Chương 1
Nếu biết trước mọi thứ là hư ảo thì có lẽ em không nên đắm chìm .
Nếu biết trước kết cục là đổ vỡ thì có lẽ em không nên mù quáng mà yêu anh .
________________________
" Cố Duật , tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy ? "
Thẩm Lộ Khiết đau đớn đứng nhìn nam nhân nằm trên giường ân ái cùng người phụ nữ khác , mùi vị dâm tục nồng nặc đi vào khoang mũi cô , cổ họng ứ ngẹn , tâm can như bị bóp nát , người đàn ông từng đối xử chăm sóc từng li từng tí cho cô , từng hứa hẹn rằng sẽ yêu thương cô , từng nói sẽ bên cô , bảo vệ cô , từng lời nói từng hành động len lỏi chiếm trọn trái tim cô , vậy bây giờ , hiện tại trước mắt cô đang là gì ? .
Cố Duật nghe tiếng nói của cô , mọi động tác trên giường đều dừng lại , ánh mắt trở nên sắc lạnh , lên tiếng với ả tình nhân .
" Cút "
Ả tình nhân ngớ người , ngón tay vuốt ve lồng ngực rắn chắc của nam nhân , nũng nịu lên tiếng .
" Duật , anh sao vậy ? "
Cố Duật ánh mặt hiện lên vẻ ghét bỏ , âm thanh khiến nhiệt độ giảm xuống .
" Cút "
Ả tình nhân nhăn mặt , lẳng lơ bước xuống giường nhặt đồ , còn không quên nũng nịu lên tiếng .
" Nhớ tìm em nha "
Sau đó , quay đi không quên cho Lộ Khiết ánh mắt ghét bỏ , Lộ Khiết mặc kệ cô ta ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn Cố Duật , đến cuối cùng vì sao anh lại thay đổi như vậy ?
Cố Duật dựa vào giường , gương mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô , nhan sắc của cô không hẳn là khuynh quốc khuynh thành , nhưng khi người khác nhìn vào đều có chút mê muội , đôi mắt thuần khiết không hề có một chút hỗn tạp nào . Cũng chính đôi mắt này đã từng làm anh rung động , từng yêu thương , nhưng hiện tại anh lại nhìn thấy trong ánh mắt đó chỉ toàn giả dối .
" Cô hình như rất thích xem tôi ân ái với người khác thì phải "
Vừa nói , tay vừa mở đầu tủ cạnh giường lấy ra một điếu thuốc châm lên , sương khói làm mờ đi khuôn mặt anh , thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp khói , khiến cô không thể nhìn ra cảm xúc của anh hiện tại .
" Tôi hỏi anh một lần nữa , tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy ? Rõ ràng nếu đã hết yêu vậy thì ly hôn đi , tại sao lại phải giam cầm nhau ? Ly hôn rồi tôi trả lại tự do cho anh không phải tốt hơn sao ?"
Từng chữ , từng câu cô nói ra , khiến trái tim có hàng ngàn con kiến gặm cắn , tâm can cũng đau đớn , bi thương , rõ ràng là yêu anh rất nhiều , nhưng vẫn không thể chịu được cái cảnh , mỗi ngày anh đi đi về về cùng mấy cô tình nhân , hoan ái trên giường của cô và anh , lúc hứng thú thì đem cô quăng lên giường mà cưỡng bức , lúc không hứng thú thì xem cô như không khí , không bằng người hầu trong nhà này .
Cố Duật khinh thường " Hừ " một tiếng , miệng cười đểu đáp .
" Cô muốn ly hôn sao ? Cô muốn tự do sao ? Tôi cho cô biết cô càng muốn cái gì , tôi liền chặt đứt hy vọng cái đó , một con đàn bà lẳng lơ như cô , tôi càng thích khiến cô đau khổ , sống dày vò mỗi ngày hơn là trả tự do cho cô "
VÌ HẬN CŨNG VÌ YÊU ( HOÀN )
Chương 2
Thẩm Lộ Khiết nghe vậy tâm can càng đau đớn , ánh mắt thẫn thờ nhìn anh như không tin những gì mình nghe thấy .
" Tại sao chứ ? "
Miệng nhỏ lẩm bẩm , nước mắt đã dưng lên khóe mắt nhưng vẫn quật cường không rơi .
Cố Duật ánh mắt trở nên sắc lạnh , giọng nói lạnh lẽo không chút tình cảm nói .
" Cô muốn biết tại sao ? Đi , tôi cho cô biết tại sao "
Nói xong , không nhanh không chậm mặc đồ vào , đi tới bên cạnh bóp chặt cánh tay cô kéo đi .
Cánh tay bị bóp chặt đến mức muốn đứt ra , nhưng làm sao đau bằng trong tim ?
Cố Duật kéo cô lên tầng cao nhất của căn biệt thự , phía trước là phòng kho , anh mở cửa ra bên trong rất sạch sẽ nhưng lại âm u , chắc có lẽ mọi ngày đều có người đến đây để dọn dẹp .
Cố Duật hất tay cô , khiến cô không đứng vững lập tức té xuống sàn , đầu gối bị trầy một phần .
" Aa "
Lộ Khiết nhìn anh , đôi mày đẹp nhíu lại , nhìn mọi hành động của anh , cô thấy anh đi đến hộp tủ gần đó , lấy ra một sấp ảnh quăng vào mặt cô .
" Nhìn những bức ảnh đó đi , tôi sẽ cho cô biết cái gì là đau đớn khi mất người thân , phải trách cô được sinh ra trong gia đình này , mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi "
Cố Duật khuôn mặt lạnh lẽo , đôi mắt dường như chứa đầy thù hận , quăng cho cô một câu nói , rồi quay lưng bỏ đi , để lại cô một mình ở đó .
Lộ Khiết nhặt những bức ảnh lên , đôi mắt bất chợt trừng lớn , không thể nào , người trong ảnh không thể là ba cô được , trong bức ảnh có một người đàn ông đang khom người xuống chiếc xe hơi , giống như đang cắt thắng xe , đôi tay cô run rẩy. Miệng lẩm bẩm không thể nào , nước mắt cứ như đổ vỡ chảy xuống khuôn mắt trắng bệch của cô .
Tại sao chứ ? Thì ra đây là lý do để anh diễn màn kịch ngọt ngào này , để được trả thù gia đình cô , anh không ngại tạo nên màn kịch đầy giả dối . Mọi thứ đến cuối cùng chỉ toàn giả dối , đau quá , nơi ngực trái bỗng đau quá , dường như muốn nổ tung , bỗng cô nhắm mắt lại ngã xuống sàn , khóe mắt lại chảy thêm một giọt nước mắt .
Cố Duật dường như thấy trong lòng bất an , bước chân quay lại phòng kho thấy cô đã ngất xỉu , trong lòng hơi hoảng loạn nhưng rồi bình tĩnh trở lại , anh bình thản đi đến ngồi trước mắt cô nói .
" Đừng trách tôi tàn nhẫn , mọi thứ cô phải gánh chịu còn hơn thế nữa "
Nói xong , không nhanh không chậm bế cô quay về phòng mà anh đã ân ái với ả tình nhân , đặt cô lên giường rồi lấy điện thoại gọi cho bác sĩ đến . Anh đứng nhìn khuôn mặt cô , bàn tay to lớn vuốt ve đôi môi tái nhợt của cô , miệng lẩm bẩm đáng tiếc , sau đó quay lưng rời đi .
Những bằng chứng , những tấm ảnh đó là do ông nội anh thu được , lúc đó anh còn quá nhỏ chưa hề biết gì , chỉ biết ba mẹ mình qua đời vì tai nạn giao thông , một đứa bé chỉ 7 tuổi lại mất đi cả ba lẫn mẹ , nỗi đau này ai thấu , khi lớn lên anh nắm được quyền điều hành công ty , trong tay chỉ có quyền lực và quyền lực , ông nội đưa cho anh sấp ảnh và nói với anh một câu .
" Ta giúp con đến đây , tự con biết bản thân muốn làm gì "
Vài năm sau đó ông nội qua đời , không lâu sau anh tiếp cận Lộ Khiết dùng toàn bộ mặt giả dối của mình để chiếm trọn trái tim cô , mà cũng không hề biết trái tim anh đã bị cô lấy từ khi nào .
VÌ HẬN CŨNG VÌ YÊU ( HOÀN )
Chương 3
Thẩm Lộ Khiết mở mắt tỉnh dậy đã là trưa của hôm sau , cô nâng cơ thể mệt mỏi lê bước đến nhà vệ sinh , nhìn chính mình trong gương , cô không tin đó là mình , người con gái từng có nụ cười tươi rói , giờ đây nơi khóe mắt đã nhuộm chút bi thương .
Vệ sinh sạch sẽ cô quyết định quay về Thẩm gia , hỏi mọi chuyện cho ra lẽ . Bước xuống cầu thang cô đã nghe bác quản gia gọi .
" Phu nhân "
" Chào bác , cháu có chút việc cần xử lý , bữa trưa cháu sẽ không dùng "
Lộ Khiết tuy là phu nhân trong nhà , nhưng từ trẻ đến già cô đều biết cách xử sự rất lễ phép .
" Như vậy không được , hôm qua bác sĩ nói phu nhân thân thể yếu cần phải được bồi bổ "
Quản gia lo lắng nói , phu nhân đã ở đây được mấy tháng rồi , nhưng dường như giữa thiếu gia và phu nhân có khúc mắc , thiếu gia đi đi về về , xem phu nhân như không khí , còn phu nhân mấy tháng đầu còn kiên nhẫn chờ đợi , giờ thì dường như mất hết kiên nhẫn , việc của hai người họ không tiện nói , ông cũng không thể quản .
" Không sao đâu bác , thân thể cháu , cháu tự biết , vậy đi , có thể đến tối cháu mới về , tạm biệt bác "
Lộ Khiết mỉm cười nhẹ đáp , sau đó bước chân ra khỏi biệt thự bắt xe đi đến Thẩm Gia .
Tại Thẩm Gia
Tiếng nói từ trong thư phòng vang lên , giọng nói lạnh nhạt giống như đã trải qua vài năm trên thương trường mới tạo thành .
" Cố Duật là con của hai người họ , tôi thật bất cẩn khi gả Lộ Khiết cho nó mà không tìm hiểu rõ về nó "
Thẩm Hào người đàn ông đã tầm 50 tuổi , trên người ông toát lên vẻ trầm ồn được mài dũa suốt bao năm qua .
" Vậy bây giờ phải làm sao ? Lỡ con bé Lộ Khiết biết chuyện năm xưa thì sao ? "
Diệp Mị , phu nhân của Thẩm gia lên tiếng , nhan sắc , ý tứ của bà đều từ một cô tiểu thư được đúc thành , bà thương Lộ Khiết như con gái ruột của mình , xem cô như bảo bối mà gìn giữ .
" Con bé sẽ không biết chuyện năm xưa ta nhận nuôi nó đâu , bà nên bịt kín miệng lại , với lại chuyện năm xưa về ba mẹ Cố Duật đã đi vào dĩ vãng chúng ta không nên nhắc lại , tôi nghĩ Cố Duật sẽ không biết đâu "
Đôi mày của Thẩm Hào nhíu lại , nhìn Thẩm phu nhân răng đe nói .
Ngoài cửa phòng , Lộ Khiết bịt miệng , khóc nấc không thành tiếng , chuyện gì đang xảy ra vậy ông trời ơi ? Chỉ trong 2 ngày mà mọi thứ dường như đảo lộn lên ? Con nuôi , cô là con được nhận nuôi sao ? Chuyện năm xưa về ba mẹ của Cố Duật là thật ?
Mọi thứ dường như đả kích cô , trái tim đau quá , co thắt lại từng cơn nhói lên , tay cô ôm ngực trái bước chầm chậm xuống cầu thang .
Quản gia thấy cô liền lên tiếng.
" Tiểu thư , cô về rồi sao không báo ta một tiếng "
Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân , giật mình trừng mắt nhìn nhau , không thể nào , bất chợt cả hai đi ra khỏi thư phòng thấy cô đang lê từng bước mệt mỏi ra khỏi Thẩm gia .
Thẩm phu nhân thương con , hốt hoảng kêu lên , nước mắt không tự chủ cũng rơi xuống .
" Lộ Khiết "
VÌ HẬN CŨNG VÌ YÊU ( HOÀN )
Chương 4
Lộ Khiết run một cái , khuôn mặt đã thấm đẫm nước mắt , giọng vì khóc cũng đã khàn đi .
" Ba , mẹ "
Thẩm phu nhân đi đến ôm con gái thương yêu của mình , giọng thút thít nói .
" Con nghe hết rồi sao ? "
Lộ Khiết gương đôi măt đỏ hoe nhìn Thẩm lão gia , không trả lời Thẩm phu nhân , mà đi hỏi ngược lại Thẩm lão gia , giọng tuy khàn nhưng chứa phần đau khổ bi ai
" Mọi chuyện đều là thật sao ? "
" Lộ Khiết , vào thư phòng với ba "
Thẩm lão gia rũ mắt xuống , thở dài đáp , rồi quay lưng đi trước .
Thẩm phu nhân nắm tay Lộ Khiết đi đến thư phòng , bàn tay trắng trẻo của bà vuốt ve mặt Lộ Khiết , ánh mắt ướt đẫm nước mắt , đứa con gái này , bà yêu thương chăm sóc chẳng khác gì đứa con ruột , từ nhỏ nó đã ngoan ngoãn nghe lời , càng dễ dạy bảo , lớn lên liền nghe lời mọi chuyện Thẩm lão gia sắp đặt , tại sao ông trời lại để nó cưới trúng con trai của hai người họ ?
" Lộ Khiết , cho dù có xảy ra chuyện gì , con đều phải mạnh mẽ , con phải biết nếu bản thân con không mạnh mẽ thì không ai có thể giúp con vượt qua sóng gió được "
" Mẹ , con biết , con biết mà "
Lộ Khiết gật đầu , giọng thút thít , tuy miệng nói biết nhưng trong lòng đau khổ , mệt mỏi hơn ai hết , nhưng chỉ cần mẹ bên cạnh cô thì mọi chuyện cô đều có thể vượt qua .
" Ừ , con vào đi , dù có chuyện gì vẫn có mẹ bên cạnh con "
Thẩm phu nhân mỉm cười gật đầu , tay vuốt ve mặt cô một chút rồi buông ra . Lộ Khiết gật đầu lau sạch nước mắt mỉm cười với Thẩm phu nhân rồi mở cửa thư phòng bước vào .
Bước vào thư phòng , cô nhìn người đàn ông trung niên trước mắt , mái tóc ông cũng đã có vài sợi tóc bạc , ánh mắt thâm trầm được mài dũa bao năm qua , người đàn ông trước mắt cô , vừa là cha , vừa là người cô ngưỡng mộ .
" Ba "
Thẩm lão gia nâng mắt nhìn con gái , đứa con gái mỗi ngày luôn tươi cười , luôn nũng nĩu gọi ông một tiếng ba , hai tiếng ba , giờ đây trên khuôn mặt đã gầy đi không còn sức sống như ngày nào .
" Con muốn hỏi gì cứ hỏi "
" Chuyện của Cố Duật là như thế nào ? "
Lộ Khiết không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề , hiện tại bây giờ cô chỉ muốn biết rõ mọi chuyện là như thế nào thôi .
" Con đã nghe được gì ? "
Thẩm lão gia nhíu mày , ánh mắt đặt nghi vấn hỏi .
" Con chưa nghe được gì cả , nhưng Cố Duật đã quăng cho con sấp ảnh , trong ảnh người đó là ba , con chỉ muốn hỏi ba đã làm gì gia đình của anh ấy ? "
Lộ Khiết vừa nói vừa đưa ảnh cho Thẩm lão gia , Thẩm lão gia cầm lấy xem ánh mắt có phần hoảng hốt nhưng rồi bình tĩnh lại đáp .
" Người trong ảnh không phải là ba "
" Vậy là ai ? "
" Anh em song sinh với ba "
VÌ HẬN CŨNG VÌ YÊU ( HOÀN )
Chương 5
Lộ Khiết hoảng hốt trừng mắt lớn , không tin vào tai mình , cô đã sống 21 năm ở Thẩm gia chưa bao giờ gặp người đàn ông này , hiện tại chính miệng ba cô nói , cô cũng không thể tin .
" Vậy tại sao từ nhỏ đến bây giờ con chưa một lần gặp được chú ?"
Thẩm lão gia đã biết trước cô hỏi như vậy liền thở dài đáp .
" Trước khi con được nhận nuôi Thẩm Hùng đã qua đời "
" Vậy mọi chuyện là sao ? Còn có cả chuyện gia đình Cố Duật thì liên quan gì đến chú ấy ạ ? "
Lộ Khiết nhíu mày , đặt nghi vấn hỏi , mọi chuyện càng ngày càng rắc rối , đầu tiên là anh em song sinh với ba , kế tiếp lại là chú qua đời , nếu vậy thì liên quan gì đến tai nạn giao thông của gia đình Cố Duật ?
" Chuyện là như vậy , năm đó Thẩm Hùng , chú con yêu đơn phương mẹ của Cố Duật , nhưng bà ta đã có chồng cả đứa con cũng đã có , bà ta từ chối sự theo đuổi của chú con , rõ ràng chú con gặp bà ta trước nhưng bà ta đem lòng yêu ba của Cố Duật , chú con mỗi ngày say xỉn , người không ra người ma không ra ma , ba đã nhiều lần khuyên ngăn chú con , nhưng nó vẫn mù quáng đâm vào tình yêu không có kết quả này "
Thẩm lão gia thở dài ngao ngán , kể lại chuyện xảy ra năm đó cho Lộ Khiết nghe , cô nhíu mày suy tư hỏi .
" Vậy mọi chuyện tiếp diễn như thế nào ạ ? "
" Một lần chú con đi theo ba của Cô Duật tới công ty , ông ấy đi xuống tầng hầm giữ xe , tiếp đến là như tấm hình con đưa cho ba , tấm ảnh này chắc chắn có người theo dõi nhưng ông ấy không phát hiện , chú con cắt thẳng xe rồi bỏ đi , nhưng không ngờ hôm đó mẹ của Cố Duật cũng đi cùng với ba của Cố Duật , tai nạn xảy ra , cả 2 đều mất , chú con lúc đó điên loạn có , hối hận có , ba bên cạnh cũng chỉ bất lực , không ngờ có một ngày chú con tại trong phòng mình tự sát , năm đó Thẩm gia một mảnh tang thương "
Thẩm lão gia kể tiếp câu chuyện , đôi mắt ẩn hiện đau thương , rõ ràng năm đó ông chỉ cần kiên quyết ngăn cản thì có lẽ mọi chuyện không đi đến bước này .
Lộ Khiết im lặng suy tư , nếu như vậy tại sao nhiều năm trôi qua dường như mọi người quên đi sự tồn tại của chú ? Rõ ràng là song sinh tại sao mọi người chỉ biết tới ba ? Còn sự hiện diện của chú lại không được nhiều người chú ý ?
" Ba , tại sao hai người là anh em song sinh nhưng không ai biết đến sự hiện diện của chú ? "
" Chú con từ nhỏ đã chứng tự bế không tiếp xúc với giới truyền thông , chỉ có người trong Thẩm gia mới biết sự tồn tại của chú con , mọi chuyện đều do ba tiếp quản cho nên mọi người nghĩ ba là đứa con một của Thẩm gia "
Thẩm lão gia vẫn kiên nhẫn trả lời , ông biết đưa con gái này , tuy nghe lời nhưng tính tình rất cứng đầu , chỉ cần đều nó muốn chắc chắn nó sẽ tìm mọi cách để biết .
" Vậy chuyện năm đó mọi người không biết ? Nên Cố Duật mới nghĩ là ba hại chết ba mẹ anh ta ? Ba , tại sao ba không nói hết sự thật ? "
Cô càng nghĩ càng phức tạp , nếu như vậy chỉ cần nói rõ hết sự thật mọi chuyện sẽ sáng tỏ , tại sao là giấu giấu diếm diếm ?
" Cũng là người Thẩm gia con nghĩ Cố Duật sẽ bỏ qua ? Ta vốn dĩ muốn con hạnh phúc với người con yêu , nhưng không ngờ giới truyền thông đưa tin Cố Duật lên tiếp quản Cố Thị , ta mới biết ta đã đi một bước sai lầm "
Thẩm lão gia , nhìn đứa con gái trước mặt , ánh mắt đau xót , rõ ràng muốn giúp con gái yêu của mình được sống hạnh phúc nhưng không ngờ đẩy nó vào cuộc hôn nhân không ra gì .
" Ba à , hôn nhân của con là do con quyết định , ba không có sai lầm gì cả , chỉ cần ba và mẹ sống hạnh phúc , ngày tháng bình bình yên yên là đã đủ rồi , mọi chuyện con có thể giải thích với Cố Duật "
Cô nắm tay ông vỗ nhẹ an ủi , miệng nở nụ cười khiến người đối diện gỡ nhẹ gánh nặng trong lòng , nhưng câu tiếp theo làm cho cơ thể Thẩm lão gia cứng ngắc .
" Không thể , con không thể nói cho Cố Duật biết được , nó chắc chắn không tin càng nói con ngụy biện , nó chắc chắn sẽ trả thù , hay con ly hôn đi ta sẽ sắp xếp luật sư cho con "
Thẩm lão gia lo lắng con gái bị tổn hại , mà quên không nghĩ đến Cố Duật sẽ dễ dàng ly hôn buông tha cho con gái bọn họ sao ? Thẩm thị tuy có tiếng có quyền khắp thành phố X nhưng vẫn thua Cố Thị một bậc , điều này khiến ông vừa lo lắng vừa không biết làm sao .
" Ba à , ba nghĩ anh ta sẽ dễ dàng ly hôn sao ? Con không sao , mọi chuyện con vẫn lo được , bất quá nếu bị anh ta bất ép con sẽ quay về đây ăn bám người đó "
Lộ Khiết mỉm cười an ủi Thẩm lão gia , cô biết mọi chuyện trước sau gì cũng sẽ xảy ra , Cố Duật kiêu ngạo ương ngạnh như vậy sẽ bỏ qua sao ? Cái gì đến rồi sẽ đến .
VÌ HẬN CŨNG VÌ YÊU ( HOÀN )
Chương 6
Lộ Khiết thẩn thờ đi về Cố gia , rõ ràng bầu trời hôm nay trong xanh mây trắng nhưng tại sao trước mắt cô lại một khoảng âm u ?
Vừa bước vào phòng khách đã nghe tiếng đổ vỡ làm cô giật thót mình lên , chân cũng theo bản năng mà đi nhanh xem chuyện gì .
" Xoảng " chiếc ấm trà không cánh mà bay đáp thẳng xuống sàn nhà trơn bóng , mỗi thứ tan tành .
Cố Duật ánh mắt sắc lạnh nhìn Lộ Khiết từ cửa chính bước vào , trên người anh toát lên vẻ u ám khiến người khác không dám đến gần .
" Cô đi đâu giờ này mới về ?"
" Tôi đi về Thẩm gia , tôi có báo với quản gia rồi "
Lộ Khiết bình thản đáp , dù sao hình ảnh lạnh nhạt của anh , cô đã nhìn quen rồi .
" Tôi cho cô đi chưa ? Cô dám chưa xin phép tôi mà bước ra khỏi Cố gia à ? "
Cố Duật từng bước từng bước đến gần Lộ Khiết mang theo khí thế áp bức , làm Lộ Khiết không tự chủ lui về sau vài bước .
" Tôi đi đâu phải xin phép anh sao ? Rõ ràng anh không bận tâm tới tôi thì cần gì tôi phải báo cáo mọi chuyện với anh ? "
Lộ Khiết không chịu thua , vẫn can đảm lên tiếng chống lại ánh mắt như muốn giết người của Cố Duật .
" Cô hay lắm "
Cố Duật đưa bàn tay to lớn đến cái cổ trắng nõn của Lộ Khiết chỉ cần dùng lực một chút liền có thể bẻ gãy cổ của cô .
" Ưm ... buông ... buông ra "
Lộ Khiết đưa tay tháo gỡ bàn tay to lớn của Cố Duật , bàn tay to lớn như cái gồng siết chặt cổ cô , khiến cô dường như không thể thở nổi , mặt cũng vì thế mà đỏ ửng lên
" Cô hay lắm , cô hôm nay dám cãi lời của tôi ? Tôi sẽ cho cô biết cái gì là địa ngục , cô cứ từ từ mà hưởng thụ đi "
Bàn tay của Cố Duật liền tăng thêm lực khiến cho Lộ Khiết gần như sắp ngất đi . Bỗng quản gia chạy ra thấy liền hốt hoảng la lên .
" Thiếu gia , buông phu nhân ra "
Cố Duật nghe tiếng của quản gia rồi " hừ " một tiếng , hất Lộ Khiết khiến eo cô đập vô cạnh bàn , vừa ôm cổ ho sặc sủa hít lấy khí , vừa ôm eo đau đớn , lúc này cô trong cực kì thê thảm .
" Khụ ... khụ ... khụ , đồ vô ... lương tâm "
Lộ Khiết vừa ho vừa nói , cô vẫn là không chịu thua anh , nếu anh đã vô lương tâm như vậy , thì cô đây cũng không cần mềm lòng mà yêu anh .
" Ha , đồ vô lương tâm sao ? Đi , tôi sẽ cho cô biết cái gì là đồ vô lương tâm "
Cố Duật cười một tiếng , vừa nói vừa đi đến nắm cổ áo của Lộ Khiết lôi đi lên phòng ngủ .
Quản gia hốt hoảng kêu lên .
" Thiếu , thiếu gia cậu đừng tổn hại tới phu nhân "
Cố Duật dừng bước , quay đầu lại , ánh mắt vẫn chính là không có tình người đáp .
" Ông dường như ở đây quá lâu rồi thì phải ? An phận một chút tôi còn bỏ qua cho ông , nghe rõ chưa ? "
Quản gia cúi đầu , khúm núm đáp " Rõ "
Cố Duật mạnh tay kéo cổ áo Lộ Khiết tiếp tục đi , vừa mới được thở lại , chưa định hình được gì đã bị Cố Duật kéo lên phòng ngủ , Lộ Khiết sợ hãi hoảng hốt , hai tay đấm hoảng loạn lên tay Cố Duật vừa hét .
" Buông tôi ra , tôi không muốn đi theo anh , buông ra đồ tàn nhẫn "
Cô không muốn đi theo anh , cô biết bước vào căn phòng chuyện gì sẽ xảy ra với cô , cô sợ hãi , nhưng sức cô chỉ đủ gãi ngứa anh thôi , cô nhớ đến mỗi đêm bị anh cường bạo lòng liền tăng lên sợ hãi hoảng loạn , cô không muốn , không muốn .
Cố Duật mặc kệ cô , vẫn mạnh mẽo lôi cô đi , còn không quên cho cô một câu , khiến cô bất lực buông thả hai tay .
" Tôi sẽ cho cô biết vừa thống khổ vừa sung sướng như sống trong địa ngục là như thế nào ? "
VÌ HẬN CŨNG VÌ YÊU ( HOÀN )
Chương 7
Cố Duật lôi cô vào phòng ngủ , tay không lưu tình mạnh mẽ hất cô lên giường .
Lộ Khiết nhận thấy ruột gan mình sắp trào ra ngoài , chưa kịp định hình cô đã thấy Cố Duật kéo một cái hộp dưới gầm giường ra , cô cảm thấy sắp có điều không hay liền hoảng hốt hỏi .
" Anh định làm gì ?"
Vừa hỏi , vừa muốn trốn thoát , chân chưa kịp đáp xuống sàn nhà đã bị Cố Duật đưa tay nắm tóc giật ra ngoài sau , cảm giác đau đớn từ da đầu truyền đến khiến cô hét lên .
" Aaa....buông tay ra khốn nạn "
Vừa hét vừa vùng vẫy , nhưng sức lực của cô đối với anh chỉ là cỏn con , một tay anh nắm tóc cô kéo lại giường , một tay anh lấy ra hai sợi dây xích màu bạc .
" Ngoan ngoãn một chút , tôi sẽ không khiến cô đau đớn "
" Anh buông ra , anh đang định làm gì vậy hả ? Thả ra "
Lộ Khiết thấy hai sợi dây xích anh đang cầm , thân thể không tự chủ run lẩy bẩy , giờ khắc này cô thật sự muốn trốn thoát , muốn kêu gọi người cứu , nhưng đây là phòng cách âm có hét đứt cả dây thanh quản cũng không hề hớn gì .
Cố Duật thấy biểu hiện trên khuôn mặt cô từ sợ hãi đến hoảng hốt rồi lại đến bất lực khiến trong lòng anh thêm đắc ý , miệng cười quỷ quyệt .
" Cô từ từ thưởng thức đi "
Nói xong , không nhanh không chậm xích hai chân cô vào chân giường , mỗi sợi dây xích được còng vào chân cô giống như hai con rết quấn quanh chân cô , khiến cô muốn kháng cự cũng không còn sức lực .
Lộ Khiết bất chợt im lặng thẫn thờ , vốn dĩ cô không thể đấu lại anh , vậy hà cớ gì lại cố gắng phản kháng ? Càng phản kháng người chịu thiệt cũng chính là cô mà thôi .
" Vút "
Đang thẫn thờ suy nghĩ , cảm giác đau đớn từ da thịt truyền đến khiến cô cong người ôm lại vết thương .
" Aaa "
Tiếng hét thất thanh đầy đau đớn , thê lương , Cố Duật không biết từ bao lâu đã cầm trên tay một cái roi da , không nhanh không chậm quật vào người cô .
" Vút "
Roi da lại đáp tới da thịt cô , da thịt trắng trẻo giờ đầy đã có vệt máu chảy ra, chứng tỏ sức lực của anh không hề nhẹ , anh vốn dĩ không nương tay , hết roi này lại tới roi khác .
" Tôi đã nói sẽ cho cô biết cái gì là địa ngục , đây chỉ là bắt đầu thôi , còn nhiều trò hay cho cô xem ... vút "
Vừa dứt lời , roi da liền quật vài người cô , vết thương chồng lên vết thương , máu làm ga giường thấm đẫm màu đỏ .
" Tha cho tôi đi , đau quá , đau quá , Cố Duật "
Lộ Khiết đau đớn nói , từng roi anh quật vào người cô vừa đau đớn vừa thống khổ , đau đớn ở da thịt , thống khổ tận tâm can , cái gì gọi là yêu ? Cái gì gọi là lừa dối ? Anh bỏ sức dựng lên màn kịch , cô ngu ngốc tự mình chui đầu vào lưới , rõ ràng yêu anh , yêu sâu đậm nhưng trong ánh mắt anh ngoài hận thù thì cũng chính là chán ghét , muốn anh thấy được tình yêu của cô vốn dĩ không thể nào .
" Tha cho cô à ? Không dễ như vậy đâu , tôi chơi còn chưa chán mà "
Vừa nói , roi lên tiếp thêm sức quật mạnh vài người cô , ánh mắt anh đỏ hoe chứa đầy thù hận , tôi sẽ cho cô hưởng thụ mọi thứ do tôi tạo ra , còn Thẩm gia từ từ rồi tới lượt họ , người của Thẩm gia đừng hòng thoát khỏi tay tôi .
" Aa ... đau quá ... dừng ..lại "
Nước mắt vì đau đớn đã ướt đẫm khuôn mặt cô , cô chưa từng nghĩ cô sẽ có ngày hôm nay , cô từng nói yêu cô giờ đây chả khác gì con quái vật hành hung cô .
" Đau sao ? Đau bằng nổi đau năm đó tôi mất người thân không ? "
Cố Duật như điên gầm lên , tay mạnh mẽ dùng roi quật vào người cô , vết thương càng ngày càng nặng , máu chảy nhiều hơn , vết bầm tím đã hiện rõ từng nơi từng chỗ đều có , cô giờ đây rất thê thảm .
Lộ Khiết đau đớn không chịu nổi liền ngất đi , lúc này Cố Duật mới dừng lại , thở hổn hển vứt roi da qua một bên lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho quản gia .
" Gọi bác sĩ đến chăm sóc phu nhân "
Nói xong cúp máy , đưa ánh mắt đỏ hoe nhìn Lộ Khiết đang nằm bất tỉnh nói , sau đó quay lưng bỏ đi .
" Em là người của Thẩm gia , em đáng bị như vậy "
VÌ HẬN CŨNG VÌ YÊU ( HOÀN )
Chương 8
Quản gia khi nghe Cố Duật gọi điện liền thông báo cho bác sĩ , đến khi ông mở cửa phòng ngủ , ông hoảng hốt đến mức suýt nữa đã ngất xỉu .
Trên giường Lộ Khiết máu me đầy mình , tóc vì mồ hôi đã ướt đẫm , áo dính đầy máu , chân cô được còng hai sợi dây xích nặng nề , dưới đất còn có cả roi da , trời ơi thiếu gia đã làm gì phu nhân thế này ?
" Phu , phu nhân "
Quản gia sợ hãi lắp bắp , ông vừa coi trọng phu nhân vừa xem cô như con gái mình , nhìn cô thảm hại thế này lòng tự khắc cũng co rút .
Đến khi người hầu đưa bác sĩ đến , cả hai đều hoảng hốt nhìn hoàn cảnh bên trong phòng ngủ .
" Mau đến đây cứu phu nhân , còn cô giúp tôi dọn dẹp mỗi thứ "
Quản gia tuy ban đầu có hoảng hốt nhưng giờ đã bình tĩnh lại được , ông phân phó cho bác sĩ và người làm , cả ba cùng hành động làm việc .
Sáng hôm sau .
" Ưm "
Cơn đau rát từ da thịt truyền đến khiến Lộ Khiết tỉnh dậy , ánh sáng len lỏi sau rèm cửa sổ , nhưng bên trong căn phòng vẫn một mảnh u ám .
" Phu nhân tỉnh rồi sao ? "
Quản gia vừa thấy cô mở mắt liền hỏi , cả buổi tối hôm qua cô phát sốt vì bị nhiễm trùng vết thương đều do vết thương quá nặng , ông đã báo cho thiếu gia , nhưng chỉ đổi lại một câu lạnh lụng vô tình .
" Không được phép tháo dây xích dưới chân cô ta ra , trừ khi thay đồ , còn lại nếu tôi không thấy sợi dây xích các người cũng không cần ở Cố gia nữa "
Ông bên cạnh thiếu gia khi anh còn nhỏ cho đến khi lớn lên , ông đều nhìn thấy từng bước chân anh đi , ông cũng biết khi trưởng thành thiếu gia sẽ là người máu lạnh vô tình vì từ lúc 7 tuổi anh đã mất cả ba lẫn mẹ , từ lúc đó anh không còn cười nữa . Nhưng ông không nghĩ thiếu gia lại tàn nhẫn đến mức này , hành hạ phu nhân người không ra người ma không ra ma .
" Quản ... gia "
Lộ Khiết kéo quản gia ra khỏi đống suy nghĩ , cổ họng khô khốc vì tối hôm qua phải gào thét , vết thương đau rát khiến cô khó chịu nhíu mày .
" Phu nhân cô khát nước sao ? Để tôi lấy nước cho cô uống , cô đừng đọng đậy kẻo lại đụng phải vết thương "
Vừa nói vừa với tay lấy ly nước ngay đầu tủ bên cạnh đưa cho cô uống , Lộ Khiết vừa mới nhích thân lại cảm thấy đôi chân nặng nề , cô nhìn xuống thấy hai sợi dây xích không khỏi hốt hoảng , anh ta hành hạ cô chưa đủ sao ? Giờ còn có ý định còng hai chân cô lại chả khác gì tù nhân của anh ta .
" Phu nhân , cô đừng nhìn hai sợi dây xích đó nữa , cô ăn chút gì đi , bác sĩ đã dặn cô cần bồi bổ , vết thương của cô rất nặng đó "
Quản gia biết cô đang nghĩ gì , nhưng lời thiếu gia đã nói ông không thể cải lại được .
" Quản gia , tháo hai sợi dây xích ra giúp con được không ? Nhìn chúng thật ghê tởm "
Lộ Khiết đưa ánh mắt vô hồn nhìn quản gia , hai sợ dây xích kia nhìn thật ghê tởm đáng sợ , còng nó lên chân cô chả khác nào muốn cầm tù cô cả đời .
" Không được phu nhân , thiếu gia đã dặn nếu không thấy hai sợi dây xích trên chân cô thì tôi cùng người hầu không cần ở Cố gia nữa "
Quản gia thở dài đáp , ánh mắt chứa đầy áy náy , ông nhìn đã đủ biết hai sợi dây xích này chúng đáng sợ thế nào , " cầm tù " đây là hai chữ ông lóe trong đầu , bất giác ông rùng mình , lại càng lạnh sống lưng .
Ánh mắt Lộ Khiết giờ đây đã thần thờ , đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm hai sợi dây xích miệng lẩm bẩm .
" Tên ác quỷ tàn nhẫn "
VÌ HẬN CŨNG VÌ YÊU ( HOÀN )
Chương 9
Hôm nay , rất muộn Cố Duật mới về biệt thự , trong nhà chỉ cô độc một bóng đèn phòng khách , ánh sáng mờ làm bóng lưng anh cũng trở nên cô độc , lẻ bóng .
Anh ngã lưng xuống ghế sofa , tay day day hai bên thái dương , nhắm mắt dưỡng thần một chút , bất chợi anh mở mắt , đứng dậy đi lên phòng ngủ , mở cửa ánh mằt nhìn chằm chằm thân thể chi chít vết thương đang nằm không yên giấc ở trên giường .
Bóng tối bao trùm cả căn phòng , chỉ âm u lạnh lẽo một chút ấm áp cũng không có .
Bất chợt anh đi đến bên cạnh cô , tay vuốt ve đôi mày đang nhíu của cô , dường như muốn xoa dịu cơn ác mộng trong cô , đôi mày như được an ủi giãn ra , ngón tay chậm rãi lướt qua đôi mắt đến cái mũi nhỏ xinh xinh , rồi dần đến đôi môi đỏ hồng của cô , tuy hôm qua cô sốt cao nhưng dường như đã lành hẳn rồi .
Bàn tay to lớn thô ráp , lướt nhẹ lên từng vết thương đã đóng vẫy của cô , dịu dàng chưa từng có .
Anh biết mình đã bị thù hận che mờ con mắt rồi , trái tim lại không nghe lời mà rung động cô , lý trí lại mách bảo anh mối thù năm xưa là khoảng cách giữa cô và anh , từng roi anh đánh vào người cô cũng là từng nhát dao đâm vào tim anh , nhưng hận thù không cho phép anh dừng lại , nếu cô không phải là người của Thẩm gia thì tốt biết mấy , lúc đó anh có thể cùng cô bình bình an an sống qua ngày , nhưng ông trời không cho anh cuộc sống như vậy .
Chỉ có hận cô thì anh mới có thể nhắc nhở mình là không thể yêu cô , anh yêu cô , anh biết , nhưng anh thà chọn hận thù mù quáng cũng không đáp trả lại tình yêu của cô .
" Ưm... đau "
Cố Duật giật mình rụt tay lại , nhìn cô gái đang nằm trên giường nhíu mày , chắc có lẽ vừa nãy anh sơ ý chạm mạnh vào vết thương của cô .
Im lặng , lẳng lặng nhìn cô đi vào giấc ngủ , chính mình quay về thư phòng , vào ngồi vào bàn làm việc , anh rút điện thoại gọi cho ai đó .
" Báo cáo với tôi về tình hình bên Thẩm thị , tôi muốn không lâu nữa thâu tóm Thẩm thị , cậu nhanh gọn cho tôi "
" Rõ , thưa tổng giám đốc "
Cúp máy điện thoại , anh tựa mình vào ghế rút một điếu thuốc ra hút , ánh mắt nhìn làn khói mờ ảo , lý trí không tự chủ quay về quá khứ .
" Duật , lại đây em ôm anh một cái nào "
Cô gái nhỏ nhắn đôi mắt to tròn cười tươi nhìn chàng trai đứng dưới tán cây đợi mình .
" Hôn anh một cái đi "
Chàng trai ôm cô gái vào lòng mỉm cười nhẹ nhàng nói , " chụt " cô gái không ngần ngại hôn thật sâu lên má chàng trai .
" Duật , em yêu anh , yêu sâu đậm , cho nên anh không được tổn thương trái tim bé nhỏ này đâu nha , nếu anh làm tổn thương em thì đừng mong em tha thứ cho anh đó "
Cô gái tựa vào lòng chàng trai nũng nĩu nói .
" Được , anh cũng yêu em giống như em yêu anh vậy "
Chàng trai vừa đáp liền hôn đôi môi đỏ mọng của cô gái , tiếng cười khúc khích , ánh mắt dịu dàng chứa đầy yêu thương .
Điếu thuốc cháy đến ngón tay khiến Cố Duật giật mình thoát khỏi suy nghĩ , từng có khoảng thời gian anh yêu cô bằng cả trái tim , khoảng thời gian đó anh đã từng được làm chính mình , còn bây giờ trong con người anh ngoài thù hận thì cũng chỉ là thù hận mà thôi .
" Lộ Khiết , mối hận này chỉ có nợ máu trả bắng máu thôi "
Cố Duật lẩm bẩm rồi vứt điếu thuốc đi , ánh mắt nhìn chằm chằm bức ảnh ở bàn làm việc , ba mẹ con sẽ trả thù giúp hai người , con sẽ không phụ lòng hai người mong mỏi đâu .
VÌ HẬN CŨNG VÌ YÊU ( HOÀN )
Chương 10
Vài ngày sau , không biết Cố Duật như thế nào lại cho người hầu tháo hai sợi dây xích từ chân của cô ra . Anh còn có lòng tốt cho cô về Thẩm gia thăm ba , mẹ , cô vừa bất ngờ lại vừa suy tư , không có chuyện gì sao lại tốt như vậy .
Cũng may được bôi loại thuốc tốt nên vết thương cũng không hẳn thấy rõ quá đi , cô lại chọn một bộ đồ kín có thể che được vết thương , về tới Thẩm gia bước vào phòng khách liền nghe tiếng khóc thê thảm của Thẩm phu nhân .
" Mau gọi cấp cứu đưa lão gia vào bệnh viện , lão gia ơi là lão gia , ông mà có mệnh hệ gì sao tôi sống nổi đây "
Lộ Khiết vừa nghe vừa gấp ráp đi vào lại thấy Thẩm lão gia ngất xỉu , chạy nhanh đến bên cạnh run rẩy gọi .
" Ba , ba bị gì vậy ? Ba ơi "
Thẩm phu nhân vừa khóc vừa nói , tiếng khóc thê lương đến đau lòng .
" Ba con nghe tin Thẩm thị bị Cố Duật thu mua liền lên cơn tim mà ngất xỉu "
Lộ Khiết trợn mắt im lặng , thẫn thờ đến vô hồn , thì ra đây là lòng tốt mà anh ta ban cho , thì ra là vậy , haha , tôi còn tưởng anh đã trở lại con người như xưa , thật không ngờ ác quỷ cũng mãi là ác quỷ thôi .
" Phu nhân cấp cứu đến rồi , mau đưa lão gia đi "
______________________________
Tiếng xe cấp cứu gấp ráp chạy vào bệnh viện , băng ca được đẩy với tốc độ nhanh nhất có thể .
" Ông ơi , ông đừng có chuyện gì , ông ơi ông "
Phu nhân vừa khóc vừa nắm tay lão gia nói , bà đã đoán trước mọi chuyện sẽ đến nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy , khiến Thẩm gia không kịp trở tay .
" Người nhà bệnh nhân xin ở bên ngoài chờ "
Một vị bác sĩ tuổi trung niên gấp ráp đi vào phòng phẫu thuật . Phu nhân lúc này hai tay run lẩy bẩy , nếu lão gia có chuyện gì bà không biết phải làm sao .
Lộ Khiết đi đến bên cạnh nắm tay bà , muốn truyền hơi ấm từ đôi tay mình sang bà , nhưng bây giờ tay cô cũng lạnh lẽo không kém , cô biết mình đang rất run sợ , nhưng cô vẫn quyết mạnh mẽ , nếu cô yếu đuối ai sẽ làm chỗ dựa cho mẹ đây ?
" Mẹ đừng lo lắng , ba sẽ không sao , chúng ta ở đây cùng cầu mong cho ba "
Những lời dư thừa này chỉ để an ủi mà thôi , cô nói với mẹ cô , cũng như nói với cô , muốn dùng lời này để tự động viên bản thân mình mạnh mẽ hơn .
" Mẹ biết ba con sẽ không sao "
Phu nhân ôm con gái nhỏ , giờ đây chỉ có mình cô là chỗ dựa của bà nếu không bà đã ngã quỵ từ lâu .
" Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến ba con không kịp trở tay , cổ phiếu rớt giá , Cố thị nhắm vào điểm yếu này mà thâu tóm Thẩm thị , ba con không ngờ Cố Duật dám đi đến bước này liền lên cơn đau tim "
Thẩm phu nhân thút thít kể lại mọi chuyện , Cố Duật đã biết rõ chuyện năm đó rồi nên mới ra tay tàn nhẫn không lưu tình như vậy , rõ ràng mọi chuyện nó đã tính trước .
" Anh ta đã tính trước mọi chuyện rồi , hôm nay anh ta có lòng tốt cho con về Thẩm gia , không ngờ vừa về lại được anh ta tặng một tin " tốt " như vậy "
Cố Duật anh đã bị hận thù mù quáng che mờ con mắt rồi , không lưu tình , lại tàn nhẫn chỉ có anh , tôi vốn dĩ đã tin nhầm anh , vốn dĩ không nên ngu ngốc trao trái tim này cho anh .
Vài tiếng sau , đèn đỏ ở phòng phẫu thuật tắt , Thẩm phu nhân và Lộ Khiết hớt hải đi tới , băng ca được đẩy ra , Thẩm lão gia khuôn mặt hốc hác trắng bệch đến đáng sợ .
Thẩm phu nhân đi đến trước mặt bác sĩ hỏi .
" Chồng tôi như thế nào rồi ? "
" Vừa nãy ông ấy bị đa kích nên phát bệnh nhòi máu cơ tim , cũng may gia đình đưa vào kịp , nếu không tôi không chắc sẽ cứu được ông ấy , được rồi , vài giờ sau bệnh nhân sẽ tỉnh , mọi người nên chú ý tâm trạng cũng như thói quen của ông ấy "
Bác sĩ nhẹ nhàng nói một số vấn đề rồi xin phép rời đi trước .
Thẩm phu nhân như rớt được tảng đá trong lòng liền nhẹ nhàng thở ra bà cầm tay Lộ Khiết cả hai đi đến phòng bệnh , nhìn Thẩm lão gia nằm trên giường bệnh , Lộ Khiết tự khắc đau lòng cùng tội lỗi .
Đau lòng vì ba cô phải nằm ở nơi này , tội lỗi là vì cô phải sống chung với kẻ xém chút nữa đã lấy đi mạng sống của ba cô .
" Mẹ , người nghỉ ngơi , đã mấy tiếng rồi người chưa nghỉ ngơi "
Lộ Khiết vỗ nhẹ vai Thẩm phu nhân nói .
Thẩm phu nhân lắc đầu , ánh mắt đau xót nhìn Thẩm lão gia rồi nói .
" Mẹ không sao , mẹ ở đây chăm sóc ba con , con về đi kẻo không Cố Duật lại làm khó làm dễ con "
" Mẹ ..."
" Được rồi , con về đi , mẹ muốn bên cạnh ba con một chút , ngoan "
Thẩm phu nhân nhìn Lộ Khiết nhẹ nhàng cười nói , bà biết con gái bà bên cạnh Cố Duật không có gì hạnh phúc cả , bà biết nhưng bà không nói , nếu nói ra chỉ làm Lộ Khiết khó xử mà thôi .
" Được vậy con về , nếu cần gì cứ gọi con "
Lộ Khiết vỗ vai Thẩm phu nhân nói xong rồi quay lưng đi , bước trên hành lang bệnh viện trong lòng cô thầm nghĩ , Cố Duật đã đến lúc nên kết thúc mọi chuyện rồi , không nên đi quá xa nữa .
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hơi nhạt aaa~~~