Một bóng người cao lớn, không tiếng động, đi đến bên giường.
Dáng người đàn ông cao ngất đứng bên giường một lúc lâu, không nhúc nhích, giống như một pho tượng. Dưới ngọn đèn mờ mịt, anh im lặng đánh giá người con gái xinh đẹp đang nằm co ro trên giường.
Không biết từ khi nào, cô đã đá văng chăn. Dáng người nhỏ nhắn, vì lạnh, mà hơi co rúm lại, giống như một con tôm nhỏ. Áo ngủ bằng lụa mát lạnh buộc quanh dáng người xinh đẹp của cô. Hai cặp đùi cân xứng, gợi cảm lộ ra, như thể phát ra thứ ánh sáng mờ như ngọc ngà.
Rốt cuộc, người đàn ông không chỉ dừng lại việc thưởng thức trong im lặng.
Anh nghiêng người. Một bàn tay to lớn, xoa lấy đùi của cô gái xinh đẹp.
Anh chậm rãi vuốt ve, sau đó, từ từ đi lên trên, lại lên trên. Bàn tay như con sói đói không có điểm dừng, đi vào trong áo ngủ, hưởng thụ nơi mềm mại, đầy đặn đang tản ra hương thơm ấm áp.
“Ưm…” Cô gái xinh đẹp bị đánh thức, run rẩy, mang theo chút rên rỉ vô tội.
Chẳng qua, bao vây quanh cô là một mùi hương đàn ông rất quen thuộc – mùi hương của người đàn ông mà cô yêu thương nhất.
Khuôn mặt nhỏ hơi hơi cong lên. “Hạo Phong… Anh… Anh đã về…”
Khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc. Vui sướng nhất thời tràn đầy trong đôi mắt ướt át, xinh đẹp của Nhan Tương Tương. Bàn tay nhỏ bé xoa lấy mặt anh.
“Anh đã đi công tác ở Los Angeles suốt một tháng trời. Em còn tưởng phải đợi đến tuần sau, anh mới có thể giải quyết xong công việc ở bên kia…”
Phó Hạo Phong không trả lời. Ánh mắt bị dục vọng che mờ. Con ngươi tối đen, mênh mông như mặt hồ bí ẩn.
Nhan Tương Tương nhịn không được, nhẹ nhàng thở dài. Cơ thể sau khi bị bàn tay to lớn của anh trêu đùa trở nên cực kỳ nhạy cảm. Khuôn mặt không khỏi đỏ bừng. “Em rất nhớ anh… Hạo Phong… Ưm…” Đôi môi xinh đẹp bị bạc môi nam tính của anh cướp lấy.
Anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt. Nhưng cô không ngại ngần, muốn ôm chặt anh, trút hết nhớ thương anh suốt một tháng qua.
“Hạo Phong, yêu em… Em rất nhớ anh…” Cô làm nũng cầu xin. Áo ngủ đã bị đẩy lên đến eo từ lâu. Thắt lưng đã bị vứt xuống dưới. Nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông tao nhã lướt qua cằm và cổ họng cô, sau đó, dừng lại trên bộ ngực đầy đặn, trắng như tuyết của cô.
“A…” Hai chân bị mở ra. Người đàn ông đưa mình vào giữa hai chân cô, đẩy sâu cô vào giữa giường lớn, mềm mại.
Cô không thoát khỏi vòng tay anh. Bàn tay nhỏ bé, bất lực xoa lấy mái tóc đen nồng đậm và bờ vai rộng lớn.
Mặc dù hai người đã kết hôn ba năm, nhưng Nhan Tương Tương vẫn không hề muốn xa rời chồng mình một ngày. Giống như lần xa cách một tháng ngắn ngủi này, không có Phó Hạo Phong bên cạnh, cô cảm thấy mình nhanh chóng héo rũ, giống như đóa hoa mất đi gốc rễ, mặc dù tỏa hương nhưng vẫn úa tàn.
Nhưng bây giờ, anh đã trở về, trở về bên cạnh cô! Trong lòng Nhan Tương Tương vừa ngượng ngùng lại tràn ngập vui sướng. Thân thể mềm mại, nhẹ nhàng run rẩy.
Với cái chuyện kia, cô hoàn toàn phóng khoáng với anh.
Phó Hạo Phong cúi đầu, tận tình nhấm nháp vị ngọt của bà xã. Thay lời lẽ, anh liên tục tham lam thưởng thức, nhấm nháp bầu ngực xinh đẹp, hấp dẫn.
Bà xã của anh nhạy cảm vô cùng. Hai điểm hồng nhỏ được kích thích, lập tức gợi cảm đứng lên, đỏ au, giống như hai bờ môi hồng hồng, nhỏ xinh.
Dục vọng như một tấm lưới lớn quấn chặt anh lại. Hai thân thể bị lửa nóng thiêu đốt, thèm muốn lẫn nhau.
Áo choàng trên người đã hé mở ra. Phó Hạo Phong nhanh chóng khởi động nửa thân trên, kéo áo ra, bày ra vật đàn ông mang tràn đầy mùi vị mê hoặc.
Từ đầu tới cuối, ánh mắt anh đều không rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn, phiếm hồng của Nhan Tương Tương.
Anh tựa như con đại bàng đói khát cực độ, nhanh chóng hạ móng vuốt xuống giữ lấy con mồi, không hề chớp mắt, giống như có thể dùng ánh mắt để xâm phạm cô, cắn nuốt toàn bộ những ngọt ngào của cô.
“Hạo Phong…” Nhan Tương Tương khát khao, thấp giọng cầu xin.
Phó Hạo Phong nhếch đôi môi bạc, hình như mang theo ý cười.
Có thể hoàn toàn làm chúa tể của từng phản ứng trên người cô bé con, khiến trong lòng anh tràn ngập cảm giác về sự ưu việt và thỏa mãn. Lực lượng giữa hai chân anh càng thêm no đủ, gắng gượng mà bày ra vẻ hùng dũng.
“Yêu em…Ưm.” Nơi đó nóng như lửa từ từ tiến vào bên trong của Nhan Tương Tương, thật sâu, khiến cô không ngừng cầu xin.
Phó Hạo Phong cũng không nhịn được rên lên, ánh mắt tối sầm.
Bà xã của anh mềm mại không từ chối, nơi nữ tính đó vây chặt dương v*t của anh, tùy ý để anh đi vào, hoàn toàn giữ lấy sau đó gắt gao hút chặt vào bên trong.
Nơi ẩm ướt của cô bức anh muốn điên lên!
“Đặt chân lên đây.” Anh ra lệnh, một bên nâng đùi ngọc của cô lên, rồi vắt cặp đùi trắng mịn thon dài lên vai của mình.
Tư thế này rất tốt, khi anh nâng cao mông cô lên, cô còn có thể nhìn rõ ràng vật nam tính của anh đi vào giữa hai chân, nhưng Nhan Tương Tương thẹn thùng, để cho ông xã sắp xếp, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm vẻ kiều mỵ mê người.
“Nhìn anh.” Phó Hạo Phong lại ra lệnh một lần nữa. Hai tay nhanh chóng bắt lấy cái eo nhỏ của cô, giữ chặt cô lại.
“Tương Tương, mở mắt nhìn anh.” Anh lại yêu cầu.
Không chống cự được yêu cầu của ông xã, Nhan Tương Tương nhỏ giọng rên rỉ. Rốt cuộc, khuôn mặt nhỏ nhắn quay lại. Cô chậm rãi hé mở khóe mắt, chống lại ánh mắt nam tính, cuồng dã.
Sau đó, nở một nụ cười chiều chuộng, làm khuôn mặt ác liệt của Phó Hạo Phong mềm đi một chút.
“Cô gái ngoan của anh…” Anh thấp giọng khen ngợi, trấn an. Đột nhiên, thắt lưng manh mạnh mẽ tiến lên phía trước, rồi lập tức lại lùi, sau đó, bắt đầu hoạt động, dùng sức mạnh cường đại lần lượt chui vào hang động bí mật mềm mại, dịu dàng, trơn trượt của cô rồi phóng túng hưởng lạc trong đó.
“Ưm, Hạo Phong… A a…”
Thân thể bị lấp đầy thoát ra từng đợt khoái cảm. Nóng quá! Nhiệt độ cứ tăng vọt lên. Nhan Tương Tương nhìn vào khuôn mặt nam tính, anh tuấn quen thuộc kia, trong lòng kích động không thôi.
Dáng người xinh đẹp xoay mở, phối hợp với dục vọng của đàn ông, giao nộp bản thân, không hề giữ lại chút gì.
Chăn, gối ôm và gối nằm trên giường lớn đều bị đẩy rơi xuống mặt đất; chỉ còn lại một đôi nam nữ trần trụi đang tận tình, triền miên giao thoa.
Một lúc sau, hai người thay đổi tư thế, ôm chầm lấy nhau, kích tình thở dốc. Tiếng rên rỉ vang lên khiến người ta phải mặt đỏ tai hồng, vọng lên trong phòng ngủ.
Ngay cả chân giường cũng bị sự va chạm quá mức kịch liệt của người đàn ông mà phát ra những tiếng kêu nhỏ.
Thân thiết mãnh liệt liên tục hồi lâu.
Nhan Tương Tương không biết mình rơi lệ từ bao giờ. Hai gò má cô đỏ bừng. Nước mắt vui sướng che kín khuôn mặt, hoàn toàn bị rung động. Thân thể không nhịn được mà trở nên run rẩy.
“Hạo Phong…” Khi cao trào thổi quét qua toàn thân, cô kêu to tên của người đàn ông mình yêu thương ra. Bàn tay nhỏ bé nhanh chóng giữ chặt lấy cánh tay cường tráng của anh. Sóng triều ân ái nháy mắt phun trào.
“Ưm…” Phó Hạo Phong càng đi vào nhanh hơn. Vật đàn ông nóng bỏng đã tới đỉnh điểm cuối cùng.
Anh không phóng thích trong thân thể mê người của cô, lại cắn chặt răng nhịn xuống, đột nhiên rút ra từ trong cơ thể cô. Sau đó, anh lấy bàn tay giữ vật cứng rắn, nóng bỏng.
“A a a…” Anh hít lấy không khí, ngửa đầu gầm nhẹ bằng giọng khàn đục. Dung nham núi lửa đột nhiên phun trào. Từng dòng, từng dòng hoàn toàn dừng lại trên cái bụng bằng phẳng của cô.
Nhan Tương Tương thở dốc không thôi. Bộ ngực xinh đẹp theo mỗi hơi thở phập phồng. Mười ngón tay mảnh khảnh theo bản năng đưa xuống bụng, che lấp mầm mống nóng bỏng bên ngoài cơ thể bị anh bắn tới. Đôi mắt sương mù ngóng nhìn anh, dịu dàng nhấc môi…
Cô muốn nói lại thôi.
Phó Hạo Phong không cho cô nói chuyện, đã cúi đầu, một lần nữa, tước đoạt cái miệng nhỏ nhắn, ẩm ướt của cô, trằn trọc chà đạp, chiếm lĩnh hương vị trong miệng cô…
Anh không muốn cô có thai sao?
Từ khi kết hôn đến bây giờ, tuy rằng anh không hề yêu cầu cô uống thuốc tránh thai, nhưng sau khi triền miên, nhiệt liệt yêu cô, nếu không dùng áo mưa, anh luôn lựa chọn xuất ra bên ngoài cơ thể, chứ không phải tận tình bắn vào bên trong người cô.
Anh không muốn có con sao? Trẻ con rất đáng yêu mà. Cô rất muốn mang thai đứa con của anh, chỉ nghĩ đến thôi trong lòng cũng đau rồi.
Khẽ cắn môi, Nhan Tương Tương chậm rãi thở dài giận dữ.
“Có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng khiến cho Nhan đại tiểu thư phải nhíu mày, ai oán thở dài sao?” Ngón tay gầy thon dài vươn ra từ người đứng ở phía sau Nhan Tương Tương.
“Mạn Tuyền…” Nhan Tương Tương hoảng sợ, giấy tờ ôm trong ngực rơi xuống đất.
Tiếng cười Kiều Mạn Tuyền thanh thúy, khom người nhặt đồ giúp cô. “Nhìn cậu vừa đi vừa ngẩn người, chẳng hiểu là nghĩ gì đến xuất thần vậy. Đợi lát nữa cậu đập mặt vào cột điện hoặc hàng cây bên đường chắc buồn cười lắm.” Cô tiếp tục giễu cợt.
Hai gò má Nhan Tương Tương ửng đỏ, cười yêu mị, liếc mắt nhìn bạn tốt một cái. “Đều tại cậu dọa tớ, còn cười người ta nữa.”
“Tớ chỉ nhắc nhở cậu. Nếu chờ cậu bị đâm vào bầm dập mặt mũi mới nói, không phải quá muộn sao? Bạn tốt đâu thể làm như vậy được. Cậu thấy tớ nói có đúng không?”
Kiều Mạn Tuyền cười, khẽ nhăn nhăn mặt và cái mũi thanh tú. Khoác tay lên vai Nhan Tương Tương. Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
“Này, Tương Tương yêu dấu, đừng phiền não nữa. Có chuyện gì cứ nói với giáo sư – tớ đây. Tớ nhất định sẽ giải thích rõ ràng mọi nghi ngờ cho cậu.”
Nhan Tương Tương bị cô trêu đến bật cười. Nỗi u buồn trong mắt thoáng biến mất.
Hai người hiện đều là ban cán sự. Mùa hè năm nay, các cô sẽ tốt nghiệp khoa ngoại ngữ, chuyên ngành Văn học Anh.
Ánh mặt trời nhợt nhạt cuối ngày chiếu vào khuôn mặt trắng mịn của Nhan Tương Tương, khiến cho da thịt cô, thoạt nhìn, giống như đang run rẩy. Cô nhếch miệng, nhỏ giọng nói. “Không có chuyện gì đâu…”
Kiều Mạn Tuyền khẽ hừ một tiếng. “Không có việc gì mới là lạ. Cậu không chịu nói, tớ dùng đầu gối cũng đoán được. Chắc chắn lại có liên quan tới gã lạnh lùng như băng đá nhà cậu chứ gì? Ơ? Mà không phải là cậu nói anh ta đã đi công tác bên Mỹ rồi sao?”
“Anh… anh ấy đã về tối hôm qua.” Nghĩ đến những chuyện này nọ tối qua, da thịt cô muốn không đỏ hồng lên cũng khó.
Kiều Mạn Tuyền lập tức nhìn ra manh mối, cười hí hí hai tiếng. “Nếu hôm qua chồng cậu về bên cạnh thì chắc chắn tối qua hai người rất phấn khích chứ. Giờ cậu lại thở dài? Hay là tại hôm qua anh ta biểu hiện không đủ tốt, không đạt tới yêu cầu của cậu?”
“Không phải đâu!” Lời vừa thốt ra, Nhan Tương Tương lập tức hối hận. Bởi vì vẻ mặt dò xét của bạn thân, khiến cho đôi mắt cô tràn ngập hơi nước.“Kiều Mạn Tuyền! Cậu… Cậu… Cậu… thật đáng ghét!” Thật là vừa tức giận, vừa buồn cười. Nhan Tương Tương không hề kiêng kị, giơ nắm đấm mềm mại lên giả bộ đánh bạn một cái.
Hai người cười đùa một trận. Rốt cuộc, vẻ mặt Kiều Mạn Tuyền nghiêm túc. “Cậu đó, tuổi thanh xuân tươi đẹp đều dâng hết cho vị Phó tiên sinh kia, khiến một đống nam sinh muốn theo đuổi cậu chỉ cần nhìn vào nhẫn kết hôn trên tay cậu mà mất hết hy vọng. Tương Tương, như vậy có đáng không?”
Nhan Tương Tương không do dự gật đầu. “Đáng. Trong mắt tớ, Hạo Phong là người đàn ông tốt nhất thế giới.”
Phó Hạo Phong hơn cô mười tuổi. Anh vốn là trợ thủ đắc lực nhất, cũng là trợ thủ đáng tin cậy nhất bên người Nhan Duẫn Long – ba của Nhan Tương Tương. Khi được ba cô đưa về bên mình, anh chỉ là một đứa bé mồ côi, mười ba tuổi. Sau đó, anh tỏ ra là người có tài kinh doanh, rồi lại giúp Nhan Duẫn Long mở rộng toàn bộ “xí nghiệp Long Thịnh”; đưa sự nghiệp điện tử mở rộng đến Đông Nam Á và Châu Mỹ thành công; trở thành tập đoàn quốc tế lớn mạnh.
Nhan Duẫn Long không có con trai, chỉ có Nhan Tương Tương là một hòn ngọc quý trên tay.
Ba năm trước, Nhan Duẫn Long phát hiện mình đã bị ung thư gan giai đoạn cuối. Ông dứt khoát, kiên quyết gả con gái mình, lúc ấy, mới học năm đầu đại học, cho Phó Hạo Phong; cũng đưa cả “xí nghiệp Long Thịnh” vào tay Phó Hạo Phong quản lý. Còn Nhan Duẫn Long, đến tuần thứ hai sau đám cưới của hai người, cũng đã ra đi ở nhà riêng.
Đối với Nhan Tương Tương mà nói, mặc dù, trước khi kết hôn, cô không có chút tình cảm với Phó Hạo Phong. Nhưng cô rất quen thuộc với anh. Cô thường xuyên thấy anh xuất hiện bên cạnh bố. Khí chất lạnh lùng, thần bí; Khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ trêu người khiến người ta nhanh chóng phải ủ dột, tim đập. Cô phải thừa nhận, bản thân mình đã bị anh hấp dẫn.
Vừa trông thấy anh, trái tim nhỏ bé không thể khống chế được gục ngã, gục ngã nhanh chóng, giống như bị phá vỡ bức tường phòng ngự ở nơi yếu đuối nhất, một chút cũng không hề rụt rè.
Cô thích anh rồi!
Sau đó, cô lại được ba kiên quyết gả cho anh. Cô không lo lắng bao lâu, lập tức gật đầu. Mà nguyên nhân vì sao Hạo Phong chấp nhận cưới cô, cô biết, tất cả đều không liên quan tới tình yêu. Ba cô có ơn với anh. Anh vì báo ơn mới đồng ý kết hôn với cô, chăm sóc cho cô cả đời.
Kết hôn ba năm, anh tối với cô rất tốt. Còn sự nghiệp của bố cô để lại, anh ngày càng xuất sắc. Cô rất cảm kích. Mà ngoài cảm kích, còn tràn đầy, tràn đầy yêu thương.
Cô thương anh.
Tình yêu khiến cô trở nên kiên cường, cũng trở nên tham lam. Có anh cả đời làm bạn còn chưa đủ. Cô hy vọng anh có thể vui vẻ, có thể cùng cô yêu nhau thật nhiều.
Chỉ là… vì sao Hạo Phong lại không muốn cô có thai?
“Này, tiểu thư Tương Tương yêu dấu, cậu có thành ý một chút được không? Nói chuyện với người đẹp đây mà lại thất thần vậy… Thật quá đáng! Có phải đang nhớ đến hôm qua đã long trời lở đất thế nào không? ‘Lửa cháy’ lớn vậy thì cháy trụi rồi hả? Trời ạ! Mặt mũi rực rỡ vậy tớ cũng nhìn ra rõ.”
Kiều Mạn Tuyền khoa trương, cười đùa ở bên cạnh. Nhan Tương Tương bỗng lấy lại được tinh thần, bị bạn đùa đến mặt đỏ bừng, nhịn không được, bật cười.
“Nào có nghĩ gì. Cậu thích hay sao mà cứ suy diễn như vậy?”
Hai nữ sinh cứ vậy cười đùa bát nháo, một đường đi thẳng ra cổng trường. Mắt Kiều Mạn Tuyền sắc bén, lập tức, thoáng nhìn thấy chiếc xe Limousine đỗ bên kia đường.
“Tương Tương, người nào đó nhà cậu lại phái người đến đón cậu rồi kìa. Chạy nhanh như vậy, có mệt lắm không?” Kiều Mạn Tuyền vốn muốn rủ Nhan Tương Tương đến một nhà hàng Ý nổi tiếng nào đó, ăn uống thỏa thích một bữa. Chẳng qua, bây giờ, không thể nào được thực hiện rồi!
“Chú Hưng.” Nhan Tương Tương khẽ cười, bước về phía người đàn ông trung niên đang đứng ở bên xe. “Sao chú không báo trước? Cháu tự về nhà được rồi mà. Đây là xe của nhà cháu mà, sao chú lại tới đón cháu?”
Chú Hưng đã chịu trách nhiệm lái xe hơn hai mươi năm. Có thể nói, ông đã nhìn Nhan Tương Tương trưởng thành. Ông mỉm cười, nháy mắt ra hiệu với tiểu như nhà mình, cố ý đè thấp giọng xuống. “Tiểu thư, hôm nay có chàng vệ sĩ, á, có một người ưa nhìn tới tìm tiểu thư để hẹn hò.” Ông vụng trộm chỉ vào trong xe.
“A?” Nhan Tương Tương giật mình. Người ưa nhìn nào… hẹn hò cô nhỉ? Có ai đâu? Là… Là anh sao?
Lúc này, cửa xe, đột nhiên, chậm rãi hạ xuống. Nhan Tương Tương cúi người theo bản năng. Đúng như cô đoán, khuôn mặt nam tính, tuấn tú đập vào trong mắt, khiến cho trái tim cô nhảy lên. Đôi môi mềm mại như cánh hoa đầy đặn không tự chủ được mà vẽ thành một đường cong xinh đẹp.
“Hạo Phong!” Đôi mắt đẹp chứa đầy nét kinh ngạc, vui mừng.
“Lên xe.” Phó Hạo Phong thản nhiên ra lệnh, ánh mắt hơi nhìn lên trên.
“Vâng.” Mặc dù anh không thèm liếc cô lấy một cái, Nhan Tương Tương vẫn nhảy nhót, vô cùng vui vẻ vuốt cằm.
Kết hôn đã được ba năm. Nhưng đây là lần đầu tiên anh đến trường đón cô. Anh lúc nào cũng bận rộn, mọi công việc dường như vĩnh viễn không bao giờ làm xong.
Cô rất thương xót anh. Nhưng cô biết, ngay cả tấm bằng đại học Văn học Anh kia cũng chẳng có thể giúp gì được cho anh. Cho nên, cô chỉ có thể cố gắng không trở thành gánh nặng của anh; ngoan ngoãn mà chờ đợi, đợi đến lúc anh cần người vợ ngoan ngoãn. “Món quà ấm áp” này, cô chưa từng nghĩ anh sẽ làm cho cô. Hôm nay, anh đột nhiên tới, cô đương nhiên rất vui mừng, nhưng cũng vừa mừng vừa lo.
Cửa xe mở ra. Phó Hạo Phong ngồi sang bên ghế phía bên kia, chờ cô bước vào.
Nhan Tương Tương nhìn anh đầy ngọt ngào, khom người, bước vào hàng ghế sau.
Nhan Tương Tương cực lực mời Kiều Mạn Tuyền lên xe cùng, muốn để xe đưa bạn tốt đi về một lần. Nhưng bất đắc dĩ, Kiều Mạn Tuyền đánh chết cũng không chịu. Cô còn cố ý làm ra vẻ rùng mình, hoảng sợ, y như là người đàn ông lạnh lùng trong xe sẽ đóng băng cô, nói sợ sẽ biến thành một cục đá trong xe cô. Bởi vậy Kiều đại mỹ nữ kiên quyết không lên xe, vẫn muốn hưởng thụ không khí ấm áp bên ngoài xe thôi.
Nhìn bạn tốt phất tay, phóng khoáng bước đi, còn ngân nga hát, Nhan Tương Tương không khỏi than nhẹ.
“Cô ấy không muốn lên xe thì thôi, có gì mà thở dài?”
Một giọng nói nam tính, trầm thấp vang lên bên cạnh cô. Nghe khẩu khí trong giọng nói kia, dường như không quá vui vẻ. Nhan Tương Tương đưa ánh mắt từ bên ngoài cửa sổ vào phía người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn.
Lúc này, xe đã chạy nửa chừng. Hàng ghế sau xe khá riêng tư, bởi vì, giữa hai phía xe có một tường gỗ dày cách âm. Cửa kính cũng được đặc chế, ngăn chặn bất kỳ việc gì xen vào giữa. Không gian nho nhỏ giờ chỉ có hai vợ chồng họ.
“Mạn Tuyền là bạn thân nhất của em. Em hy vọng anh và cô ấy có thể vui vẻ với nhau…” Giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ. Cô hơi cắn đôi môi mềm mại, giống như rõ ràng là muốn thở dài nhưng lại cực lực nhịn xuống.
Phó Hạo Phong nâng mắt. Anh nhìn cô hồi lâu, mãi tận đến khi cô vợ bé nhỏ của anh bị nhìn đến co rụt gáy lại, toàn bộ khuôn mặt đỏ hồng, mới nghe anh bình tĩnh nói. “Anh và em ở chung đã đủ vui vẻ rồi, không cần những người khác đến vui vẻ chung.”
“A?” Nhan Tương Tương mở to đôi mắt dài, xinh đẹp, mê muội nhìn anh.
Đây có thể gọi là lời ngon tiếng ngọt sao? Ưm… hẳn là vậy rồi.
Trong chuyện tình cảm, hai người vẫn thường “làm” nhiều hơn “nói”. Trong những lúc ấy, hai người vô cùng phù hợp. Anh dẫn dắt cô tiến vào mê cung tình dục đến hoa mắt, khiến cho cô vốn trong sáng như trang giấy trắng mà nhiễm những vết màu đẹp đẽ, rực rỡ.
Hai thân thể hòa lại làm một, khi anh mạnh mẽ va chạm cô, tiến sâu vào bên trong của cô, khảm cô vào nơi sâu kín nhất, cô chưa suy nghĩ nhiều, chỉ có lòng anh đã sớm khắc sâu tình cảm này, muốn làm cho cô hoàn toàn thần phục.
Lúc này, anh giữ lấy cằm cô, không cho cô né tránh. Đồng tử tuyệt đẹp đầy nam tính thâm thúy đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên của cô.
“Mặt nóng quá, do phơi nắng sao?” Phó Hạo Phong nâng cao khuôn mặt của cô lên. Ngón cái vuốt ve da thịt non mịn, phẳng lặng.
“Không có đâu… Không phải là do phơi nắng. Hôm nay, ánh mặt trời không chói quá…” Người đàn ông này như đang đùa cô vậy. Nhan Tương Tương không thể hiểu.
Cô nghiêng đầu, ra vẻ có chút nghi ngờ. Đột nhiên, trước mắt tối sầm lại. Phó Hạo Phong đã đè xuống gần mặt cô, yên lặng hôn lấy cánh môi mềm mại như hoa.
“Phong… Ưm…” Tiếng nói bị nuốt trong nụ hôn. Một mùi hương quen thuộc, dễ chịu tiến vào trong cái miệng anh đào, nhỏ nhắn của cô. Kỹ thuật hôn cao siêu của người đàn ông này khiến toàn thân cô xụi lơ. Cô mãi mãi không phải đối thủ của anh.
Cuối cùng, vẫn là Phó Hạo Phong chấm dứt nụ hôn nồng nhiệt này, tha cho cô một con đường sống. Nhưng mà cánh tay mạnh mẽ vẫn ôm chặt cô. Nhiệt độ thân thể hai người đều tăng cao.
“Hạo Phong…” Nhan Tương Tương nằm nghiêng trong lòng anh, thở từ từ. Bộ ngực rõ ràng phập phồng. Đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ thản nhiên, nghi ngờ và cả ngượng ngùng.
Bàn tay to lớn vỗ về trên thân hình yểu điệu, đường cong xinh đẹp của cô. Hai mắt Phó Hạo Phong buồn bã, chậm chạp nhếch đôi môi bạc.
“Buổi tối lại tiếp tục. Không phải là làm ở trên giường rộng lớn có vẻ thoải mái hơn sao?” Nói xong, anh lại hôn cô một cái.
Nhan Tương Tương giật mình. Khuôn mặt, đột nhiên, lại đỏ hồng một lần nữa.
Trời ơi… Vừa rồi, cô lại nghi ngờ vì sao anh bỗng nhiên chấm dứt hôn môi, không tiếp tục tận tình làm cho xong “việc yêu đương” sao? Nhan Tương Tương! Từ khi nào mày lại trở nên lớn mật như vậy?
“Anh biết là em rất muốn. Ngoan, không cần bĩu môi đâu. Buổi tối, anh sẽ thỏa mãn em.” Phó Hạo Phong sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, đang đỏ như gấc. Khóe miệng nhếch lên, lộ vẻ anh tuấn đến đáng giận.
“Em… Em không có muốn!” Thật mất mặt quá đi!
Nhan Tương Tương xấu hổ, muốn đẩy anh ra. Nhưng sức lực của con gà làm sao chống lại sức mạnh của con sói to lớn, tự nhiên tiếp tục rơi vào trong móng vuốt con sói kia, khiến mong muốn bất thành.
“Thật sao?” Phó Hạo Phong thản nhiên hỏi. Một cánh tay đáng giận đưa tới cái bụng bằng phẳng của cô, lại cực kỳ quái ác, tiến vào giữa hai chân cô, cách một lớp váy, vỗ về, chơi đùa.
“Anh… thật đáng ghét.” Nhan Tương Tương khó thở, đỏ mặt, giãy dụa đứng lên khỏi lòng anh, trốn tránh khỏi bàn tay ma quái của anh, không ngờ lại càng không thể chịu được.
Phó Hạo Phong, đột nhiên, cúi đầu nở nụ cười. Anh kiềm chế người con gái mềm mại vào trong lồng ngực. Anh nhẹ quay đầu, đôi môi nóng bỏng đặt bên lỗ tai thanh tú của cô, khàn khàn nói nhỏ: “Tương Tương, đêm nay, đi với anh.”
Bỗng dưng bị anh giữ chặt, thân thể nữ tính, bỗng nhiên, nhẹ nhàng run lên.
Nhan Tương Tương ngượng ngùng vô cùng, chôn sâu khuôn mặt nhỏ nhắn trong ngực của chồng mình, nhẹ nhàng cọ cọ. Hai cánh tay tinh tế ôm lấy thắt lưng Phó Hạo Phong, thật chặt, thật chặt; giống như muốn thể hiện rằng lời người mình yêu vừa nói khiến cho cô thật vui mừng, cũng thật thẹn thùng…