng Tiếu lại nghĩ: " Thiên địa linh khí vẫn cứ chảy vào không ngừng !Đánh đi ra ngoài cũng vô dụng a! Cái này thật nan giả a! Ta... Hình như...!"
Đột nhiên Lăng Tiếu như nghĩ ra điều gì đó , hắn muốn làm thật đơn giản, đầu tiên hắn hít một hơi thật sâu, rất nhiều người trước khi làm làm một việc gì đó thường hay làm vậy bởi vì nó có thể giúp giảm bớt căng thẳng đầu óc, đương nhiên là tại lúc nguy cấp vạn phần này thì Lăng Tiếu cũng chẳng có thời gian để mà khẩn trương, chỉ là hắn muốn mình có đầy đủ khí lực để thực hiện một động tác, một động tác mà trước đây dù là ở trạng thái bình thường hắn chưa từng hoàn thành .
Hai tay giơ lên cao, chân trái bước về phía trước khịu xuống, đùi phải hướng về sau hình thành nên một đường cong có chút quỷ dị, các động tác trông bình thường thế nhưng toàn thân lại tạo nên một đường cong hoàn mỹ, đúng là hoàn mỹ! Chỉ trong chớp mắt động tác hoàn thành vậy mà cơ thể đang phình to như quả cầu của hắn đã xẹp lại đi rất nhiều."A! A! ... A! ... A!"Rất kích thích! Rất sảng khoái! Lăng Tiếu cũng không muốn kêu lên như vậy, nhưng thật sự là nhịn không được. Cốt cách, cơ bắp, kinh mạch, tất cả khí quan trên dưới toàn thân đều kẽo kẹt rung động. Chân khí trong cơ thể đang chạy điên cuồng toán loạn bỗng bị một loại phương thức quỷ dị tác động liền dung nhập vào các khí quan sau đó cường hóa chúng, tiến hóa chúng. Lăng Tiếu nhận ra, theo như cảm giác này thì đã đến lúc bắt đầu động tác kế tiếp. Đưa cánh tay và hai chân thu hồi, thân thể ngoặt sang bên cạnh, một tay đặt ở trên lưng, tay kia duỗi bình ép xuống.
"Ta tin tưởng, đây tuyệt đối không phải là tám bộ tập thể dục , bởi vì tập thể dục động tác tuyệt không có hoàn mỹ như vậy!""A! A! ... A!"Mặt đỏ hồng rên lên một tiếng, hình thể đã khôi phục lại bình thường. Không, so với trước còn ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái hơn nhiều!
Lăng Tiếu thở dốc một hồi rồilập tức bắt đầu động tác tiếp theo, chỉ là hắn vừa mới bắt đầu thì cảm thấy cơ bắp toàn thân mỏi nhừ,dường như không còn muốn nghe lời hắn, miễn cưỡng tiếp tục cố gắng thi triển động tác thế nhưng càng lúc càng thấy buồn nôn chóng mặt, thực hiện đến được một nửa động tác thì vô luận như thế nào cũng không thể tiến hành tiếp được nữa.
Bất đắc dĩ hắn thở dài và thu tay ngồi trở lại mép giường, "Đây rốt cuộc tuyệt thế thần công gì? Dùng cảnh giới Tiên Thiên tập luyện mà chỉ có thể luyện được hai động tác như vậy!"
Lăng Tiếu đứng dậy,đi tới tủ chén lấy cái sừng trâu trân bảo ra , tinh tế vuốt ve thượng diện đồ vân trên đó. Không sai, hai cái động tác vừa rồi là có nguồn gốc từ đây. Chín chín tám mươi mốt động tác, mỗi chín cái hợp một tổ động tác, vừa rồi hắn luyện tập chỉ là ba cái động tác đầu tiên trong tổ hợp một nhưng kết quả còn không có luyện thành!
Tuy là chỉ hoàn thành được hai cái động tác nhưng hiệu quả thật sự rất đáng kinh ngạc, kinh mạch trên cơ thể cơ hồ đã lập tức được ngưng luyện vững chắc, lực lượng thân thể căng đầy tràn ngập . Có điều Lăng Tiếu vẫn không hài lòng, bởi vì hiểm họa ngầm do chân khí cuồng bạo phát tác đã được giải quyết nhưng độ rộng của kinh mạch thì lại chưa có bất kỳ biến hóa gì. Nói cách khác, hiện tại hắn đã trở thành một cao thủ Tiên Thiên những chân khí lại không bằng một cao thủ tam lưu!
Uỵch uỵch! Bồ câu dường như cố ý cường điệu sự hiện hữu của nó. Lăng Tiếu mỉm cười, bước dài một cái tới trước mặt chim bồ câu rồi nhanh như cắt tóm lấy nó. Cầm bức thư trên tay.
"Bồ đề bản vô thụ
Minh kính diệc phi thai
Bản lai vô nhất vật
Hà xử nhạ trần ai."
"Xem ra tâm tình của mi bình phục lại rồi, chỉ là hiện tại ta không có thời gian đấu thơ cùng ngươi." Lăng Tiếu lắc đầu, trực tiếp viết xuống phía dưới câu thơ trên: "Ca có việc gấp, phải đi xa nhà, nhanh thì một tháng, chậm thì nửa năm, nếu có duyên, chúng ta gặp nhau trong mộng a!"